Nằm ngoài dự tính của La Kiều, Sa Mỗ cũng không phản ứng quá lớn khi thấy Mông Đế, không xông tới đánh một trận, cũng không kéo La Kiều qua mà đánh một chút. Sa Mỗ chỉ trầm mặc nhìn La Kiều, sau đó lướt qua Mông Đế dừng lại trên người Tát Đặc. Ý tứ thực rõ ràng, theo tới đây làm gì?
Tát Đặc biểu thị nó thực thương tâm, cho dù không muốn bị Sa Mỗ đánh nhưng cũng không vui nổi khi thấy mụ mụ phản ứng như vậy a.
Nó do Sa Mỗ sinh đi, đúng không?
Gia Mã thấy La Kiều trở về thì liền mang Tháp Tháp rời đi, cùng La Kiều ở chung với Mông Đế làm nó cảm thấy bất an. Sự thực thì, trừ bỏ một nhà La Kiều, bất cứ con liệp báo nào cũng sẽ cảm thấy lo lắng.
La Kiều cùng Mông Đế là quan hệ gì kia, Sa Mỗ cùng Hi Đạt vừa thấy Mông Đế liền tức giận, về phần Tát Đặc, nó đã thoát khỏi phạm trù bất an, thăng cấp thành sợ hãi.
Tuy liệp báo không phải đối thủ của hoa báo, nhưng sợ sệt như Tát Đặc thì quả thực có chút mất mặt. Điều này làm ánh mắt Sa Mỗ nhìn nó lại càng không tốt.
Một đứa con thì dính với hoa báo, có quan hệ mờ ám, một đứa thì sợ hoa báo hệt như con mồi nhìn thấy sư tử. Này là sao vậy a? !
Mông Đế không hứng thú biết Sa Mỗ đang nghĩ gì, nó cùng La Kiều trở về, mục đích chỉ có một, lợi tức!
Mặc khác chính là tìm cơ hội giải quyết con liệp báo dám phá hư chuyện của mình.
Tát Đặc không hề hay biết mình đồng thời bị Sa Mỗ cùng Mông Đế nhớ thương, trước đó còn bi thương vì sự tồn tại của mình quá thấp, nhưng có lẽ lúc này Tát Đặc rất hối hận đi, không có cảm giác tồn tại chính là chuyện tốt, thật sự a.
Mông Đế vẫy vẫy cái đuôi, cao ngạo liếc nhìn Sa Mỗ, dưới ánh mắt phẫn nộ của liệp báo cái, nó biến hóa hình thái, túm lấy La Kiều đi vào hang núi. La Sâm cùng La Thụy đi theo phía sau, nhìn La Kiều khoát hai chân trước lên vai Mông Đế, bộ dáng giống như thất thần, không hẹn mà cùng thở dài, tối nay lại không được ngủ cùng ba ba nữa rồi.
Sa Mỗ không ngăn cản cũng không đuổi theo Mông Đế, nó chỉ gọi La Sâm cùng La Thụy tới bên người, thực ‘hiền lành’ nói với chúng: “Đến đây, ta có chuyện muốn hỏi các ngươi…”
Lông mao sau gáy La Sâm cùng La Thụy lập tức dựng đứng, giờ bỏ chạy liệu còn kịp không a?
Đáp án đương nhiên là không kịp.
Tây Lam cùng hai anh em đã ngăn cản phía sau La Sâm, La Thụy, tiểu liệp báo cái thấu hiểu tâm tư Sa Mỗ, lúc mụ mụ vừa mở miệng nó liền mang theo hai anh em tới vị trí riêng của từng đứa.
Tát Đặc phát hiện mình không cần lo lắng cho cái mạng nhỏ, cũng tạm thời không có nguy hiểm bị đánh, lập tức xốc tinh thần muốn chạy đi truy đuổi Gia Mã, lại bị một câu của Sa Mỗ đóng đinh tại chỗ: “Ngươi dám chạy thử xem!”
Vì thế, lúc Hi Đạt trở lại, nghênh đón nàng chính là Tát Đặc đang nằm trên cỏ, buồn bã nhìn hoàng hôn, yên lặng rơi lệ.
Hi Đạt đi tới trước mặt Tát Đặc, nhìn đứa em có diện mạo kỳ lạ của mình, này là đang làm gì a?
Tát Đặc nhìn thấy Hi Đạt thì hệt như thấy cứu tinh, tuy nó với Hi Đạt cũng không tính là thân thiết, ngẫu nhiên cũng đánh vài phát, nhưng ít nhất cũng không phải vung một vuốt đã đánh bay nó như Sa Mỗ!
“Chị gái…”
Tát Đặc vừa khóc vừa nhào tới liền bị Hi Đạt theo phản xạ cho một vuốt. Trong bụng nó đã có ấu tể, phải cẩn thận!
Tát Đặc bị tát một vuốt lên mặt, im lặng.
Xử lý xong Tát Đặc, Hi Đạt vỗ vỗ móng vuốt đi về phía núi đá, trên đường lại bị Tây Lam chờ dưới chân núi gọi lại, cùng Tây Lam đi tới hang động của Sa Mỗ thì thấy La Sâm cùng La Thụy co rụt trong góc đường, co ro ôm lấy nhau, chỉ kém không cuộn mình thành hai quả cầu lông mà thôi.
Đây là có chuyện gì, La Kiều đâu?
“Ngươi đã trở lại à.” Sa Mỗ quay đầu nhìn Hi Đạt, vỗ vỗ đống cỏ khô trước mặt: “Lại đây, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Hi Đạt động động lỗ tai nhìn La Sâm cùng La Thụy, tình cảm của nó dành cho hai tiểu liệp báo này có chút đặc biệt, chúng không có quan hệ huyết thống, chỉ do La Kiều nuôi nấng mà thôi, bất quá ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, Hi Đạt đã rất thích La Sâm, La Thụy, bị ‘phạt đứng’ trong góc tường như vậy quả thực có chút đáng thương.
“Mụ mụ, chúng nó làm sai gì à?”
“Không có.”
“Kia…”
“Ta chỉ hỏi chúng nó chút chuyện nên mới mang qua đây.” Sa Mỗ dừng một chút mới nói tiếp: “Ngươi có phát hiện con hoa báo kia tới không?”
Hi Đạt gật đầu, quả nhiên, cái mùi chán ghét kia không phải ảo giác.
Bất quá làm Hi Đạt kỳ quái chính là, nếu con hoa báo kia xuất hiện thì sao Sa Mỗ lại bình tĩnh được như vậy.
Sa Mỗ không giải thích nghi hoặc của Hi Đạt, chỉ liếm liếm Tây Lam cùng hai đứa nhỏ khác, lại bảo La Sâm cùng La Thụy tới.
Hai tiểu liệp báo do dự lắc đầu, Sa Mỗ dựng đứng lỗ tai, vỗ vỗ móng vuốt!
La Sâm cùng La Thụy lập tức ngoan ngoãn nghe lời.
Sa Mỗ hài lòng nhìn hai tiểu liệp báo nằm úp sấp trên cỏ khô cạnh nhóm Tây Lam. Nhóm tiểu liệp báo khoảng thời gian này ở chung rất tốt, chính là so với Tây Lam thì La Sâm La Thụy thân cận với hai đứa nhỏ kia hơn.
Sa Mỗ cọ cọ trán La Sâm cùng La thụy, nó sẽ không liếm, làm vậy sẽ lưu lại mùi. Nó không phải mụ mụ của La Sâm, La Thụy, làm vậy không thích hợp.
Bất quá Hi Đạt không băn khoăn nhiều như vậy, nó thích hai tiểu liệp báo này, vì thế dưới ánh mắt không đồng ý của Sa Mỗ, nó liếm liếm tai La Thụy, nói: “Ngủ đi.”
La Sâm cùng La Thụy vẫn có chút bất an, trước kia những lúc Mông Đế tới, chúng đều ngủ một mình, đây là lần đầu tiên chúng ngủ cạnh liệp báo trưởng thành ngoại trừ ba ba a.
Hai anh em nhìn nhau, dùng ánh mắt trao đổi.
Anh trai, thật sự phải ngủ ở đây sao?
Bằng không thì sao?
Bất quá hơi lo…
Lo cũng như không, cũng đâu thể quay về chỗ ba ba a.
Ta muốn về a, bảo ba ba đuổi con hoa báo chán ghét kia đi đi!
…làm được sao?
Không được…
Hết hi vọng.
Ô….
Không được khóc!
Hai tiểu liệp báo tuy không lên tiếng nhưng lỗ tai cùng cái đuôi chứ nhích tới nhích lui, ba ấu tể của Sa Mỗ thấy thú vị, một tiểu liệp báo đực nhịn không được cắn cái đuôi đang đong đưa của La Thụy, La Thụy hoảng sợ, lúc này mới phát hiện mình cùng La Sâm trao đổi quá tập trung, mấy con tiểu liệp báo khác trong hang đều đang nhìn bọn nó.
Sa Mỗ vỗ vỗ tiểu liệp báo cắn cái đuôi La Thụy, bảo nó nhả ra: “Ngoan ngoãn ngủ đi!”
Thực hiển nhiên, những lời này không chỉ nói với ấu tể của nó. La Sâm cùng La Thụy bất đắc dĩ cuộn tròn cái đuôi, được rồi, ngủ a.
Sau khi đám ấu tể ngủ say, Hi Đạt mở to mắt, nói khẽ với Sa Mỗ: “Mụ mụ, kỳ thực, bọn nó được em trai dưỡng rất tốt.”
“Cho nên?”
“Không cần tức giận em trai nữa a, đời người gặp đủ gian nan, có thể sinh tồn là được rồi a.”
“…Hi Đạt…”
“A?”
“Nếu không muốn ấu tể ngươi sinh ra sẽ giống đứa em kia thì đừng học cách nói chuyện của nó!”
“Được rồi.”
Một đêm vô sự, sáng sớm hôm sau, Sa Mỗ cùng Hi Đạt đều tỉnh từ rất sớm, năm tiểu liệp báo nghe thấy động tĩnh cũng lập tức thức dậy, ra khỏi hang động, dưới nắng sớm duỗi eo một phát, sau đó vui vẻ truy đuổi đùa giỡn.
Thảo nguyên vào sáng sớm thực mát mẻ, lúc này nhóm ấu tể luôn hoạt bát.
Đám chim quelea mỏ đỏ lại bắt đầu bài ca ngày mới, những con chim chưa kết bạn đời không ngừng nhảy nhót trong bụi cỏ, một thân lông chim đen bóng vô cùng bắt mắt. Chúng là vậy vì muốn giẫm bằng mớ cỏ để dễ xây tổ, một phần khác là vì hấp dẫn bạn khác giới.
Một nhà sóc đất cũng nhân lúc sáng sớm ra ngoài kiếm ăn, đàn chồn đất tá túc đã rời đi, chúng làm ổ trong một cái hang cách nhà sóc đất khoảng sáu trăm mét, sau khi đào hang sâu hơn rộng hơn thì quyết định an cư.
Tuy liệp báo sinh hoạt ở vùng lãnh địa này thực hung tàn, bất quá so với sư tử, linh cẩu cùng hoa báo, làm hàng xóm với liệp báo vẫn an toàn hơn.
La Kiều cũng bị tiếng kêu của chim quelea mỏ đỏ đánh thức, bất đồng với trước kia, lần này tỉnh lại, Mông Đế vẫn chưa rời đi.
La Kiều mở to mắt, sau đó cảm thấy mờ mịt.
Phản ứng đầu tiên là, người này sao vẫn còn ở đây?
Phản ứng thứ hai là, nếu để Sa Mỗ nhìn thấy thì sao bây giờ? Hôm qua không đánh, lẽ nào hôm nay lại định đánh một trận sao?
Mông Đế tựa hồ nhìn ra lo lắng của La Kiều, ôm lấy cổ cậu, hôn một cái: “Không cần lo lắng, hết thảy có ta rồi.”
La Kiều giựt giựt khóe miệng, chính vì có ngươi mới lo a!
Lời này có thể nói ra sao?
Không thể!
Vì thế La Kiều chỉ có thể tiếp tục lo lắng.
Sau khi La Kiều cùng Mông Đế đi ra, ánh mắt Sa Mỗ cùng Hi Đạt bắn về phía họ sắc bén như lưỡi dao nhỏ, từng dao từng dao cắm lên người làm lông mao La Kiều lả tả rơi rụng.
Mông Đế lại hệt như không có việc gì đứng bên cạnh La Kiều, liếm liếm tai cậu: “Muốn ăn gì?”
Nhất thời, dao nhỏ biến thành dao lớn, ngay cả da thịt cũng bị róc xuống!
La Sâm cùng La Thụy không để ý tới nhóm người lớn đang ngầm chiến tranh, nghe thấy Mông Đế nói vậy, bốn con mắt hổ phách to tròn lập tức lóe hi vọng, La Kiều nhìn mà im lặng xấu hổ.
Nhìn con trai, lại nhìn thái độ hung dữ của Sa Mỗ cùng Hi Đạt, được rồi, là một con báo mạnh mẽ, phải có gan đối mặt với khó khăn gian khổ, phải có gan đối diện với sự thật máu me…
“Linh dương gazen.”
Lời vừa ra khỏi miệng, La Kiều liền cảm thấy độ ấm xung quanh lập tức hạ xuống năm độ, lúc này hoàn toàn không dám nhìn mặt Sa Mỗ cùng Hi Đạt luôn rồi, dứt khoát bình nứt không sợ vỡ, tiếp tục nói: “Phải là linh dương gazen đực thật lớn!”
Mông Đế động động lỗ tai, tâm tình sung sướng liếm gáy cổ La Kiều: “Tốt. Muốn ta mang thêm một ấu tể về cho bọn nhỏ luyện tập không?”
La Kiều cảm thấy chính mình đã bị chém tới ngàn đao vạn kiếm, mỹ nhân, sao hôm nay ngươi lại nói nhiều như vậy? Ngươi là cố ý có phải không a? !
Không đợi La Kiều than thở cho vận mệnh sắp bị lăng trì của mình, Sa Mỗ đột nhiên đi tới, xụ mặt nhìn Mông Đế một hồi mới mở miệng: “Ngươi dưỡng nó?”
Mông Đế hất đầu một cái cực oách: “Ta thích.”
“Vẫn luôn như vậy?
“Như ngươi thấy.”
“Không có mục đích khác?”
“Không quan hệ tới ngươi.”
Sa Mỗ không nói gì nữa, không khí thoáng cái lạnh đi. La Kiều muốn nói, mọi người bình tĩnh một chút, bầu trời hôm nay thật quang đãng, không khí hôm nay thực tươi mát a. Bất quá lại bị Sa Mỗ cùng Mông Đế đồng thời trừng mắt liếc một cái, bọn họ như vậy là vì ai chứ? !
La Kiều ngậm miệng, không nói nữa. Kéo hai tiểu liệp báo tới, cậu cọ con trai thì được đi?
Hi Đạt nhân cơ hội giáo dục Tây Lam cùng hai đứa nhỏ: “Không thể học theo biết không, thực không có ánh mắt, không có tiền đồ mà.”
Rốt cuộc, Sa Mỗ cùng Mông Đế cũng dùng ánh mắt chém giết một hồi, Sa Mỗ đột nhiên nói một câu làm La Kiều hóa đá: “Một đứa ngốc như vậy, ngươi thấy đáng giá sao?”
Mông Đế vẫn là bộ dáng chọc tức chết người: “Ta thích!”
Sa Mỗ không nói gì nữa, xoay người gọi ba tiểu liệp báo, mới sáng sớm đã ở đây trừng mắt với một con hoa báo đầu óc khó hiểu, lại còn vì một đứa con xúi quẩy, thực không đáng.
Nếu người ta đã thích thì cứ để người ta thích đi.
La Kiều nhìn bóng Sa Mỗ mang ấu tể rời đi, lại nhìn Hi Đạt, rồi nhìn Mông Đế, trong lòng có một cảm giác thực quỷ dị, này có thể xem là mẹ vợ xem mắt con rể không a?
Hay là má chồng khảo nghiệm nàng dâu?
Vô luận là loại nào, Mông Đế có thể xem là đã thông qua khảo nghiệm?
Nhưng sao cậu cứ cảm thấy không được tự nhiên a?
Mông Đế mặc kệ La Kiều có tự nhiên hay không, nó liếm liếm khóe miệng La Kiều: “Linh dương gazen đực thật lớn, đúng không?”
La Kiều gật gật đầu.
Đợi Mông Đế cùng những con liệp báo khác đều rời đi, chỉ còn lại La Kiều cùng hai đứa con trai, Tát Đặc mới từ trong bụi cỏ chui ra, đi tới bên cạnh La Kiều nói một câu: “Em trai, bảo trọng a.”
La Kiều híp mắt nhìn Tát Đặc, tâm tình cậu đang không tốt, muốn tìm đánh sao? Quả hồng cũng phải chọn quả mềm mà bóp, liệp báo cũng phải tìm con vô dụng mà đánh đi?
Tát Đặc đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh run, lúc nó ý thức được tình huống không đúng thì móng vuốt của La Kiều đã vung tới…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT