Một con hà mã mới sinh không lâu tuy không lớn nhưng cũng đủ uy no năm con liệp báo.
Sau khi ăn xong, La Kiều cùng Gia Mã mang theo ba tiểu liệp báo rời khỏi thi thể hà mã con. Lần này La Kiều chọn địa điểm ăn cơm rất bí mật, cho đến tận lúc này cũng không có kên kên xuất hiện. Nhưng tiếng kêu của chó rừng đã rất gần, này có nghĩa những động vật ăn thịt thối khác cũng sẽ lục đục đuổi tới, La Kiều cùng Gia Mã đều không muốn để đứa nhỏ nhà mình gặp nguy hiểm, liệp báo ba ba cùng liệp báo mụ mụ về phương diện này lại hiếm có có mặt nhất trí như vậy.
Trùng hợp chính là, chúng không hẹn mà cùng chọn nằm nghỉ ngay dưới gốc cây Kigelia mà Bích Thúy Ti đang nằm. May mắn Bích Thúy Ti đã rời đi, nó phải về lãnh địa tìm ấu tể của mình, nếu không không biết sẽ phát sinh chuyện gì.
Chẳng qua, một con báo có tính bát quái như Bích Thúy Ti, một khi gặp Mông Đế trong lãnh địa thì ngày La Kiều gặp bi kịch cũng không còn xa.
“Sao các ngươi lại tới bờ sông Tát?”
La Kiều vừa liếm vết máu trên mặt La Sâm vừa hỏi Gia Mã. Gia Mã là một mụ mụ cẩn thận, trừ phi cần thiết, nó sẽ không mang Tháp Tháp tới bờ sông Tát tràn đầy nguy hiểm như vậy, con mồi trong lãnh địa cùng phụ cận cũng đủ uy no nó cùng đứa nhỏ.
“A a!”
“Trong lãnh địa xuất hiện một con liệp báo kì quái?”
La Kiều khó hiểu nhìn về phía Gia Mã, chỉ vì một con liệp báo kì quái mà liền mang đứa nhỏ rời khỏi lãnh địa? Em gái bưu hãn này mà sợ ai a?
“A a a!”
“Thật sự kì quái như vậy à?”
La Kiều nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Tháp Tháp, hiển nhiên, cậu cảm thấy lời Tháp Tháp nói càng đáng tin hơn.
“Thật sự rất kỳ quái.” Tháp Tháp vừa liếm móng vuốt của mình vừa nói: “Bởi vì mụ mụ không thể xác định nó có phải thật sự là liệp báo hay không, vì thế mới mang ta tạm thời rời đi. Chờ nó đi rồi sẽ quay về lãnh địa.”
La Sâm cùng La Thụy cũng bị lời Tháp Tháp hấp dẫn.
Tháp Tháp ngẩng đầu, Gia Mã giúp nó liếm vết máu dính trên cằm, sau đó mới nói tiếp: “Tuy mặt nó lớn lên giống liệp báo nhưng trừ bỏ hai vệt đốm ở mặt, trên người nó cơ hồ không có bất cứ vết đốm lấm tấm nào!”
Không có đốm?
“Giống như sư tử hả?”
“Đúng vậy, giống hệt như sư tử! Bất quá lông nó không ngắn như sư tử, cũng không có lông bờm. Cũng vì thế nên mụ mụ mới không thể xác định.”
Một con liệp báo không có đốm lấm tấm?
Quả thực rất kì quái, khó trách Gia Mã ngay cả đánh nhau cũng không muốn, trực tiếp mang Tháp Tháp chạy trốn. Bất quá, con liệp báo kia quả thực làm La Kiều có chút tò mò, không phải là đứa nhỏ của sư tử cùng liệp báo đi?
Không thèm nghĩ đến chuyện sư tử cùng liệp báo rốt cục có thể sinh đứa nhỏ hay không, La Kiều vô thức tự tưởng tượng một chút, vẻ mặt cũng biến đổi…
Biểu tình đáng khinh của La Kiều làm Gia Mã nheo mắt, không chút lưu tình vỗ một vuốt vào mũi La Kiều.
“A a a!” Bớt suy nghĩ vớ vẩn đi! Căn bản không có khả năng!
“Ta không…” La Kiều nâng móng bụm mũi, đau muốn chảy nước mắt luôn, nhớ tới lúc trước Kiệt Lạc bị Hi Đạt đánh tới phun máu mũi nhưng vẫn không quên truy đuổi em gái, quả thật bội phục sát đất. Đừng nhìn anh bạn này có gương mặt búp bê, thật thực chính là đàn ông chân chính a! Đổi lại là cậu, La Kiều cảm thấy, cái mũi bị đánh chảy cả máu thì thôi đi, lại còn phải đi chọc em gái vui vẻ, cậu tuyệt đối không làm được!
“Bất quá cứ ở ngoài lãnh địa như vậy cũng không tốt đi?” Mang theo Tháp Tháp, ngủ nghỉ chính là một vấn đề.
La Sâm, La Thụy vệ sinh da lông sạch sẽ xong thì lập tức nhào qua cùng Tháp Tháp chơi tiếp. Ba con liệp báo chỉ kém nhau một tháng tuổi, thể trạng cũng xấp xỉ. Tháp Tháp đã rút đi vẻ đáng yêu trước đây, càng ngày càng giống một con liệp báo trưởng thành. Cổ của nó so với La Sâm cùng La Thụy còn thô hơn, ngực cũng dày rộng hơn, sau khi lớn, sức lực của nó tuyệt đối lớn hơn anh em La Sâm La Thụy.
La Kiều kìm không được liếc mắt nhìn cổ cùng ngực Gia Mã, suýt chút nữa lại rước tới một vuốt. Thể trạng của Tháp Tháp tuyệt đối không phải di truyền từ Gia Mã, kia khẳng định đến từ cha nó. Liệp báo mới bảy tháng tuổi đã có bộ dáng cường tráng như vậy, trong số liệp báo là cực kỳ hiếm thấy, có thể thấy cha nó có thể trạng vạm vỡ cỡ nào, tuyệt đối sẽ không yếu hơn Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc.
Có ý muốn hỏi han Gia Mã một chút nhưng lại cảm thấy mình hỏi vấn đề này có chút không thích hợp. Hệt như hỏi vợ người ta, chồng em có đủ sức hay không, nếu ở kiếp trước đã sớm bị ngũ chỉ sơn hầu hạ. (tức là ăn tát á :3)
Thế nhưng Gia Mã lại hào phóng, thẳng thắn nói cho La Kiều biết ba ba của Tháp Tháp là ba anh em.
“Ba anh em?” Ba con? ! La Kiều kinh hoảng. Em gái quả nhiên dũng mãnh a!
“A a a! A a a a a a!” Đúng vậy, đều là liệp báo công rất cường tráng!
Gia Mã đặc biệt nhấn mạnh hai chữ cường tráng, vừa nói còn không quên liêc mắt nhìn thể trạng nhỏ bé của La Kiều. La Kiều nổi giận, cậu vẫn chưa được bốn tuổi có được không! Xem mụ mụ Sa Mỗ của cậu đi, còn chị gái Hi Đạt nữa, cậu trưởng thành nhất định sẽ là một con liệp báo cường tráng!
“A a.” Quên đi.
Gia Mã quay đầu, thờ ơ không muốn tranh cãi vấn đề này với La Kiều. Trong mắt nó, La Kiều không có gì khác mình, đều phải dưỡng đứa nhỏ, có thể đi săn là tốt rồi, thể trạng không thể yêu cầu quá cao.
Cũng may Gia Mã không nói những lời này ra miệng, nếu không La Kiều khẳng định sẽ xù lông, tiếp đó là phát điên bổ nhào về phía Gia Mã, và kết quả cuối cùng không có gì bất ngờ là bị đập một trận.
Liệp báo đực có giá trị vũ lực còn thua một em gái, đau thương không gì bằng…
Ba con liệp báo chơi một hồi, không biết từ đâu tìm ra một con rùa đất to bằng bàn tay, chúng dùng móng vuốt lật ngược con rùa, gẩy gẩy chơi đùa. Bốn chân của con rùa đều rụt vào trong mai, bất động như một tảng đá nhưng vẫn không thể làm giảm bớt hứng thú của tiểu liệp báo.
La Thụy chơi một hồi, đột nhiên nói: “Ta với anh trai từng ăn thứ này rồi, hương vị không tệ a.”
Dứt lời, hai mắt Tháp Tháp lập tức tỏa sáng, rùa đất co rụt trong mai nhất thời mồ hôi đổ như mưa, hôm nay nó không nên ra khỏi nhà! Sớm biết đi hẹn hò với em gái lại gặp tai họa bất ngờ như vậy, có đánh chết nó cũng không ra ngoài!
La Kiều nhìn một màn trước mắt, đỉnh đầu xuất hiện một chuỗi hắc tuyến. Hiện tại cậu đã biết vì sao Sa Mỗ đánh mình, cậu đã dạy tiểu liệp báo phá vỡ thực đơn thường thức của chúng! Phải bẻ chúng về chính đạo, nhất định phải uốn nắn lại!
Gia Mã nghe thấy lời La Thụy liền híp mắt nhìn cậu. Bộ lông sau gáy La Kiều bị nhìn đến dựng đứng, em gái này rõ ràng đang nói: nếu con của nó bị lừa thành công, sớm muộn gì nó cũng đánh cậu một trận!
Được rồi, La Kiều thật muốn khóc, nếu ông trời cho cậu một cơ hội, cậu làm lại từ đầu được không a?
Cuối cùng ba con liệp báo cũng không ăn thịt con rùa đất kia, chúng vừa mới ăn rất no, không cần phải phí sức cạy mai rùa. Con rùa đất may mắn tránh được một kiếp dùng tốc độ trước giờ chưa từng có chui vào bụi cỏ, lau lau mồ hôi lạnh, thảo nguyên rất nguy hiểm, liệp báo rất hung tàn, ra ngoài phải cẩn thận a! Em gái tuy quan trọng, nhưng không thể vì em gái mà không muốn sống a…
Sau khi nghỉ ngơi, La Kiều tính toán mang theo La Sâm cùng La Thụy quay về lãnh địa, Gia Mã tạm thời sẽ đến lãnh địa cậu sống vài ngày.
“A a a a a a!” Ta sẽ bắt con mồi làm phí cư trú!
La Kiều nghĩ nghĩ, cảm thấy này cũng không phải vấn đề lớn, dù sao Gia Mã cũng từng sống ở lãnh địa, giữa chúng ngay cả chút mờ ám cũng không có, cho dù La Kiều muốn cọ cọ chiếm chút tiện nghi, phỏng chừng sẽ bị Gia Mã vung vuốt chụp bay, không, không phải phỏng chừng, là tuyệt đối…
Vứt bỏ những vấn đề em gái em trai ra khỏi đầu, lại đá bay những suy nghĩ linh tinh ngẫu nhiên hiện lên trong đầu, La Sâm cùng La Thụy gặp lại Tháp Tháp đều rất vui vẻ, nghe thấy Gia Mã nói muốn dẫn Tháp Tháp tới sống tạm ở lãnh địa của mình, hai đứa đều mở to mắt long lanh nhìn La Kiều. Thân là liệp báo ba ba cuồng con trai, tự nhiên lập tức đáp ứng.
Đối với việc ba cha con lại lăn thành một đoàn, Gia Mã biểu thị không thể hiểu nỗi, chẳng lẽ con liệp báo này không biết, tiểu liệp báo ở độ tuổi này không nên cứ làm nũng như vậy sao? Quả nhiên phương pháp giáo dục của con liệp báo đực này có vấn đề!
Quay đầu lại nhìn Tháp Tháp, hi vọng Tháp Tháp không bị ba cha con này dụ dỗ. Gia Mã bắt đầu do dự, nó mang Tháp Tháp tới lãnh địa La Kiều tá túc có lẽ không phải chủ ý tốt…
Vô luận Gia Mã nghĩ thế nào, năm con liệp báo vẫn trở về lãnh địa La Kiều trước lúc chạng vạng.
La Kiều nhìn thấy một con voi đực trẻ tuổi ở gần núi đá. Năm con liệp báo lập tức dừng lại, nấp vào bụi cỏ cao. Con voi này đã nhiều lần xuyên qua lãnh địa La Kiều để tới hồ nước bên lãnh địa hoa báo uống nước, La Kiều cũng không xa lạ gì với nó. Nhưng này không có nghĩa là nó không nguy hiểm, ngay cả sư tử cũng biết, voi đực trẻ tuổi bỏ đàn hoặc tụ thành nhóm so với voi cái sống theo đàn còn nguy hiểm hơn! Nhất là những con voi đực trong kỳ động dục, trong đầu chúng trừ bỏ giao phối chính là đánh nhau! Ngay cả sư tử cùng hoa báo đều không tình nguyện đụng mặt chúng vào lúc này, huống chi là liệp báo.
Bất quá mùa mưa vẫn chưa tới, sức uy hiếp của con voi này vẫn chưa lớn đến vậy.
Nghĩ đến Mông Đế, La Kiều đột nhiên cứng đờ, cậu nhớ tới vì sao lúc Gia Mã nói muốn tới lãnh địa mình lại cảm thấy có chút gì đó không thích hợp, con hoa báo lòng dạ hẹp hòi kia, nếu để nó nhìn thấy Gia Mã, chính mình khẳng định là đại họa lâm đầu!
Quay đầu nhìn Gia Mã, lại nhìn nhìn ba tiểu liệp báo, La Kiều bất đắc dĩ dùng móng vuốt ôm đầu, hi vọng mấy ngày này Mông Đế ngàn vạn lần đừng xuất hiện, nếu không, cái mạng nhỏ của cậu thiệt khó giữ.
Mông Đế sẽ không cắn chết cậu, nhưng nó lại muốn làm cậu đến chết! Kiểu chết này thực sự rất dọa người a…
Gia Mã cùng ba tiểu liệp báo nhìn thấy La Kiều một phút trước còn sáng ngời nhìn chằm chằm con voi, nhưng ngay sau đó hệt như cây cỏ bị phơi nắng đến héo khô nằm rạp trên mặt đất.
“A a?” Làm sao vậy?
La Kiều không muốn nói chuyện, cậu không có lời nào để nói, dứt khoát nằm rạp trên mặt đất chẳng ừ hử gì.
Ngay lúc La Kiều phát giác tình cảnh bi thúc của mình, Mông Đế không có biểu tình gì nhìn Bích Thúy Ti đang vui sướng khi người gặp họa. Mỹ nữ biến thành hình thái nhân loại có làn da chocolate ôm hai tiểu báo con trong lòng, bộ ngực đầy đặn mê người hệt như hai quả đào mật. Bất quá hai báo con đã cai sữa, Bích Thúy Ti chỉ ôm chứ không cho phép chúng bú sữa, đói bụng thì ăn thịt, đây là quy củ.
“Mông Đế, ta không nói dối.” Bích Thúy Ti lười biếng ngáp một cái, tùy ý đứa con gái bò trên vai, nhìn Mông Đế từ trên cây nhảy xuống, biến mất trong bụi cỏ, Bích Thúy Ti ở trên cây cười đến thực vui vẻ.
“Mụ mụ?”
“Không có việc gì.” Bích Thúy Ti ôm hoa báo đực qua cắn một ngụm: “Nghe này, cục cưng, ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, nữ nhân đều không dễ chọc!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT