Một tuần trôi qua, La Sâm cùng La Thụy vẫn không có chút tin tức. La Kiều càng lúc càng bất an, thậm chí còn bắt cóc sóc đất, uy hiếp chúng giúp mình tìm đứa nhỏ.

“Nghe rõ này, nếu ngươi không đáp ứng, ta liền ăn sạch cả nhà ngươi!”

Anh bạn sóc đất đáng thương run lẩy bẩy, ôm cái đuôi to hai mắt lưng tròng, bảo nó đi tìm liệp báo?

Tìm không thấy, con liệp báo này sẽ ăn cả nhà nó; tìm thấy, liệu hai con liệp báo kia có ăn nó không? Này không phải là bữa cơm trưa dâng tới tậng miệng sao?

La Kiều mặc kệ sóc đất bi thúc thế nào, hiện giờ cậu chỉ thầm nghĩ muốn biết tin tức của hai con trai. Trừ bỏ sóc đất, cậu thậm chí còn muốn ra tay tới chồn tai to cùng chồn đất, không đến vài ngày, tất cả hang động trong lãnh địa La Kiều đều bày ra tình trạng vườn không nhà trống, nhóm cư dân trên thảo nguyên nhận được tin đều ngậm đám nhỏ chạy trối chết.

Sa Mỗ thật sự nhịn không được, túm La Kiều tới hung hăng chụp hai vuốt, tỉnh táo chút đi!

“Cho dù tìm được thì thế nào? Sa Mỗ bước tới gần, nhìn thẳng vào mắt La Kiều: “Chúng nó cũng sắp mười tám tháng tuổi, sắp tự lập đến nơi rồi, chẳng lẽ ngươi muốn mang chúng về sống chung nữa à?”

La Kiều bướng bỉnh bĩu môi, quay đầu không nói lời nào thì lại bị Sa Mỗ chụp vài vuốt: “Trả lời ta!”

La Kiều cụp lỗ tai, đối với Sa Mỗ mà nói, không có bạo lực thì tuyệt đối nói không thông, Sa Mỗ trực tiếp nói cho cậu biết, bạo lực chính là biện pháp tốt nhất để giải quyết vấn đề.

“Ta chỉ là lo lắng… cho dù chúng phải tự lập, phải rời đi thì cũng nên nói một tiếng với ta. Huống chi chúng vẫn chưa được mười tám tháng… Sao lại không nói một tiếng nào đã bỏ nhà trốn đi!”

La Kiều càng nói càng cảm thấy mình đúng, lỗ tai dựng đứng, ánh mắt hổ phách to tròn sáng quắc nhìn Sa Mỗ: “Mụ mụ, hai tiểu báo con không nghe lời như vậy, có phải nên tìm về giáo huấn một chút không? !”

Sa Mỗ bị đánh bại.

Quên đi, nó mặc kệ. Nếu tiếp tục dây đưa với đứa con không biết điều này thì nó sớm muộn gì cũng trở nên bất bình thường. Mà còn con hoa báo kia? Trừ bỏ đúng hạn mang con mồi tới tặng La Kiều thì rất hiếm khi lộ diện. Quả nhiên cũng muốn chờ La Kiều khôi phục ‘bình thường’ đi?

Đúng là cái tên âm hiểm gian xảo!

Sa Mỗ vẫy vậy đuôi, lại chụp La Kiều một vuốt rồi xoay người rời đi.

La Kiều nằm tại chỗ, không nói tiếng nào.

Hi Đạt giao linh dương con vừa bắt được cho bốn ấu tể, giúp chúng xé mở lớp da, nhìn thấy Sa Mỗ mang một đầu gân xanh đi tới cũng không khỏi rụt cổ.

Kí ức lúc còn bé đã ăn sâu vào xương cốt, chọc mụ mụ tức giận đến mức này thế mà vẫn còn sống, La Kiều quả thực không dễ dàng a.

“Mụ mụ, sao không nói cho nó biết?”

“Nói cái gì?”

“Hai đứa con trai Hi La, Ngải Đặc của ngươi không phải đã kết minh với La Sâm, La Thụy sao? Chúng nhất định sẽ trở về tìm.”

“Không muốn, nhìn thấy bộ dáng nó ta liền tức giận!” Sa Mỗ nằm xuống, liếm liếm móng vuốt, ánh mắt nhìn La Kiều lại không tốt như lúc xưa.

Hi Đạt nhìn Sa Mỗ, nhìn La Kiều, lại nhìn hai tiểu báo đực hệt như chưa từng phát sinh chuyện gì, quên đi, nó cũng không quản.

Chạng vạng, Mông Đế mang tới một con ngựa vằn cho La Kiều. Nhóc này chỉ mới hai, ba tháng tuổi, cổ bị Mông Đế cắn bị thương nhưng vẫn không ngừng giãy dụa.

Nếu là linh dương thì lúc này đã khuất phục, nhưng ngựa vằn thì không. Ngay cả trước mặt sư tử chúng còn dám đá, bị cắn miệng cũng không quên hung hăng cắn trả, đủ thấy tính tình chúng hung hãn cỡ nào.

Sư tử dám cho trâu nước một nụ hôn tử vong nhưng không dám làm vậy với ngựa vặn. Nếu không có kinh nghiệm, một ngụm cắn xuống, ngựa vằn sẽ cho bọn nó biết, hoa vì cái gì lại có màu hồng.

Mông Đế đưa ngựa con tới trước mặt La Kiều, ngựa vằn con được buông ra liền vươn bốn chân định chạy trốn. La Kiều lập tức bật dậy đuổi theo con mồi, một móng vuốt liền chụp ngã, bất quá cậu không cắn chết mà để con ngựa vằn con đáng thương tiếp tục chạy, sau đó cậu lại truy, lại chụp ngã…

Đến cuối cùng, ngựa vằn con rốt cuộc cũng mệt tới chổng bốn vó lên trời, không chạy nổi nữa.

Mụ mụ không nói cho nó biết, chết trong tay liệp báo là một quá trình thống khổ như vậy…

Sớm biết như vậy, lúc bị hoa báo bắt được nó liền cắn lưỡi tự sát!

La Kiều đi tới trước mặt con mồi đang thở hồng hộc, liếm liếm khóe miệng từ trên cao nhìn xuống con ngựa con đã tuyệt vọng, một ngụm cắn lên cổ đối phương.

Mông Đế đi tới bên cạnh La Kiều, cúi đầu, liếm gáy cổ, cắn nhẹ vành tai, La Kiều không quay đầu lại, chỉ hơi nheo mắt, từ cổ họng phát ra âm thanh grừ grừ. Liệp báo thường xuyên phát ra một loại âm thanh không giống con báo, điểm này, Mông Đế làm không được.

Đương nhiên, đứng đầu vẫn là linh cẩu, linh cẩu có chung tổ tiên với họ mèo lớn có thể phát ra mười một loại tiếng kêu bất đồng, bất quá, thường nghe thấy nhất vẫn là tiếng kêu kì quái như đang gào khóc.

La Kiều bị liếm thoải mái, ngựa vằn con cũng đã tắt thở.

Gần nhất cơ hồ mỗi ngày Mông Đế đều mang con mồi tới, hơn nữa La Kiều cũng tự mình đi săn, vì thế so với trước kia ăn uống rất no đủ. Cho dù lo lắng chuyện con trai nhưng cũng không thể tự hành hạ bao tử mình.

La Kiều chỉ ăn một phần ba liền no, một ngày hai bữa, cho dù có thể ăn cũng ăn không vô nữa.

Mông Đế đầu tiên liếm sạch vết máu trên mặt La Kiều, sau đó cọ cọ trán cậu rồi tha phần còn lại của con ngựa vằn tới một lùm cây, há mồm ăn.

Hoa báo ngẫu nhiên cũng ăn cơm dưới đất, con ngựa vằn này cũng không lớn, rất nhanh đã ăn xong, không cần lo lắng những kẻ săn mồi khác tới cướp đoạt.

Ăn xong ngựa vằn, vứt bỏ xương cốt. Mông Đế nằm dựa vào gốc sung vệ sinh da lông, La Kiều chủ động đi tới nằm cạnh Mông Đế, cọ cọ cằm, dựa vào người đối phương mà thoải mái lăn một vòng.

Mông Đế nâng cái móng to lớn của mình đè lên bụng La Kiều, xoa a xoa, quả nhiên người này ăn rất no.

Hai con báo không lên tiếng nói gì nhưng bầu không khí rất tốt đẹp.

Này chính là ngày tháng yên bình đi?

Này có thể sử dụng trên người con báo không nhỉ? Hẳn là có đi…

Sa Mỗ cùng Hi Đạt không phải lần đầu tiên nhìn thấy trường hợp này, bất quá cho dù xem bao nhiêu lần, hai mẹ con đều không quen nổi.

Một con liệp báo thế nhưng không hề phòng bị nằm cạnh một con hoa báo, điều này khiêu chiến nghiêm trọng thế giới quan của hai mẹ con nó.

Ba ấu tể nhà Sa Mỗ tụm lại thì thầm, này vốn là việc La Sâm cùng La Thụy hay làm lại bị ba tiểu liệp báo học được. Tây Lam bị hai anh em nhà mình cưỡng ép kéo tới yểm trợ, trên thực tế, đang nói chuyện với nhau chỉ có hai tiểu báo đực.

“Chúng ta phải chờ bọn nó về sao?”

“Ừ.”

“Ngươi có cảm thấy việc này không đáng tin không?”

“Không đáng tin thì cũng phải chờ thôi, bọn nó nói đi sắp xếp lãnh địa sống sau này a…”

“…” Nhưng nó vẫn cảm thấy thực không đáng tin a.

Cuộc sống của La Kiều sau một tuần gà bay chó sủa thì dần dần khôi phục bình ổn, liệp báo ba ba cũng bắt đầu tiếp nhận sự thực là đám nhỏ đã rời khỏi mình. Bất quá hai tiểu liệp báo thành công kết minh với Mạt Sâm, Kiệt Lạc lúc này lại có phiền phức.

Tuy anh em Mạt Sâm, Kiệt Lạc có kiếm chuyện làm khó hai tiểu liệp báo nhưng cuối cùng vẫn đáp ứng cùng bọn nó kết minh. Tựa như Mạt Sâm đã nói, ‘này cũng không có gì xấu’.

Bất quá trước khi kết minh, anh em Mạt Sâm, Kiệt Lạc vẫn muốn hai tiểu liệp báo đi săn để chứng minh năng lực bản thân.

La Sâm cùng La Thụy học được rất nhiều thứ từ La Kiều cùng Sa Mỗ, vì chứng minh bản thân, bọn nó bắt đầu theo dõi một con linh dương đầu bò con. Con linh dương đầu bò con này sinh sống trong đàn, bên cạnh có mụ mụ bảo hộ, liệp báo trưởng thành muốn bắt giữ ấu tể của linh dương đầu bò cũng phải tốn công sức một phen. Nếu linh dương đầu bò cái liều mạng bảo hộ đứa nhỏ thì cuộc đi săn này chỉ đành ngâm nước nóng, trừ bỏ lãng phí thể lực thì cái gì cũng không chiếm được.

Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc đều tán thưởng ý chí mạnh mẽ của hai tiểu liệp báo, phải biết, đám nhóc mới tự lập chỉ có thể bắt giữ thỏ hoang cùng linh dương gazen con để lấp bụng. Đợi lớn hơn một chút mới dám khiêu chiến những con mồi có độ khó cao. Hai tiểu liệp báo do La Kiều nuôi lớn đã đánh vỡ thường thức của chúng.

La Sâm cùng La Thụy núp trong bụi cỏ, hai anh em thương lượng một chút, La Sâm biến hóa hình thái, cầm mấy tảng đá ném về phía đàn linh dương đầu bò!

Đàn linh dương đầu bò bị mấy cục đá từ trên trời rớt xuống thu hút chú ý, tất cả đều ngẩng đầu nhìn lên trời.

La Thụy lập tức nhân cơ hội xông ra ngoài, đàn linh dương đầu bò lập tức lâm vào hỗn loạn, linh dương đầu bò con vì bất ngờ không kịp đề phòng nên nó cùng mụ mụ bị đám linh dương khác chia cách.

La Sâm một lần nữa biến hóa hình thái, xông tới thu hút sự chú ý của linh dương đầu bò mụ mụ, để La Thụy có cơ hội ra tay với linh dương đầu bò con.

Hai tiểu liệp báo bắt đầu nhanh chóng vây quanh hai mẹ con linh dương đầu bò. Linh dương đầu bò không giống trâu, sẽ không chủ động nghĩ cách giải cứu đồng bạn bị vây bắt, linh dương đầu bò mụ mụ cùng linh dương đầu bò con chỉ có thể dựa vào sức mình thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm.

Nhưng liệp báo không để hai mẹ con nó có cơ hội này.

Lúc linh dương đầu bò cái một lần nữa dùng sừng húc về phía La Sâm, La Thụy nhân cơ hội nhảy lên lưng linh dương đầu bò con, hung hăng cắn xuống xương sống con mồi. Linh dương đầu bò con phát ra tiếng kêu đau đớn, linh dương đầu bò mụ mụ lập tức xoay người muốn tìm cách cứu đứa nhỏ, bất quá nó lại bị La Sâm cắn lên chân sau, nếu muốn cứu con thì nó phải thoát khỏi La Sâm trước đã.

Đáng tiếc La Sâm không cho nó có cơ hội này, sau khi xác định lần thứ hai thu hút được lực chú ý của linh dương đầu bò mụ mụ, La Sâm lập tức nhả ra, khoảnh khắc linh dương đầu bò mụ mụ xoay người thì lại nhào lên cắn.

Cứ vậy lặp đi lặp lại vài lần, linh dương đầu bò con đã bị La Thụy vật ngã lăn quay xuống đất, cổ họng bị cắn.

Linh dương đầu bò mụ mụ rốt cuộc có cơ hội chạy tới cứu đứa nhỏ, La Thụy không thể không nhả con mồi ra, nhưng hết thảy đã quá muộn. Cho dù linh dương đầu bò mụ mụ đuổi được liệp báo đi thì linh dương đầu bò con cũng không đứng dậy nổi.

Cuối cùng, linh dương đầu bò mụ mụ chỉ có thể từ bỏ đứa nhỏ của mình, trở về đàn, dù sao, nó cũng muốn sống sót.

Trận đi săn này giằng co tầm nửa giờ, vô cùng phấn khích.

Hai tiểu liệp báo chứng minh bản lĩnh của mình trước mặt Mạt Sâm, Kiệt Lạc, thành công cùng cặp anh em này kết minh.

Sau khi ăn xong, La Sâm cùng La Thụy nhân cơ hội đưa ra đề nghị để hai tiểu báo đực nhà Sa Mỗ cũng gia nhập liên minh.

“Nếu chúng cũng có thể tự mình đi săn, tự chăm sóc bản thân thì chúng ta không có ý kiến.”

Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc đồng ý, La Sâm cùng La Thụy quyết định lập tức trở về tìm hai tiểu báo đực, hơn nữa cũng báo tin mình sẽ sinh sống ở vùng châu thổ này cho La Kiều, tin tưởng ba ba nhất định rất vui sướng.

Nhưng hỏng bét chính là ngay lúc chúng rời khỏi lãnh địa của anh em Mạt Sâm, Kiệt Lạc, định băng qua lãnh địa sư đàn thì phát hiện đường đi bị chặn. Mấy con sư tử sắp trưởng thành đang đi tới biên giới lãnh địa.

Có bọn nó ở, sư đàn khẳng định cũng ở gần đó.

Hai tiểu liệp báo rón ra rón rén chui vào lùm cây, nhìn nhau, vẻ mặt đau khổ cụp tai.

Đám rãnh rỗi này chạy tới đây làm gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play