Ở trong phủ hưởng thụ mấy ngày, Lâm Tĩnh Dao thu thập mấy thứ đồ trang sức xong, đúng lý hợp tình đi đến cửa phủ, nói với tên lính canh cửa "Ta đi ra ngoài một chút, ở trong phủ buồn đến phát hoảng."

Tên lính kia vừa thấy là tân sủng của lão gia tới, vội vàng nói "Nhị phu nhân, chuyện này hình như không được đâu, ban đầu lão gia không có định tội ngài, nói láo là ngài vượt ngục, nếu ngài cứ như vậy mà đi ra ngoài, bị người khác nhìn thấy, lão gia không có cách nào giải vây rồi."

Lâm Tĩnh Dao nhíu mày, nói "Vậy ta thay một thân nam trang, dán thêm hai chòm râu nữa, như thế sẽ không thể bị người ta phát hiện, hơn nữa, ta cũng không thể cả đời này đều ở trong phủ."

Đang oán trách, chợt thấy Sấu Bì Hầu đi tới, vỗ vỗ bả vai Lâm Tĩnh Dao, nói "Tháng sau lão gia ta đi Cô Nhạn thành một chuyến, lúc đó ngồi trong xe ngựa, tránh được tai mắt của mọi người, có thể hảo hảo du lãm một phen."

Nhìn mấy tên lính cao lớn thô kệch, khó đối phó, Lâm Tĩnh Dao đành gật đầu.

Cọp mẹ ở phía bên kia nghe thấy, vội vàng đi tới, hỏi "Lão gia, ta cũng đi theo được không?"

Sấu Bì Hầu liếc bà ta một cái, tức giận hừ một tiếng, coi như là ngầm cho phép.

Dù như vậy, nữ nhân kia vẫn rất vui vẻ, khiến Lâm Tĩnh Dao trong lòng hơi bất an, nói thế nào đi nữa người ta cũng là chính thất, nửa đường lại nhảy ra một tiểu tam phá hoại tình cảm của người ta, thật là nên nhanh chóng thoát thân cho thoả đáng. (*tiểu tam: kẻ thứ ba)

Ngày đó, Lâm Tĩnh Dao khoác cái áo khoác dày cộm nặng nề núp ở trong xe ngựa run lẩy bẩy, vừa đi vừa nói "Lão gia thật là hăng hái, chọn cái ngày rét chết người này để ra ngoài du ngoạn."

Sấu Bì Hầu vội vàng đưa tay ôm Lâm Tĩnh Dao vào trong ngực, cười híp mắt nói "Đến đây, lão gia ta ôm sẽ không lạnh nữa, lần này ta phải đi Cô Nhạn tháp thắp hương bái Phật, không phải nàng nói là có vị thầy tướng số nói nàng có mệnh song sát, không thể nam nữ viên phòng sao, ta nghe nói ở đó có vị đại sư coi bói rất linh, nếu đúng như lời nàng nói, ta tốn chút bạc phá giải sát khí cũng tốt."

Lâm Tĩnh Dao vỗ vỗ bàn tay hắn, sau đó quay mặt sang một bên, cười mỉa mấy tiếng, thầm nghĩ đại sư cái gì chứ, hơn phân nửa cũng chỉ là bọn giang hồ bịp bợm mà thôi.

Lắc lư xóc nảy một ngày, mọi người đã tới Cô Nhạn thành, xa xa, nhìn thấy một toà bảo tháp cao chín tầng đứng nghiêm trong sương mù, cũng có chút tiên khí, cảm giác không rõ lắm.

Bên cạnh là một hồ nước tự nhiên, bởi vì gió lạnh nổi lên, làn hơi ẩm bao phủ trên mặt hồ chạm vào mặt khiến người ta đau.

Bên kia tiếng rao hàng không ngừng vang lên, bánh bao mới ra lò toả ra hơi nóng mỏng manh, xen lẫn mùi cháo thơm, sự mời gọi kia khiến Lâm Tĩnh Dao nuốt nước miếng.

Ngồi trong một quán cơm, tiểu nhị bưng lên cháo ngọc mễ nóng hổi, nhìn Lâm Tĩnh Dao một cái, đột nhiên cả kinh "Ai nha, sao vị phu nhân này giống người trên bức hoạ dán ở bố cáo vậy nhỉ."

Lâm Tĩnh Dao im lặng ăn cháo, lại nghe Sấu Bì Hầu hỏi "Bố cáo gì?"

"Khách quan chẳng lẽ ngài không nghe nói sao, tể tướng đương triều Lâm Tĩnh Dao không biết vì sao bỏ qua con đường làm quan, một thân một mình rời khỏi kinh thành, người của hoàng thượng dán bố cáo khắp nơi, đang tìm hắn đấy, ta thấy vị phu nhân này vô cùng giống Lâm tể tướng kia."

"Hắc, vậy thì thật trùng hợp, nói vậy Lâm tể tướng kia dáng dấp cũng đủ thanh tú, lại giống như một cô gái." Sấu Bì Hầu nói, cầm một cái bánh bao, thúc giục Lâm Tĩnh Dao, bảo nàng nhanh ăn no, bọn họ lên đường cho tốt.

Trên đường đi qua một cửa hàng được đặt tên là Lâm Thị Trà Hành, Lâm Tĩnh Dao ngẩng đầu nhìn biển hiệu phía trên, tiếp theo cười khổ một cái, thầm nghĩ trà hành này còn có thể tiếp tục mở cửa, cũng không biết là Thuỷ Nguyệt Ngân ở phía sau giúp mình buôn bán hay là Thuỷ Linh Ương cố ý lấy gia sản của mình để lấp đầy quốc khố.

Đang xuất thần, đột nhiên nhìn thấy bố cáo trên vách tường ghi "Tìm người", trên đó vẽ Lâm tể tướng vô cùng nhộn nhạo, vẻ mặt thô tục, nhưng cũng có phần giống mình, ở dưới có một hàng chữ, ghi chú: phàm là người có thể tìm được Lâm Tĩnh Dao, hoàng thượng lập tức thưởng một vạn lượng bạc.

"Cô nãi nãi ta trị giá như vậy sao?" Lâm Tĩnh Dao thầm nói một câu, tiếp tục cười một tiếng, trong lòng hẳn là có chút mong chờ, nếu như Thuỷ Linh Ương tìm nàng không phải vì nàng là người đa mưu túc trí nhất Tây Hạ, không phải vì lo lắng nàng đầu quân cho Nhan quốc, mà vì hắn không thể rời khỏi mình, vậy thì thật tốt.

Nếu như hắn có thể nghiêm túc nói một câu "ta yêu nàng" với mình, mà không phải là cười đùa tức giận mắng, tư thái trêu ghẹo đùa giỡn mình, có lẽ, nàng thật sự có thể tin tưởng câu nói tình cảm mà hắn nói.

Chỉ là, một nam nhân không đáng tin cậy như vậy, nàng sao có thể hy vọng xa vời hắn đưa ra chân tình đây.

Sau khi đi tới Cô Nhạn tháp, Lâm Tĩnh Dao nhìn đại sư vừa giả danh vừa lừa bịp đang bận rộn ở trong kia đưa tay muốn lấy tiền dầu vừng, khẽ cười cười, thầm nghĩ khắp người hắn đều dính hơi tiền, linh ở chỗ nào chứ.

Vì vậy, đợi đến khi nàng xếp hàng đi tới trước mặt lão hoà thượng kia, mặt lộ vẻ phiền não nói "Mau lên, xem tướng hay xem cốt, xem mọi chuyện nhanh một chút."

Sấu Bì Hầu thấy Lâm Tĩnh Dao chẳng khách khí gì như thế, vội vàng nói "Đại sư, chuyết kinh tính cách phóng khoáng, ngài đừng so đo với nàng, ngài nhìn giúp một chút, mệnh của nàng có phạm phải gì đó không." (*chuyết kinh: vợ tôi)

Lão hoà thượng kia kỳ quái nhìn Sấu Bì Hầu một cái, chỉ chỉ Lâm Tĩnh Dao, không dám tin hỏi "Nàng là phu nhân của ngươi?"

"Đúng vậy."

Hoà thượng chần chờ một chút, ôn hoà nói với Lâm Tĩnh Dao "Thí chủ, ngài đến gần một chút, để lão nạp xem kỹ mặt của ngài."

Lâm Tĩnh Dao không có nhiều kiên nhẫn, nhưng thấy hoà thượng kia lông mày râu tóc đều bạc trắng, tuổi tác đã cao, thầm nghĩ coi như là làm việc thiện, cùng hắn đùa giỡn một chút, vì vậy ngồi xổm xuống, nói "Đại sư nhìn rõ rồi chứ."

Hoà thượng kia nhìn Lâm Tĩnh Dao một cái, ngừng một lát, đột nhiên quỳ xuống, dập đầu nói "Hoàng hậu nương nương giá lâm, thất kính thất kính."

Lâm Tĩnh Dao ngẩn ra, tiếp theo liền cười, nói "Mấy ngày trước hoàng hậu bị phế, trước mắt hoàng thượng còn chưa sắc phong hoàng hậu lần nữa mà, đại sư ngài đùa vậy không vui đâu."

Hoà thượng kia thân thể cứng đờ, nặng nề nhìn Lâm Tĩnh Dao, híp mắt một cái, lại vuốt vuốt chòm râu dài của mình, nói "Sau lưng thí chủ có thanh loan đi theo, đỉnh đầu hào quang vạn trượng, có tư chất của mẫu nghi thiên hạ, chẳng qua là sát khí trên người đích xác có hơi nặng, sợ là ngày sau sẽ bị cuốn vào trong huyết chiến, hết thảy nhân quả tuần hoàn, nếu sát khí quá nặng, ắt gặp báo ứng."

"Đời ta chưa từng có lòng hại người, đại sư, ngài xem không chính xác." Lâm Tĩnh Dao vẫn mỉm cười, cảm thấy lão hoà thượng này nói chuyện giật gân quá mức.

"Tây phong vô tâm điêu bích thụ, nại hà lạc diệp vô đa thì. Thí chủ, đợi ngày đó đến, bất kể là dòng nước thế tục lan đến, bị giá trị sinh tồn của bản thân thao túng cũng chớ giết hại tính mạng." Hoà thượng quay lại nói.

Lâm Tĩnh Dao thở một hơi, đang muốn rời đi, lại nghe hoà thượng kia nói một câu "Thí chủ chậm đã, bần tăng nhìn ngài gương mặt khác thường, không ngại thì chúng ta đoán chữ đi."

Vẫn chưa xong.

Lâm Tĩnh Dao nặng nề ngồi xuống, cầm bút lông lên, suy tư một lát liền viết một chữ "Lâm", sau đó giao cho hoà thượng, nói "Đại sư xem một chút đi."

Hoà thượng kia chỉ nhìn một cái, chỉ vào nét chữ viết nghiêng viết lệch kia nói "Mộc giả, cũng là rường cột, mệnh thí chủ chiếm song mộc, đại khái là trong quan trường một bước lên mấy, là tâm phúc của hoàng thượng, chẳng qua lâm không phải sâm, thí chủ coi như tột bậc tài hoa, cũng không cần quá chấp nhất với công danh lợi lộc, làm quan không phải là con đường tốt nhất cho thí chủ, huống chi, ở trong quan trường ngài không hiểu tận gốc rễ, hảo hữu chí giao tri tâm tri diện, cuồi cùng cũng không chịu được ngài."

Trên mặt Lâm Tĩnh Dao xuất hiện một tia kinh ngạc, tuy đối với lời nói của hoà thượng này không tin hết, nhưng có phần nghiêm túc một chút, hỏi tới "Còn gì nữa không? Đời này của ta sẽ chết không thể nghi ngờ? Người muốn lấy mạng ta hiện tại quá nhiều."

"Trong mệnh thí chủ sẽ có một cuộc kiếp nạn, đích xác là đe doạ đến tính mạng, có lẽ ngài từ nơi nào tới sẽ trở lại nơi đó, nhưng thế giới này, sợ là sẽ vì vậy mà phải ngăn cách với ngài."

"Ý của ngươi là ta sẽ được trở về?" Lâm Tĩnh Dao nhảy lên, vừa thấy người chung quanh đang dùng ánh mắt khác thường nhìn mình, vội vàng ho khan một tiếng, cẩn thận hỏi "Đại sư, ta còn cơ hội trở lại thế giới của ta sao?"

"Bần tăng đạo hạnh có hạn, nhìn không thấu số mệnh của thí chủ, hết thảy đều tuỳ duyên thôi, chớ nên lo được lo mất, nơi nào mới là chốn trở về cuối cùng của ngài, trong sâu xa đã sớm định sẵn, thí chủ chỉ cần để ý buông tâm cho thoả đáng."

Đôi môi Lâm Tĩnh Dao run run hai cái, khó nén cảm giác mừng như điên trong lòng, lại nghe lão hoà thượng kia nói "Thí chủ đời này, trừ hoàng thượng, vẫn còn có hai người tin được, chúng ta hãy nhìn chữ "Lâm" này, hai người đều là rường cột nước nhà, chẳng qua là người này song mộc cách nhau khá xa, hai người này nhất định sẽ không cùng ở Tây Hạ, nói vậy hai người bọn hắn không phải là trọng thần thì chính là hoàng thân quốc thích, trừ người đó ra, thí chủ không thể tin được bất luận kẻ nào."

Lâm Tĩnh Dao sửng sốt một chút, nặng nề nhìn về phía chữ "Lâm" xiêu xiêu vẹo vẹo, bởi vì không quen cầm bút lông, cho nên hai chữ "mộc" thật sự có chút khoảng cách.

Một ở Tây Hạ, một ở nước khác sao?

Nàng trầm ngâm một chút, thầm nghĩ nam nhân chân chính tin được ở Tây Hạ không thể nghi ngờ chính là Thuỷ Nguyệt Ngân, hơn nữa còn là hoàng thân quốc thích, cũng phù hợp tiêu chuẩn, chẳng qua kẻ còn lại là ai?

Sau khi bước ra khỏi miếu, Lâm Tĩnh Dao có vẻ hơi không yên lòng, Sấu Bì Hầu nhìn, hắc hắc cười hai tiếng, nói "Lão hoà thượng kia thật là gạt người, cái gì mà hoàng hậu, thật buồn cười."

Cọp mẹ nghe, thở hổn hển một tiếng, cười nói tiếp "Giang hồ thuật sĩ, giả danh lừa bịp, một nữ nhân, làm sao có thể là trọng thần trong triều chứ."

"Thôi, ta đến tửu lâu gần đây dùng nhờ nhà vệ sinh, các người đi trước, ta đuổi theo sau." Lâm Tĩnh Dao nói một câu, đi vào một tửu lâu gần đó, cản lại một khách nhân, nói "Ta cho ngươi hai mươi lượng bạc, đem quần áo trên người ngươi cởi ra cho ta."

Nam tử kia sửng sốt, liếc mắt nhìn bạc trong tay Lâm Tĩnh Dao, đáp một tiếng, cởi trường bào mao nhung của mình ra cho nàng, sau đó thấy nàng buộc tóc lên, khoác trường bào của mình lên, liền ung dung bước đi, rất có phong độ của một vị công tử tài tuấn.

Đợi đến khi nữ nhân kia ra khỏi tửu lâu, nàng mới len lén nhìn một chút, sau đó co giò chạy thẳng một đường như điên.

Bảo đảm là mình đã thoát khỏi Sấu Bì Hầu, Lâm Tĩnh Dao phát hiện mình đang dừng lại trước một rừng đào, chỉ tiếc là chạc cây khô héo kia nửa phần mỹ cảm cũng không có, sâu trong đó còn có một nữ nhân đang treo một dải lụa trắng trên cây, chuẩn bị thắt cổ tự tử.

"Không được!" Lâm Tĩnh Dao kinh hô một tiếng, vội vàng chạy tới chỗ nữ nhân kia, ôm lấy chân nàng, nói "Cô nương đang yên lành sao lại muốn tìm chết chứ, đừng manh động, mau xuống!"

"Buông ta ra, đồ sàm sỡ!" Nữ nhân kia nũng nịu một tiếng, một cước đá vào mặt Lâm Tĩnh Dao.

"A ô---- -------" Lâm Tĩnh Dao bụm mặt nói "Ta đang cứu ngươi mà!"

"Tuỳ tuỳ tiện tiện ôm cô nương người ta, rõ ràng chính là sàm sỡ!" Nàng ta nói, ôm gốc cây sụt sùi đứng lên.

"Có gì từ từ nói, cô nương gặp phải chuyện gì khó xử sao?" Lâm Tĩnh Dao xoa xoa mặt bị sưng, nhe răng hỏi.

"Cha ta ép ta ba ngày sau ném tú cầu chọn rể, ông biết rõ trong lòng ta đã sớm có ý trung nhân, lại vẫn bức bách ta như vậy, ta không sống được." Nàng ta nói xong lại khóc lớn lên.

"Ác như vậy sao, hắn làm gì ép ngươi?"

"Ta năm nay hai mươi ba, đã qua thời điểm đẹp nhất của cô gái, lúc trước kẻ tới cầu hôn đều bị ta khóc khóc nháo nháo phải thôi, bây giờ ta đã không còn nhỏ, cha ta thấy cũng không còn ai tới cửa nữa, trong lòng có chút nóng vội, cho nên muốn ném tú cầu chọn rể, nói là nguyện ý đem một trăm lượng bạc làm đồ cưới."

"Hắn cứ dứt khoát gả ngươi cho ý trung nhân của ngươi không phải là được rồi sao."

"Lưu công tử nhà nghèo, cha ta không vừa mắt, huống chi, trong lòng cha ta vẫn hận hắn, cảm thấy hắn làm lỡ mất thanh xuân của ta."

"Vậy thì bỏ trốn."

"Lưu công tử cũng đồng ý, nhưng làm vậy không được đâu, nếu ta làm ra chuyện tình bôi nhọ đến bậc này, cha ta mẹ ta làm sao nhìn người chứ."

"Cho nên muốn chết?"

"Ừ, nếu Lưu công tử biết ta đã chết, sẽ không sinh lòng nhớ thương, hắn có thể tìm một cô nương tốt để thành thân."

"Cô nãi nãi của ta, nếu không ta thay ngươi ném tú cầu được không?"

"Thật sao? Qúa tốt."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play