Sau khi nghỉ trưa,
tinh thần Đường Thiên Viễn vô cùng thoải mái, hắn đến Ki hầu sở lần lượt thẩm vấn bốn người ở đó. Bởi đây không phải một buổi xét xử công khai
nên Đường Thiên Viễn gặp bọn họ ở Thoái Tư Đường, ngoài hắn và Đàm Linh
Âm thì xung quanh không có người ngoài.
Tề viên ngoại là một
hương thân[1] có tiếng ở huyện Đồng Lăng, gia đình giàu có, ông chỉ có
hai người con, một trai và một gái. Con trai năm nay hai mươi mốt tuổi,
đã thi đậu vào Phủ học Bẩm sinh[2] của Trì Châu, là một tú tài, hiện nay đang học tập tại Phủ học. Vị Tề công tử này muốn đi theo con đường làm
quan, bởi vậy đi đến đâu cũng được người ta tôn trọng. Mỗi khi Tề viên
ngoại nhắc đến con trai, trên mặt ông ta lộ rõ vẻ tự hào.
Trong
mắt người đời, gia đình giàu sang phú quý cũng không bằng trong nhà có
người làm quan. Nhà Đường Thiên Viễn không phải rất giàu có, nhưng chỉ
với danh hiệu ‘Thám hoa’ là hắn đã có thể hơn hẳn đại đa số nam nhân
khác trên đời này rồi, những người còn lại chỉ cần dùng cái mặt để so bì là được rồi. Bởi vậy việc hắn trở thành tình lang trong mộng của hàng
ngàn hàng vạn thiếu nữ cũng không có gì là lạ.
Tán dóc xa quá rồi, quay lại chuyện lúc này đã.
Tin tức mà Tề viên ngoại cung cấp đều là những thông tin cơ bản, không có
tác dụng gì cho lắm. Đường Thiên Viễn gật đầu, quét mắt nhìn Đàm Linh Âm đang hăng hái ghi ghi chép chép ở bên cạnh, hắn lại hỏi, “Tề tiểu thư
đã được hứa gả cho nhà nào chưa?”
Tề viên ngoại lắc đầu chắc
chắn, “Vẫn chưa ạ. Vì từ nhỏ tiểu nữ có chút nhan sắc nên người đến nhà
cầu thân cũng khá nhiều, nhưng vẫn chưa tìm được nơi môn đăng hộ đối.”
“Vậy thì nam tử hôm nay xông vào phòng giữ xác khóc ầm ĩ là người nào?”
“Nó là cháu trai bên ngoại của tôi, tên Vệ Tử Thông. Phu thê xá muội mất
sớm, đứa cháu trai này ở nhà tôi từ nhỏ, chúng tôi thân nhau như cha
con.”
“Nếu các ngươi đã coi hắn như con ruột, sao Tề phu nhân lại nói là Vệ Tử Thông làm hại Tề tiểu thư?”
“Chuyện đó… Là như thế này, phu nhân của tôi, bà ấy… bà ấy cho rằng bát tự[3]
của Tử Thông và con gái tôi tương khắc, bởi thế nên bà ấy không thích nó ở nhờ nhà tôi cho lắm.”
Tề viên ngoại ngập ngừng ấp úng, ngay
đến Đàm Linh Âm cũng nghe ra không ổn. Nàng ngẩng lên nhìn Huyện lệnh
đại nhân đang ngồi ở ghế trên, thấy hắn vẫn giữ thái độ ôn hòa, cũng
không định ra oai dọa nạt Tề viên ngoại.
Chẳng có chút uy phong nào cả, Đàm Linh Âm bĩu môi.
Đường Thiên Viễn lại hỏi một số chuyện trong ngày xảy ra vụ án, Tề viên ngoại nói không biết còn gái mình làm gì sau bữa cơm tối, cũng không thấy có
điều gì khác thường. Hỏi xong, Đường Thiên Viễn bảo nha dịch đưa Tề viên ngoại ra ngoài, rồi đưa Tề phu nhân vào. Nhân lúc rảnh rỗi, Đàm Linh Âm hỏi, “Đại nhân, người này rõ ràng đang nói dối, sao ngài không dọa ông
ta một trận?”
“Bây giờ chưa phải lúc để ra oai, trong lòng ta tự có tính toán.”
Tề phu nhân nhanh chóng đi vào. Lúc mọi người đợi ở Ki hầu sở thì mỗi
người một gian phòng, vị phu nhân này không kịp thống nhất lời khai với
trượng phu nên mới bị hỏi vài câu, bà ta bắt đầu khóc lóc kể lể rằng Vệ
Tử Thông là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, nói hắn ta muốn chiếm đoạt
con gái của bà vì gia sản đồ sộ của Tề gia.
Những lời này quá là
khó tin, Đàm Linh Âm âm thầm lè lưỡi. Một cô nhi không có nơi nương tựa, phải ăn nhờ ở đậu nhà người khác, cho dù tâm địa đen tối thì cũng chẳng có gan mà làm. Hơn nữa, muốn chiếm đoạt gia sản nhà người ta, việc đầu
tiên nên làm không phải là giết con trai nhà đó sao? Tề công tử vẫn sống tốt sống khỏe, trái lại Tề tiểu thư lại bị hãm hại, lẽ nào người Vệ Tử
Thông muốn chiếm đoạt thực ra chính là Tề công tử? Đúng là nực cười…
Suy nghĩ của Đàm Linh Âm không biết đã bay đến tận chốn nào, trong đầu nàng đang biên soạn một vở kịch lớn, vì vậy nàng ngừng bút, xoa cằm, cười
ngớ ngẩn. Nụ cười này của nàng có ba phần dâm đãng, ba phần bỉ ổi cộng
thêm bốn phần bí hiểm khiến Đường Thiên Viễn cảm thấy lạnh gáy trong một ngày nóng nực thế này. Hắn đập bàn một cái ‘rầm’, Đàm Linh Âm giật mình đến mức gần như nhảy ra khỏi ghế, nhờ vậy mới khôi phục lại tinh thần.
Tề phu nhân cũng bị dọa giật mình, quên cả khóc.
Tra hỏi Tề phu nhân xong, Vệ Tử Thông được nha dịch đưa vào. Vệ Tử Thông
nói hắn ta và Tề Huệ thân thiết với nhau như huynh muội ruột thịt, thấy
muội muội mình chết đi, thân làm ca ca như hắn sao có thể không đau
lòng.
Người cuối cùng bị tra hỏi là nha hoàn thân cận của Tề Huệ, nha hoàn này có cái tên cao quý là Ngọc Hoàn. Ngọc Hoàn khóc lóc sướt
mướt từ đầu đến cuối, khi được hỏi về Vệ Tử Thông, nàng ta lảng tránh:
Biểu thiếu gia là anh họ của tiểu thư, hai người nam nữ khác biệt, tiểu
thư của nàng ta không thân quen với hắn.
Bốn người, mỗi người nói một kiểu, nếu nói bên trong không có gì mờ ám thì e là Diêm Vương cũng chẳng tin.
Thẩm vấn xong tất cả, Đường Thiên Viễn nâng ly trà lên uống một ngụm cho thông cổ.
Đàm Linh Âm cố gắng ghi chép cả nửa ngày, cánh tay mỏi nhừ, nàng vừa bóp
tay vừa nổi giận, “Mấy chuyện này nên để cho người chuyên về công văn
làm mới đúng, ta đây là sư gia cơ mà.”
“Ngươi viết chữ nhanh, nhiều tài thì nhọc nhằn thôi”. Đường Thiên Viễn chậm rãi ném ra một câu.
Đàm Linh Âm khinh thường, “Đừng tưởng rằng khen ta hai câu là có tác dụng nhé”.
Nàng sửa lại phần ghi chép lúc nãy cho ổn thỏa rồi mới đưa cho Đường Thiên Viễn xem, nàng hỏi, “Chu Huyện thừa đâu rồi?”
“Hắn đi xử lý mấy chuyện tranh chấp. “
Đàm Linh Âm gật đầu, “Đại nhân à, theo ta thấy thì chuyện trưa nay ta nói sai rồi.”
“Ồ? Ngươi sai ở đâu thế?”
“Vị Tề tiểu thư Tề Huệ này không phải là đào hôn mà là bỏ nhà theo trai,”
nàng không đợi hắn mở miệng đã liền nói tiếp, “Chắc đại nhân cũng nhìn
ra rồi đúng không, quan hệ giữa Tề Huệ và người anh họ này không bình
thường chút nào, nàng ta lại cải trang chạy ra ngoài thành, ngài nói
xem, ngoài việc bỏ nhà theo trai thì còn có thể có lý do nào khác chứ?
Hẹn hò á? Đường đường một thiên kim tiểu thư lại ăn mặc như một cô thôn
nữ để đi hẹn hò, ý đồ của nàng ta là gì? Muốn cắt đứt quan hệ sao?”
Đường Thiên Viễn biết Đàm Linh Âm nói rất hợp lý, bản thân hắn cũng nghi ngờ
mối quan hệ giữa Vệ Tử Thông và Tề Huệ, nhưng thấy Đàm Linh Âm nói năng
hăng say, hắn lại ngứa miệng, bèn nói móc, “Đào hôn, bỏ nhà theo trai,
hẹn hò. Sao một cô nương như ngươi, trong đầu cả ngày chỉ nghĩ đến những chuyện như vậy thế?”
“Đường Phi Long!” Đàm Linh Âm nổi giận, bắt chước hắn, đập bàn một cái thật mạnh, ầm!
Ôi trời ơi đau!
Khuôn mặt Đàm Linh Âm nhăn nhó, đưa tay lên bên miệng thổi thổi. Lòng bàn tay nàng đau rát, còn ngứa ran lên nữa, ngón tay vì dùng quá sức nên có cảm giác sắp gãy đến nơi… khí thế quả nhiên là thứ mà không phải ai cũng có thể làm ra vẻ được, cánh tay vốn đã đau, giờ thì đau càng thêm đau.
Đường Thiên Viễn đưa tay ôm trán. Hắn thật sự không thể hiểu được Đàm Linh
Âm. Nếu nói nàng ta ngốc, lại thấy đầu óc nàng ta rất được; nhưng nếu
nói là nàng ta không ngốc, thì hết lần này đến lần khác chỉ thấy nàng ta làm những việc ngu ngốc, ngu ngốc đến mức khiến người ta chỉ muốn đạp
cho một cái.
“Ngươi không sao chứ?” Cuối cùng Huyện thái gia đành phải ngả nón bái phục kẻ ngốc đó, không nói năng cay độc mà quay sang
hỏi thăm nàng ta.
Mất mặt như vậy thì làm sao dám làm chuyện lớn
chứ. Đàm Linh Âm chắp tay sau lưng, vẻ mawtk nghiêm chỉnh nói, “Đại
nhân, ta thấy đến mấy chuyện như đào hôn, bỏ nhà theo trai cũng không
phải là chuyện gì xấu. Nhi nữ cũng đều là những người có máu có thịt,
tại sao chuyện hôn nhân của bản thân mình lại nhất định phải nghe theo
sự xếp đặt của cha mẹ?”
Những lời này nếu được nói ra từ miệng
của nam tử cũng đã bị coi là đi ngược với đạo lý lẽ thường, huống chi là một cô nương. Đường Thiên Viễn lắc đầu, “Ngươi kinh thế hãi tục như
vậy, để ta xem sau này có nam nhân nào can đảm lấy ngươi không.”
“Không phiền đại nhân nhọc lòng.”
Hai người cụt hứng bỏ về. Đường Thiên Viễn dặn dò xuống, bốn người trong Ki hầu sở, trừ nha hoàn bên cạnh Tề Huệ là Ngọc Hoàn thì tất cả những
người khác đều được thả ra. Hiện giờ không đủ chứng cứ, phạm vi nghi
phạm chưa xác định được, hắn cũng không thể giam giữ bọn họ lâu được.
Tất nhiên, quan hệ giữa Vệ Tử Thông và Tề Huệ không bình thường, cần
phải chú ý theo dõi điểm này.
Hắn ra lệnh giữ Ngọc Hoàn ở lại vì
người này không nói thật. Đã là nha hoàn thân cận của Tề Huệ, tất nhiên
phải hiểu rất rõ mỗi một hành động cử chỉ của chủ nhân, hôm nay lúc tra
hỏi, nàng ta lại không nói rõ ràng, điều này không hợp với lẽ thường.
Ngày hôm sau, Đường Thiên Viễn và Đàm Linh Âm lại ở chung một chỗ. Da mặt
Đàm Linh Âm vốn dày, chuyện bực mình ngày hôm qua đã sớm bị nàng quăng
sạch, nàng tin chắc suy đoán của mình là chính xác, đồng thời cũng muốn
thuyết phục Đường Thiên Viễn tin vào suy đoán này.
Đường Thiên
Viễn cảm thấy đó cũng được xem như là một cách nghĩ. Hắn phái tất cả
thuộc hạ ra ngoài tìm hiểu về tình hình của Tề gia. Có một số việc đương sự không muốn nói nhưng chưa chắc người khác đã không biết. Bây giờ
muốn xác định hoặc phủ định việc Tề Huệ chủ động trốn khỏi nhà, vẫn cần
phải có bằng chứng.
Dù sao cứ ngồi chết dí ở trong phòng cũng
chẳng nghĩ được gì, tốt nhất là nên ra ngoài xem thử. Đường Thiên Viễn
và Đàm Linh Âm cùng ra con đường cái ở ngoại thành. Muốn nhanh chóng rời khỏi huyện Đồng Lăng thì con đường này là sự lựa chọn tốt nhất, hơn nữa nơi đây cũng rất gần núi Thiên Mục, nếu vụ giết người xảy ra ở đây thì
đúng là rất tiện quăng xác phi tang.
Bên cạnh đường cái là một hồ nước, trong hồ có rất nhiều hoa sen. Hôm qua mưa suốt một đêm, hôm nay
sen từng đóa từng đóa từ từ nở rộ trong nắng mới, hồng vàng trắng, cành
cao cành thấp xen lẫn vào nhau như những thiếu nữ đang tươi cười rạng
rỡ, chúng khẽ lắc lư theo làn gió nhẹ, nghiêng mình chào hỏi khách qua
đường.
Đàm Linh Âm đứng dưới bóng cây, nhắm mắt hít sâu một hơi,
nàng ngây ngất nói, “‘Gió đưa hương sen tới’, câu nói đó chính là thế
này đây!”
Ánh mắt Đường Thiên Viễn dừng lại nơi chân nàng, nơi đó có một con rắn đang uốn lượn. Rắn vốn rất sợ nóng, mấy ngày nay có lẽ
là nó bị nóng đến điên rồi, khó khăn mới mát mẻ được một lúc nên nó đi
ra ngoài hưởng thụ một chút.
Con rắn nhanh chóng phát hiện ra Đàm Linh Âm, cơ thể đang cuộn tròn duỗi ra, nó bò trên mặt đất thè lười ra, cảnh giác nhìn Đàm Linh Âm.
“Hả?” Đàm Linh Âm giật mình, vô thức dịch xuống một bước, suýt chút nữa thì giẫm nát luôn đầu con rắn.
Rắn: “…”
Mặc dù không thích người này nhưng Đường Thiên Viễn cũng không thể không thừa nhận, Đàm Linh Âm là một nữ trung hào kiệt.
Con rắn kia không cam lòng khi bị bỏ qua như vậy, vì thế nó thu chặt cơ thể, quấn quanh chân Đàm Linh Âm.
Đàm Linh Âm cúi đầu, nhìn thấy con rắn trên chân mình thì sợ hãi thét lên oai oái, nhe nanh múa vuốt, “Rắn! Rắn! Rắn!!”
Nàng ra sức vung chân, nhưng đá nửa ngày mà vẫn chẳng có gì thay đổi, trong
tình thế cấp bách, nàng chạy lung tung. Vừa qua một cơn mưa, lớp rêu
xanh trên mặt đất cực kỳ trơn ướt, Đàm Linh Âm không cẩn thận trượt một
cái, lăn lông lốc… Ùm…
Trên mặt hồ, bọt nước bắn tung tóe.
Thì ra chẳng qua là cô nương này phản ứng quá chậm chạp mà thôi. Đường
Thiên Viễn đứng bên bờ hồ, thấy nàng đạp nước mấy cái rồi nhanh chóng
chìm xuống, trong lòng hắn có chút lo lắng, vội vàng nhảy xuống hồ cứu
người.
Lúc Đàm Linh Âm được Đường Thiên Viễn kéo lên thì đã bất tỉnh, hắn giúp nàng tống nước ra nhưng vẫn không thấy nàng tỉnh lại.
Chẳng lẽ phải thổi khí cho nàng ta sao??? Đường Thiên Viễn nhất thời có chút lúng túng.
Tuy rằng hắn không muốn, nhưng mạng người quan trọng, hắn không thể thấy
chết mà không cứu. Vì thế Đường Thiên Viễn bóp mũi Đàm Linh Âm, chậm rãi cúi xuống.
Phụt…!
Một dòng nước bắn thẳng vào mặt hắn,
bởi vì khoảng cách quá gần nên hắn không thể tránh đi, cảm giác đó giống như bị người ta hắt một ly trà lạnh lên đầu vậy. Đường Thiên Viễn nghi
ngờ Đàm Linh Âm đã cố giữ lại một ngụm nước để phun vào hắn.
Đàm
Linh Âm mở mắt, thấy Huyện lệnh đại nhân không chút biến sắc đang chăm
chú nhìn vào mặt mình, hình như nàng còn nghe được tiếng nghiến răng của hắn.
“Ngươi ngươi ngươi ngươi làm gì vậy hả?!”
Đường Thiên Viễn ngồi lùi lại, nói, “Ta đã cứu ngươi đấy.”
“Vậy à, cảm ơn nhé. Thật ra ta có biết bơi, chẳng qua bị rắn quấn lấy chân,
nhất thời cuống quá nên quên mất.” Đàm Linh Âm vừa nói vừa ngồi dậy, lúc này nàng mới phát hiện, trong tay nàng hình như đang cầm một vật gì đó.
Ừm, người bị chìm xuống nước luôn níu lấy một thứ gì đó theo bản năng, việc này cũng không có gì cả. Nhưng thứ nàng bắt được lại là một tay nải.
Lúc đầu, Đường Thiên Viễn chỉ lo lắng cho tính mạng của Đàm Linh Âm nên
không để ý đến những cái khác, bây giờ cũng phát hiện ra tay nải kia.
Đàm Linh Âm vô cùng mừng rỡ, “Trời ạ, cái này không phải là lễ vật của Thủy Long Vương tặng cho ta đấy chứ? Chắc chắn là do hàng ngày ta hành thiện tích đứa quá nhiều, vậy nên mới có được phúc phận này đây mà!”
Đường Thiên Viễn lầm bầm, “Long Vương bị mù rồi.”
Tâm trạng Đàm Linh Âm đang vui nên không thèm để ý đến hắn. Nàng vội vàng
mở tay nải ra, thấy bên trong có mấy thỏi vàng, còn có ngân phiếu bị
ngấm nước, vài món trang sức bằng vàng. Hai mắt Đàm Linh Âm cứ thế mà
trợn tròn.
Đường Thiên Viễn cầm một cây trâm vàng lên, sau khi nhìn kỹ, hắn bật cười, “Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT