Đốc quân của quân Diên phương Nam Thịnh Thế Huy từ Duyên Bình cách thành Cù An xa xôi ngàn dặm tìm đến phủ Đại Tổng thống Lý Uý Diên. Lúc này, thống soái các nơi, các nhân vật quan trọng trong chính phỉ đều tề tựu đông đủ, tất cả mọi người đều canh giữ trước giường bệnh đại tổng thống.
“Minh Phượng đến đây à?” Đại Tổng thống nằm trên chiếc giường đồng kiểu Châu Âu tinh xảo hấp hối sau khi nghe rõ tiếng bước chân, cơ mặt giãn ra hơi giần giật, đôi mắt sắp không mở ra được cũng mở ra được một khe hở rất nhỏ.
Một thân quân trang, thống soái quân Diên Thịnh Thế Huy tuổi xấp xỉ Đại Tổng thống nhưng thần thái phấn chấn ngồi trước giường bệnh.
Trong đôi mắt hẹp dài của Đại Tổng thống Lý Uý Diên lộ ra chút ánh sáng, ông cố gắng mở miệng nói chuyện, nhưng hình như làm thế nào cũng không mở được. Thịnh Thế Huy nhìn yết hầu Lý Uý Diên giật giật, lời đã ở cổ họng nhưng Lý Uý Diên không có hơi sức. Vì vậy Thịnh Thế Huy vươn tay nắm đôi tay lạnh ngắt vô lực của Lý Uý Diên: “Tổng thống đừng lo lắng.”
Lý Uý Diên há miệng thở dốc, nói đứt quãng: “Ta… ta… ta sắp không xong.”
Ánh mắt Thịnh Thế Huy sáng như cây đuốc, quét qua bảo vệ ở một bên. Tất cả mọi người cúi đầu nhắm mắt, im lặng không nói.
Trong lòng Thịnh Thế Huy nhanh chóng tính toán, Đại Tổng thống vừa đi, nhất thời cũng không tìm được người ổn định tàn cuộc, giả như xung đột vũ trang thật, thực lực của ông lúc này sợ không đối phó được. lêquýđôn Nghĩ vậy, chân mày ông không khỏi nhíu lại, thầm nghĩ: “Chỉ mong Gia Liệt có thể xử lý chuyện kia thật thoả đáng.”
Đến đêm đám người Thịnh Thế Huy vẫn canh giữ trước giường Đại Tổng thống, ánh trăng xuyên hoa song cửa sổ khắc hoa rọi vào trước giường, bốn phía tràn ngập trong ánh trăng, gió mát, lộ ra sát khí màu xanh thẫm nhìn mà ghê người.
Lúc Thi Gia Liệt đuổi tới đã là giữa khuya, trong phòng lặng ngắt như tờ tựa như đang ở bãi tha ma tiêu điều gió lạnh.
Thịnh Thế Huy nhìn thoáng qua, Thi Gia Liệt gật đầu với ông, Thịnh Thế Huy hiểu ý, khoé môi cong lên cười như có như không. Đồng Tử Sâm nhìn chằm chăm Thịnh Thế Huy, nụ cười trên mặt Thịnh Thế Huy làm ông hoản sợ, nhưng ông không thể làm gì, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi.
Ánh đèn bên trong hắt ra, hắt lên khuôn mặt Thịnh Thế Huy, lúc này gương mặt ông lộ vẻ vô cùng mệt mỏi, khoé mắt đuôi mày hiện đầy nếp nhăn, ánh đèn hắt len khiến ông có vẻ vô cùng già nua, song một thời gian dài sinh sống trong quân đội làm cho trong mắt ông có thứ ánh sáng nóng rực như một người thiếu niên.
Đạt Tổng thống nặng nề ngủ, trên gương mặt trắng bệch thỉnh thoảng rịn ra mồ hôi lạnh. Bác sĩ nước đức luôn ở bên cạnh, y tá cũng không dám lười biếng, vẫn luôn ở bên.
Những nơi xung quanh phủ Tổng thống đều đã đặt giới nghiêm từ sớm, khắp nơi tĩnh lặng đến mức chỉ có thể nghe được âm thanh gió lạnh thét gào.
Đêm này Đông Hiên Tuấn ngủ không yên giấc, bọc chăn gấm thật dày nhưng chân tay vẫn lạnh run. lêquýđôn Bên ngoài áo ngủ bằng lụa thêu một bông mẫu đơn cực kỳ lộng lẫy, mẫu đơn xinh đẹp thanh lệ quốc sắc thiên hương nhưng trong lòng anh lại thấy vắng lạnh, tựa như trong lòng bị xối nước lạnh.
Trên chiếc bàn con trước đầu giường đặt vài quyển sách phương Tây đang xem dở, quyển sách kể về nam nữ hai nhà có mối thù truyền kiếp hiểu nhau, yêu nhau. Anh chưa đọc đến kết thúc, lại cảm thấy mệt mỏi.
Lúc này tự nhiên anh không có tâm trạng đọc sách, trang sách dừng ở ngón tay giữa, song chỉ để cho có, ở đâu có tác dụng thực sự? Anh dứt khoát bỏ xuống, không đọc nữa.
Trằn trọc trăn trở một lúc, anh gọi một tiếng: “Cố Trĩ Niên!”
Cố Trĩ Niên luôn ở ngoài cửa, nghe Đồng Hiên Tuấn gọi lập tức đi vào.
Đồng Hiên Tuấn không đứng dậy khỏi giường, chỉ dựa ở trên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi. lêquýđôn Cố Trĩ Niên không dám nói gì, chỉ im lặng.
Đồng Hiên tuấn lẩm bẩm: “Tự Đống đến chưa?”
Cố Trĩ Niên nghe Đồng Hiên Tuấn hỏi vội trả lời: “Tới rồi, Quách tiên sinh nói quân đội của đại thiếu hình như rút lui phân nửa.”
“Hình như?” Đồng Hiên Tuấn vẫn không mở mắt, giọng điệu hơi lạnh: Hai chữ “hình như” không chắc chắn này khiến anh gai mắt.
Cỗ Trĩ Niên cuống quít nói: “Cố tiên sinh nói quân đội của đội trưởng Ngô vẫn đang dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại*.”
*负隅顽抗: Dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại, xuất xứ từ “Tẫn tâm hạ” của Mạnh Tử: “Có nhiều người đuổi hổ, hổ dựa vào địa thế hiểm trở, chớ bạo dạn chạm trán.”
“Ngô Tuyết Huy?” Đồng Hiên Tuấn kêu một tiếng, bỗng nhiên cười lạnh: “Dẫn đầu quân Diên là Thi Gia Liệt, Ngô Tuyết Huy đánh với Thi Gia Liệt, anh ta ư, rõ là, rõ là ngu xuẩn.”
Cố Trĩ Niên không dám nói tiếp, chỉ thấp giọng hỏi: “Tam thiếu định làm như thế nào?”
Đồng Hiên Tuấn chậm rãi mở mắt, ánh đèn vặn vẹo rọi lên gương mặt tuấn tú của anh, chiếu lên nụ cười thản nhiên lại hết sức mạnh mẽ của anh. Đoạn, anh rũ mắt, lẩm bẩm một tiếng: “Nếu đã đồng ý giúp quân Diên thì không có lý do gì để thất tín, huống chi…” Anh hơi dừng lại, nói tiếp: “Huống chi Minh Suất đáp ứng việc hôn nhân, nếu không giúp ngược lại thành ra cá trong chậu. Thôi thôi.”
Anh xoa xoa mi tâm, nói tiếp: “Cậu dẫn theo thủ hạ đi giúp Thi Gia Liệt đi.”
“Vâng.” Cố Trĩ Niên không dám chần chờ lập tức đồng ý, sau đó vội vã lui ra ngoài.
Đồng Hiên Tuấn mở to mắt nhìn ánh đèn sáng trên trần nhà, ánh đèn không chói mắt nhưng anh vẫn cảm thấy sáng quá mức, làm cho mắt anh đau. Vì vậy, anh đưa tay dụi mắt, thế nhưng lúc chạm đến mí mắt lại nhớ ra chuyện khác, lắc đầu một cái, rốt cuộc buông tay xuống, quay đầu liếc quyển sách vẫn chưa xem xong trên bàn trà.
Quyển sách lẳng lặng nằm trên bàn trà tên là “Romeo và Juliet”, anh nhớ lại hình như quyển sách này có một bộ phim nhưng chưa từng xem qua, chờ mấy chuyện này qua đi ngược lại có thể đưa Tô Cảnh Cảnh đi xem. Cô là cô gái kiểu mới, phỏng chừng sẽ thích xem phim.
Sao tự nhiên lại nghĩ đến cô ấy chứ? Anh vô cùng ngạc nhiên, đoạn lắc lắc đầu.
Sáng sớm hôm sau.
Đại Tổng thống Lý Uý Diên gần như mê man, đám người Thịnh Thế Huy trông chừng một bên đều biết không ổn. Giây phút sau cùng, mọi người cùng bước về phía giường bệnh buột miệng: “Tổng thống muốn nói gì không?”
Lý Uý Diên đang hấp hối dưới âm thanh ép hỏi vội vã của mọi người rốt cuộc hơi giật đôi môi, bật ra mấy chữ nhẹ như lông hồng “Hiến pháp tạm thời”, nói xong hai chữ rồi không động đậy nữa.
Thịnh Thế Huy run rẩy chìa tay ra đặt dưới mũi Đại Tổng thống, dưới mũi đã không còn bất kỳ hơi thở nào nữa.
Đại Tổng thống Lý Uý Diên nói “Hiến pháp tạm thời” là đề cập đến “Hiến pháp tạm thời” mà nhà nước đã đưa ra, theo “Hiếp pháp tạm thời” quy định luật bầu cử Đại Tổng thống lần thứ hai của Quốc hội Dân quốc, tức khi vị trí Đại Tổng thống bị trống thì Phó Tổng thống “kế vị”.
Nhưng mấy năm gần đây, Đại Tổng thống gần như mong muốn chuyên quyền, liên hợp với thống soái quân Nghiêu Đồng Tử Sâm quy định ra Hiến pháp tạm thời mới, tức khi Đại Tổng thống vì rời chức hoặc không đủ sức trông coi công việc, Phó Tổng thống sẽ “thay mặt tiến hành” quyền hạn này.
Dựa theo hai chữ “Hiếp pháp tạm thời” của Đại Tổng thống trước khi chết, vị trí Tổng Thống về tay Phó Tổng thống Tô Minh Chính. Nhưng lúc này người có quyền thế lỗi lạc trong thành Cù An có ý đồ đại vị không phải số ít.
权横利弊后, Đồng Tử Sâm và Thịnh Thế Huy nhìn nhau cười một tiếng.
“Cổ ngữ có nói ‘nước không thể một ngày không có vua’. Theo tôi thấy, vẫn nên để Phó Tổng thống kế nhiệm cho thoả đáng.” Thịnh Thế Huy sâu xa mở miệng. Kỳ thực ông nói như vậy mọi người đều hiểu rõ, lúc này Phó Tổng thống là con rể của ông, để Tô Minh Chính tiếp nhận, đối với ông mà nói trăm lợi không hại.
Nhưng vào lúc này biện pháp này không thể nghi ngờ gì là tốt nhất, nếu vị trí này Thịnh Thế Huy tự mình ngồi, hoặc giả Đồng Tử Sâm, thống soái liên quân Tây Nam Dương Tồn Hậu làm đều có khả năng dẫn tới bất mãn, còn có khả năng khiến cho tình hình bhính trị thay đổi. Vả lại, thế lực khắp nơi đều có quân đội, tình hình chính trị thay đổi rất có khả năng sẽ dấy lên ngọn lửa chiến tranh.
Mà để Tô Minh Chính đối mặt với tàn cục này có thể thong thả chặn miệng thiên hạ, lại có thể duy trì cục diện chính trị vững vàng.
“Đây chẳng qua là ý kiến cá nhân của tôi, xử lý như thế nào cho thoả đáng, vậy phải xem chủ soái An rồi.” Thấy mọi người đều im lặng, Thịnh Thế Huy thản nhiên nói một câu, chuyển lời cho Đồng Tử Sâm.
Chòm râu nơi khoé miệng Đồng Tử Sâm khẽ giật, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng sau khi đảo qua mọi người thì dừng trên khuôn mặt ngập tràn tự tin của Thịnh Thế Huy: “Chúng tôi vâng theo nguyện vọng của Đại Tổng thống.” Giọng điệu ông nhạt nhẽo bình thản, như thể đang nói đến chuyện bình thường.
Nếu hai vị thống lĩnh quân phiệt có quyền thế nhất đều đã nói vậy, mọi người còn lại cũng không tiện nói gì khác nữa. [Ghi chú của tác giả]
[Ghi chú của tác giả] Ở đây mượn một phần tình hình của Viên Thế Khải lúc chết, có sự tham khảo của các nguồn Tô Nguyên, đái ức miên, lá thư “Lê Nguyên Hồng – con rối Tổng Thống” của Hàn Tùng. Do đó cần ghi chú rõ ràng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT