"Anh thật sự phải rời khỏi ESE?" Amanda bước vào nhà trọ của Chử Phong, thanh âm bén nhọn.
So với sự tức giận của Amanda, Chử Phong có lẽ đã dự liệu được tình huống ngày hôm nay, tuyệt không bối rối, chỉ gật gật đầu.
"Vì sao vậy! ESE không đối tốt với anh sao! Anh là nhóm trưởng Legacy đấy! Công ty cho anh cơ hội diễn xuất, cho anh sản xuất album! Rốt cuộc đã bạc đãi ở đâu."
"Không, đương nhiên không bạc đãi..." Chử Phong từ trên ghế salon đứng lên. Hắn so với Amanda cao hơn hai cái đầu, như vậy lúc đứng lên, khí thế hoàn toàn không giống với lúc trước.
"Nhưng vụ việc của Phong Cảnh lại khiến anh cảm thấy lạnh lòng. Ai đúng ai sai, trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Chẳng qua do ESE uy hiếp áp chế cho nên tất cả mọi người không dám nói ra mà thôi."
"Phong Cảnh?!" Amanda giống như nghe được câu chuyện cười, châm chọc cười một tiếng, "Đừng lấy chuyện của hắn làm cái cớ! Vì sao công ty Phẩm Ưu phóng ra tin tức đó, vì sao lại hứa hẹn mức lương cao và tương lai sáng lạn với anh! Rõ ràng Phẩm Ưu đã sớm âm thầm thương lượng cái giá tốt với anh rồi, cũng đừng ở đây mà nói như lẽ đương nhiên như thế!"
"Thật sự bênh vực lẽ phải, vậy sao không làm như Vân Tu đi! Anh có tinh thần trọng nghĩa được như thế sao, anh liệu có đủ dũng khí không?! Bất quá việc của Phong Cảnh chỉ là cái cớ để anh sang ăn máng khác mà thôi!"
Tới bây giờ, còn mang Phong Cảnh ra làm tấm bia đỡ!
So với việc Chử Phong công khai nói hộ giúp Phong Cảnh thì việc hắn âm thầm thương lượng, kí kết với công ty Phẩm Ưu càng khiến Amanda tức giận hơn! Nếu cô làm giám đốc ESE, cuối cùng người được ích lợi sẽ là ai? Còn không phải là Chử Phong hay sao! Chính là đối phương, thế nhưng hắn ở phía sau lại...
Chử Phong trầm mặc.
Amanda nhìn Chử Phong. Đột nhiên một khắc đó, cô cảm thấy Chử Phong đã không còn là Chử Phong mà mình quen biết nữa.
Thì ra điều cô muốn chính là bồi dưỡng Chử Phong thành Tạ Di thứ hai, để hắn có tương lai tỏa sáng chẳng khác gì Tạ Di.
Trước đài thì phóng ra mị lực của một thần tượng, dáng vẻ cao cao tại thượng, phía sau thì một lòng tin tưởng người đại diện... Thì ra trong đầu cô, Chử Phong trẻ tuổi hơn Tạ Di cho nên kinh nghiệm xã hội càng thiếu, có thể dễ dàng nắm chặt hắn trong tay. Nhất là việc cô vốn là người đại diện của hắn, có thể quản mọi hoạt động của hắn ở ESE. Muốn thuận lợi hoạt động, diễn xuất và tuyên truyền, thì đối phương nhất định phải luôn dựa vào cô.
Nhưng thời điểm cô không biết.
Một người trẻ tuổi như Chử Phong lại từ từ có những ý nghĩa sâu xa như vậy...
"Quả thật, tôi không có dũng khí như thế giống Vân Tu."
"Cho nên tôi chỉ dám lên tiếng khi phần đông nghệ sĩ nói giúp Phong Cảnh, khi xác định công ty Phẩm Ưu có thể cho tôi một tương lai mới tốt hơn và đồng ý đóng khoản tiền bồi thường cho tôi thì tôi mới dám ở trước mặt phóng viên nói những lời này.""Nhưng những lời đó thực sự là xuất phát từ cái nhìn của tôi."
"Chuyện ESE đã làm thì kể không hết. Mối quan hệ mập mờ giữa Lệ Duệ và Phong Cảnh, người sáng suốt đều thấy rõ. Lệ duệ cần kết hôn, cho nên liền quăng Phong Cảnh qua một bên, như thế đã cho hắn một đả kích lớn rồi. Hiện tại lại lợi dụng cả thế lực ở ESE muốn phá tan sự nghiệp, hủy hoại thanh danh của Phong Cảnh..."
"Phong Cảnh tột cùng là làm sai cái gì? Hắn bị vứt bỏ, mà người bị vu tội cũng là hắn! Sự nghiệp, tình yêu, thanh danh, toàn bộ đều mất đi, cũng là hắn!"
"Mà lòng của một người rốt cuộc có thể nhẫn tâm thế nào, mới có thể ra tay như thế với người yêu mình?!"
Môi Amanda khẽ run, lại không thể nào phản bác được chuyện của Phong Cảnh.
"Tôi muốn đầu quân cho Phẩm Ưu."
"Cũng không phải bởi vì ESE bạc đãi tôi, mà ngược lại, đối với tôi rất tốt, đã giúp tôi tính toán tương lai về sau! Diễn xuất như Tạ Di, phong cách trang phục như Tạ Di, ngay cả kiểu nhân vật cũng tương tự với nhân vật trong những bộ phim Tạ Di từng đóng."
"Hắn là thần tượng của tôi. Nhưng tôi không thể bắt chước hắn cả đời!"
"Cho dù tôi thích hắn, đã từng bắt chước hắn, có lẽ hiện tại trong lúc vô ý vẫn lộ ra vài hành động như hắn, nhưng, tên tôi là Chử Phong —— là Chử, Phong! Tôi là Chử Phong, không phải Tạ Di."
"Còn tiếp tục kì vọng vào ESE, tôi chỉ có thể vĩnh viễn dựa vào con đường trải hoa mà ESE rải sẵn. Nhân khí cao tới đâu, cũng sẽ không có quyền làm chủ. Bởi vì cho dù qua mười năm tiếp nữa, tôi cũng khó mà vượt qua Tạ Di."
"Mà một người chỉ dựa vào việc bắt chước diễn xuất của người khác, làm sao có thể vượt qua bản thân thật sự?! Luôn không có cách nào vượt qua chính mình, cũng chỉ có thể vĩnh viễn sống dưới sự an bài của ESE, tiếp tục phục chế thành hắn, bắt chước hắn, lại tiếp tục phục chế hắn và bắt chước hắn... Chỉ cần ngẫm lại, đã cảm thấy đáng sợ. Loại tâm tình này, cô có thể hiểu không?"
Chử Phong nhìn thẳng vào Amanda, nói.
Đôi mắt như hắc diệu thạch không còn thần thái sáng lạng như khi mới xuất đạo, thay vào đó là sự mệt mỏi đọng lại trong ánh mắt.
Giới giải trí chính là như thế.
So với cuộc sống bình thường còn phức tạp hơn, đen tối hơn nhiều lắm. Có thể một người nghệ sĩ phải trải qua hai ba năm mới đạt được thành tựu, nhưng cũng có người phải đợi mòn mỏi suốt năm sáu năm trời.
Thời gian đó đủ để người ta trở nên thành thục, đồng thời, càng nhanh chóng... trở nên tang thương hơn.
"Tôi không nói cho cô biết. Bởi vì cô nhất định sẽ không đồng ý."
"Cô có sự nghiệp của cô, cô có mục tiêu của cô... Tôi có lẽ là người yêu cô, nhưng đồng thời cũng là một người nghệ sĩ."
"Anh nói như vậy là có ý gì!" Amanda nhấc chân bước lên phía trước từng bước, lại thiếu chút nữa là ngã xuống. Chử Phong nhanh tay đỡ lấy cô, nàng lại nắm chặt quần áo hắn "Anh nói như vậy là có ý gì..."Vẻ mặt Amanda vẫn cao ngạo như trước, khuôn mặt vẫn được trang điểm tỉ mỉ, nhưng trong mắt cô lại đong đầy vẻ yếu ớt.
Cô làm sao có thể không biết!
Cô làm sao có thể không hiểu rõ suy nghĩ của Chử Phong khi quyết định sang ăn máng khác! Cô là người đại diện của ESE, Chử Phong giờ đây đã là nghệ sĩ của Phẩm Ưu, bọn họ làm sao có thể bên nhau được nữa... làm sao có thể tiếp tục yêu nhau như trước ây...
Luôn luôn không thể thấu.
Luôn muốn bám trụ, dùng tiền bồi đắp cho tình cảm giữa hai người, đúng là bởi vì cô có không cách nào có thể thấu hiểu hắn, một khi Chử Phong đã quyết tâm đầu quân cho Phẩm Ưu—— chẳng khác nào nói rằng, khi hắn vẫn còn là nghệ sĩ ESE nhưng vẫn ủng hộ Phong Cảnh, không chỉ vậy mà khi rời đi thì hắn cũng giữ nguyên quyết định đó, đồng thời như một lời thông báo cho sự tan rã của Legacy, một mặt chỉ trích cô kém cỏi để nghệ sĩ mình phải sang ăn máng khác và đưa mũi nhọn về phía Lệ Duệ,...Quan trọng nhất là, hắn nhẫn tâm chém đứt mối gian tình lưu luyến của hai người bao lâu nay!
Trong lòng cô, một nửa muốn theo đuổi cái ghế giám đốc ESE, một nửa muốn sắp xếp cho tương lai phát triển sau này của người yêu.
Do đó cô có thể hạ thủ vô tình, đồng thời phái phóng viên vu khống cho người đã đề cử và giúp đỡ mình từ một người mới mà đạt được thành tựu ngày hôm nay, huống chi đó còn là người mà mình từng thích, không nghĩ tới, người yêu mình đã sớm có ý rời đi...
Trong nháy mắy, Amanda có thể cảm nhận được tâm tình của Phong Cảnh khi đó.
Phong Cảnh bị quần chúng phỉ nhổ, bị cô lập vứt bỏ, cảm giác tuyệt vọng khi ấy của hắn cũng chẳng khác gì cô bây giờ.
Chỉ là.
Phong Cảnh còn có một cái Vân Tu dám đứng ra vì hắn mà lên tiếng.
Mà cô... Lại chẳng có ai cả .
"Anh muốn chia tay với tôi à." Amanda khàn khàn giọng hỏi, cầm lấy ngón tay trong áo gió của Chử Phong, dùng lực mạnh đến mức như muốn xé mảnh vải thành từng mảnh.
Âm thanh của cô không bén nhọn.
Nhưng lại khàn và nhỏ, mang theo tiếng nức nở, lại giống như nham thạch ẩn sâu trong lòng đất, chất chứa u oán và áp lực.
"Amanda, " Đôi mắt Chử Phong thoáng hiện tia bi thương."Không được quá tin tưởng Lệ Duệ. Ngay cả Phong Cảnh còn bị hắn đối xử như thế, vậy còn những người khác chẳng thể nói trước được gì... Sau này, cô phải bảo vệ mình thật tốt..."
Đáp lại Chử Phong, chỉ là một cái tát mạnh.
*********
Qua thật lâu.
Amanda đã rời đi, nhưng cái tát như một ấn ký đỏ chót in hằn trên mặt Chử Phong vẫn còn đó, mơ hồ truyền đến cảm giác đau đớn. Chử Phong dùng sức lau má phải, mới cầm lấy di động, gọi một cú điện thoại.
"Amanda đã tới ... Tôi đã chia tay với cô ấy rồi ."
"Khẳng định không phát sinh chuyện phiền phức gì.""Lúc trước anh nói, có biện pháp hạ thấp mức bồi thường xuống thấp nhất?"
"Trước đây cậu không phải vì lời này mà công khai đầu quân cho Phẩm Ưu, đồng ý rời ESE sao?" Đối phương ở đầu bên kia điện thoại uống một ngụm rượu, tựa tiếu phi tiếu.
"Biện pháp gì." Chử Phong không muốn tiếp tục vòng vo, tâm tình của hắn vẫn trầm trọng như trước.
Đối phương cười cười.
"Hợp đồng với Phẩm Ưu, tôi đã xem qua, có thể ký tên. Bất quá đối phương có lẽ sẽ bởi vì vụ tiền bồi thường mà muốn sửa điều khoản trong đó, tỷ như làm việc ở đó nhiều thêm vài năm* hoặc họ sẽ đề ra thêm điều khoản gì đó —— ngàn vạn lần không được đáp ứng."
(*Nguyên văn là trừu dong, chẳng hiểu gì cả, ai hiểu cmt mình sửa nhé.)
"Hơn nữa tiền bồi thường tốt nhất là cậu nên tự trả, đừng để đối phương đưa tay giúp đỡ."
"Nhưng tiền bồi thường những một trăm ngàn nhân dân tệ làm sao tôi có thể trả nổi!"
"Chỉ là một trăm ngàn trên danh nghĩa thôi. Bất kỳ một luật sư nào nhận những vụ thế này thì người vi phạm phải đóng tới bảy, tám trăm vạn kia kìa... Bất quá tuy rằng cậu vi phạm hợp đồng, nhưng đồng thời ESE cũng giống vậy."
"ESE cũng vi phạm?" Chử Phong hơi hơi kinh ngạc.
"Tôi nhớ là trong vòng chín tháng thì bọn họ sẽ sắp xếp cho các cậu phát hành album thứ ba. Hiện tại đã mười một tháng trôi qua mà cũng chỉ có một EP?"
"...Có thể lấy lí do này hay sao?" Chử Phong có chút chần chờ.
"Lúc trước việc cho ra album cũng là một trong những điều có trong hợp đồng. Cũng có nghĩa là có hiệu lực pháp luật lẫn quyền lợi. Nhất là việc Legacy các người vốn là một nhóm, chậm trễ thời gian không chỉ của một người mà là tới bốn người! Nếu các cậu lên tiếng tố cáo thì số tiền ESE phải bồi thường ít nhất cũng phải bốn trăm."
"Huống chi, sau khi Vân Tu lên tiếng..." Phong Cảnh rơi vào hồi tưởng vài giây, thoáng dừng lại một chút, "Thì tình thế bây giờ cũng không giống như trước nữa."
"Nếu cậu quyết định như vậy, tôi sẽ gọi điện thoại giúp cậu...đàm phán với Lệ Duệ. Cuối cùng, đại khái ba bốn trăm vạn là có thể xóa bỏ vụ vi phạm hợp đồng rồi."
"Ba bốn trăm vạn, là tất cả trước mắt cần có. Nếu tôi không tính sai thì số tiền tôi tích lũy suốt hai năm qua cũng được một nửa rồi." Chử Phong suy nghĩ một chút, "Bất quá, nếu muốn hoàn toàn bắt đầu tạo dựng sự nghiệp mới, thì cái giá này —— rất đáng!"
"Cậu cảm thấy đáng giá là tốt rồi." Đối phương nhẹ nhàng bâng quơ cười.
"Kỳ thật, anh chủ động tìm tới tôi, lại còn giúp tôi như vậy..." Nói tới vấn đề này cũng không sai biệt lắm, Chử Phong hơi trầm tư, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được mà mở miệng, "Là bởi vì không muốn kéo Vân Tu vào cục diện này phải không."
"Cậu không phải cũng có dã tâm của mình sao? Cho nên mới phải nhân cơ hội này mà đi ăn máng khác."
Chử Phong hiểu đối phương không muốn trả lời hắn.Đáy lòng hắn có cảm giác nói không lên lời, một mặt cảm thấy Vân Tu làm như vậy chả khác nào tự hủy hoại tương lai của mình, đâm ra có chút đáng tiếc cho một người tài như Vân Tu, nhưng loại đáng tiếc này lại mơ hồ mang theo kính nể, mặt khác, hắn cảm thấy một người kiêu ngạo như Phong Cảnh, hiện giờ lại bị chỉnh thảm như vậy, thực đáng thương...
Nhưng mãi sau khi Phong Cảnh tìm tới hắn.
Hắn mới hiểu được thật ra năng lực của Phong Cảnh còn vượt xa hơn nhiều so với những gì hắn nghĩ.
Giống như chuyện vi phạm hợp đồng lần này vậy.
Ở trong tay Phong Cảnh, không phải là không có vũ khí để phản kích lại ESE, mà Phong Cảnh đã ở ESE đợi mười mấy năm, càng không có khả năng hoàn toàn không biết gì cả về những điều bí mật, nhược điểm, quy định hợp đồng...của ESE. Chỉ là trước đó Phong Cảnh không muốn đem nó ra để phản kích mà thôi.
Có lẽ đối với Lệ Duệ còn ôm lấy một tia hi vọng cuối cùng.
Lại có lẽ là muốn nhìn một chút, xem xem thái độ của mọi người xung quanh đối với mình thế nào...
Sau đó.
Phong Cảnh thấy được sự lạnh lẽo của lòng người, tim hắn thật sự nguội lạnh.
Đồng thời trong lúc bị tổn thương, đối với những người khác càng thêm phòng bị, thậm chí bắt đầu hoàn toàn không tín nhiệm. Có lẽ đã âm thầm chuẩn bị lưỡng bại câu thương, cá chết lưới rách với Lệ Duệ.
Nhưng ngoài dự kiến là Vân Tu lại nguyện đứng ra giúp Phong Cảnh.
Hắn công khai lên tiếng ủng hộ Phong Cảnh, không chỉ tặng cho ESE một kích mà còn thay đổi suy nghĩ của Phong Cảnh, khiến Phong Cảnh cảm thấy điều quan trọng nhất bây giờ không phải là trả thù Lệ Duệ mà là bảo vệ Vân Tu!
Bởi vì Vân Tu ủng hộ Phong Cảnh, cho nên Phong Cảnh nói gì cũng muốn bảo vệ Vân Tu.
Mà việc hợp tác với mình cũng là vì Phong Cảnh không muốn Vân Tu một mình trở thành tiêu điểm để dư luận công kích nên mới tiến hành cuộc trao đổi lợi ích này.
Chứ không phải vì tín nhiệm nhau hay là bạn bè thân thiết gì.
Nếu như sau này mình lâm vào tình cảnh giống Phong Cảnh, không biết có người sẽ giống như Vân Tu lên tiếng ủng hộ mình hay không...
"Tôi nói lời này không phải xuất phát từ lợi ích hai bên."
Cho dù hiểu được Phong Cảnh sẽ không tín nhiệm mình như Vân Tu nhưng Chử Phong vẫn không nhịn được mà lên tiếng.
"Thời gian qua ở ESE, tôi vô cùng biết ơn hai người. Một người trong đó là Vân Tu, hắn cho tôi hiểu được cái gì là diễn xuất. Mà người còn lại, chính là anh. Sau giải Kim Bách lần đó, là anh cho tôi thấy sự chênh lệch giữa tôi và Vân Tu!"
"Chỉ tiếc là," Chử Phong cười khổ một cái, "Tôi không thể lên tiếng thay anh giống Vân Tu, trở thành người đầu tiên công khai ủng hộ anh..."
Mãi thật lâu sau đó.
Khi Vân Tu và người kia cùng nhau trở thành ảnh đế, Chử Phong mới hiểu rõ vì sao lúc đó mình lại khăng khăng muốn rời khỏi ESE.
Không riêng gì việc luôn bị đặt chung so sánh với Tạ Di.
Mà là vì Vân Tu. Hắn không phải là người siêu việt, hắn muốn làm mà không thể thẳng thắn làm, nhưng tất cả những thứ đó thì Vân Tu đều có thể làm được.
*********
Phong Cảnh đóng điện thoại.
Vân Tu.
Ngày đó sau khi trở về, Vân Tu giống như không có chuyện gì xảy ra, khuyên hắn uống ít rượu, làm đồ ăn thơm ngon cho hắn. Hắn cũng cự tuyệt như trước, cười lạnh, cứ thế uống rượu tiếp.
Ngày hôm sau Vân Tu không đến công ty, hắn vẫn không nhận ra chuyện kì quái gì.
Nhưng ngày thứ ba, ngày thứ tư cũng không đi làm, hỏi cũng chỉ nói là "Nghỉ ngơi", Phong Cảnh rốt cục cảm thấy có điều bất thường. Sau đó, hắn mới từ trên mạng biết được việc Vân Tu công khai nói những lời này!
Vân Tu đã trở thành mục tiêu công kích!
Nhưng Vân Tu không bận tâm việc nói những lời này thì mình sẽ trở thành tiêu điểm để mọi người công kích!
Phong Cảnh đột nhiên hiểu rõ.
Vì sao Vân Tu lại không đến công ty —— bởi vì hắn không cần đi nữa.
Phong Cảnh nghĩ tới rất nhiều biện pháp ngoan độc để trả thù Lệ Duệ.
Nhưng một khắc này, cảm giác như có dòng nước ấm áp chảy qua lớp băng cừu hận cứng rắn trong lòng... So với cảm giác oán hận khi bị cả thế giới quay lưng, hắn đột nhiên xúc động muốn rơi lệ hơn.
Hắn nhất nhất gọi điện thoại cho bạn bè trước kia, nhờ bọn họ giúp đỡ.
Lúc đầu cũng không thuận lợi như vậy, nhưng cuối cùng, trong số đó có một người bạn rất có địa vị gọi điện tới nói với hắn: "Nếu chúng tôi một mình lên tiếng ủng hộ anh, khẳng định lập tức bị dư luận ập tới công kích, nói không chừng còn có thể bị cắn ngược một cái."
"Nhưng người nghệ sĩ kia lại dám một mình đứng ra lên tiếng bênh vực anh! Chúng ta đã là bạn bè bao năm, sao có thể kém hắn cho được?! Cho nên —— chúng tôi quyết định cùng nhau lên tiếng."
"Đương nhiên, không cần cảm ơn tôi. Tôi cũng sẽ đem chuyện thanh minh này nghĩ ra một cách độc nhất vô nhị nhất thông báo cho truyền thông biết mới được. Thôi thì mấy người kia cũng cùng mục đích, vậy cứ lên tiếng chung để phát huy tác dụng đi —— tôi không tin là không thắng ván này!" Đối phương vốn là lão hồ ly lăn lộn nhiều năm trong giới giải trí.
"Bất quá thật sự cần lên tiếng cảm ơn anh, cũng cảm ơn người đầu tiên dám đứng ra bênh vực anh, cứ để chúng tôi công khai ủng hộ người của anh đi! Hắn mới là người dũng cảm nhất."
Lão hồ ly nào đó thở dài một hơi.
"Giới giải trí bây giờ có một thanh niên như vậy... Thật sự rất hiếm thấy. "
*****************************
Phong Cảnh bắt đầu phản kích rồi nha, anh thà giúp Vân Tu còn hơn việc lo nghĩ trả thù Lệ Duệ, ôi hường chói mù mắt ta rồi(─‿‿─)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT