“Tông Hi.” Cô thì thào gọi tên anh, mang theo chua xót, mang theo khổ sở. Cô có rất nhiều chuyện muốn nói với anh, nhưng lúc ôm nhau cô lại im bặt.

Tất cả ngôn ngữ đều yếu ớt vô lực, chỉ có ôm chặt anh mới là chân thực.

“Ừ.” Anh nhẹ giọng đáp lại, lúc sau cười thành tiếng.

Cô nghe thấy tiếng cười của anh thì buồn bực không dứt. lê!Qúy?Đôn/online Đoạn anh buông cô ra, tròng mắt sáng ngời như sao nhìn thẳng vào cô, trên môi là nụ cười yếu ớt.

Cô ngạc nhiên ngưng mắt nhìn anh, nghe anh nhàn nhạt nói: “Tôi còn sống.” Ánh mắt mờ mịt trống rỗng của cô lúc này lại hơi sáng lên.

Anh lẳng lặng mong đợi vẻ mặt mừng rỡ củ cô, quả không ngoài dự liệu, sau mấy giây tim cô đập mạnh và loạn nhịp, trên khuôn mặt tái nhợt hiện tươi cười vui sướng.

Coi như anh lừa gạt cô cô cũng mặc kệ. Cô muốn.

Anh biết cô vẫn không tin, thế là nâng mặt cô lên, ôn hòa nói: “Cô bé ngốc, em có thấy ban ngày ban mặt xuất hiện quỷ qua lại chưa?”

Ánh mắt của cô di chuyển từ chân đến đầu anh, lại từ đỉnh đầu nhìn xuống chân anh. lQQđ"online Tuy ngoài trời âm u nhưng chung quy vẫn là ban ngày, từng tia sáng len lỏi vào phòng, cô có thể thấy rõ cái bóng của anh.

Trái tim cô không nén được đập điên cuồng, anh lẳng lặng nhìn cô, nhìn khuôn mặt cô dần hiện vẻ vui mừng, anh liền bất giác nhoẻn miệng cười.

“Anh, anh…” Tô Cảnh Cảnh phát hiện bản thân vui mừng quá đỗi, ngay cả câu nói hoàn chỉnh cũng không nói được. Anh ôm cô, dịu dàng nói: “Từ từ nói.”

Lúc lâu sau, Tô Cảnh Cảnh vươn tay nắm tay anh thật chặt. Bàn tay anh có những vết chai làm tay cô đâu, nhưng cô chẳng hề quan tâm.

Những đau đớn nhỏ bé kia như đang nói cho cô biết anh còn sống. Trong lòng cô mơ hồ vui sướng, nào để ý chút đau đớn này.

Cô sán lại gần anh: “Anh cả nói anh xảy ra chuyện. Em… em cho là anh…”

Anh hơi cong môi lên, quả nhiên anh cả…

Anh nắm chặt nắm tay, bình thản nói: “Hành tung của tôi sao có thể cho anh ấy biết đây?” Anh dừng một lúc, cúi đầu nhìn cô, gò má anh cách cô thật gần làm anh không khỏi cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cơn sóng lòng từ từ phập phồng, anh dằn lại động tình nói: “Em chỉ cần tin tôi là được rồi, không cần tin người khác.”

Cô nhẹ nhàng “vâng” một tiếng, rồi không nói thêm bất cứ gì nữa. anh cúi đầu nhìn cô, sắc mặt của cô hiện giờ không tốt chút nào. Anh đau lòng duỗi tay mơn trớn mặt cô lại phát hiện cô vì quá mệt mỏi nên lúc này đã ngủ thiếp đi, trên mặt vẫn mang theo nụ cười ngọt ngào.

Anh dè dặt đặt cô nằm xuống, đắp kín chăn cho cổ, lại ở đầu giường lẳng lặng nhìn cô một lúc.

Sắc trời dần tối, trong phòng cũng tối theo, trong bóng tối tròng mắt anh có vẻ đặc biệt sáng rõ.

Anh lẳng lặng nhìn cô chăm chú, cuối cùng cúi người ấn một nụ hôn lên trán cô, sau đó trong lòng thỏa mãn ra khỏi phòng.

Trong phòng âm u, chén thuốc trên đầu giường tỏa ra mùi thuốc nhàn nhạt.

Lúc này cô ngủ thật vừa hay.

Đồng Hiên Tuấn xuống làu, thấy Cố Trĩ Niên đang đi qua đi lại trong đại sảnh.

Đồng Hiên Tuấn đứng cạnh cầu thang ho khan một tiếng, Cố Trĩ Niên nghe thấy âm thanh liền quay người lại, phiền não trên khuôn mặt cũng biến mất: “Tam thiếu.”

Đồng Hiên Tuấn chậm rãi xuống lầu, lại từ từ đi tới cnạh ghế salon, tìm một vị trí ngồi xuống.

Tuy trong lòng Cố Trĩ Niên đã vội vã khó dằn song vẫn lẳng lặng chờ.

Đồng Hiên Tuấn hỏi: “Làm xong chuyện rồi?”

Cố Trĩ Niên gật đầu: “Trong thành, ngoài thành đều đã thỏa đáng, chỉ có điều, chiêu này của Tam thiếu có phải hơi nguy hiểm không?”

Đồng Hiên Tuấn mỉm cười: “Mọi người thường nói phú quý hiểm trung cầu 富贵险中求. Lời này quả thực có mấy phần đạo lý, không hiểm thì lấy đâu ra phú quý đây?”

“Nhưng mà…” Cố Trĩ Niên suy nghĩ một lúc, dù sao lần này là binh hành hiểm chiêu兵行险招, chỉ cần một chiêu sơ sẩy là thua cả bàn. Đi theo Đồng Hiên Tuấn nhiều năm như vậy, anh biết một trợ thủ tốt là nên như nào, không hỏi, không tranh, không cầu, một lòng chỉ vì làm xong chuyện anh giao.

Nhưng lần này anh không thể tuân thủ nghiêm ngặt theo tín điều nữa rồi.

“Tam thiếu, 莫中城中, chính là Diên Giang bên kia. Tuy địa hình Thiên Giang hiểm trở nhưng khó bảo toàn Tây Nam sẽ không đến từ phương Bắc. Cả đội chúng ta vì tiến hành chiến thuật vườn không nhà trống, toàn quân rời đi, chẳng may…”

Đồng Hiên Tuấn im lặng nghe Cố Trĩ Niên nói, thấy Cố Trĩ Niên dừng lại anh liền nhíu mày: “Nói tiếp đi.”

Cố Trĩ Nom nhăn mày, lại tiếp: “Chẳng may Tây Nam đến từ hướng Bắc, lúc này thành Diên Giang chỉ là một tòa thành trống, bằng binh lực Tây Nam, không cần tốn bao nhiêu sức cũng có thể chiếm được.”

“Còn nữa, nếu đại thiếu trong thành Cù An không trúng kế, tất cả trong thành vẫn như xưa, vậy thì chúng ta đảo chính từ đâu bây giờ? Nếu là như vậy thì Tam thiếu ngài thành tội nhân thiên cổ rồi!”

“Tội nhân thiên cổ?” Đồng Hiên Tuấn bắt chéo hai chân, bàn tay đặt trên đầu gối hơi động đậy. Tròng mắt nhanh chóng lướt qua khuôn mặt bất an của Cố Trĩ Niên, trong lòng Cố Trĩ Niên khó mà ổn định, lại chỉ có thể im lặng đứng tại chỗ.

Đèn thủy tinh chiếu ra ánh sáng chói mắt im lặng chảy xuôi trên khuôn mặt âm tình bất định阴晴难定 của Đồng Hiên Tuấn, Cố Trĩ Niên ưỡn thẳng sống lưng, rũ mắt không nói một lời.

Đồng Hiên Tuấn hừ lạnh một tiếng, ánh mắt dừng lại trên người Cố Trĩ Niên.

Trong lòng Cố Trĩ Niên nao nao, bất thình lình ngẩng đầu lên thì phát hiện ánh mắt Đồng Hiên Tuấn không sắc bén như vừa rồi, anh thầm ngạc nhiên chứ không dám biểu hiện kinh ngạc trên khuôn mặt.

“Hình như cậu rất hoài nghi mưu lược của tôi?”

Cố Trĩ Niên đứng im không nói lời nào.

Đồng Hiên Tuấn “ừm” một tiếng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào anh.

Cố Trĩ Niên đành lấy dũng khí nói: “Vâng, thuộc hạ cho rằng Tam thiếu không nên rút toàn bộ đại quân khỏi Diên Giang. Thuộc hạ còn cho rằng biện pháp ôm cây đợi thỏ là không dùng được.”

“Biện pháp ôm cây đợi thỏ không dùng được?” Đồng Hiên Tuấn hỏi ngược lại: “Nhưng cách này là Quách Chử Đống nghĩ ra. Chẳng phải cậu luôn bội phục ông ta sao?”

Cố Trĩ Niên cắn răng nói tiếp: “Quách tiên sinh mưu trí độc nhất vô nhị, Trĩ Niên quả thực bội phục. Nhưng lần này quá nguy hiểm. Lấy kinh nghiệm mang binh nhiều năm của Trĩ Niên, nhất định đại thiếu sẽ không làm tiếp, mưu kế này không thể nghi ngờ gì là tự tìm đường chết.”

“Tự tìm đường chết?” Đồng Hiên Tuấn lặp lại lời anh, gật đầu một cái: “Tiếp đi.”

Cố Trĩ Niên đành nhắm mắt nói tiếp: “Quách tiên sinh cho rằng Tam thiếu vừa đi ắt làm Nội Các náo động, đại thiếu nhất định sẽ hết cách mà phát động binh biến. Nhưng đại thiếu chinh chiến nhiều năm như vậy chẳng lẽ không nhìn ra kế hoạch của Tam thiếu chút nào ư? Nếu đại thiếu không nhìn ra thì đại thiếu cũng dám mạo hiểm ư? Thủ hạ của đại thiếu là người sẽ để đại thiếu mạo hiểm ư?”

Cố Trĩ Niên dừng một lúc, lại tiếp: “Ví như đại thiếu làm thật thì thắng làm vua thua làm giặc. Thua, nhưng chỉ là bậc bề tôi mưu triều soán vị! Vả lại nếu như tất cả đều y như Quách tiên sinh dự đoán, nhưng lúc này đại soái đang ở trên núi, Tam thiếu làm thế nào để bảo đảm đại soái sẽ không tham gia.”

Cố Trĩ Niên nói tới đây thì đã không để ý tới phản ứng của Đồng Hiên Tuấn, thò đầu ra là một đao, mà rụt đầu vào cũng là một đao. Những lời này anh là không nói không vui, chỉ hận lúc đầu vạch ra kế hoạch chưa từng nói ra khỏi miệng mà thôi.

“Đại soái đến, Tam thiếu ngài còn mặt mũi gì đối mặt với đại soái đây? Dựa vào thủ đoạn của đại soái chưa chắc không có cách chỉnh đốn náo động trong thành, đến lúc đó tất thảy đều thỏa đáng. Chỉ có Tam thiếu ngài hoàn toàn không đạt được. Tới lúc ấy chỉ e trong lòng đại soái Tam thiếu ngài chỉ là một dương quảng杨广!”

“Dương quảng?”Nghe đến đây, chân mày Đồng Hiên Tuấn không khỏi nhăn lại. Dương Quảng giết cha giết anh, làm cả nhà Sở gia coi thường, hôm nay lại có thể nghe được có người đánh đồng anh với Dương Quảng, trong lòng anh dĩ nhiên là rất khó chịu!

“Sao cậu biết sau này tôi trong lòng cha không phải Lý Thế Dân, không phải Ung Chính đây?” Đồng Hiên Tuấn cười lạnh: “Trĩ Niên, xem ra lịch sử của cậu chả ra thể thống gì! Trước giờ giang sơn là nơi cho những kẻ có năng lực, Dương Quảng ngay cả giang sơn của mình cũng không ngồi vững, sao có thể đánh đồng hắn với tôi!”

“Tam thiếu.” Cố Trĩ Niên thấp giọng kêu một tiếng.

Đồng Hiên Tuấn chợt thở dài, ngước mắt nhìn Cố Trĩ Niên. Trải qua một phen trần thuật vừa rồi, bất an trên mặt Có Trĩ Niên càng rõ rệt, dù sao những lời này cũng khong phải anh nên nói, nhưng anh không hối hận.

“Trĩ Niên, cậu có biết tại sao tôi giữ cậu lại bên người không?”

“Thuộc hạ không biết.”

Đồng Hiên Tuấn cười tủm tỉm: “Là bởi cậu không nhiều lời. Nhưng hôm nay lời của cậu có vẻ nhiều, hơn nữa rất nhiều lời đều là không dễ nghe.”

Cố Trĩ Niên cảm giác sống lưng rét lạnh từng cơn, anh trầm mặt không dám nói thêm câu nào nữa.

Đồng Hiên Tuấn nhìn dnág vẻ kia của Cố Trĩ Niên thì không giận mà ngược lại là cười, tình cảnh này càng làm Cố Trĩ Niên thấy sợ hơn, tuy anh là một người lính nhưng biểu cảm kia trên gương mặt Đồng Hiên Tuấn vẫn làm anh sợ hãi.

Đi theo Đồng Hiên Tuấn nhiều năm, Cố Trĩ Niên tự biết Đồng Hiên Tuấn không phải người không hiểu lí lẽ. Nhưng đông thời Đồng Hiên Tuấn cũng là một người làm người khác khó mà nhìn thấu, âm tình khó lường, thần quỷ khó phân.

Anh chỉ thấy tay mình dần run lên bần bật.

“Cũng được.” Đồng Hiên Tuấn chợt như thở phào nhẹ nhõm: “Trĩ Niên, cậu theo tôi bao năm ròi?”

Trong lòng Cố Trĩ Niên cả kinh, không ngờ Đồng Hiên Tuấn lại hỏi vấn đề này. Anh thầm nghĩ Đồng Hiên Tuấn chưa chắc là một người niệm tình cũ, nhưng cũng chưa hẳn là người không niệm tình.

“Thuộc hạ…” Anh suy nghĩ một lúc, ngày dài năm lớn, vừa nhớ lại liền cảm thấy thời gian mơ hồ, nghĩ thế nào cũng không ra, cuối cùng anh bất đắc dĩ nói: “Không nhớ rõ, chỉ nhớ khi còn bé vừa vào phủ liền bị Tam thiếu đòi lấy.”

Đồng Hiên Tuấn nghe được câu trả lời của anh, trên mặt không có biểu tình gì, chỉ nói: “Ừ, quả thật là chuyện rất lâu trước kia.” Anh im lặng suy tư chốc lát, đoạn nói: “Tôi nhớ lúc đó trong nhà mua một đám người làm. Quản gia để chúng tôi đi chọn người, là anh cả chọn. Anh cả luôn mắt cao hơn đầu, dáng vẻ hơi yếu một tí là không muốn.”

Anh dừng lại một lúc như đang nhớ lại chuyện cũ. Chuyện cũ nhiều năm trước, lúc này nhớ lại luôn có chút mơ hồ, dẫu trí nhớ anh có tốt hơn nữa cũng không nhất định nhớ hoàn toàn.

Khi đó sao anh lại chọn Cố Trĩ Niên?

Anh suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng nhớ ra.

“Lúc trước mẹ nói với tôi, những người làm không có ai lấy kia sẽ bị bán ra ngoài. Nếu vận mạng không tốt, tuy không bị bán ra ngoài nhưng cũng có thể sẽ bị thả xuống biển dìm chết đuối.”

“Cho nên, mẹ nói cho tôi biết có thể lưu lại những người này liền lưu lại những người này.”

“Lúc ấy cậu là người có sức khỏe kém nhất trong số họ.”

Đồng Hiên Tuấn bình thản nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play