Cuối cùng Đường Thiên Viễn cũng thấy được sự huyền diệu của thế giới rộng lớn này. Sao hắn lại thấy rung động vì một người như Đàm Linh Âm kia chứ?

Giống như phần lớn nam nhân trong thiên hạ, hình tượng thê tử tương lai trong suy nghĩ của Đường Thiên Viễn phải là một tiểu thư khuê các có phẩm mạo song toàn. Về vấn đề “Mạo”, Đàm Linh Âm có thể được thông qua vì nhan sắc nàng ấy cũng được xem là thanh tú nhưng còn về vấn đề “Phẩm” thì sao?

Ừm, nếu đem cái chữ “Phẩm” này ra phân tích kỹ lưỡng, nàng ấy cũng có thế chiếm được một chữ “Khẩu”, nàng ấy vốn ăn nói lanh lợi, lại ăn được uống tốt nữa.

Nhưng nhìn chung, nàng ấy vẫn không phải kiểu người mà hắn thích.

Huống chi, nàng ấy lại chính là Diệu Diệu Sinh.

Mà nghĩ đến cái thân phận này của Đàm Linh Âm, Đường Thiên Viễn lại nhớ đến quyển sách ‘Nhật ký đi Tây Thiên của Đường Phi Long’. Lúc đầu, hắn chỉ muốn dùng cách ấy để giáo huấn nàng một phen, hiện tại xem ra, tình cảm của hắn và nàng ấy mập mờ chẳng kém gì Đường Phi Long và Diệu Diệu trong sách cả.

Đường Thiên Viễn cười khẽ. Đang cười vui vẻ, đột nhiên hắn dừng lại. Đang yên đang lành, tự nhiên lại nghĩ đến mấy chuyện này… đúng là chẳng khác gì một thằng ngốc.

Không muốn nghĩ đến những chuyện này nữa, nghĩ đến việc khác đi.

Nhưng sau khi nghĩ tới nghĩ lui đủ thứ chuyện, trong đầu hắn đều là hình ảnh của Đàm Linh Âm.

Rốt cuộc hắn thích nàng ấy ở điểm nào nhất? Đường Thiên Viễn bắt đầu cẩn thận đào bới ưu điểm của Đàm Linh Âm, cuối cùng đau khổ phát giác ra cái nữ nhân này thật ra… không có một điểm nào tốt cả. Có lẽ, ưu điểm duy nhất của nàng ấy chính là có bàn tay, bàn chân rất đẹp. Đường Thiên Viễn rất hiểu bản thân mình, hắn biết hắn không phải là loại người thích sự xa hoa, hào nhoáng phù phiếm; vì vậy, không có khả năng hắn cảm mến một ai đó chỉ vì vẻ đẹp bề ngoài của người ta. Chẳng hạn, ở những nơi như lầu Tần quán Sở có một loại tiêu khiển rất được nam nhân yêu thích, chính là để cho nữ tử dùng bàn chân trần của mình nâng ly rượu mời khách; cũng may là hắn không bị vẻ đẹp bề ngoài mê hoặc nên dù trải qua nhiều lần tiệc rượu như vậy, hắn vẫn giữ được một thân trong sạch.

Cái này cũng không phải, vậy thì vì cái gì?

Nghĩ tới nghĩ lui, Đường Thiên Viễn đành chán nản thừa nhận, hắn không biết vì sao mình lại rung động vì nàng ấy

Thì ra “Thích” chính là một loại tình cảm thần kỳ như vậy. Ngươi vốn không biết, từ lúc nào, bởi vì sao, ngươi lại bận tâm về một người đến vậy. Đợi đến lúc ngươi phát hiện ra thì đã quá trễ, hình ảnh người ấy đã ăn sâu trong lòng ngươi. Người ấy như một vị khách lỡ bước, dừng chân nghỉ tạm trong nhà ngươi nhưng lại vô cùng ung dung tựa như đang ở trong ngôi nhà của chính mình. Không hề biến mất, không thể xua đuổi. Mỗi một nụ cười, một cái nhíu mày của người ấy đều khiến ngươi xao xuyến; mỗi lần nghĩ về người ấy, trong lòng ngươi như có một dòng suối ấm áp ngự trị; thấy người ấy khóc, tim của ngươi như bị một bàn tay lớn bóp chặt, đau đến mức không thể hô hấp.

Cảm giác ấy, vô cùng tuyệt vời!.

Đường Thiên Viễn đưa tay xoa ngực, trên mặt hắn nở nụ cười ngây ngô.

Nhưng rất nhanh sau đó, hắn không cười nổi nữa. Bởi vì hắn vừa nhớ đến một việc, vị hôn phu trước kia của Đàm Linh Âm đang ở sát bên Huyện nha. Loại người có trí lực dư thừa như Đường Thiên Viễn, cho dù chỉ là một chuyện vặt vãnh tình cờ còn khiến hắn suy nghĩ đủ đường, huống chi là việc vị hôn phu cũ kia chủ động tìm đến cửa. Có đánh chết hắn, hắn cũng không tin đây chỉ là chuyện tình cờ.

Việc Đàm Linh Âm bỏ trốn trước hôn lễ cho thấy nàng không có cảm tình với Chu Đại Thông, về điểm này… Đường Thiên Viễn tương đối yên tâm. Chỉ có điều, hiện giờ hắn mới suy nghĩ cặn kẽ vấn đề của bản thân, vừa phát hiện được nàng chính là người mà hắn ngày đêm mong nhớ thì lại biết có kẻ đang dòm ngó đến nàng, làm sao hắn vui được.

Trong lúc hắn đang cẩn thận suy tính làm sao để hạ gục được Chu Đại Thông thì Chu Chính Đạo lại đến làm phiền hắn.

Chu Chính Đạo nói hắn đem thư tay của Tri phủ đại nhân viết đến cho Đường Thiên Viễn. Từ lúc phát hiện mấy thi thể trong giếng mỏ, Phủ Đài đại nhân đã viết cho hắn hai phong thư rồi. Đường Thiên Viễn thản nhiên mở thư ra xem trước mặt Chu Chính Đạo, nội dung lá thư lần này cũng chẳng khác lá thư đầu tiên là mấy. Ngoài việc hỏi thăm hắn thì nhân tiện căn dặn hắn dù xảy ra chuyện gì cũng đừng tự ý xử lý một mình mà phải cùng quan trên thương lượng trước đã, nói chung chỉ là những chuyện linh tinh, có điều, giọng điệu trong thư lần này đã hòa nhã hơn trước rất nhiều.

Đường Thiên Viễn xem xong thư, quay sang hỏi Chu Chính Đạo, “Việc xác nhận mấy thi thể kia vẫn không có tiến triển gì sao?”

Chu Chính Đạo lắc đầu, “Hiện nay vẫn chưa có ai đến nhận thi thể. Đại nhân, ti chức thấy nên chôn cất mấy cỗ thi thể kia, để cho bọn họ sớm được mồ yên mả đẹp.”

Đường Thiên Viễn gật gù, “Cũng được. Chỉ là chết nhiều người như vậy nhưng bản quan lại không tìm được hung thủ để nghiêm khắc trừng phạt kẻ đó, ta thật sự thấy hổ thẹn với bách tính của huyện Đồng Lăng.”

“Đại nhân đừng tự trách mình như thế, mấy người đã chết vốn không phải là người Đồng Lăng mà.”

Ánh mắt Đường Thiên Viễn lóe lên tia sắc bén, “Sao ngươi biết bọn họ không phải là dân địa phương?”

“Ti chức…” Chu Chính Đạo đảo mắt, “Nếu bọn họ là dân địa phương, thì mấy ngày qua đã có người đến nhận hài cốt về rồi.”

“Nói cũng đúng,” Đường Thiên Viễn thở dài, lại nói, “Nhưng mà chỉ đào bới trong cái giếng đó đã phát hiện được năm người chết, nói chẳng may… nhỡ còn các thi thể khác mà chúng ta chưa tìm được thì sao? Nếu bản quan bỏ qua chuyện này, lỡ sau này triều đình phát hiện được, đừng nói là cái mũ cánh chuồn này của ta, chỉ sợ cái đầu nhỏ này của ta cũng khó mà giữ được.”

Chu Chính Đạo lo lắng đến nỗi ngay cả râu mép cũng dựng đứng. Cái tên Huyện lệnh nhãi nhép này quá bướng bỉnh, suốt ngày cứ nhắc đến chuyện phải tra xét kỹ lưỡng. Lúc xảy ra chuyện, Tri phủ đại nhân đã căn dặn hắn, nếu Đường Phi Long không chịu từ bỏ ý định làm lớn chuyện, Chu Chính Đạo hắn có thể nhượng bộ đôi chút để cho tên kia khỏi nghi ngờ. Vì vậy, Chu Chính Đạo tiến lên trước một bước, thì thầm với Huyện lệnh, “Đại nhân, ti chức có chuyện này muốn bẩm báo với ngài. Mấy hôm truớc có người đến tìm ti chức, thú nhận một việc. Hiện giờ hắn rất sợ, không dám nói rõ với ngài nên nhờ ti chức chuyển lời với ngài. Hắn nói, nếu đại nhân đồng ý bỏ qua chuyện này, không tiếp tục truy xét nữa thì hắn nguyện ý đem toàn bộ chỗ quặng vàng hắn lén khai thác được giao cho ngài bảo quản.”

Nói cho cùng là muốn mua chuộc hắn chứ gì! Đường Thiên Viễn nheo mắt, vồn vã hỏi thăm, “Thật à? Có… có nhiều không?”

Chu Chính Đạo giơ ba ngón tay.

“Ba mươi vạn lượng?”

“…” Chu Chính Đạo liếc mắt khinh bỉ, “Ba nghìn lượng.”

Đường Thiên Viễn tỏ vẻ xem thường, “Chẳng bõ công.”

Rốt cuộc Chu Chính Đạo cũng phát hiện ra, tên Huyện lệnh nhãi nhép kia là kẻ chuyên lợi dụng thời cơ để kiếm chác. Nhưng mà thằng nhóc này cũng quá tham, dùng ba nghìn lượng vàng hoặc ba vạn lượng bạc trắng có thể đè chết vài người, vậy mà thằng nhóc này còn chê ít.

Đường Thiên Viễn hỏi, “Chu Huyện thừa, ngươi nói xem, một cái mỏ rất là lớn, vậy mà tên kia chỉ khai thác trộm được có ba nghìn lượng, chuyện này thật thú vị, chắc là vẫn còn rất nhiều quặng thô chưa được tinh luyện thì phải?”

Chu Chính Đạo biết thằng nhóc này lại có chủ ý khác. Hắn cười nhạt, “Đại nhân, cái mỏ kia đã trống rỗng rồi.”

“Sao ngươi biết?”

“Ti chức… Cũng là nghe người kia nói.”

“Ngươi xem, ngươi xem… ngươi quá ngây thơ rồi.” Đường Thiên Viễn lắc đầu.

Chu Chính Đạo có chút phẫn nộ. Rốt cuộc ai mới là người ngây thơ? Ha hả… Ba mươi vạn lượng đấy.

“Người khác nói chưa chắc đã là thật, chỉ có tận mắt nhìn thấy mới có thể tin. Ngươi về nói lại với người kia, ta sẽ nhanh chóng giúp cho xong chuyện này, chỗ vàng kia tạm thời ta sẽ giữ giùm cho hắn. Còn về phần cái mỏ kia, chúng ta nên sớm đi xem thử, nói không chừng còn có thể tìm được một cái quặng mỏ mới chưa ai khai thác, ngươi thấy bản quan nói có đúng không?”

Đúng là kẻ chuyên đi lợi dụng! Hai mắt Chu Chính Đạo trợn trắng, phối hợp với da mặt khô ráp, vàng vọt của hắn… lúc này trông hắn chẳng khác gì một con sơn dương đang bị choáng váng.

Lúc này mà làm quá coi chừng lại hỏng việc. Đường Thiên Viễn nhìn bộ dạng hiện giờ của Chu Chính Đạo thấy ngứa mắt vô cùng nên bảo hắn đi về.

Chu Chính Đạo vừa đi, Đường Thiên Viễn liền ngồi xuống tính toán. Mười vạn lượng mà giảm đi ba nghìn lượng, vẫn còn thiếu chín vạn bảy nghìn lượng. Hắn ngửa mặt lên trời thở dài, cho dù món lợi có lớn hơn nữa thì hắn cũng không thể từ bỏ nguyên tắc làm người của mình được!

Có thể lấy trước một rương vàng chắc cũng không sai đâu nhỉ. Vừa nghĩ đến cảnh Đàm Linh Âm ngơ ngẩn nhìn rương vàng to đùng ở trước mặt, nước miếng chảy dài chẳng khác gì một đứa khờ, Đường Thiên Viễn chỉ muốn phì cười.

Hắn lại có chút phiền muộn. Mới xa nàng có một ngày, tham vọng muốn có nàng lại tăng thêm một chút nữa rồi.

*

Cùng lúc đó, Đàm Linh Âm ở trong Nam thư phòng đưa tay xoa xoa gáy. Hình như vừa rồi mới có một luồng hơi lạnh lướt qua gáy nàng, chẳng lẽ vì thời tiết càng ngày càng lạnh nên mới có cảm giác đó sao?

Nàng đang ngồi trong sân, nhìn Đường Đường nhảy nhót chơi với cái đuôi của mình. Đường Đường thật là dại, chơi với cái đuôi của mình hơn nửa ngày mà vẫn không thấy chán.

“Đường Đường, mày nói xem, tao làm vậy là sai rồi sao?” Đàm Linh Âm than khẽ.

Đường Đường không để ý đến nàng. Lúc này nó đang cố gắng hết sức, cuối cùng cũng cắn được một cái lên cái đuôi nhỏ xíu của mình, “Gru gru!” Đau quá! Nhức quá!

Nó vội nhả cái đuôi ra, hoảng hốt chạy đến bên cạnh Đàm Linh Âm, cái đầu nhỏ nhắn cọ cọ vào chân nàng để chờ nàng an ủi.

Đàm Linh Âm ôm Đường Đường vào trong ngực, lại hỏi nó, “Thật ra, gả cho huynh ấy cũng không tệ, mày nói có phải không?”

Trước đây, nàng bỏ trốn là vì nghe người ta đồn nhân phẩm của Chu Đại Thông không được tốt. Bây giờ tiếp xúc với hắn mới thấy con người hắn rất tốt. Cứ như vậy, việc nàng bỏ trốn lúc trước trở thành vô nghĩa rồi.

Nếu như lúc đó nàng chấp nhận gả cho hắn, vậy tình cảm giữa bọn họ sẽ như thế nào? Phu xướng phụ tùy? Cầm sắt hòa minh?

Đây chính là thứ tình cảm tuyệt vời mà thơ ca thường nhắc đến, nhưng khi nghĩ đến những từ này… vì sao nàng không hề cảm thấy rung động, thậm chí còn có cảm giác chán nản và mệt mỏi?

Trong đầu lại vang lên câu hỏi của Chu Đại Thông: “Nàng đã có ý trung nhân chưa?”

Không hiểu sao, Đàm Linh Âm lại thoáng nhớ đến tình cảnh ngày hôm qua khi nàng khóc nức nở trong lòng người nào đó. Sau đó, nàng còn chùi cả nước mũi lên vạt áo của hắn… Quá mất mặt, quá kinh khủng!

Bên tai Đàm Linh Âm có chút hơi ấm thoáng qua. Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng ôm cổ Đường Đường, rồi từ từ ngả người ra sau, hai mắt lim dim hưởng thụ bầu không khí mát lạnh.

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

Đàm Linh Âm cất cao giọng nói, “Vào đi.”

Cửa bị đẩy ra, Đàm Thanh Thần xách hộp đựng thức ăn đi vào. Mấy hôm trước, hắn đến huyện bên cạnh đặt mua giấy thấy có một gia đình người Sơn Đông mở cửa hàng điểm tâm chuyên bán những món ăn vặt. Đàm Thanh Thần mua khá nhiều nhưng về đến nhà, chờ hai ngày vẫn không thấy tỉ tỉ ghé qua nên hắn đành mang sang Huyện nha đưa cho nàng.

Đàm Linh Âm thấy món ăn của quê nhà thì rất vui, vội vàng lau sạch tay rồi cầm một miếng lên thưởn thức.

Đàm Thanh Thần liếc mắt, chỉ chỉ vào ngón tay nàng: móng tay dài quá rồi, phải cắt thôi.

Không đợi Đàm Linh Âm trả lời, Thanh Thần lấy ra một cái cắt móng tay nho nhỏ, hắn ngồi xuống, kéo bàn tay trái của tỉ tỉ để cắt móng tay giúp nàng.

Có một đệ đệ thân thiết như thế thật khiến người ta cảm động. Đàm Linh Âm vừa ăn vừa nhìn Thanh Thần đang cẩn thận cắt móng tay cho nàng, đột nhiên buột miệng hỏi, “Thanh Thần, đệ có ý trung nhân chưa?”

Đàm Thanh Thần ngẩng đầu nhìn nàng một cái rồi cười gật đầu. Trong ánh mắt trong trẻo của hắn tỏa ra ánh sáng dịu dàng, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.

Đàm Linh Âm rất là bất ngờ, đệ đệ nhà mình đã có người trong lòng, nàng làm tỉ tỉ vậy mà chẳng hề hay biết. Nàng đặt điểm tâm xuống, kinh ngạc hỏi, “Là ai, là ai, là ai? Sao đệ không nói cho tỉ biết? Để tỉ đi tìm bà mối giúp đệ cầu thân nhé?”

Đàm Thanh Thần cười, lắc đầu.

“Không nói?”

Hắn gật đầu.

“Vì sao?”

Hắn lại lắc đầu.

Đàm Linh Âm không nói gì, “Thanh Thần, đệ nói thật với tỉ đi, đệ có muốn cưới nàng ấy không? Chẳng lẽ vì nhà cô nương ấy giàu có nên đệ sợ không với tới ư?”

Đàm Thanh Thần trầm ngâm một lúc rồi khoa tay múa chân nói: hắn mong muốn ý trung nhân của hắn có thể gả cho ý trung nhân của nàng.

“Sao đệ biết là cô nương ấy không thích đệ?”

Đàm Thanh Thần cúi đầu không phản ứng.

Xem ra, đệ đệ của nàng đã ngỏ lời nhưng lại bị người ta từ chối rồi. Đàm Linh Âm không biết chuyện tình của Thanh Thần là như thế nào, nhưng nhìn dáng vẻ vừa rồi của Thanh Thần, nàng biết đệ ấy vẫn còn si tình cô nương kia lắm. Nàng thở dài, khẽ xoa đầu hắn, “Ngốc quá!”

Đàm Thanh Thần chỉ nhìn nàng mỉm cười rồi lại chăm chú cắt tỉa móng tay cho nàng.

Đường Thiên Viễn đi đến trước Nam thư phòng, vừa liếc qua cánh cửa rộng mở liền thấy rõ tình cảnh bên trong. Thấy Đàm Thanh Thần đang đùa giỡn với mấy ngón tay của Đàm Linh Âm, hơn nữa, người kia còn vô tư để cho hắn làm chuyện ấy, trong lòng Đàm Thanh Thần cảm thấy rất chua xót, giống như đang nhìn miếng thịt kho tàu trong chén của mình bị một người lạ dùng chiếc đũa xiên vào. Hắn sầm mặt, cứ đứng ở ngay cửa mà nhìn chằm chằm vào Đàm Linh Âm.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn, Đàm Linh Âm ngẩng đầu lên, thản nhiên hỏi hắn, “Đại nhân, người đến có việc gì không?”

Đàm Thanh Thần nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, sau đó lại cúi xuống làm tiếp công việc của mình.

Đường Đường cũng không thèm để ý đến hắn.

Khó khăn lắm mới kìm được cơn uất ức, Đường Thiên Viễn lạnh lùng bảo, “Đàm Linh Âm, theo ta đến Thoái tư đường.”

“Ngay bây giờ à?”

“Đúng vậy.”

“Sao vội thế?”

” Đúng vậy.”

Đàm Thanh Thần lại ngẩng đầu lên nhìn hắn, lúc này ánh mắt đã không còn vẻ dịu dàng của mọi ngày.

Đàm Linh Âm đứng lên, “Thanh Thần, tỉ đi bàn việc với đại nhân một lúc, đệ ở đây chơi với Đường Đường chờ tỉ nhé, tỉ sẽ về nhanh thôi.”

Đường Thiên Viễn thấy Đàm Thanh Thần cất dụng cụ cắt móng tay vào trong tay áo, hắn vội nói, “Không cần chờ đâu, nhiều việc lắm, không thể giải quyết xong ngay được.”

Đàm Linh Âm đành phải bảo Thanh Thần đi về. Nàng theo Đường Thiên Viễn đến Thoái tư đường, “Đại nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà ngài vội vàng thế?”

Đường Thiên Viễn không vội đề cập đến “sự việc khẩn cấp và trọng đại” mà lại nói đến một chuyện khác, “Móng tay cũng phải nhờ người khác cắt cho, nàng là đứa trẻ lên ba à?”

Đàm Linh Âm sửng sốt, sao hắn lại nói đến chuyện này, nàng có nhờ hắn cắt đâu mà bày đặt lên mặt. Tuy trong bụng mắng vậy nhưng nàng vẫn trả lời, “Thanh Thần cắt đẹp hơn ta.” Chính vì nàng không có tính nhẫn nại, thị lực lại kém, mỗi lần cắt xong nhìn rất thô kệch; nhưng nàng lại thích móng tay của mình được cắt tỉa gọn gàng, đầu móng tay cong cong nhìn mới đẹp. Tốt nhất là giao cho Thanh Thần làm.

Đương nhiên là Đường Thiên Viễn không thể chấp nhận cái lý do này, “Có cô nương nhà nào lại để cho nam chân tùy ý nắm tay như nàng không?”

Sao hôm nay gã này lại quái gở thế, hắn dựa vào cái gì mà đi chỉ trích nàng? Đàm Linh Âm bực bội, “Ngươi rảnh quá nên đến quản lý cả việc cắt móng tay, móng chân của ta sao?”

Đường Thiên Viễn cau mày nói tiếp, “Một cô nương mà suốt ngày giao du thân thiết với nam tử thì còn ra thể thống gì nữa? Còn cái tên Chu Đại Thông kia nữa —— “

Vừa nhắc tới Chu Đại Thông, Đàm Linh Âm càng bực bội hơn. Nàng cắt ngang lời hắn, “Ta vui vẻ! Ta cam tâm tình nguyện!”

“Nàng…!” Đường Thiên Viễn cũng nổi giận, “Sao nàng có thể ăn nói hồ đồ như vậy.” Rốt cuộc là ta vừa ý nàng ở điểm nào vậy???

Đàm Linh Âm quay ngoắt đi, tỏ vẻ khinh thường, “Ta cứ như vậy đấy, ngươi làm gì được ta? Định cắn ta chắc?”

Ánh mắt Đường Thiên Viễn tối sầm lại, “Đúng vậy.”

Đàm Linh Âm: “…”

Hắn đi đến trước mặt nàng, cúi đầu, môi hắn dán chặt vào môi nàng. Sau đó cắn một cái không mạnh cũng chẳng nhẹ lên cánh môi mềm mại của nàng, cắn xong lại còn cố ý để cho hàm răng hắn tiếp tục cọ nhẹ đôi môi nàng.

Đàm Linh Âm choáng váng, cả người cứ đờ ra, cảm giác sấm sét đang bủa vây xung quanh nàng.

Hắn buông nàng ra rất nhanh, dường như vẫn chưa thỏa mãn, hắn liếm liếm khóe miệng, nghiêm mặt nói, “Là do nàng bảo ta cắn mà!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play