La Kiều thực buồn bực, cho dù hai tiểu liệp báo làm nũng lăn lộn, lộ ra cái bụng cầu vuốt ve cũng không an ủi được tâm hồn bi thương của cậu.
Ngay vừa nãy, cậu cùng một con liệp báo cái đánh nhau, bi thúc chính là cậu còn đánh thua…
Không chỉ bị đập một trận, đàn quyến linh cũng mất dấu, La Kiều cảm thấy mình đã thất bại toàn tập, hoàn toàn không nâng nổi đầu trước mặt hai tiểu liệp báo. La Sâm cùng La Thụy muốn an ủi La Kiều, nhưng tựa hồ lại không tìm ra biện pháp.
“Ba ba, không phải ngươi không giỏi, là mụ mụ Tháp Tháp quá lợi hại.”
La Kiều nâng cái đầu đang chôn trong móng vuốt, đau thương nhìn La Thụy, con trai, ngươi thật sự đang an ủi ba ba sao?
“Ba ba, không sao đâu, lần này đánh thua, lần sau thắng là được rồi! Ngày nào đó ba ba sẽ thắng được mụ mụ Tháp Tháp mà!”
La Kiều trực tiếp nhắm mắt lại không chịu hé răng, bị đánh bầm dập mặt mũi một lần còn chưa đủ, còn định tìm đánh nữa sao?
Mạt Sâm nằm úp sấp bên cạnh, nhìn bộ dáng uể oải của La Kiều, không nói câu nào, Kiệt Lạc muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy nói gì cũng không thích hợp.
An ủi sao? Nếu con liệp báo tiến hóa này phát sinh hảo cảm với mình thì sao? Anh trai lòng dạ hẹp hòi thế nào cũng cắn chết mình.
Nếu Mạt Sâm biết Kiệt Lạc hiện giờ đang nghĩ gì, phỏng chừng cũng sẽ cắn chết nó.
Rốt cục, cái bụng đói kêu lên đã kéo lí trí La Kiều trở lại, liệp báo ba ba nhớ ra chính mình cùng hai đứa con đã hai ngày không ăn cơm, nhưng đã mất dấu đàn quyến linh, cậu nên đi đâu tìm thức ăn đây? Nơi duy nhát có thể xem là quen thuộc chính là lãnh địa sư đàn Áo La Tư, nhưng nơi đó hiện giờ nguy cơ tứ phía, ngoài sư tử ra còn có voi.
“Ngươi có thể tới lãnh địa của chúng ta.”
Mạt Sâm lại phát ra lời mới với La Kiều, La Kiều do dự một chút, cuối cùng vẫn đáp ứng. Chí khí không thể làm cơm ăn, cho dù Mạt Sâm muốn gì kia với cậu… vô luận thế nào, lấp đầy bụng mới quan trọng nhất! Huống chi La Kiều không tin mình nhất định sẽ bị Mạt Sâm gì kia, ít nhất trình độ chạy trốn của cậu cũng không thể xem thường.
Cùng lắm về sau bắt được con mồi thì chia một phần cho hai anh em này, coi như nộp ‘phí bảo hộ’.
Liệp báo ba ba bị liệp báo cái đánh nằm úp sấp vẫn còn tự tin như thế quả thực rất đáng khen.
Tháp Tháp nằm bên người mụ mụ, đứng ở xa xa nhìn La Kiều mang theo hai tiểu liệp báo cùng anh em Mạt Sâm Kiệt Lạc rời đi, động động lỗ tai, nói với Gia Mã: “Mụ mụ, bọn họ đi cùng cặp anh em kia không sao chứ?”
Gia Mã lắc đầu, vừa liếm lông cho Tháp Tháp, vừa kêu càu nhàu vài tiếng.
Nghe hiểu ý tứ Gia Mã, Tháp Tháp lại càng lo hơn, cặp anh em tiến hóa kia cũng không phải người tốt gì, liệp báo ở phụ cận đều không dám chọc chúng. Nếu nói cho bọn La Kiều hiểu thì tốt rồi, bất quá mụ mụ tuyệt đối sẽ không đồng ý…
Lãnh địa của Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc rất lớn, cơ hồ tương xứng với lãnh địa sư đàn Áo La Tư, bất đồng với sư đàn chính là diện tích nơi này đa phần là thảo nguyên, càng thích hợp để liệp báo sinh tồn hơn. Mùa mưa hàng năm, nơi này sẽ trở thành thiên đường đi săn của liệp báo. Mặc dù đang là mùa khô nhưng vẫn có không ít linh dương thể hình lớn sinh hoạt ở nơi này.
Vốn chiếm cứ ở nơi này chính là một con liệp báo đực tiến hóa tám tuổi, nó đang ở độ tuổi khỏe mạnh, tuy không kết minh với liệp báo đực khác nhưng lại chiến thắng tất cả đối thủ cạnh tranh, một mình có được khối lãnh địa này khoảng ba năm. Ngày đầu tiên Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc tiến vào nơi này liền hướng nó khiêu chiến. Hai anh em phối hợp rất ăn ý, vô luận là tốc độ hay sức mạnh đều không hề thua kém liệp báo trưởng thành. Con liệp báo đực kia bị đánh bại.
Vì tranh đoạt lãnh địa, liệp báo sẽ đánh nhau nhưng không tới mức liều chết, bọn nó sinh tồn cùng đi săn phải dựa vào tốc độ, một khi bị thương, cho dù là miệng vết thương nhỏ cũng có thể trí mạng. Liệp báo đực chỉ có thể nhận kết quả này, bị anh em Mạt Sâm cướp đi lãnh địa.
Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc lúc ấy còn chưa tới ba tuổi, những con liệp báo đực trưởng thành khác căn bản không để bọn họ vào mắt. Nhóm liệp báo phụ cần định nhân cơ hội này chia cắt phần thảo nguyên vừa đổi chủ, lại không có con nào đạt được mục đích, kể từ khi đó, anh em Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc trở thành một trong những sự tồn tại cường hãn nhất trên thảo nguyên này.
La Kiều cũng không biết chuyện này, cậu chỉ đi theo phía sau anh em Mạt Sâm, xuyên qua biên giới lãnh địa, tiến vào khu vực đi săn thuộc về liệp báo.
Kiệt Lạc đi ở bên cạnh Mạt Sâm, ngẫu nhiên nhiên quay đầu lại liếc mắt nhìn La Kiều cùng hai tiểu liệp báo một cái, nó áp sát Mạt Sâm, thấp giọng nói: “Anh trai, có tính toán gì không?”
Mạt Sâm nghiêng đầu nhìn Kiệt Lạc liếc mắt một cái, cái gì cũng không nói. Biết rõ đứa em Kiệt Lạc thông qua cái liếc mắt của mình nhận được tin tức thì quay đầu lại nhìn La Kiều, thẳng tới khi La Kiều cảm thấy cả người phát lạnh, bắt đầu hoài nghi mình có nên đi theo cặp anh em này tới đây hay không?
Liên tục vài ngày, lãnh địa sư đàn Áo La Tư bị đàn tượng đột nhiên xuất hiện quấy nhiễu tới trời long đất lở, đám rât cối bị voi đẩy ngã nằm rạp trên mặt đất, mặt đất khô nứt không có chút sắc xanh, những nguồn nước còn sót lại gần như khô cạn. Cũng may, tuy đàn voi đã tát cạn số nước trên mặt đất nhưng cũng đào ra một đống hố sâu trong lòng sông, thỉnh thoảng sẽ có nước từ mạch nước ngầm trào ra, nhưng đối với nhóm động vật sống ở nơi này mà nói thì chỉ là hạt muối bỏ biển.
Cuộc sống của sư đàn cũng bị nhiễu loạn, con mồi vốn rất thưa thớt, trong lãnh địa khắp nơi đều là voi, điều này làm gia tăng độ khó cho nhóm sư tử cái khi đi săn. Thậm chí có vài lần, bởi vì có voi xâm nhập mà nhóm sư tử mất đi con mồi cơ hồ đã sắp tới tay.
Nhóm tiểu sư tử vẫn còn bú sữa, nhưng sữa tươi đã không thể cung cấp toàn bộ dinh dưỡng cho bọn nó, bọn nó cần thịt để ăn. Nhóm sư tử cái lại không bắt được con mồi, sữa cũng rất ít ỏi, chỉ có thể nhìn bọn nhỏ chịu đói. Có hai ba tiểu sư tử bởi vì thường xuyên không dành được sữa, đã xuất hiện tình huống dinh dưỡng không đủ, bắt đầu rụng lông.
Đứa nhỏ của mình chịu đói, mà đám kia vẫn còn hoành hành ngang ngược trong lãnh địa!
Nhóm sư tử đã hoàn toàn bị chọc giận, Đề Na sau khi miệng vết thương đã bình phục không sai biệt lắm liền tập trung toàn bộ sư tử cái trong đàn, bọn nó muốn cho đám cuồng vọng tự đại kia một bài học!
Sư đàn quyết định săn một con voi con!
Lưu lại hai con sư tử cái mang theo nhóm tiểu sư tử núp vào trong lùm cây, Đề Na dẫn dắt chín con sư tử cái còn lại mai mục bên hồ nước duy nhất còn chưa khô cạn trong lãnh địa. Nó biết, đàn voi nhất định sẽ tới uống nước, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi thì khẳng định sẽ có thu hoạch.
Theo nhiệt độ không khí không ngừng tăng cao, tiếng voi rống vang lên, đàn voi khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt nhóm sư tử cái.
Tất cả sư tử cái đã làm tốt chuẩn bị, bọn nó nhìn thấy đàn voi không hề phát hiện tiến vào vòng vây, thành viên nhỏ nhất trong đàn voi là chú voi con Duy Tạp được năm, sáu tuần tuổi, nó chính là mục tiêu của nhóm sư tử cái.
Nhóm voi trưởng thành dùng cái vòi uống nước, tiểu tượng như Duy Lạp vẫn chưa thể sử dụng tốt cái vòi, nó chỉ có thể nằm úp sấp xuống uống nước. Càng ngày càng có nhiều voi tụ tập đến bên hồ nước, nhóm sư tử cái chờ đợi chính là cơ hội này!
Năm con sư tử cái từ bên cạnh vọt ra, đàn voi đột nhiên bị công kích, trong nháy mắt có chút bối rối. Nhóm sư tử còn lại từ hướng khác lao ra, tiến thêm một bước mở rộng trận hỗn loạn này.
Trong lúc lộn xộn, Duy Tạp bị đám voi trưởng thành đụng ngã, chân bị đứt đoạn, nó cố gắng muốn đứng lên nhưng lại lắc lắc lắc lắc ngã xuống. La Lạp tiến tới dùng vòi nâng Duy Tạp dậy, chú voi con vẫn tập tễnh như trước.
Nhóm sư tử cái đã đạt được mục đích, bọn nó làm cho Duy Tạp bị thương nặng, hiện giờ, bọn nó chỉ cần đi theo sau đàn voi, chờ đợi màn đêm buông xuống.
Ánh trăng bị mây đen bao phủ, nhóm sư tử cái nương theo bóng đêm che dấu, chậm rãi tiếp cận đàn voi, theo tiếng voi rống cùng sư tử gầm vang lên, con đường sinh mệt của chú voi con Duy Tạp đã đến điểm cuối cùng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT