Lúc Đồng Hiên Tuấn đi vào đại sảnh thì thấy được cảnh tượng như thế này:
Đồng Hiên Lân bình tĩnh ngồi trên chủ vị, vẻ mặt bình tĩnh, còn Ngô Tuyết Tư ngồi trên đùi anh. Chỉ có điều bọn họ không còn hơi thở nữa.
Đồng Hiên Tuấn thở dài, theo sau anh chính là Ngô Tuyết Huy đẫm máu chiến đấu anh dũng.
Ngô Tuyết Huy nhìn chằm chằm tất thảy trước mắt, cuối cùng anh ta lảo đảo xông lên phía trước. Nhìn khuôn mặt trắng bệch như tuyết của Ngô Tuyết Tư, anh ta run rẩy vươn tay hai ra cô gắng ôm lấy cô, nhưng anh phát hiện anh không có sức ôm lấy cô.
Vì cô anh đã phản bội Đại thiếu có ơn tri ngộ với mình. Nhưng bây giờ cả cô cũng đi rồi, anh còn sống thì có ý nghĩa gì nữa?
Lúc Đồng Hiên Tuấn ý thức được anh muốn làm gì thì không kịp nữa.
“Tuyết Huy!”
Đồng Hiên Tuấn sợ hãi hét lên, nhưng phát súng đã xuyên thủng đầu anh ta. Anh ta lựa chọn cách chết giống Đồng Hiên Lân.
Đồng Hiên Tuấn chậm rãi rũ mí mắt. Toàn bộ đây đều là anh mong muốn, nhưng anh lại mất đi rất nhiều. Ngồi trước mắt là anh cả của anh, người yêu anh, cùng thuộc hạ của anh.
Anh thở dài xoay người đi ra ngoài.
Đứng ngoài cửa là Cố Trĩ Niên. Anh bình tĩnh nói với Cố Trĩ Niên: “An táng họ thỏa đáng.”
Cố Trĩ Niên đáp lời rồi im lặng.
Gió tuyết ngày càng lớn, Đồng Hiên Tuấn chỉ mặc bộ quân phục mỏng manh.
Cố Trĩ Niên an tĩnh theo sát anh, nhưng anh khoát tay nói: “Tôi muốn đi một mình một lát.”
Đốc quân phủ rộng lớn vắng lạnh, thê lương.
Quả thực là nơi cao không chịu được lạnh ư?
Trong lòng anh tự hỏi mình, sau đó anh nhanh chóng phản bác ý nghĩ này. Anh không một mình, anh còn có cô, anh còn có cô bên mình.
Anh dùng tốc độ nhanh nhất lái xe trở lại biệt thự Phượng Tê.
Tất cả mọi người đều đã đi ngủ nên trong biệt thự Phượng Tê rất vắng vẻ, trong đêm tối anh bước nhanh về phía phòng của mình, dẫu vấp ngã rất nhiều đồ vật anh cũng không quan tâm.
Lúc anh đẩy cửa ra thì thấy cô nằm trên giường, trong bóng tối không thấy rõ lắm. Anh bước nhanh tới ôm cổ cô, nhiệt độ của cô lập tức truyền qua anh. Lạnh nóng va chạm làm anh bất giác run lên.
Nhưng anh không quản được nhiều như vậy, anh chỉ muốn ôm cô.
“Ai vậy?” Cô lờ mờ tỉnh lại, trong lòng sợ hãi toan đẩy người ra thì nghe anh nói: “Là tôi.” Giọng anh khàn đặc như tiếng kéo đàn nhị.
Chẳng biết vì sao cô cảm thấy anh rất đau đớn. Trong bóng tối cô không thể thấy rõ bất cứ thứ gì, chỉ có thể dịu dàng ôm lấy anh.
“Tông Hi, có phải xảy ra chuyện gì không?” Tuy cô mù mờ nhưng cũng biết nhất định là đã xảy ra chuyện gì nên anh mới như này.
Anh không trả lời cô, chỉ một lần lại một lần gọi tên cô: “Cảnh Cảnh, Cảnh Cảnh…”
Cô nỉ non đáp lại, không hỏi anh nữa.
Cô muốn đau đớn thay anh nhưng cuối cùng là không thể nào. Cô đành mặc anh gọi tên mình hết lần này đến lần khác. Chuyện cô có thể làm cũng chỉ như thế.
Cứ thế, sau nửa đêm anh ôm lấy cô, gọi tên cô liên tục. Sau đó cô mơ màng ngủ mất.
Ngày hôm sau lúc tỉnh dậy cô phát hiện anh vẫn đang ôm mình.
Ánh dương rọi từ ngoài cửa sổ vào làm cả gian phòng sáng ngời.
Cô mờ mịt nhìn anh thì phát hiện anh mặc quân trang, trên đó dính đầy vết máu làm cô sợ hãi, lại phát hiện anh vẫn đang ngủ say nhưng chân mày nhíu chặt như có nỗi ư sầu che giấu trong lòng.
Cô vội vàng nhìn lướt qua khắp người anh thì thấy không có vết thương nào. Trái tim cô vẫn không ổn định, cô rón rén rời khỏi ngực anh, lại nhẹ chân nhẹ tay ra khỏi phòng.
“Tam thiếu phu nhân.” To Cảnh Cảnh ngẩn ra nhìn Cố Trĩ Niên đứng ngoài cửa. Nhìn dáng vẻ kia của anh thì có vẻ trắng đêm chưa ngủ.
“Sao vậy?” Tô Cảnh Cảnh hỏi một tiếng, đánh giá Cố Trĩ Niên, cô phát hiện trên quân phục anh cũng dính đầy vết máu, những vết máu này đã khô nhưng dù sao thì vết máu vẫn là vết máu, vẫn khiến người ta nhớ tới máu chảy và cái chết đáng sợ.
Cố Trĩ Niên liếc mắt vào bên trong thấy Đồng Hiên Tuấn mặc cả quần áo đi ngủ, anh thở dài: “Xin tam thiếu phu nhân chăm sóc Tam thiếu thật tốt.”
“Đã xảy ra chuyện gì à?”
Cố Trĩ Niên lắc đầu một cái, không muốn nhiều lời.
Tô Cảnh Cảnh liếc Đồng Hiên Tuấn đang ngủ say, nghĩ một lát rồi nói với Cố Trĩ Niên: “Đi theo tôi.”
“Tam thiếu phu nhân?” Cố Trĩ Niên đang định từ chối thì thấy Tô Cảnh Cảnh đi về phía trước, anh không còn cách nào đành phải đi theo.
Tô Cảnh Cảnh vừa đi vừa hỏi: “Đêm qua xảy ra chuyện gì?”
Cố Trĩ Niên không tính nói vì thế dùng im lặng để chống đỡ.
Tô Cảnh Cảnh xoay người liếc anh một cái, ánh mắt cô sắc bén có mấy phần tương tự Đồng Hiên Tuấn. Cố Trĩ Niên nhất thời chột dạ, đành nói: “Đêm qua trong thành phát sinh chính biến, Tam thiếu dẫn người tắm máu chiến đấu.”
“Đêm qua?” Tô Cảnh Cảnh căng thẳng, giờ mới hiểu vì sao đêm qua anh lại như vậy.
Cô thở dài nói: “Cha tôi ổn không?”
“Xin Tam thiếu phu nhân yên tâm, Đại Tổng thống không sao.”
Cuối cùng Tô Cảnh Cảnh cũng yên tâm, chỉ cần anh và cha không có chuyện gì, sống chết của người khác cô nào rảnh rỗi mà biết.
Cô lại đi về phía trước hai bước, Cố Trĩ Niên dừng bước.
“Sao vậy phó quan Cố, còn quân vụ không ổn ư?”
Cố Trĩ Niên đứng tại chỗ, im lặng hồi lâu mới nói: “Đại thiếu, chết rồi.”
Chân cô vốn đã nhấc lên lại dừng lại.
Chết ròi ư? Bọn họ là anh em, thế nhưng anh lại dồn anh em mình vào chỗ chết. Anh sao mà tàn nhẫn quá, máu lạnh quá, sao vô tội được?
Cô nhắm nghiền hai mắt để rung động trong lòng chậm rãi vơi đi.
Anh em tương tàn.
Anh em tương tàn!
Cô thở dài một hơi nặng nề, sau đó bình tĩnh hỏi: “Lúc anh cả chết có đau đớn gì không?”
“Không, đại thiếu tự mình…” Anh không nói tiếp.
Tô Cảnh Cảnh gật đầu: “Tôi biết rồi. Tin này truyền ra ngoài chưa?”
“Chưa, Tam thiếu chưa dặn truyền ra…”
“Chờ anh ấy tỉnh rồi hãy nói, xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh ấy…” Tô Cảnh Cảnh không thể nói tiếp, chỉ có thể lắc đầu một cái: “Anh đến cửa phòng chờ anh ấy tỉnh lại đi.”
“Vâng.” Tiếng giày của Cố Trĩ Niên vang vọng trong không gian.
Âm thanh này, Tô Cảnh Cảnh quen thuộc nhường nào.
Cô lắc đầu, bước nhanh xuống lầu. Lúc này Ngâm Thúy và thím Lương đang chuẩn bị bữa sáng, thấy Tô Cảnh Cảnh thì ngạc nhiên lắm.
Tô Cảnh Cảnh nói: “Ngâm Thúy, chuẩn bị xe, chúng ta đến Đồng gia.”
Ngâm Thúy sinh nghi, vội hỏi: “Tiểu thư, sao vậy ạ. Sớm vậy đã vội đến Đồng gia làm gì?”
Tô Cảnh Cảnh chỉ mau chóng nói: “Bảo em chuẩn bị xe thì chuẩn bị đi!”
Ngâm Thúy chưa từng thấy giọng điệu Tô Cảnh Cảnh kém như vậy, đành ra ngoài bảo gác cổng chuẩn bị xe.
Thím Lương thấy bộ dáng Tô Cảnh Cảnh như thế cũng vội hỏi: “Thiếu phu nhân vội đến đồng gia làm gì vậy?”
Tô Cảnh Cảnh liếc thím Lương một cái, ánh mắt lạnh lùng như băng, thím Lương sợ hết hồn không dám lên tiếng nữa. Bà vẫn ỷ vào bình là lão nhân, có sao nói vậy, mà Tô Cảnh Cảnh cũng luôn ngoan ngoãn nghe theo, thỉnh thoảng mới phản bác một câu nhưng không gay gắt. Hôm nay lại…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT