“Được rồi cả lớp, buổi học đến đây kết thúc. Bài 25 và 26 đã được gửi cho các em, hãy hoàn thành nó rồi nộp lại cho tôi vào tuần sau.”
Tiếng chuông reo lên báo hiệu buổi học sáng kết thúc. Giáo viên tắt màn hình lớn rồi rời khỏi lớp. Một bầu không khí thoải mái lan tỏa khắp phòng học.
Tôi di chuyển con chuột kiểu cổ điển vốn được nối vào máy tính của mình và mở bài tập đã được tải về để nhìn qua một chút. Tôi thở một hơi dài thượt khi nhìn thấy mớ bài tập dài và nhức đầu này, rồi rút chuột ra và đóng máy lại, rồi vứt cả hai thứ vào cặp.
Mà tiếng chuông kia nghe khá giống với tiếng chuông nhà thờ ở Thị trấn khởi đầu nằm tại tầng 1 của Aincrad. Nếu mấy người thiết kế ra ngôi trường này cố ý để tiếng chuông như vậy, thì óc hài hước của họ đúng là dở tệ hết chỗ nói.
Tất nhiên, chẳng có ai trong số những học sinh đang mặc cùng một đồng phục giống nhau kia lo lắng về điều đó. Họ vẫn túm năm tụm ba lại thành từng nhóm và trò chuyện vui vẻ trong khi rời lớp để đến căng tin.
Tôi kéo khóa cặp lại rồi đeo lên vai. Đang định đứng dậy thì cậu bạn khá thân ngồi cạnh tôi ngẩng lên và nói:
“Kazu, nếu ông xuống căng tin thì giữ cho tôi một chỗ nhé!”
Tôi chưa kịp trả lời thì người ngồi cạnh cậu ta đã nói với bộ mặt nham nhở.
“Đừng làm phiền. Hôm nay Kazu có hẹn với «Công Chúa» đó”.
“Ồ, vậy hả? Sướng nhỉ”.
“À, ừm, chuyện là vậy đó. Xin lỗi nhé”.
Thể nào hai đứa cũng lại phàn nàn như mọi khi cho mà xem, thế nên tôi vội giơ tay lên chặn mồm cả hai lại rồi chuồn ra khỏi lớp.
Rảo bước qua hành lang màu xanh nhạt, tôi đi theo lối thoát hiểm rồi ra chỗ sân giữa của trường. Tôi hít một hơi, cảm giác thật nhẹ nhõm khi những âm thanh ồn ã của giờ nghỉ trưa dần dần trôi xa. Con đường được tạo nên bởi nhưng viên gạch mới tinh, len lỏi giữa những hàng cây. Tôi có thể nhìn thấy tòa nhà trông có vẻ lạnh lẽo ở phía xa trên những ngọn cây. Nhưng nó thật sự là một khu khuôn viên tuyệt vời, đến nỗi nếu nhìn qua vẻ thống nhất về tổng thể của nó, tôi khó có thể tin rằng đó vốn là một tòa nhà bỏ hoang nay được tận dụng lại.
Bước dọc theo con đường đó thêm vài phút nữa, tôi đi qua một đường hầm tạo nên bởi cây cỏ và đến một khu vườn nhỏ hình tròn. Nằm dọc theo rìa ngoài khu vườn là những băng ghế bằng gỗ được bao quanh bởi muôn vàn sắc hoa. Ở trên một trong những cái ghế đó, có một nữ sinh đang ngồi và nhìn lên bầu trời.
Mái tóc màu hạt dẻ rủ xuống ở phía sau lưng áo của bộ đồng phục màu xanh lá cây. Làn da vẫn trắng nhợt, nhưng đã có chút sắc hồng hào tựa như những bông hoa hồng xuất hiện trở lại trên má nàng.
Nàng mặc một chiếc quần bó đen ôm lấy đôi chân dài thon thả. Bóng dáng mảnh mai đang chăm chú ngắm nhìn bầu trời của nàng lúc ấy, phần mũi của đôi giày lười gõ gõ xuống mặt đất tạo nên những tiếng 'tích tích' vui tai, không gì có thể miêu tả được sự dễ thương của nàng khi đó. Tôi dừng lại trước lối vào khu vườn, dựa người vào gốc cây bên cạnh và tiếp tục ngắm người con gái đó.
Nàng bất ngờ nhìn về phía tôi và nở một nụ cười. Ngay sau đó, vẻ mặt nàng bỗng trở nên nghiêm nghị và nhắm mặt lại, kêu "Hứ" một tiếng rồi quay mặt đi chỗ khác.
Tôi tiến lại gần chiếc ghế, cười gượng rồi gọi.
“Xin lỗi vì đã để em phải chờ lâu, Asuna”.
Asuna liếc nhìn tôi một cái rồi lại ngoảnh đi và bĩu môi.
“Sao lúc nào Kirito-kun thấy em, anh cũng chỉ đứng từ xa nhìn em như vậy chứ?”.
“Anh xin lỗi mà. Có khi là anh có đủ phẩm chất để làm một kẻ theo đuôi (stalker) đấy nhỉ.”
“Ế~….”.
Tôi ngồi xuống bên cạnh Asuna đang nhìn về hướng khác với bộ mặt khó chịu. và nói dài.
“A… Mệt… Đói quá…”
“Kirito-kun nói cứ như ông già vậy.”
“Thật ra thì anh có cảm giác mình đã già thêm năm tuổi sau tháng vừa rồi. Với lại…”
Tôi chắp hai tay ở sau đầu, và nhìn sang phía Asuna.
“Không phải là Kirito, mà là Kazuto. Gọi tên nhân vật của nhau ở ngoài này là sai luật rồi đó!”
“Em biết rồi. Nhưng… còn em thì sao đây? Chẳng phải là em bị lộ tên rồi hay sao?”
“Đó là bởi vì em đặt tên nhân vật giống với tên thật của mình mà... Mà hình như anh cũng bị lộ tên luôn rồi...”
Trong «Ngôi trường» đặc biệt này, học sinh đều là những người chơi đang học dở cấp 2 hay cấp 3 khi thảm kịch SAO xảy ra. Những người chơi màu cam vốn có tiền án về tội giết người thì phải trải qua thêm một năm giáo dưỡng nữa để điều trị và theo dõi. Những người chiến đấu để tự vệ như tôi, cũng bị điều tra nhưng không ghi vào hồ sơ tội phạm như những tội trộm cắp hay tống tiền.
Mọi người tránh dùng tên nhân vật ở Aincrad, nhưng về cơ bản thì khuôn mặt khá giống khi còn trong SAO. Asuna bị nhận ra ngay lập tức khi vừa mới nhập học, còn tôi thì vốn đã được biết đến như một trong những người chơi có level cao nhất, và khi đó tôi cũng đã để lộ ra danh tính cũng như vài điều khác với mọi người.
Về cơ bản thì không thể nói rằng chưa có chuyện gì xảy ra và quên đi mọi chuyện. Đó không chỉ là một giấc mơ, những gì đã trải qua trong thế giới đó, chúng tôi phải tự giải quyết lấy theo cách riêng của mình.
Tôi dùng cả hai tay nắm lấy tay trái Asuna, lúc trước đang cầm một cái rổ mây đặt trên đầu gối. Bàn tay đó vẫn gầy gò, nhưng có vẻ đã phục hồi một chút từ khi cô ấy tỉnh dậy. Để đáp ứng được điều kiện vào nhập học, cô ấy đã phải trải qua những bài tập luyện rất khắt khe. Gần đây, Asuna mới chỉ có thể đi bộ được mà không cần có nạng, còn việc chạy nhảy và những bài tập nặng hơn thì vẫn bị cấm.
Sau khi cô ấy tỉnh dậy, tôi thường xuyên đến bệnh viện thăm Asuna. Nhìn thấy những giọt nước mắt tuôn ra khi người con gái đó phải nghiến răng chịu đựng khi vật lộn với bài tập đi bộ, khiến lòng tôi đau như cắt. Tôi cứ vuốt ve ngón tay nàng khi nhớ lại những ngày tháng đó.
“… Kirito-kun.”
Bất chợt nghe thấy giọng nói đó, tôi nhìn lên để thấy khuôn mặt hồng nhạt của nàng.
“Anh biết không? Từ căng tin nhìn xuống có thể thấy rõ bọn mình đó.”
“Sao cơ…?”
Tôi nhìn lên phía trên những ngọn cây. Quả thật, tôi có thể nhìn thấy những tấm cửa sổ to lớn bằng kính ở trên tầng cao nhất của ngôi trường. Tôi bỏ tay nàng ra trong nỗi hoảng sợ của mình.
“Đúng vậy nhỉ…”
Asuna thở dài một hơi, rồi lại ỏng ẹo quay đi hướng khác.
“Em sẽ không cho anh ăn trưa nữa đâu!”
“A… Tha cho anh đi mà!”
Tôi tuyệt vọng xin lỗi trong vài giây, Asuna cuối cùng cũng cười và mở cái rổ mây còn đang đặt trên đầu gối ra, lấy ra một bó tròn bọc trong khăn giấy và đưa nó cho tôi.
Tôi hớn hở cầm lấy và mở ra, bên trong là một cái humburger cỡ lớn với vài sợi rau diếp lòi ra ngoài. Mùi thơm từ cái bánh lập tức khiến dạ dày tôi kêu ầm ĩ. Tôi nhanh chóng cắn một miếng thật lớn.
“Vị… Vị này là…”
Tôi mở to mắt và nhìn sang Asuna trong khi miệng vẫn đang nhai nhồm nhoàm. Asuna cười và nói:
“E hê hê… Anh vẫn còn nhớ à?”
“Sao mà quên được chứ. Đây là cái hamburger anh ăn ở tầng 74…”
“Chà. Khi đó thật khó để tạo ra nước xốt. Đó là một câu chuyện quá vô lý… cố gắng hết sức để làm ra những hiện vị giống với thế giới thực… và giờ, khi đã quay lại, em lại cố gắng tạo ra hương vị giống như khi còn ở thế giới đó.”
“Asuna…”
Tôi vẫn còn nhớ rõ những ngày tháng đó, và khi mọi cảm xúc dạt dào tràn qua, tôi lại nhìn thẳng vào Asuna.
Nhìn lại về hướng tôi, Asuna thì thầm và nở một nụ cười.
“Mayonnaise vẫn còn dính trên miệng anh kìa.”
Sau khi tôi ăn xong hai cái hamburger cỡ lớn, còn Asuna chỉ ăn được cái nhỏ, thì giờ nghỉ trưa cũng kết thúc. Asuna rót trà thảo mộc từ một cái phích nhỏ, và nói trong khi cả hai tay vẫn còn đang giữ chiếc cốc giấy bằng cả hai tay.
“Kirito-kun, buổi chiều anh học lớp gì thế?”
“Hôm nay anh còn hai lớp nữa… Thật là… ở đây họ không viết lên bảng đen lại viết lên tấm điện phát quang màng mỏng, học sinh thì không viết vào vở mà lại viết vào máy tính bảng, còn bài tập thì lại được gửi qua mạng LAN không dây. Nếu thế này thì khác gì tự học ở nhà chứ.”
Asuna cười “phu phu” rồi nhìn tôi và phàn nàn.
“Anh chỉ phải dùng PC và bảng điều khiển lúc này thôi. Sẽ sớm thôi, các ngôi trường sẽ sử dụng máy chiếu mô phỏng. Và… Phải cảm ơn ngôi trường này, nhờ nó mà hai ta có thể gặp nhau tại đây như này.”
“Điều đó cũng đúng nhưng…”
Mặc dù cả Asuna và tôi đều đang nói đến một môn học, nhưng vì học khác khối, nên cũng khác nhau trong trương trình giảng dạy, vì thế bọn tôi chỉ gặp được nhau 3 lần/tuần.
“Và ngôi trường này sẽ là hình mẫu cho các thế hệ tương lai. Ít nhất thì ba em đã nói như vậy.”
“Hê… Shouzou-shi, bác ấy có khỏe không?”
“Ừm. Ông ấy đã hơi chán nản một chút. Ông nghĩ ông không có mắt nhìn người. Ông đã từ chức CEO và đã nghỉ hưu sau khi rũ bỏ mọi gánh nặng trên vai, có thể ông đã lạc lối. Mà, nếu tìm thấy một sở thích, ông ấy sẽ khỏe lại sớm thôi.”
“Anh hiểu…”
Tôi uống từng hớp trong cốc trà, nhìn lên bầu trời với Asuna.
Ba Asuna, Yuuki Shouzou, đã chỉ định người chồng tương lai cho con gái mình – Sugou.
Vào cái ngày tuyết rơi đó, kể cả sau khi bị bắt giữ ở bãi đỗ xe của bệnh viện, Sugou vẫn vùng vẫy trong con đường sai trái. Im lặng nối tiếp im lặng, từ chối nối tiếp từ chối, kể cả việc cố đổ hết mọi tội lên đầu Kayaba Akihiko.
Tuy nhiên, một trong những cấp dưới của hắn đã thú nhận tất cả sau khi biết có một nhân chứng quan trọng. Khi sự thật về 300 người chơi SAO chưa tỉnh dậy được giữ kín trong một server ở văn phòng chi nhánh Yokohama của RECTO Progress và các thí nghiệm vô nhân đạo về con người được đưa ra ngoài ánh sáng, Sugou không còn lối thoát nữa. Việc xét xử diễn ra ngay lập tức, nhưng Sugou chỉ bị kết tội có vấn đề về thần kinh. Dù cho cơ sở chính đã bị tấn công, có hay không tội ác bắt cóc và việc giam giữ đã được xác minh, nhưng bằng cách nào đó, nó đã thu hút sự quan tâm từ xã hội.
Những việc mà tên đó đã tiến hành, tội ác nghiên cứu về tẩy não con người thông qua công nghệ Full Dive đã kết thúc, đã chứng minh là một công nghệ không thể tái lập ngoài thế hệ đầu tiên Nerve Gear. Bên cạnh đó, hầu hết tất cả Nerve Gear đã bị phá hủy, vẫn có thể nói rằng kết quả từ các thí nghiệm của Sugou khiến cho việc phát triển các biện pháp đối phó trở nên khả thi.
May mắn thay, 300 người chơi đó không có chút ký ức gì về quá trình nghiên cứu trên con người. Không có tổn hại nào cho bộ não, và không ai trong số đó bị suy sụp tinh thần. Sau khi điều trị, những người này đều có thể tái hòa nhập với cộng đồng.
Tuy nhiên, RECTO Progress và ALfheim Online… Không, thể loại game VRMMO, đã phải chịu tổn thất không thể phục hồi được.
Ngay từ đầu, thảm kịch SAO đã thúc đẩy tình trạng bất ổn định cho xã hội. Nó đã được kết luận là một tội ác đặc biệt bởi duy nhất một kẻ mất trí phạm phải, còn lần này… thảm kịch gây ra bởi Sugou trong thế giới ALO, trước đây đã được ca tụng bởi sự an toàn như một game VRMMO, thu hút sự chú ý về việc có khả năng tất cả các thế giới thực tế ảo có thể là mảnh đất màu mỡ cho những tội ác.
RECTO Progress cuối cùng cũng phải giải thể, nhưng văn phòng chính của RECTO vẫn qua được những tổn thất nặng nề đó. Và tất cả đội ngũ quản trị dưới quyền CEO đều bị thay đổi, thậm chí sau đó, bằng sự may mắn nào đó, họ đã trụ lại sau cuộc khủng hoảng này.
Các hoạt động của ALO đã dừng lại. Tất nhiên vẫn còn có khoảng 5 hay 6 game VRMMO vẫn còn hoạt động, tuy nhiên phải nhận một cú đánh lớn dưới hình thức giảm số lượng người chơi. Nhưng vẫn không thể thoát khỏi số phận phải đóng cửa với mức doanh thu ít ỏi.
Trong tình hình này, có một điều gì đó có thể thay đổi tình trạng ngày một tệ hơn này. Đó là «Hạt Giống Thế Giới» mà Kayaba Akihiko đã giao phó lại cho tôi.
Tôi cần phải tìm hiểu về Kayaba.
Cùng lúc với sự sụp đổ của SAO vào tháng 11 năm 2024, Kayaba Akihiko cũng chết. Điều đó rõ ràng hơn vào hai tháng trước – tháng 3 năm 2025.
Khi Kayaba vào vai Heathcliff ở Aincrad trong hai năm, hắn đã lẩn trốn tại một căn nhà nằm phía sâu dưới khu rừng không-lối-thoát ở quận Nagano.
Đương nhiên là Nerve Gear của Kayaba không đưa hắn vào tình trạng «Vòng Đai Chết», vì thế hắn có thể tự do đăng xuất, nhưng là người đứng đầu của «Huyết Kị Sĩ», hắn phải liên tục đăng nhập lâu nhất trong một tuần.
Người đã giúp hắn là một phụ nữ tốt nghiệp cùng khóa học trong sở Công Nghiệp tại Đại học Tokyo, và đã đăng kí là trợ lý hỗ trợ Bộ phận trực thuộc công ty Argus (Argus Development Division).
Dường như Sugou cũng làm việc tại cùng một phòng thí nghiệm trong suốt quãng thời gian đi học và đối đầu gay gắt với Kayaba trong khi bề ngoài lại tôn kính như bậc đàn anh. Có vẻ như người phụ nữ này cũng đã bị Sugou ve vãn nhiều lần – tôi đã được nghe tất cả những điều này từ người phụ nữ đó khi cô ta được bảo lãnh hồi tháng trước.
Tôi lấy địa chỉ email cô ta bằng cách ép hỏi một đặc vụ từ ủy ban Cứu Hộ Khẩn Cấp. Và sau một hồi đắn đo suy nghĩ, tôi gửi cho cô ta một email với nội dung: “Tôi không muốn nói về nỗi oán hận, tôi chỉ muốn biết chi tiết về mọi việc.”. Một tuần sau tôi mới nhận được tin nhắn trả lời. Cô ta nhanh chóng rời khơi nơi cư trú ở quận Miyagi và đến nơi tôi sống, tên cô ta là Koujiro Rinko. Chúng tôi đến một hàng café gần ga Tokyo, tại đây tôi đã được nghe toàn bộ câu chuyện trong điệu bộ ấp úng của cô ta.
Dường như Kayaba đã quyết định chết cùng với sự sụp đổ của SAO. Nhưng đó không phải là một cái chết thông thường. Có vẻ Kayaba đã thay đổi lại chiếc FullDive để thực hiện một bản quét não với mức-năng-lượng-cao, việc này đã nướng cháy não và giết chết hắn.
Tỉ lệ quét não thành công còn chưa tới 1/1000, nhưng người phụ nữ có vẻ thanh tú đó, tiềm ẩn một trái tim mạnh mẽ, đã cảm thấy hắn đã thành công.
Nếu mọi thứ theo đúng kế hoạch của Kayaba, ký ức và những suy nghĩ của hắn, mọi tín hiệu điện tử trong não hắn sẽ trở thành mã kỹ thuật số, và tồn tại trong hệ thống mạng như một bộ não điện tử thật sự.
Sau một hồi ấp úng, tôi nói cho cô ta biết cách tôi nói chuyện với ý thức của Kayaba tại máy chủ cũ của SAO, và làm cách nào ông ta giúp tôi cứu Asuna, cũng như việc mà hắn giao phó lại cho tôi.
Cô ta cúi đầu xuống trong vài phút, và sau khi một giọt nước mắt chảy xuống, cô nói:
“- Tôi đã đến nơi anh ấy ẩn náu với ý định giết chết anh ta. Nhưng, tôi không thể làm được. Vì thế, đã có rất nhiều người trẻ tuổi mất đi cuộc sống của họ.
Những việc mà tôi và anh ấy đã làm là không thể tha thứ được.
Nếu cậu có ghét anh ấy, xin hãy từ bỏ thứ anh ấy giao phó cho cậu ấy.
Nhưng nếu… nếu trong cậu còn gì đó ngoài sự căm thù…”
“Kirito-kun. Này, Kirito-kun. Về buổi offline hôm nay…”
Asuna huých tôi một cái bằng khuỷu tay của mình, kéo tôi trở lại với thực tại.
“À. Xin lỗi. Anh hơi thơ thẩn chút ý mà!”
“Ồ… Dù ở đây hay ở đó, anh vẫn là loại người thong thả mỗi khi thư thái đó.”
Asuna lắc đầu như thể ngạc nhiên, rồi nở một nụ cười ấm áp, rồi dựa đầu lên vai tôi.
An tọa ở cái bàn tròn thứ ba từ phía Nam, gần mấy cái cửa sổ phía Tây của căng tin, tôi hút thật mạnh cái ống hút, cố uống nốt phần sữa chua dâu còn lại dưới đáy hộp, tạo ra những âm thanh khó chịu, trông không giống một quý cô gì cả, nó nó làm người đang ngồi phía bên kia cái bàn, Ayano Keiko nhau mày bực mình.
“Gừ, Liz… Rika-san, Ăn uống ý tứ chút đi chứ”
“Nhưng… A, Kirito-kun kìa, bọn họ dính vào nhau ghê quá…”
Sword_Art_Online_4_-_281
Với lợi thế về chiều cao của mình khi ở trong căng tin, tôi có thể nhìn đến chỗ cái ghế mà họ đang ngồi, một chàng trai và một cô gái đang ôm chặt và tựa vai vào nhau.
“Quá đáng thật! Làm những việc như thế ở trường…”
“Ừm. Nhìn trộm người khác không hay ho gì đâu.”
Tôi nhìn Keiko một lúc trước khi nói bằng cái giọng khó chịu.
“Nói thế, chẳng phải trước đây Silica cũng như vậy còn gì nữa?”
Keiko, người chơi sử dụng dao găm, nick-name: Silica – cúi xuống với khuôn mặt đỏ ửng, nhét đầy miệng bằng món cơm tôm thập cẩm.
Tôi bóp nát hộp sữa đã hết lại, rồi ném vào thùng rác cách đó mấy mét, rồi gục mặt xuống bàn, và thở một hơi thật dài.
“A~… Nếu biết mọi việc sẽ như này, chúng ta không nên đồng ý với chuyện «Đình chiến một tháng».”
“Đó chẳng phải là ý kiến của Liz-san sao? Cậu đã nói là chúng ta nên để cặp yêu đương đó được quấn quýt bên nhau trong một tháng… Cậu ngây thơ quá đấy.”
“Còn hột cơm dính trên mặt cậu kìa.”
Tôi lại thở dài lần nữa, rồi nhìn những đám mây trắng bay ngang qua qua những tấm cửa sổ bằng kính.
Làm cách nào mà cậu ta lấy được địa chỉ email của tôi nhỉ? Tôi vẫn chẳng thế nào biết được, nhưng khoảng giữa tháng hai, tôi bỗng nhiên nhận được một tin nhắn từ Kirito.
Tôi thật sự ngạc nhiên, tôi có thể nghe thấy tiếng kim giây đồng hồ quay trong khi vui sướng chờ đến ngày gặp mặt, tuy nhiên, những gì Kirito nói với tôi ở hàng café còn đáng ngạc nhiên hơn nữa.
Kirito có vẻ như đã tham gia vào những rắc rối với «thảm kịch ALO». Tôi được nghe kể lại trong số những người tham gia, Asuna là một nạn nhân đặc biệt.
Cậu ấy nói rằng Asuna rất muốn gặp tôi, tất nhiên tôi đã bay qua đó để đến gặp Asuna. Nhìn thấy dáng người đó, như một tảng băng bị tan chảy ra, bản năng bảo vệ cho cô ấy ở Aincrad của tôi bùng lên mạnh mẽ.
May mắn thay, Asuna, từng ngày một phục hồi tinh thần và có thể đăng kí nhập học cùng chúng tôi. Khi gặp lại Asuna, không còn coi cô ấy là đối thủ nữa, tôi bị thôi thúc bảo vệ cô như một đứa em gái. Cùng với người bạn cũng yêu Kirito đang ngồi trước mặt, tôi đã lập ra liên minh «Hãy theo dõi hai người đó dưới tiết trời ấm áp tháng Năm». Hiệp ước đã làm xong, nhưng…
Thở dài lần thứ ba, tôi nuốt nốt miếng sandwich BLT, rồi nhìn Silica.
“Cậu có đến buổi offline hôm nay không?”
“Tất nhiên. Lyfa… Soguha-chan cũng đến mà. Buổi offline đầu tiên với cô ấy. Sốt ruột quá.”
“Silica, quan hệ của cậu với Lyfa tốt thật đấy.”
Tôi nhìn cô ấy với một nụ cười đầy tính đùa giỡn.
“Phải thế chứ nhỉ? Cảm giác gần gũi, bởi vì cả hai người giống như «imouto» vậy.”
“Muu…”
Má Silica căng ra khi ném con tôm cuối cùng vào miệng, thì thầm với tôi và cười.
“Những ngày đó, Liz-san rất giống một «onee-san» đó!”
Trong vài giây, giữa chúng tôi có một cái gì đó căng thẳng, rồi cả hai đứa đều ngẩng đầu lên, nhìn những những đám mây, rồi thở dài cùng một lúc.
Quán « Dicey Cafe » của Agil, treo một tấm bảng đen chẳng mấy dễ chịu gì ở phía trước cửa, với những kí tự thô thiển “Đã được đặt trước”.
Tôi quay về phía Suguha đang đứng bên cạnh và nói:
“Sugu, em đã gặp Agil chưa nhỉ?”
“Rồi ạ, bọn em đi săn với nhau hai lần. Anh ấy là một người rất to lớn.”
“Anh cho em biết, con người anh ta ngoài đời thật cũng như vậy. Chuẩn bị sẵn tinh thần đi nhé.”
Trước đôi mắt mở tròn xoe của Suguha, Asuna chợt cười rúc rích.
“Chị cũng vậy. Chị cũng đã rất ngạc nhiên khi lần đầu tiên đến đây.”
“Thật ra, anh cũng đã rất sợ hãi.”
Sau khi trút bỏ nỗi sợ hãi trong đầu Suguha, tôi đẩy cánh cửa ra và làm một khuôn mặt nhăn nhở.
Ngay khi chuông cửa kêu “cleng-cleng”, thì bị những tiếng reo hò phấn khởi, tiếng huýt sáo, và những tràng vỗ tay lấn áp.
Cửa hiệu không to lớn gì lắm đã chật kín người. Một cái loa bass cỡ lớn đang phát ra một bản nhạc BGM. Điều khiến tôi ngạc nhiên, đó là BGM từ Aincrad, bản nhạc nền của thành phố Algade được chơi bởi một ban nhạc NPC. Hòa mình vào bản nhạc đó, mọi người đều cầm một cái kính bóng, có vẻ như mọi thứ đều được tổ chức tốt.
“Này, bọn tôi không có đến muộn – “
Tôi đang định nói lý do, thì Lisbeth bước lên trước và nói.
“Rồi rồi, nhân vật chính luôn xuất hiện cuối cùng. Mấy người đã được dặn đến muộn hơn một chút. Dù sao thì, chào mừng các bạn đã tới.”
Ba người bọn tôi nhanh chóng bị kéo vào cái quán đông kín người đó, và được đưa lên một sân khấu nhỏ phía sau. Cánh cửa được đóng lại, ngay sau đó, bản nhạc BGM cũng bị tắt đi, rồi ánh đèn mờ dần.
Ánh đèn sân khấu bất ngờ chiếu thẳng vào tôi, rồi giọng của Lisbeth lại vang lên.
“Nào, mọi người hãy sẵn sàng… Bắt đầu.”
“Kirito, chúc mừng vì đã phá đảo SAO!”
Mọi người đồng thanh cùng với tiếng pháo và tiếng vỗ tay.
Trong khi đang đứng đờ người ra, thì người tôi bị bao phủ bởi rất nhiều ánh đèn chiếu xuống.
Hôm nay là buổi họp mặt offline – «Buổi tiệc kỉ niệm chiến thắng ở Aincrad». Những người đã lên kế hoạch cho buổi tiệc này gồm tôi, Liz và Agil, nhưng có vẻ như nó đã diễn ra mà không cần đến sự có mặt của tôi. Cửa hàng chật kín người, vượt qua sự kỳ vọng của tôi rất nhiều lần.
Sau một lượt nâng cốc chúc mừng, mọi người tự giới thiệu về bản thân mình và đến lượt tôi – điều không có trong kế hoạch tổ chức – sau đó, Agil mang ra vài chiếc bánh pizza cỡ lớn mà anh đã chuẩn bị cho ngày đặc biệt này, và rồi buổi tiệc trở nên hỗn loạn.
Những người chơi nam cảm ơn tôi bằng cách bắt tay của tôi với họ, và một vài người chơi nữ thì lại tỏ ra quá gần gũi với tôi khi gửi lời cảm ơn, cuối cùng, tôi lảo đảo bước đến quầy thu ngân và ngồi phịch xuống một cái ghế đẩu.
“Ông chủ. Cho xin 1 ly bourbon có đá.”
Tôi vừa gọi một thức uống có phần bất hợp lý với một người đàn ông to lớn đang mặc chiếc sơ mi trắng, bên ngoài là một chiếc vest đen, mắt không rời khỏi tôi. Thật ngạc nhiên, anh ta đổ vào cốc đang chứa đầy đá một thứ dung dịch màu hổ phách, và đặt nó ra trước mặt tôi.
Thận trọng nếm thử thứ chất lỏng đó, tôi nhẹ nhõm khi nhận ra đó là trà Ô Long. Tôi nhìn lên và chau mày lại khi thấy bộ mặt vui vẻ hớn hở của anh chàng chủ tiệm. Sau đó có một người đàn ông với dáng người cao cao ngồi lên chiếc ghế bên cạnh. Anh ta đang mặc bộ com lê có chiếc cà vạt rất hợp thời trang và một chiếc khăn quàng quanh trán.
Đó là – Klein, người sử dụng thanh katana. Anh ta quay chiếc ghế đang ngồi trong khi tay vẫn còn đang cầm chiếc cốc, nhìn chằm chằm vào cái bàn phía góc cửa hàng, nơi đang có một nhóm những cô gái lộng lẫy đang cười đùa, với một vẻ mặt uể oải.
“Có ổn không đó? Phải đến tiếp chuyện với khách của mình đi chứ.”
“Không uống gì đó thì tớ không thể tiếp tục được. Mà… Cái này ngon thật đấy.”
Nhìn mặt Klein đang dài ra, tôi thở dài một tiếng rồi uống tiếp một ngụm trà.
Dẫu sao thì, quang cảnh buổi tiệc rất bắt mắt. Khung cảnh Asuna, Lisbeth, Silica, Sasha, Yulier, Suguha và một vài người chơi nữ khác đang túm tụm lại thành nhóm, một khoảnh khắc đáng để chụp lại. Không – đúng ra, tôi nên chụp bức này cho Yui xem.
Có ai đó đã vừa ngồi xuống cái ghế đẩu phía đối diện, cũng đang mặc một bộ com lê, nhưng không giống như Klein, anh ta gây ấn tượng bằng một vẻ ngoài nhã nhặn, lịch sự của một doanh nhân. Đó là Thinker, thủ lĩnh của guild «The Army».
Tôi nâng cốc lên và nói:
“Tôi đã nghe nói về việc anh cưới Yulier-san. Dù có hơi muộn một chút – nhưng… Xin chúc mừng!”
Chạm cốc vào nhau, Thinker xấu hổ cười.
“Chà, tôi đang cố hết sức để điều tiết lại cuộc sống ở thế giới thật. Công việc của tôi cuối cùng cũng đã đi đúng hướng…”
Klein cũng nâng côc lên và cúi đầu xuống.
“Không, thật sự tôi cũng thấy vui thay hai người. Tôi đã ước có thể tìm thấy một cộng sự trong thế giới đó. Nhắc mới nhớ, tôi đã thấy một ấn phẩm mới: «MMO Today».”
Thinker lại lần cười lần nữa với sự e thẹn.
“Không… Thật là xấu hổ quá… Vẫn còn nhiều thiếu sót trong nội dung… Ngoài ra, với tình trạng các MMO như hiện nay, việc nắm bắt dữ liệu hay tin tức là hoàn toàn vô nghĩa.”
“Cảm giác hỗn loạn như khi vũ trụ mới hình thành vậy.”
Tôi gật đầu và nhìn vào người chủ tiệm đang lắc cái bình lắc kèm theo những tiếng “cờ lách cờ lách”.
“Agil, mọi chuyện thế nào rồi? Chuyện về «Hạt giống» đó.”
Gã cao to trọc đầu nhăn mặt lại, nở một nụ cười kinh khủng có thể khiến cho trẻ con cũng phải khóc rống lên, rồi hớn hở đáp:
“Hoàn hảo. Hiện tại đang có khoảng 50 server dự phòng… tầm 100,000 lượt download và có khoảng 300 server lớn đang vận hành nó.”
«Hạt Giống Thế Giới» mà Kayaba Akihiko đã giao phó lại cho tôi, là một chương trình mô phỏng ý thức.
Vài ngày sau khi tôi gặp người trợ lý của Kayaba, cùng với vài sự trợ giúp từ Yui, tôi đã download được một file có dung lượng lớn được lưu trữ trong bộ nhớ cục bộ trong chiếc Nerve Gear của mình sang một bộ nhớ khác và mang nó đến cửa hàng của Agil. Lý do tôi mang nó đến đó vì tôi nghĩ đó là người duy nhất mà tôi biết có thể làm cho hạt giống nảy mầm được.
Đối với Kayaba và phát minh của hắn, pháo đài bay Aincrad, tất nhiên trong tôi vẫn còn cảm giác căm thù nơi đó, thế giới game tử thần đã giết chết một số người thân thiết đối với tôi. Thay mặt cho những người đã chết trong nỗi sợ hãi, và cho cả cô ấy, tôi sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho Kayaba.
Tuy nhiên, bên cạnh lòng căm thù to lớn đó, trong tôi vẫn tồn tại những cảm giác của sự đồng cảm mà tôi không thể chối bỏ.
Vì nơi đó tồn tại sự sống và cái chết, lâu đài đó thực sự là một thế giới xa lạ và sống động. Mặc dù tôi đã rất muốn thoát ra khỏi thế giới đó, nhưng đồng thời lại càng quý trọng nó hơn. Không thể phủ nhận rằng, nó đã khắc sâu vào tâm khảm tôi một niềm hy vọng vĩnh cửu.
Và như vậy, tôi nghĩ ít ra thì mình nên tìm kiếm những chồi hoa đó từ «Hạt Giống».
Hạt giống của Thế giới.
Được phát triển bởi Kayaba, nó là một môi trường hỗ trợ đầy đủ giác quan dành cho hệ thống FullDive, được gọi là «Hạt Giống», một loạt những thiết lập của các gói trương trình.
Kayaba chỉnh sửa đổi server của SAO thành một chương trình tự động điều khuyển «Cardinal», giảm thiểu các yêu cầu để có thể chạy được trên những server nhỏ, hơn nữa, ông ta đã bổ sung thêm các thành phần của game để phát triển thành một gói chương trình.
Nói cách khác, nếu muốn tạo ra một thế giới Thực Tế Ảo, bạn cần phải có một server thật-thật lớn với một băng thông đủ rộng, download gói chương trình, thiết kế lại sang mô hình 3D hoặc đặt khớp với một đối tượng có sắn, sau đó chạy trương chình và một thế giới mới được tạo ra.
Việc phát triển một chương trình điều khiển các dữ liệu đầu ra, đầu vào của năm giác quan thật sự là rất khó. Tất cả mọi game Thực Tế Ảo đang hoạt động trên toàn thế giới đều được quản lý bởi một hệ thống chính được Kayaba phát triển tại Argus, với một mức chi phí khổng lồ.
Với sự sụp đổ của Argus, chương trình này được chuyển giao sang bên RECTO, và khi RECTO Progress bị giải tán, có vài đề nghị rằng nên bán bản quyền đi, nhưng với một mức giá khổng lồ, cùng với những phê phán từ xã hội, đã đẩy dòng game Thực Tế Ảo tuột dốc không phanh, nên không có một hãng công nghệ nào dám bỏ tiền ra mua. Vì vậy, dòng game Thực Tế Ảo có lẽ sẽ bị khai tử.
Thứ xuất hiện trên sân khấu là một hệ thống điều khuyển găm Thực Tế Ảo miễn phí, «Hạt Giống ». Agil đã sử dụng tất cả các mối quan hệ, để kiểm tra và xác nhận rằng hệ thống này không có gì nguy hiểm hay những thứ tương tự như thế.
Nơi mục đích thật sự Kayaba từng tồn tại – nói rằng không có bất cứ nguy cơ nào tồn tại trong chương trình này, và những chuyện sẽ xảy đến sau khi nó được tung ra, không ai biết rõ hơn chính bản thân Kayaba. Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng mục đích của hắn bắt nguồn từ một ước muốn giản đơn.
Đó là mục tiêu hướng tới một “Thế giới thật khác”, một giấc mơ không có hồi kết.
Tôi nhờ Agil upload «Hạt Giống» lên các server khắp thế giới, hoàn toàn miễn phí cho mọi người, bất kể cá nhân hay doanh nghiệp.
Sự sụp đổ của ALfheim Online, đã được cứu bởi những người chơi SAO, những người có nhiều mối quan hệ với các công ty liên doanh.
Họ tài trợ cho một công ty mới, mua lại những dữ liệu của ALO từ trong tay RECTO với mức giá rất rẻ.
Mảnh đất rộng lớn Alfheim đã được hồi sinh ra trên một nền tảng mới, tất cả dữ liệu của người chơi đều được giữ nguyên, chỉ có khoảng ít 10% số người chơi bỏ game sau thảm kịch đó.
Tất nhiên Alfheim không phải là thế giới duy nhất được hồi sinh bởi “Hạt Giống”.
Hàng trăm công ty và những cá nhân trước đây không có đủ điều kiện để chi trả các khoản phí, đã lần lượt khởi động các server game Thực Tế Ảo. Mặc dù hệ thống tải điện và những thứ khác đã gần như hoàn toàn miễn phí, người ta vẫn kết nối với nhau như một dòng chảy tự nhiên, và một số đạo luật cũng đã được đưa ra. Ngày nay, người ta thực hiện một cơ chế cho phép chuyển đổi nhân vật từ thế giới Thực Tế Ảo này sang thế giới Thực Tế Ảo khác.
Ứng dụng của Hạt Giống không chỉ có trong game. Trong giáo dục, giao tiếp, du lịch, các loại server mới được tạo ra mỗi ngày, đồng thời cũng tạo ra vô số các thế giới mới.
Ngày «Vị Trí Thật Sự» của thế giới Thực Tế Ảo vươn ra ngoài Nhật Bản sẽ không còn xa nữa.
Thinker tiếp tục với một nụ cười méo mó, đôi mắt của anh ta như vẫn còn đang đắm đuối với một giấc mở ở nơi nào đó.
“Chúng ta đang chứng kiến sự hình thành của một thế giới mới. Ràng buộc thế giới đó với MMORPG là quá hạn hẹp. Tôi muốn cập nhật lại tên trang chủ của mình… Mặc dù thế giới đó sẽ không thể đến với chúng ta một cách dẽ dàng.”
“Ừm… Ừm…”
Klein khoanh tay, nhíu sâu lông mày lại. Tôi lấy khuỷu tay huých vào anh ta một cái, rồi vừa cười vừa nói:
“Này, không ai mong đợi điều gì từ những người có hứng thú với guild Fuurinkazan đâu.”
“Nói gì cơ? Nói cho cậu biết, tớ đã bị vây kín bởi những người muốn gia nhập Tân Fuurinkazan đấy!”
“Vậy à? Tớ hy vọng ở đó có một cô gái dễ thương.”
“Gừ…”
Tôi cười nhìn Klein cứng họng lại, rồi quay sang Agil nói:
“Kế hoạch buổi gặp mặt thứ hai đã được thay đổi chưa?”
“Chưa, 11h đêm nay, ở thành phố Yggdrasil.”
“Có nghĩa là…”
Tôi hạ thấp giọng mình xuống.
“Nó hoạt động rồi à?”
“Đúng vậy. Có vẻ họ đã gộp lại các server mới thành một rồi dùng chung với nhau, dù gì thì nó là «Lâu đài huyền thoại» mà. Số lượng người chơi đã tăng lên, và lượng vốn cũng gia tăng đáng kể."
“Tôi hy vọng nó có thể vận hành êm ả.”
Sau khi khởi tạo, server cũ của SAO đã hoàn toàn bị loại bỏ. Tuy nhiên, khi dữ liệu về quá trình phát triển từ Argus được chuyển giao sang cho những người quản lý mới của ALO, không ai mong đợi gì vào thứ đang ẩn chứa bên trong nó.
Tôi uống hết cốc nước trà, dùng cả hai tay đeo kính lên trong khi đang nhìn lên trần nhà. Miếng lát trần trông như một bầu trời đêm sâu rộng. Những đám mây trắng uể oải trôi qua. Mặt trăng xuất hiện, nuốt chửng màu da trời. Xa xa, một thứ gì đó khổng lồ hiện lên –
“Kirito, đằng này!”
Lisbeth với vừa này còn loạng choạng, hét to lên và vẫy tay để thu hút sự chú ý của tôi. “… Cô gái đó, cô ta không thể say được…”
Tôi lẩm bẩm, mắt tôi đứng im đằng sau cặp mắt kính khi nhìn thấy thứ dung dịch màu hồng mà cô ta đang giữ. Nghe thấy tôi lẩm bẩm, tên chủ tiệm nói với bộ mặt như không có chuyện gì:
“Cồn dưới 1% thôi, không sao đâu. Dù sao mai cũng là ngày nghỉ mà.”
“Này… Này…”
Tôi lắc đầu rồi đứng dây. Đêm nay sẽ dài lắm đây.
Lyfa đang bay dưới bầu trời đêm đen thăm thẳm.
Cô ta đẩy không khí bằng việc vỗ bốn phần của đôi cánh và liên tục tăng tốc. Những ngọn gió rít lên bê cạnh đôi tai của cô.
Trước đây, vì mục đích đạt được độ cao bay tối đa từ một chuyến bay bình thường, để đạt được vận tốc tối đa, cần thiết phải sử dụng một giải pháp tăng tốc tốc độ bay lượn, rất nhiều thứ phải được thực hiện trong quá trình bay.
Nhưng đó chỉ là trong quá khứ. Hệ thống hiện tại không còn các xiềng xích hạn chế cô.
Sau tất cả mọi chuyện, không có thành phố trên trời nào phía trên Cây Thần Thế Giới. Các tinh linh ánh sáng, ALF, không hề tồn tại. Tinh Linh Vương ban phát cho những người đến được chỗ ông ta một hiện thân mới, chỉ là một vị vua giả tạo.
Tuy nhiên, thế giới này đã từng bị sụp đổ một lần, nó sinh ra một vùng đất mới, cùng với những người thống trị mới – không, phải nói đó là những người hòa giải mới đúng, cứ coi đó là những cư dân với đôi cánh vĩnh cửu của tất cả các tộc tiên. Không giống như ALF, nhưng là người của tộc cơn gió xanh – tộc Sylph, Lyfa cảm thấy rất vinh hạnh.
Đăng nhập vào game trước buổi gặp mặt 1 giờ đồng hồ, Lyfa đã bay từ thủ đô của Cait Sith, «Freelia», đến nơi hiện tại, liên tục trong gần 20 phút, mà không dừng lại nghỉ ngơi lấy một giây. Đôi cánh của cô đơn giản chỉ là vỗ hết sức theo mệnh lệnh, đôi cánh phép thuật đó phát ra những hạt sáng màu xanh lá, mà không tắt đi kể cả khi sáng yếu nhất, tiếp tục phản ứng lại với ý chí của Lyfa.
Theo như Kirito nói, thuyết gia tốc trong thế giới mới này rất giống với một chiếc xe hơi.
Ngay sau khi cất cánh, duỗi thẳng các cánh bên phải và trái để một sải cánh được lớn hơn, «lực xoắn định hướng», đó là những gì mà Kirito đã nói, nhưng cô đã không hiểu cách thức bay dựa trên việc phẩy mạnh cánh vào không khí này.
Để tăng tốc, cần làm nhọn các góc cánh, giảm biên độ giao động. Khi đạt đến tốc độ tối đa, đôi cánh phải được để ở vị trí thẳng hàng với nhau, nhìn từ dưới mặt đất, với tốc độ cao như vậy, sẽ giống như một ngôi sao chổi rực rỡ bay lướt qua. Sau khi đến giới hạn, tốc độ sẽ giảm dần, việc bay nhanh như nào hoàn toàn phụ thuộc vào tinh thần của bản thân. Hầu hết người chơi sẽ sớm giảm tốc độ lại, chủ yếu do sợ hãi và mệt mỏi về mặt tinh thần.
Trong «cuộc đua giữa các tộc trong ALfheim» tổ chức hồi tuần trước, Lyfa và Kirito đang gần đến vạch đích. Cô nhảy lên phía trước trong giây phút cuối cùng, đạt thứ hạng cao nhất chỉ với một khoảng cách rất nhỏ. Hai người họ khá hơn rất nhiều so với những người chơi còn lại, gây nguy hiểm cho cơ hội chiến thắng của tộc đứng thứ 2.
…Khoảng thời gian đó, thật là vui…
Lyfa mỉm cười và nhớ lại quãng thời gian đó khi đang bay. Ngay phía trước đích, khi Kirito vừa vượt qua cô, anh ta đã chơi bẩn để ép Lyfa phải cười, thực hiện một trò đùa ngu ngốc và cô đã phải cười phá lên. Để trả thù, cô đã cho thuốc độc vào một đồ vật và ném về phía Kirito, nếu trượt, thì vị trí dẫn đầu của cô có thể bị lung lay và bị cướp mất.
Bay lượn trong sự kiện đó thật là vui – nhưng sau tất cả mọi chuyện, để đầu óc thư giãn và tập trung vào việc tăng tốc đến tốc độ tuyệt đối, đó là điều mà cô thấy thoải mải nhất.
Sau 10 phút, tốc độ của cô đã đến mức giới hạn. Mặt đất bị bao phủ bởi một màu đen trôi qua nhanh vun vút, thỉnh thoảng ánh sáng của một thành phố xuất hiện phía trước, rồi cũng mau chóng bị tụt lại phía sau.
Cô cảm thấy đây là tốc độ nhanh nhất mà cô đạt được từ trước đến nay – khi nghĩ về điều đó, ngay lập tức cô dang rộng đôi cánh, lao xuống dướng rồi lại lượn lên trên một cách nhanh chóng.
Trên đầu, mặt trăng to tròn đang tỏa sáng rực rỡ qua những tầng mây. Hướng thẳng đến thứ tròn trĩnh màu xanh trắng đó, cô phóng nhanh như một quả tên lửa.
Sau vài giây, âm thanh của gió thay đổi một cách huyền ảo, cô phi vào những tầng mây. Bay xuyên qua màn đêm như một viên đạn được bắn ra khỏi một khẩu súng. Một tia sáng lóe lên từ một khu vực thẳng phía trước, thổi bay những đám mây trắng, nhưng cô cứ tiếp tục bay mà không thèm để ý đến nó.
Trước đây, cô đã từng bay qua những tầng mây. Phía dưới, ánh trăng màu xanh nhạt trải dài trên mặt đất, những đám mây tạo thành một đồng bằng bất tận. Thứ duy nhất cô có thể nhìn thấy chỉ là những đám mây và đỉnh của Cây Thần Thế Giới. Khi tốc độ giảm đi, Lyfa cắn mạnh môi, nắm chặt các đầu ngón tay và tập trung hướng thẳng đến mặt trăng. Có thể đó chỉ là do cô tưởng tưởng ra, nhưng dường như đường kính của mặt trăng ngày càng lớn. Một số miệng núi lửa có thể được nhìn thấy rõ ràng.
Có thể đó là một ảo ảnh, một chùm ánh sáng nằm chính giữa vùng đất thánh tỏa lên lung linh và lấp lánh. Một thị trấn mà người mặt trăng có thể đang sinh sống ở đó. Gần hơn – gần hơn một chút nữa thôi.
Tuy nhiên, nơi tận cùng thế giới, có một bức tường đồ sộ chặn cô lại. Tốc độ giảm dần, cơ thể của cô dường như nặng nề hơn. Điểm tận cùng của không gian ảo này đang ở ngay phía trước. Không còn thứ gì có thể khiến cô bay xa hơn được nữa. Nhưng…
Lyfa dang rộng cánh tay phải ra hết sức có thể. Cô xòe rộng các ngón tay ra, như thể muốn nắm trọn lấy mặt trăng kia.
Kể cả có cao, xa, xa hơn nữa, cô vẫn rất muốn đến được nơi đó. Vươn ra ngoài bầu khí quyển, thoát khỏi lực hút của trọng lực. Không. Phải vượt qua được quỹ đạo của hành tinh này, vượt qua những ngôi sao chổi, vượt qua đại dương của muôn vàn ngôi sao sáng.
Tốc độ của cô cuối cùng cũng về 0, rồi dần chuyển về số âm. Với hai dải tay vẫn còn đang dang rộng, cô rơi tự do xuống bầu trời đêm. Mặt trăng dần dần nhỏ lại.
Lyfa nhắm mắt lại và nở một nụ cười.
Từ những gì cô nghe thấy từ Kirito, có những kế hoạch được lập ra để tạo ra những mối quan hệ, có thể kết nối ALfheim Online tới những thế giới ảo VRMMO rộng lớn khác. Với những Tân Thủ, họ nên kết nối vào game từ một địa điểm gần bề mặt của mặt trăng. Theo cách này, việc bay đến mặt trăng có thể dễ dàng hơn. Mỗi một thế giới game khác được thêm vào sẽ trở thành một hành tinh. Cái ngày mà một chuyến phà sẽ ra khơi, vượt qua biển sao kia sẽ không còn là giấc mơ nữa.
Dù cho có bay đến nơi nào, có đi đến nơi đâu, nhưng có một nơi cô tuyệt đối không được tới được.
Bỗng nhiên, Lyfa cảm thấy cô đơn.
Khi rơi xuống những đám mây xốp, Lyfa lấy hai tay ôm chặt lấy cơ thể mình.
Cô biết lý do của sự cô đơn này. Kirito – Kazuto ở thế giới thật, đã đưa cô đến một buổi tiệc, cô buồn vì chính buổi tiệc này.
Buổi tiệc đó thực sự rất vui. Lần đầu tiên, cô gặp những người bạn mới mà cô không thể gặp trong thế giới ảo này ngoài đời thật, và bàn tán với nhau rất nhiều chuyện. Thế mà ba giờ đồng hồ đã thấm thoắt trôi qua.
Tuy nhiên, cùng lúc ấy, Suguha cảm nhận được một điều gì đó. Họ được liên kết với nhau bởi một thứ gì đó không thể nhìn thấy bằng mắt thường… một sợi dây liên kết bền vững. Trong «thế giới đó» - pháo đài bay Aincrad đã không còn tồn tại, họ cùng chiến đấu, cùng khóc, cùng cười và cũng yêu thương với nhau. Ngay cả khi trở lại với thế giới thật, những kỷ niệm đó vẫn mãi tỏa sáng rực rỡ trong trái tim họ.
Tình cảm cô dành cho Kirito không hề thay đổi.
Buổi tối, cùng nói chúc ngủ ngon trước cửa phòng nhau. Con ban ngày thì cùng nhau chạy tới sân vận động, cảm giác điều đó như những ánh nắng mặt trời ấm áp.
Dù có trở thành anh em ruột hay không, họ vẫn có thể trở thành những người xa lạ khi sống ở các thành phố khác nhau, điều đó khiến cô nhỏ những giọt lệ sầu. Nhưng hiện tại, sống cùng nhau dưới một mái nhà khiến cô cảm thấy hạnh phúc. Cô không cần là tất cả trong trái tim Kirito. Chỉ cần có một góc mà trong đó cô tồn tại, như vậy là quá đủ.
Cuối cùng, cô có thể chấp nhận mọi việc theo cách đó.
Tại buộc tiệc đó, cô có cảm giác Kirito sẽ rời xa cô, tới một nơi nào đó mà cô không thể tới được. Cô không được phép can thiệp vào mối liên kết của họ. Ở đó không có chỗ cho Suguha. Bởi vì, Sugaha không có kỷ niệm gì về «pháo đài đó».
Cuộn tròn người lại, Lyfa tiếp tục rơi xuống như một ngôi sao băng.
Những tầng mây đang tiến lại gần. Vì nơi gặp mặt là thành phố Yggdrasil mới được thành lập trên đỉnh của Cây Thần Thế Giới, cô cần phải mở rộng đôi cánh ra và bắt đầu lướt đi. Nhưng sự cô đơn lạnh lẽo đã chiếm lấy trái tim cô, khiến đôi cánh ấy không thể cử động được.
Những cơn gió lạnh ngắt thổi qua khuôn mặt, lấy nốt đi những hơi ấm cuối cùng còn sót lại trong trái tim cô. Cứ thế rơi xuống những tầng mây tối đen kia, càng ngày càng chìm sâu xuống.
Bỗng nhiên, có thứ gì đó bắt lấy cô, và cơ thể cô ngừng rơi.
“-?!”
Lyfa ngạc nhiên mở to mắt ra.
Khuôn mặt Kirito hiện lên phía trước, đang giữ lấy cô bằng cả hai tay, đang bay lượn ngay phía trên những đám mây. “Tại sao?” – trước khi cô kịp hỏi điều đó, người tộc Spriggan có nước da ngăm đen mở miệng nói.
“Anh lo lắng không biết em có thể lên cao được bao nhiêu. Anh đến hỗ trợ cho em vì sắp đến lúc rồi."
“…Em biết rồi… Cảm ơn anh.”
Lyfa nở một nụ cười, vẫy cánh và bay lên từ vòng tay của Kirito.
Người quản trị mới của ALfheim Online, đã chuyển tất cả dữ liệu game từ RECTO Progress, bao gồm cả các dữ liệu về nhân vật tại server SAO cũ. Vì thế, nhờ có cơ chế này, những người chơi SAO trước đây có thể lựa chọn tiếp tục hay không chơi lại các nhân vật cũ trong ALO, kể cả diện mạo nhân vật.
Vì điều này, những người chơi mà Lyfa chơi cùng hàng ngày, Silica, Asuna, Lisbeth có các nhân vật rất giống ngoài đời thật, bên cạnh các nhân vật riêng thuộc giống tiên. Nhưng khi Kirito đưa ra quyết định, anh ta đã không lấy lại diện mạo trước kia, mà tiếp tục sử dụng hình dáng của một người Spriggan. Anh ta cũng chọn việc reset các chỉ số, loại bỏ các skill khủng trước kia, và bắt đầu luyện lại từ đầu.
Việc đó khiến Lyfa thắc mắc không hiểu lý do vì sao Kirito lại làm như vậy. Cô mở miệng ra hỏi khi cả hai đứa còn đang lơ lửng trên bầu trời.
“Này, anh hai… Kirito-kun, sao anh không lấy lại hình dáng ban đầu như những người khác?”
“Hừm…”
Kirito vắt chéo hai cánh tay lại, đôi mắt ánh lên nét buồn bã, nhìn về nơi xa xăm nào đó, rồi trả lời với một nụ cười.
“Vai trò của Kirito đó đối với thế giới kia chấm hết rồi.”
“…Vậy à!”
Lyfa cười mỉm.
Lần đầu tiên cô gặp chiến binh tộc Spriggan – Kirito trong cuộc hành trình đến với Cây Thần Thế Giới. Cô cảm thấy hơi hạnh phúc khi nghĩ về điều đó.
Bay lượn trên không trung khi đang trong tư thế đứng thẳng người, Lyfa nắm lấy tay phải của Kirito.
“Này, Kirito-kun. Bọn mình nhảy chứ?”
“Hử?”
Kéo Kirito, lúc này đang mở to mắt, lại gần, cô bắt đầu lướt đi trên những đám mây.
“ Đây là một kĩ thuật cao cấp mới được phát triển gần đây. Khi đang bay lượn, anh có thể di chuyển từ từ sang những hướng khác.”
“Ồ, anh hiểu rồi…”
Không gì có thể gây hưng phấn cho tâm trí của Kirito bằng một thử thách, khuôn mặt anh trở nên nghiêm túc khi bắt chước cho giống với Lyfa trong khi vẫn đang bay. Tuy nhiên, anh ta sớm bị mất thăng bằng và ngã gục xuống.
“Woa…!”
“Hê hê, nếu anh cứ cố tiến thẳng lên thì sẽ không được đâu. Anh cần phải đẩy mạnh lên phía trước một chút, đồng thời lượn sang một bên.”
“Mumuu…”
Lyfa kéo cánh tay của Kirito lại trong khi anh ta vẫn còn đang vật lộn cực nhọc trong vài phút, nhưng đúng như mong đợi từ khả năng thích nghi của mình, anh ta sớm làm chủ được thủ thuật này.
“Ồ… ra vậy, thì ra là nó trông như này.”
“Đúng rồi. Tốt, tuyệt lắm.”
Lyfa mỉm cười khi rút ra một cái chai nhỏ trong túi từ thắt lưng. Mở nắp chai ra và để cho nó trôi lơ lửng trong không khí, thân chai phát ra những ánh sáng màu bạc, cùng lúc đó những giai điệu phát ra trong hư không và có thể nghe thấy rõ ràng. Đó là một item được bán bởi một kĩ nghệ level cao – Puca, vang lên theo từng bước nhảy của họ.
Cùng với các nhịp của giai điệu, Lyfa chầm chậm nhảy.
Bước lớn, rồi bước nhỏ, rồi lại một bước lớn khác, họ nhẹ nhàng khiểu vũ phía trên bầu không khí. Hai bàn tay của họ nắm chặt lại với nhau, nhìn vào đôi mắt của Kirito, ứng biến cho khớp với các hướng chuyển động.
Hai con người lướt đi, quay vòng vòng trên những dòng sông mây bất tận, thực là một cảnh tiên dưới ánh trăng huyền ảo. Ban đầu là vài chuyển động chầm chậm, rồi dần dần tăng lên, mỗi bước chân của họ ngày một xa dần.
Ánh sáng xanh phát ra từ đôi cánh của Lyfa hòa quyện lên ánh sáng trắng phát ra từ đôi cánh của Kirito, va vào nhau rồi biến mất. Tiếng gió nhỏ dần, Lyfa nhẹ nhàng nhắm mặt lại.
Lyfa nghĩ, đây có thể là lần cuối.
Đến bây giờ, đã nhiều lần, cùng với những khoảnh khắc của phép thuật, những cảm xúc của hai người đã hòa quyện vào nhau. Và bây giờ, có thể đây là lần cuối cùng.
Kirito – Kazuto, có một thế giới của riêng mình. Trường học, những người bạn tri kỉ, và một người hết sức quan trọng. Đôi cánh khỏe mạnh, và những bước chân to lớn, vòng tay của anh không thể chạm tới được.
Cách đây hai năm, từ cái ngày anh ta không trở về từ cuộc hành trình dấn thân vào thế giới đó, con đường họ đi đã thật sự tách rời nhau. Để đến được gần hơn với người đó, Lyfa đã dùng đến đôi cánh của tinh linh, nhưng một nửa trái tim của Kirito và những người khác đã thuộc về pháo đài ảo trôi lơ lửng trên không trung kia.
Với sự phát triển của khoa học và công nghệ, thế giới ảo đã dần trở thành một thế giới thật mà không hề có sự cản trở nào. Nó vượt ra ngoài ranh giới của một trò chơi, chuyển một thế giới ảo thành thật. Tuy nhiên, con người không đủ khôn khéo để sống trong nhiều thế giới thực thể đó. Kazuto chắc chắn đã nhận được quá nhiều niềm vui và nỗi buồn, kể cả tình yêu trong thế giới đó. Một thế giới ảo mà Suguha không thể nào đến được.
Từ khóe mi đang nhắm, Lyfa cảm thấy những giọt nước mắt đang nhỏ ra.
"—Lyfa...?"
Giọng nói của Kirito len lỏi vào đôi tai của cô.
Lyfa mở mắt ra, nhìn khuôn mặt đó và nở một nụ cười. Cùng lúc đó, cái chai nhỏ chứa đầy âm nhạc hết hiệu lực, cường độ âm thanh giảm dần, và biến mất cùng với những âm thanh uể oải còn sót lại.
“…Em, hôm nay, em sẽ quay trở về.”
“Ế…? Tại sao…?”
“VÌ…”
Những giọt nước mắt của cô lại tràn ra.
“…Việc này đi quá xa rồi, nơi onii-chan… và những người khác thuộc về. Em không thể tới được nơi đó…”
“Sugu…”
Kirito nhìn cô với một đôi mắt nghiêm trọng, rồi nhẹ nhàng lắc đầu.
“Không phải như vậy đâu. Nếu thật sự muốn đi, em có thể đến được tất cả mọi nơi.”
Không cần đợi câu trả lời, Kirito nắm chặt lấy tay của Lyfa, quay đi và nói.
“A…”
Với âm thanh mạnh mẽ của đôi cánh, anh ta bắt đầu tăng tốc. Hướng thẳng tới đỉnh Cây Thần Thế GIới phía trên những đám mây.
Kiroto bay với một tốc độ kinh khủng mà không một từ nào có thể diễn tả được. Mối liên kết giữa hai bàn tay của họ chưa bao giờ lỏng lẻo đến như vậy. Lyfa cố gắng một cách điên cuồng để bắt kịp với tốc độ đó.
Cây Thần Thế Giới to dần, bao phủ lấy bầu trời khi họ tiến lại gần. Nằm giữa các cành cây, tại nơi mà họ bị tách ra bởi thân cây, có vô số ánh sáng đang phát sáng. Ánh sáng của thành phố Yggdrasil.
Từ trung tâm thành phố, có một tòa tháp cao bất thường đang tỏa sáng rực rỡ, thẳng tới hướng bay của Kirito.
Từ vô số ánh sáng, thứ ánh sáng lọt ra từ khung cửa sổ của tòa nhà, và những ngọn đèn đường chiếu sáng khắp các con phố bắt đầu trông thấy rõ ràng từng cái một – đã đến lúc.
Những tiếng chuông đa tầng bắt đầu vang lên. Đó là tiếng chuông báo hiệu đã đến nửa đêm ở Alfheim. Phía bên trong Cây Thần Thế Giới, được đặt tên một khoang trống to phía trên thang máy nối liền thành phố Yggdrasil với Aarun. Tiếng chuông vang lên rộng khắp thế giới này.
Lyfa không thể phanh kịp lại được, hai người gần như va vào nhau. Trong khi vẫn còn đang lở lửng, Kirito dang rộng dải tay, và khi cô vừa đâm sầm vào, anh ta nhẹ nhàng ôm lấy cô.
“Chúng ta không kịp rồi. —Nó tới này.”
“Ế…?”
Không hiểu những lời nói đó, Lyfa nhìn vào mặt Kirito. Anh ta nháy mắt với cô và cười nhăn nhở, rồi chỉ về phía góc của bầu trời. Vẫn còn đang nằm trong vòng tay của anh ta, Lyfa quay người lại và nhìn lên bầu trời.
Mặt trăng tròn khổng lồ, đang tỏa ra thứ ánh sáng màu xanh trong trẻo. —Tất cả là như vậy.
“Mặt trăng… Có vấn đề gì với nó sao?”
“Đằng kia. Em nhìn kĩ vào.”
Kirito dạng cánh tay rộng hơn trong khi Lyfa đang nhìn chăm chú.
Các đường tròn sáng màu bạc. ở phía trên rìa góc bên phải – bị khuyết một chút.
“Ế…?”
Mắt Lyfa mở rộng ra. Nguyệt thực…? Cô nghĩ một lúc rồi nhớ ra đó là điều chưa từng xảy ra ở Alfheim.
Vùng bóng đen che phủ lấy mặt trăng ngày một to dần. Tuy nhiên hình dạng đó không phải là hình tròn. Nó như một cái chốt hình tam giác đang ngoạm lấy mặt trăng.
Đột nhiên, Lyfa nghe thấy một tiếng gầm, âm thanh “Gon, gon” nghiêm nghị vang lên. Từ phía xa, bầu trời rung động như thể có một thứ gì đó đang rơi xuống.
Bóng tối đó cuối cùng cũng trải dài ra, bao phủ lấy toàn bộ mặt trăng. Nhưng ánh trăng vẫn tỏa ra phía sau cái bóng đó, chiếu sáng hình tam giác mơ hồ kia. Cứ thế lớn dần lớn dần lên và tiến lại gần hơn.
Nó xuất hiện dưới dạng một vật thể hình nón. Cảm giác về khoảng cách không thể cảm nhận được. Cô căng mắt ra nhìn, nhíu đôi lông mày lại. và –
Đột nhiên vật thể đó bắt đầu phát sáng.
Thứ ánh sáng màu vàng tỏa ra khắp mọi hướng.
Trông có vẻ nó được tạo ra với vô số các lớp mỏng xếp chồng lên nhau. Ánh sáng tràn ra từ giữa các lớp mỏng đó. Ba cột trụ lớn bay lên từ dưới lòng đất, phía đầu các trụ tỏa sáng rực rỡ.
Một con tàu…? Một ngôi nhà…? Lyfa bối rối nghiêng đầu. Trong lúc ấy, thứ đó ngày càng lớn hơn, che phủ hoàn toàn một phần bầu trời. Một giọng trầm làm cở thể cô bàng hoàng.
Cô để ý đến một thứ gì đó từ lớp dưới cùng và nhìn chằm chằm vào nó. Có nhiều hình bóng nhỏ trải dài từ phía dưới lên đến đỉnh. Không – đó là –
Những tòa nhà! Những tòa nhà khổng lồ với những ô cửa sổ trên rất nhiều tầng lầu trông có vẻ như bị gói chặt lại. Tuy nhiên – dựa trên kích cỡ các tòa nhà, một tòa nhà có khoảng 10 tầng, có chiều cao giống với Ngọn Tháp Của Gió. Vậy, chiều cao của thứ hình nón đang lơ lửng kia phải là… hàng trăm mét, không, phải vài km...?
“A... Không thể... Không thể nào, đó là...”
Trong lúc suy nghĩ về những thứ đang nhìn thấy, một tia sáng lóe lên trong đầu cô, làm sáng tỏ mọi việc.
“Đó là...”
Cô quay sang và nhìn vào khuôn mặt của Kirito.
“Đúng thế. Đó là – pháo đài bay Aincrad.”
"—!...Nhưng... Tại sao? Tại sao lại ở đây...?"
Pháo đài bay khổng lồ trôi chậm dần, rồi dừng lại trước khi chạm vào những cành cây phía trên cao của Cây Thần Thế Giới.
“Nó dành cho một trận tái đấu.”
Kirito nói với một giọng điềm tĩnh.
“Lần này, chúng ta sẽ hoàn thành tất cả các tầng một cách hoàn hảo, từ tầng một tới tầng cuối cùng, và giành quyền kiểm soát pháo đài này. Trước đây, mọi thứ đã kết thúc khi mới hoàn thành được ba phần tư quãng đường. Lyfa...”
Kirito đặt tay lên đầu cô và nói tiếp.
“Giờ anh đã yếu đi rồi... Giúp anh một tay nhé!”
“...A...”
Lyfa kẹt cứng họng và nhìn vào khuôn mặt của Kirito.
— Nếu thật sự muốn đi, em có thể đến được tất cả mọi nơi.
Những giọt lệ lại nhỏ ra trên khuôn mặt của Lyfa, rơi xuống ngực Kirito.
“—Vâng. Em sẽ đi… Không quan trọng là nơi nào… Cùng với nhau…”
Tiến lại gần Kirito, cô nhìn pháo đài bay. Phía dưới chân cô xuất hiện một giọng nói.
“Này, Kirito, cậu đến muộn đó.”
Lyfa nhìn xuống nơi phát ra giọng nói đó, một chiếc khăn màu vàng đen quấn quanh mái tóc đỏ, một thanh katana dài kinh khủng treo ở thắt lưng, Klein đứng dậy.
Bênh cạnh anh ta, người đàn ông cao to với nước da ngăm đen, vác một cái rìu chiến cỡ lớn sau lưng. Đó là Agil.
Mang theo một chiếc búa bạc, mạc một bộ đồ trắng tinh một cái tạp dề xanh là Lisbeth.
Với đôi tai dài tráng lệ và có đuôi, và một chú rồng màu xanh nước biển ở trên vai là Silica.
Tay trong tay, đang bay cùng nhau là Yulier và Thinker.
Vẫn chưa quen với việc bay lượn, đang cầm một cái cần điều khiển một cách không chắc chắn là Sasha.
Cạnh đó, không biết tập trung lại từ khi nào, Sakuya và Alicia Rue, cùng với một số Cait Sith và những người chơi tộc Sylph.
Người đang vẫy tay là Recon.
Cùng với General Eugene là một đội quân Salamanders.
“Này, bọn tôi sẽ cho mấy người ở lại phía sau đấy!”
Rời đi trong những tiếng kêu ca phàn nàn của Klein, một party lớn bay lên bầu trời đêm, hướng thẳng đến pháo đài đang lơ lửng giữa bầu trời.
Và cuối cùng, khoác trên mình bộ áo giáp trắng và một chiếc váy ngắn, một thanh liễu kiếm màu bạc đeo trên thắt lưng, và một tinh linh đang ngồi trên vai, là Asuna, mái tóc xanh dài của cô lấp lánh khi đứng lại phía trước bọn tôi.
“Đi nào, Lyfa-chan!”
Lyfa rụt rè nắm lấy bàn tay đang giơ ra của Asuna. Asuna mỉm cười, di chuyển đôi cánh màu nước biển của cô và bay lên.
Yui bay từ vai của Asuna sang vai Kirito.
“Này, Papa, nhanh lên!”
Kirito nhìn chằm chằm vào Aincrad, cúi xuống trong chốc lát. Đôi môi cử động, lẩm bẩm một cái tên, nhưng đủ bé để Yui không thể nghe thấy gì.
Khi Kirito ngẩng đầu lên một cách mạnh mẽ, nụ cười gan dạ xưa kia xuất hiện trở lại trên khuôn mặt anh. Chàng trai dang rộng đôi cánh, hướng thẳng đến bầu trời phía trước.
“Được rồi – đi thôi!!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT