Mấy hôm nay, tôi đã rất giận và mệt mỏi
nên tôi đã nghỉ học. Đã 4 hôm rồi tôi chưa đến trường, đã 4 hôm rồi 1 bàn trong
lớp bị bỏ trống ( tức tôi vs Dương 1 bàn
đó). Tôi lên xe mà lòng vẫn hậm hực.-
Điên đủ chưa? ( TM lên tiếng)
( cái j???????? đuổi người ta đi mà
bắt người ta đứng lại là sao? hứ)
Tôi bực mình vẫn cố bước tiếp.
-
3s! ( Lại ra lệnh)
Tôi dừng lại luôn.
-
5s để quay lại đây!
Tôi cũng quay lại, hung dũng đứng
trước mặt hắn…..
……….
Bỗng………2 bàn tay hắn nắm chặt lấy bờ vai tôi,
sau đó hắn dúi tôi vào chỗ khoang ô tô. Nhẹ nhàng đặt bờ môi lạnh giá của hắn vào
môi tôi, nhẹ nhàng và rất ấm áp. Tóc tôi bay nhẹ nhàng trong gió, mắt tôi mở
to, tròn. Còn TM thì nhắm mắt 1 cách bình thản.. Dù chỉ là 1 cái hôn 5s thôi nhưng
sao tôi thấy nó dài tặn mấy thế kỉ. Tôi ko chống cự, mặt tôi đỏ, dần dần, dần…..
BỐP! – 1 cái tát, đó là 1 cái tát cho những áp bức, những bực
bội mà tôi đã trải qua.
Tôi không nói gì, định chạy đi nhưng bàn tay
tôi đã bị giữ lại
-
Đó là kết cục của sự ngang bướng ( Thái Minh lại gằn giọng
)
Sau đó Thái Minh túm lấy cổ áo tôi
, xách lên và………..ném vào trong ô tô ( Thực ra chỉ đẩy tôi vào thôi @_@) Hắn chốt luôn cửa vào, tôi đập thình thịch vào
cửa)
-
Mở ra! Mở ra!!
-
CÂM
-
Không câm! ( Tôi lại ngang bướng)
Hắn lập tức lại mở cửa xe ra, cánh cửa bật mở ra…… Lần này ánh
mắt hắn chứa đựng sự tột cùng
Tôi ngập ngừng rồi chuyển sang sợ hãi. Tôi vẫn ngồi đó
-
CÚT
Tôi vẫn ngồi kiên
định nhìn thẳng ( Không phải nhìn Thái Minh mà là nhìn thẳng ra phía trước xe)
Vù vù vù vù
Tôi ngã người ra
sau. Cửa chưa đóng, Thái Minh đã lao nhanh đi, phóng vù vù, gió vào cửa đập
vào mắt tôi, cay xè. Nước mắt tôi nhỏ từng giọt, từng giọt xuống, gió kéo nước
mắt bay ra ngoài.
Tôi suýt nữa thì
bị ngã ra ngoài xe
-
Dừng! Dừng lại mau ( tim tôi đập nhanh vì sợ hãi. Tôi
khóc, khóc, khóc to, van nài Thái Minh dừng xe lại. Nhưng chắc vì gió ập vào
chói tai quá nên Thái Minh không nghe thấy gì. Tôi nói trong nước mắt)
Thái Minh không phải
là 1 con người bình thường, tôi biết vậy và cũng không quan tâm
Thái Minh dám nói với tôi như vậy ư??! Anh ta quá đáng lắm.
Rồi có lúc tôi sẽ không bao giờ nhìn mặt anh ta nữa.
-
Giết thì tôi sẽ chết! Chết thì sẽ chôn. Chôn thì sẽ không
phải nhìn thấy cái bản mặt anh nữa, cả tên Dương nữa. ( Tôi bây h càng ngổ ngáo)
-
Nói lại!
-
Giết
thì chết! Chết thì chôn! Chôn thì không bị anh hành hạ nữa.
-
Cô muốn
chết?
-
Nếu
anh muốn giết! ( Tôi trả lời không 1 chút đắn đo)
Hắn không giết tôi mà.....Bỗng
...hắn bế tôi lên ( 2 tay) và bước đi. Tôi biết thái độ của TM lúc này, không cương
quyết, giận dữ như trước mà thay vào đó là sự dịu dàng. Phải! Rất dịu dàng.
Hắn vẫn bế tôi đi....đi mãi.....
-Anh không mỏi tay, mỏi chân à?
-Câm!
-.............
Đi được nửa tiếng....Tôi sững sờ,
ngạc nhiên hết mức ngạc nhiên khi trước mặt tôi là cánh đồng hoa oải hương hôm
trước....Thật là đẹp! Hắn bế tôi bước xuống
cánh đồng....tôi từ từ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hít thở hương thơm của hoa, để
những lọn tóc ngu ngơ chơi đùa với gió. Tôi mỉm cười, 1 nụ cười thanh thản, yên
bình biết chừng nào.
Tôi như đang tận hưởng hết những
gì đang có bây h....và coi như chỉ có mình tôi chốn này...
-ĐẸP WOAAAA’’’!!! ( Tôi chợt hét to)
-
Bây
giờ em thấy thế nào? ( TM dịu dàng đấy ư? @@.)
TM chưa bao h dịu dàng với ai cả.....thế
mà bây h có rồi đấy ^^
-
Thanh
thản! ( Tôi bất giác mỉm cười với TM)
(* Tim TM đang đập thình thịch.....loạn
1 nhịp rồi.......Trong cuộc sống của TM, kể từ khi ra đời đến khi lớn, không
bao h có 2 từ “ tình yêu” trong trí óc, cuộc sống chỉ toàn vì tiền bạc, địa vị,....và
quyền lực........Còn bây h thì ra sao đây? *)