Khâm sai đại nhân nghĩ, nếu hắn đã đi đến nơi đây thì cũng nên kiểm tra đột xuất công việc hàng ngày của Huyện lệnh huyện Đồng Lăng. Đương nhiên, với thân phận quan khâm sai cao quý và thần bí, hắn muốn càng ít bị chú ý càng tốt, vì vậy chỉ yêu cầu một vài người đi cùng hắn.

Nói thật ra thì chẳng có mấy ai nguyện ý đi cùng vị Khâm sai đại nhân này cả. Tôn viên ngoại và Tề viên ngoại đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ Khâm sai đại nhân ra lệnh một tiếng là lập tức cút càng xa càng tốt; về phần Tề Thụy, lần trước lỡ khoác lác với Huyện lệnh đại nhân là hắn từng ngủ cùng giường với Đường Thiên Viễn, hiện giờ gặp mặt nhân vật phong vân ấy, trong đầu hắn chỉ có một chữ: chạy. Còn Chu Chính Đạo, hắn chỉ nghĩ đến việc phải làm thế nào để mật báo cho Tri phủ đại nhân. Chỉ có duy nhất một người mặt dày mày dạn, dù chết cũng không chịu bước đi, chính là Đàm Linh Âm.

Nàng nghĩ thầm: người này rất tuấn tú, rất tài giỏi, lại biết võ công, khắp người tràn ngập tinh thần trượng nghĩa, đúng là nhân vật được vạn người mê. Nếu đem Khâm sai đại nhân so sánh với tên Huyện lệnh hễ thấy tiền là sáng mắt kia, có thể thấy rõ sự khác biệt.

Đàm Linh Âm vốn có lòng cảm mến với Đường Thiên Viễn trong truyền thuyết, giờ được gặp mặt người trong lòng, cho dù biểu hiện của nàng có khúm núm hơn nữa cũng chẳng có gì là quá đáng.

Đường Thiên Viễn thấy vô cùng chướng mắt. Hắn nghĩ, bước tiếp theo chắc là Đàm Linh Âm sẽ lấy ra sợi dây thừng cột vào cổ mình, đầu còn lại đưa cho Trịnh Thiếu Phong.

Không sai, Khâm sai giả kia tên là Trịnh Thiếu Phong. Người này là con thứ ba của một vị Tiền thủ phụ nội các đã về hưu. Lúc trước, nhờ có sự giúp đỡ của Đường Thiên Viễn mà hắn mới miễn cưỡng qua được kỳ thi Cử nhân, sau đó thì không còn lòng dạ nào mà thi tiếp nữa.

Trong mắt Đường Thiên Viễn, người đỗ Cử nhân chỉ được xem là mới bước qua giai đoạn xóa mù chữ. Tất nhiên là hắn biết, không thể dùng trình độ học vấn cao hay thấp mà đánh giá giá trị của một con người. Chẳng hạn như Trịnh Thiếu Phong đây, tuy khả năng đọc sách rất kém nhưng lại có thiên phú đối với võ học. Đường Thiên Viễn nghĩ, với võ nghệ hiện nay của Trịnh Thiếu Phong, dù một mình hắn đánh với ba người tài giỏi thì hắn vẫn thắng như thường.

Bởi vậy, Trịnh Thiếu Phong không tham gia cuộc thi kế tiếp mà mang theo hào quang của một vị Cử nhân đi tòng quân. Hắn ở biên quan vài năm, đánh giặc —— thực ra là chuyên đi diệt trừ bọn thổ phỉ người Mông Cổ, những kẻ thường xuyên gây rối ở biên thùy; hoặc giết người —— đám thổ phỉ cứng đầu không khuyên bảo được thì chỉ cần vung đao chém sạch là xong; lúc rảnh rỗi thì đi theo đuổi một cô nương nào đó —— theo đuổi không được… Tuy cuộc sống có vẻ tạm bợ nhưng cũng khá là dư dả. Về sau, tuy tình trường thất ý nhưng chiến trường đắc ý, hắn liên tục quấy rối đến nỗi đám thổ phỉ Mông Cổ phải kêu trời, oán trách hắn quá trơ tráo. Đất nước yên bình, để tránh mất đi một nhân tài hiếm có, Hoàng thượng hào phóng thăng cấp cho hắn, từ một chức quan võ tam phẩm thành Hoài Viễn tướng quân, về sau lại phong làm Định Viễn tướng quân.

Một tên ngốc hơn hai mươi tuổi, tài năng có hạn, cuối cùng lại được người người ca ngợi là tuổi trẻ tài cao.

Trịnh Thiếu Phong quay về kinh thành, cùng với vinh quang mà hắn đạt được, hắn còn ôm theo bóng ma thất tình ở trong lòng, càng ngày càng lộ vẻ bất ổn. Hoàng thượng sợ hắn rảnh rỗi quá lại đi gây họa nên phái hắn xuống phía Nam, để hắn tiếp nhận chức vụ Vệ chỉ huy đồng, đảm nhận trách nhiệm chỉ huy binh lính bảo vệ An Khánh.

Hoàng thượng có ý gì khi đưa ra quyết định này?

Chỉ cần mở bản đồ ra, xem sơ một chút là có thể thấy được, An Khánh nằm ở phía Tây Nam của huyện Đồng Lăng, cách Đồng Lăng khoảng hơn hai trăm dặm. Cho dù đi bằng đường bộ hay đường thủy, giao thông giữa hai nơi này vô cùng thuận tiện. Chỉ cần Đường Thiên Viễn nói một tiếng, Trịnh Thiếu Phong sẽ tìm ngay một chiếc thuyền xuôi dòng đến Đồng Lăng tìm hắn chơi đùa. Khi có việc gấp thì sao? Nếu dùng hết tốc lực, nhanh thì trong ngày hôm đó sẽ đến nơi, chậm hơn một chút thì sáng hôm sau cũng sẽ đến.

Nói chung, người trấn giữ nơi đây phải là một người hội đủ ba tiêu chuẩn: điềm tĩnh, đúng mực và kiên quyết.

An Khánh là một điểm đóng quân quan trọng và hoàn hảo. Ngoài việc bảo đảm yên bình cho Đồng Lăng, An Khánh còn có nhiệm vụ bảo vệ phủ nha của Trì Châu. Bình thường, bộ phận quân sự và hành chính hoạt động tương đối độc lập, hai bên hạn chế can thiệp chuyện của nhau, nhưng đôi khi cũng không tránh được một chút mâu thuẫn. Nói cách khác, nếu như Tri phủ Trì Châu dám trái lệnh, Trịnh Thiếu Phong chỉ cần phẩy tay một cái là có thể bắn nát tiểu đệ đệ của hắn. Đương nhiên đây chỉ là nói suông mà thôi, việc thực hiện cụ thể còn phải xem bản lĩnh của mỗi người.

Đối với sự sắp xếp này của Hoàng thượng, Trịnh Thiếu Phong có chút bất mãn. Hắn biết cấp trên của Vệ chỉ huy đồng là Vệ chỉ huy sứ; hắn không rõ vì sao Hoàng thượng không để cho hắn làm Vệ chỉ huy sứ, chức quan càng lớn thì mệnh lệnh của hắn mới càng được thực hiện nhanh chóng; trong vòng ba trăm dặm, hắn muốn bắn nát tiểu đệ đệ của người nào thì cứ việc ra tay thoải mái thôi.

Hoàng thượng nghe xong thắc mắc của hắn thì tức giận đến nỗi quơ ngay tấu chương mà nện xuống đầu hắn, “Ngươi muốn cho khắp thiên hạ đều biết mục đích của ngươi à? Làm người phải khiêm tốn! Ngươi có hiểu khiêm tốn là thế nào không!”

Sau khi được Hoàng thượng nhiệt tình dạy bảo, Trịnh Thiếu Phong vô cùng khiêm tốn. Trước khi đến, hắn viết thư gửi cho Đường Thiên Viễn, nhắc nhở hắn phải chuẩn bị chu đáo để tiếp đãi huynh đệ. Đúng lúc Đường Thiên Viễn đang dàn dựng vở kịch này nhưng còn thiếu một diễn viên quần chúng, thế là hắn bị lôi vào cuộc.

Dù sao thì bộ phận quân sự và hành chính hoạt động tương đối độc lập, việc Trịnh Thiếu Phong xuất hiện ở một huyện nho nhỏ như Đồng Lăng cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc hắn tiếp tục giữ chức quan nhỏ ở An Khánh cả. Nghĩ vậy nên hắn rất vui vẻ nhận lời giúp Đường thiên Viễn.

Kế hoạch của Đường Thiên Viễn phải nói là một mũi tên bắn trúng vài con chim, vô cùng hoàn hảo. Thứ nhất, hắn có thể quang minh chính đại giao vụ án sát nhân kia lên Hình bộ mà không hề đắc tội với thượng cấp của mình. Thứ hai, hình tượng tham quan mà hắn dựng nên vô cùng thành công, khiến kẻ địch buông lỏng đề phòng với hắn. Thứ ba, Đường Thiên Viễn ở ngoài sáng còn kẻ địch ở trong góc tối, khi cần hành động, hắn sẽ cho đám quan viên nghi thần nghi quỷ kia một mục tiêu sáng sủa để bọn chúng canh chừng, còn hắn sẽ đứng ở mục tiêu đối diện mà quan sát chúng. Tình thế hiện giờ chính là kẻ địch ở ngoài sáng, còn hắn lại ẩn mình trong bóng tối.

Những điều này… Đàm Linh Âm không hề hay biết. Lúc này nàng đang tự nhủ, phải tranh thủ cơ hội làm quen với thần tượng của mình, càng thân càng tốt. Đây chính là Đường Thiên Viễn mà bao người đang trông ngóng đấy!

Đường Thiên Viễn nhìn bộ dạng ngu ngốc của Đàm Linh Âm, thầm nghĩ tình cảm của con người thật là lạ. Đàm Linh Âm lộ rõ sự ngưỡng mộ với Trịnh Thiếu Phong, một phần vì thân phận “Đường Thiên Viễn”, một phần vì… tinh thần trượng nghĩa của Trịnh Thiếu Phong, nhưng đây đều là kế sách của Đường Thiên Viễn hắn bày ra mà. Nói cách khác, tình cảm của Đàm Linh Âm thật ra vẫn hướng về hắn, Đường Thiên Viễn thật sự. Điều này tạo áp lực cho Đường Thiên Viễn vì hắn phải cố gắng kìm nén không để cho sự đắc ý trong lòng lộ rõ trên nét mặt.

Nhưng sự thực lại là, ánh mắt của nàng chỉ dán chặt vào người Trịnh Thiếu Phong.

Đường Thiên Viễn thấy không cam lòng.

Ba người bọn họ rời khỏi tửu lâu, đi thẳng về huyện nha. Vào đến phòng khách, Đường Thiên Viễn đứng ở trước cửa cẩn thận ngó xung quanh, việc đầu tiên Trịnh Thiếu Phong làm là xoa bóp khuôn mặt mình, vừa xoa vừa oán thán, “Phải giữ dáng vẻ nghiêm túc lâu như vậy thật khiến đại gia ta mệt chết đi được. So với bị phạt đứng tấn còn khó chịu hơn.”

Đàm Linh Âm ngơ ngác nhìn hắn, thật khiến người ta kinh ngạc, chỉ trong nháy mắt mà hắn đã biến thành một con người hoàn toàn khác.

Đường Thiên Viễn đi đến trước bàn, rót cho Trịnh Thiếu Phong một ly trà.

Trịnh Thiếu Phong đón lấy ly trà, uống một hơi hết sạch.

Anh chàng Thám hoa này quá phóng khoáng… Đàm Linh Âm tiếp tục ngây ngốc nhìn hắn.

Trịnh Thiếu Phong buông ly trà, khoác vai Đường Thiên Viễn, “Tiểu Phi Long, dạo này có khỏe không?”

Đường Thiên Viễn sa sầm mặt, “Ngươi gọi ai là Tiểu Phi Long?”

Trịnh Thiếu Phong cười hì hì nói, “Đường Phi Long, ngươi nói thử xem?”

Mặt Đường Thiên Viễn càng đen hơn.

Đàm Linh Âm choáng váng, vị Thám hoa này sao càng lúc càng giống một kẻ ngang ngược ở trên phố vậy? Nhưng điểm này cũng không có gì quan trọng, điểm quan trọng chính là hình như hai người này rất thân quen? Nàng ngẩn người quá lâu nên đầu óc có chút tê dại, “Ngươi, các ngươi quen nhau?”

Trịnh Thiếu Phong nhìn nàng, rồi quay sang bảo Đường Thiên Viễn, “Tiểu Phi Long, không giới thiệu một chút sao?”

Đường Thiên Viễn gật đầu, “Đây là sư gia của ta, tên là Đàm Linh Âm,” lại nói với Đàm Linh Âm, “Người này là ai thì ngươi cũng biết rồi đấy.” Hắn thật sự không có can đảm để chỉ vào người bên cạnh mà thản nhiên giới thiệu, “Đây là bằng hữu của ta, tên là Đường Thiên Viễn” cảm giác ấy rất giống một tên động kinh.

Đàm Linh Âm lại tươi cười nhìn Trịnh Thiếu Phong, chỉ hận không thể vẫy đuôi mừng rỡ chào đón hắn.

Đường Thiên Viễn lắc đầu, muốn lấy lại chút thể diện cho mình, “Ngươi không cần tỏ thái độ như vậy. Lúc trước không nhờ có ta chỉ dẫn cho hắn thì một chút công danh hắn cũng không vớt được đâu.”

Cảm giác khi tự mình chửi bới chính mình vô cùng quái lạ.

Đàm Linh Âm dùng ánh mắt “Ta biết ngươi thèm muốn thanh danh đến điên rồi, nhưng yên tâm đi, ta sẽ không vạch trần ngươi đâu!” để nhìn hắn.

Đường Thiên Viễn đưa tay xoa trán, tay kia cầm quạt chỉ vào Trịnh Thiếu Phong, “Ta mời hắn đến để diễn kịch, ngươi phải tin tưởng ta đó.”

“Người ta là Khâm sai đại nhân, phối hợp với ngươi là cho ngươi thể diện rồi, còn muốn gì nữa.”

“…” Cái chức Khâm sai này là của ta thật mà…

Đàm Linh Âm xoa xoa đầu, nịnh nọt hắn, “Đại nhân ngài hao tổn tâm trí để mời Khâm sai đại nhân đến giải quyết vụ án này, có thể thấy được ngài là một vị quan tốt. Mắt nhìn người của Đàm Linh Âm ta đúng là quá tốt, chưa từng nhìn sai người bao giờ.”

Mắt nhìn vàng của nàng ấy tốt thì có liên quan gì đến nhìn người chứ? Đường Thiên Viễn tỏ vẻ ta đây không thèm nhưng trong lòng lại có chút hân hoan.

Trịnh Thiếu Phong đột nhiên chỉ vào vật đang nằm dưới bàn, thắc mắc, “Đó là cái gì vậy?”

Đường Thiên Viễn nhìn theo ánh mắt hắn, giải thích, “Đó là Đường Đường.”

“Đường Đường?” Trịnh Thiếu Phong phì cười, “Tên gì mà ẻo lả thế không biết, là ngươi đặt tên à?” Dứt lời, hắn đưa ánh mắt hoảng sợ nhìn Đường Thiên Viễn.

Đường Thiên Viễn nhìn Đàm Linh Âm, Đàm Linh Âm oán hận nhìn Trịnh Thiếu Phong. Trịnh Thiếu Phong bắt gặp ánh mắt ấy liền tỉnh ngộ, hắn áy náy phân bua, “Không ẻo lả chút nào, rất phong độ, rất mạnh mẽ.”

Đàm Linh Âm không biết phải nói gì. Thì ra cuộc sống trước đây của kẻ có tài này rất không bình thường, khám phá này thật khiến nàng mở mang tầm mắt.

Tiếng nói chuyện của bọn họ đánh thức Đường Đường. Nó mở mắt, cái đầu nhỏ nhắn lắc lư một lúc cho tỉnh ngủ rồi mới chui ra khỏi gầm bàn. Vừa mới ra ngoài, cả người nó liền căng cứng, hai mắt trọn tròn, điệu bộ muốn tấn công người trước mặt.

Đàm Linh Âm nghĩ, phản ứng của Đường Đường thật là quá mức.

Nhưng phản ứng của Khâm sai đại nhân còn khoa trương hơn cả Đường Đường.

Trịnh Thiếu Phong vừa nhìn điệu bộ kia của con vật liền nhảy vọt lên bám chặt xà nhà theo bản năng.

Đàm Linh Âm: “…” Nàng chân thành nhắc nhở hắn, “Đại nhân yên tâm đi, nó không có răng đâu.”

Đường Thiên Viễn cũng lấy làm lạ, hắn ngửa đầu nhìn Trịnh Thiếu Phong, “Ngươi sợ chó từ lúc nào vậy?”

“Nó không phải là chó, nó là sư tử!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play