Tôi nhận được giấy báo điểm rồi, tôi đã hoàn toàn thành công khi vào được trường Chương Dương có tiếng và hơn thế tôi đã
đứng trong tóp 2 học sinh có số điểm cao nhất trong hàng ngàn
người và đương nhiên tôi đã lọt vào lớp 10a1.
Tôi lao thật nhanh về nhà, hôm nay tôi nhất định đãi thằng em trai iu quý của mình 1 chầu mới được
KÍTTTTTTTTTTTTTTT!!! Tiếng phanh xe gấp gáp của tôi
- YEAH! Lương Mạnh Hải!! Ta vô cấp 3 rồi. YEEEEEEAAAAAAAAAH! ( Tôi hét và cho cái cổ họng mở to ơi là to)
Từ trong nhà, Hải bịt lỗ tai, mặt nhăn nhăn nhó nhó như con chó ( cún iu) chạy ra:
- Mi lên cơn ak?? IM để ta còn ngủ chứ
Tôi lè lưỡi châm biếm rồi bĩu dài môi
- BIẾN! Ta ngủ
- Này! Này! Đừng làm ta tụt hứng chứ. Hôm nay là ngày dành riêng
cho ta mà. Hôm nay ta sẽ khao ngươi mộ chầu ăn no nê được không?
- ĐÃI? Nhân dịp gì? Chả nhẽ nhân dịp ngươi đỗ cấp 3. Hahahahahaha.................. Chả có gì " HOT "
- Đi đi mà! Em trai yêu dấu của chị. Em có thể rủ thêm bạn em cũng được mà
Gải hiện giờ đang trong tình trạng " Chết lâm sàn " vì tại sao nốnis
như vậy mà không thấy tôi phản ứng lại mà còn ningj nọt nó thêm. Hải
đang nổi hết da gà lên ---> rợn rợn người:
- Êu!!! Biinhf thường thì rất máu nhưng khi cáu thì lại rất hiền
- Hiền thì tốt cho ngươi chứ tốt cho ai. Lúc hổ báo lên rồi thì đừng trách.......
- Oke! Oke! Ta đi! Ở đâu để ta còn dẫn bạn ta đến
- Quán XX - đường XYXX. Okie men!!
- Ờ!
Tôi rút con dế yêu ra và alo cho con Phương. Hẹn nó ra khao và tiện thể chia tay bạn bè để khi nào có dịp mới hẹn gặp lại
(**** Ghi chú: Tôi và con Phương tuy cùng nhau đỗ cấp 3 nhưng nó không đủ điểm vào Chương Dương nên đành phải học trường khác)
* * *
Tôi đã ở chỗ hẹn lâu rồi. 15 phút sau thì có 1 chiếc LEXUS trắng đi
chậm lại và dần dần đỗ hẳn trước cổng quán. Tôi nhìn con xe mà vẫn nghi
ngờ vào suy nghĩ của mình. Bỗng nhiên dòng suy nghĩ đó vụt tắt khi 2
chàng thanh niên bước ra khỏi xe là 2 hot boy tuấn tú, tỏa sáng ( @_@), không ai xa lạ, đó chính là: tên em trai yêu ( quái) của tôi và
tên mà tôi đang ghét ghét DƯƠNG. Tôi tím tái mặt lại, nghĩ: " Cái
thằng kia! Về nhà rồi thì mi biết mặt ta! Dẫn bạn mi hả? Hóa ra là
cái thằng đại ca của mày! TRỜI!"
. Mi đến đây làm gì?
Tên Dương liền lạnh lùng quay lưng ngồi xuống cái ghế gần đó:
- Không phải việc của cô!
- Oke! Tôi đi đây và gặp lại mi ở.................. kiếp sau
Tôi chuẩn bị chuồn thì từ đâu con bạn tôi chạy tới hét:
- OẢI HƯƠNG! CHÚC MỪNG MÀY NHÁ!
- Ờ! Mà mày làm ăn kiểu gì mà điểm thi thành ra như thế này..........HẢ?
- Đã bảo là hôm ấy nhà tao có chuyện, tao phân tâm nên chẳng thể nào tập trung được
- Thôi! Tự nhiên tao thấy ở đây không phù hợp nên tao cả mày đi quán khác
- Ơ! Ơ!
- Ơ quả mơ có hột
Thế rồi tôi đang sắp đẩy con Phương ra khỏi quán thì thằng Hải dang tay, đứng chắn trước mặt chúng tôi:
- Đứng lại!
- Không đứng ( tôi vênh mặt lên cãi)
- Thế có muốn ra đường ở không?
- Tất nhiên là " NO ". Thế mi muốn ra đường sống với họ hàng nhà muỗi để đươc mấy em ý " hôn " ak
- Khôn hồn thì tiếp đãi ông chủ cho tốt không thì đào trước mộ của mình và vừa rồi đấy
Tôi giật nảy mình - Ơ! Thôi Phương, ta ở đây cũng được.
Tên Dương từ nãy vẫn bắt chéo 2 chân ung dung như tên mộng lung vừa ngủ dậy
- Này! Tên kia...! (Tôi chuẩn bị chửi tên Dương thì gặp ngay ánh mắt dữ dằn của thằng Hải, tôi chuyển sang ngọt luôn)...- À! Cậu
chủ Dương! Mời cậu sang bên này!
Tôi giữ lấy chiếc ghế, đưa ra vẻ kính cẩn. Thấy thế, tên Dương " hùng dũng " bước đến, chuẩn bị ngồi thì...
ẦM! Một tiếng ngã lớn thảm cực luôn
-Há há há há! ( Tôi lăn lộn cười, vật vã, cười chảy cả nước mắt, hô hô)
Con Phương thấy thế không dám cười,chỉ tủm tỉm.
Quả thật cảnh tượng bây giờ thì " thượng đế cũng phải cười " luôn.
Hắn hách dịch hết mức, tôi định tử tế với hắn 1 hôm nào ngờ hắn lại chà đạp lên sự tử tế đó, tôi phát khùng lên. " Tốt thì tốt đến cùng "
nhé! Tôi " Tử tế " rụt ghế lại, làm hắn ngã chỏng quèo
Tên
Dương giận dữ đến mức tím mày tím mặt. Hắn " lồm cồm " bò dậy và dậm
chân uỳnh uỳnh ra khỏi quán. Tôi vẫn chưa kìm nén được trận cười hả hê
thì tên ấy ra khỏi quán từ thuở xa xưa nào....
Lúc trước khi đi, Hải hướng ánh mắt hình viên đạn về phía chúng tôi. Rồi hai chàng
trai " sát khí đằng đằng " bước vào trong ô tô, phóng thẳng. Tôi chột
dạ, ngoảnh lại nhìn con Phương:
- Tao có quá đáng không mày?
- Không.....
- Thế hả? ( mắt tôi sáng lên)
- Phải nói là rất rất rất quá đáng luôn. Mày mời cậu ấy đến mà mày
đối xở với anh ấy như thế hả? Quả này mày không xong rồi
- Tao có mời hắn đến đâu. Thằng Hải mời hắn đấy chứ.
- Tao không biết. Tao không quan tâm.
-Hix hix....... Cứu tao với
- THÔI! Tao chuồn!
- Bạn bè thế hả con kia?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT