Tư Hoài Dương ngồi ở quầy bar, tự nhiên cũng cảm giác được tim mình đập nhanh hơn bình thường.

Cậu tin đây tuyệt đối không phải bởi vì vô cớ nhìn thấy gái đẹp lượn lờ quanh mình mà cậu lại phản ứng như vậy. Cậu bất an nhìn về phía toilet – nơi Bạch Tuyết mới vừa bước vào.

"Có một cô gái bị té xỉu ở hành lang." Đột nhiên có người hô toáng lên.

Tư Hoài Dương đột nhiên nhảy từ trên ghế cao xuống, chạy về phía toilet.

Trên hành lang đã có mấy người vây quanh khiến hành lang vốn đã không rộng lắm lại chật kín người.

"Tiểu thư? Tiểu thư? Cô có nghe tôi nói không?" Người nào đó trong đám người kia đang hô lên, kêu gọi người cô gái đang bất tỉnh nằm trên mặt đất.

Tư Hoài Dương đẩy một số người ra chen chân về phía trước, liếc mắt nhìn thấy đó là Bạch Tuyết đang nằm bất động trên mặt đất.

"Tiểu Bạch!" Tư Hoài Dương bước lên, phía trước ôm thân thể đang xụi lơ của Bạch Tuyết, lại đột nhiên phát hiện hai mắt cô dại ra như nhìn về một khoảng không nào đó "Tiểu Bạch!"

"Tiên sinh, vị tiểu thư này là bạn của ngài sao?" Người phục vụ quán bar thấy có người quen với cô gái đang bất tỉnh kia thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

"Ở đây đã xảy ra chuyện gì?" Tư Hoài Dương căm tức nhìn người phục vụ gầm nhẹ.

Người phục vụ cũng tỏ vẻ vô tội nói: "Chúng tôi cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe khách nói có người té xỉu ở toilet ngoài hành lang, vì vậy tôi liền chạy tới... Chúng tôi cũng đã gọi xe cứu thương rồi."

Tư Hoài Dương nhìn Bạch Tuyết hai mắt mở to nằm trong lòng mình, dường như toàn thân cô là cảm giác hoảng sợ và kinh hãi đến tột cùng.

"Tiểu Bạch? Tiểu Bạch?" Cậu vỗ nhẹ vào hai gò má Bạch Tuyết, phát hiện da thịt cô lạnh đến đáng sợ nên hô to: "Tiểu Bạch, cậu đừng làm tớ sợ. Tiểu Bạch!"

Một người luôn luôn khỏe mạnh như vậy mà ai có thể có sức mạnh lớn đến độ có thể đánh ngã Bạch Tuyết, còn khiến thân thể cô suy sụp, yếu đuối như đứa trẻ con thế này. Tư Hoài Dương bỗng cảm thấy rối loạn tinh thần, thậm chí không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với cô nữa.

"Hay là cô ấy bị cắn thuốc rồi?" Người vây quanh càng lúc càng đông, thì thầm bàn luận những chuyện như có như không: "Trông dáng dấp của cô gái này giống như bị cắn thuốc..."

"Cút!" Tư Hoài Dương ngẩng đầu lên mạnh mẽ trừng mắt về phía những người đang nói hưu nói vượn kia, la lớn: "Cút sang một bên! Nếu tiếp tục nói bậy thì ngay lập tức tôi sẽ kiện các người tội phỉ báng."

Mọi người nghe vậy liền lui về phía sau, thậm chí người nhân viên phục vụ cũng bắt đầu lui dần ra.

Không bao lâu, xe cứu thương cũng đến, người nhân viên cứu hộ chỉ kiểm tra đơn giản một chút, sau đó đặt Bạch Tuyết lên xe cứu thương.

**

Mí mắt nặng trĩu đến độ dính chặt, toàn thân yếu đuối vô lực, phảng phất đâu đó chỉ còn lại duy nhất là đầu óc cô còn có tri giác.

"Tuyết... Tuyết Nhi..." Có ai đó đang thì thầm bên tai cô xen kẽ là tiếng la lớn tiếng khiến cô không thể nhận ra là giọng nói của ai. 

"Ừm." Bạch Tuyết rên lên một tiếng, muốn mở mắt ra nhưng lại không sao mở mắt ra được.

Một bàn tay to lớn nắm lấy tay cô khiến cô không cử động ngón tay của mình được. 

"Ba à, sao dì còn chưa tỉnh lại?" Giọng trẻ con non nớt vang vọng bên tai Bạch Tuyết: "Có phải là dì biết chúng ta muốn bắt nạt nên giả bộ bệnh để không gả cho ba nữa phải không?"

"Suỵt, dì thật sự bị bệnh, lúc này dì đang nghỉ ngơi thôi." Giọng Nhiếp Phong dịu dàng như nước trôi thẳng vào lỗ tai Bạch Tuyết khiến lòng cô nhẹ nhõm.

Cố gắng dùng sức mở mí mắt, Bạch Tuyết muốn nhìn xem có phải là hai cha con nhà họ Nhiếp đang đứng bên cạnh giường mình không? 

Rốt cuộc cô bị làm sao? Vì sao lại đột nhiên ngất xỉu ở quán bar trong hành lang?

Ý thức dường như đã tỉnh táo nhưng cô cũng không thể hiểu rõ nguyên do vì sao mình lại yếu đuối vô lực đến nỗi ngay cả ngồi dậy cũng không được?

"Nhiếp Phong?" Một giọng nói xa lạ chợt vang lên "Chúng tôi đã có kết quả xét nghiệm máu của cô ấy. Máu của cô ấy có chứa một lượng xxx, là một loại chất độc có hại cho cơ thể con người."

Chất độc sao? Bạch Tuyết kinh ngạc đến nỗi cô bỗng nhiên mở mắt ra.

Ánh đèn chói sáng từ trên trần nhà phòng bệnh tỏa ra khiến hai mắt cô có chút khó chịu. Cô nhanh chóng nghiêng đầu quay sang chỗ khác, điều này cũng khiến cơ thể cô vận động theo. 

"Bạch Tuyết!" Nhiếp Phong la lên, lo lắng nhìn sắc mặt trắng bệch, môi trắng xám của Bạch Tuyết, nói: "Thế Kha, cô ấy tỉnh rồi."

Theo phản xạ, anh cũng buông tay cô ra khiến đáy lòng Bạch Tuyết có chút mất mát.

Hơi quay đầu lại, Bạch Tuyết dần dần thích ứng với ánh đèn, lúc này cô mới nhìn thấy rằng trên giường bệnh còn mấy người nữa đang đứng bên cạnh giường cô.

Một bác sĩ khoác áo blouse trắng, Nhiếp Phong và Nhiếp Học Văn đang đứng nhìn cô chằm chằm.

"Em..." Bạch Tuyết muốn hỏi rốt cuộc mình bị làm sao nhưng lại phát hiện ra môi mình không thể thốt được câu nào. Cô có cảm giác môi lưỡi và cổ họng mình bị bỏng đến nỗi không nói được bất cứ câu gì.

"Dì à, dì tỉnh rồi." Nhiếp Học Văn vui vẻ chạy đến bên giường, hai mắt long lanh nhìn Bạch Tuyết, nói: "Dì thật sự bị bệnh sao? Không phải giả bộ bệnh..."

"Học Văn!" Nhiếp Phong nổi giận quát con trai mình, sau đó liếc mắt nhìn bác sĩ, có ý ra hiệu cho đối phương đi ra ngoài nói chuyện.

Bác sĩ nhìn Bạch Tuyết một lát, cũng không bước đến xem tình trạng bệnh tình của cô ra sao, không nói gì mà cứ thế bước ra ngoài.

Bác sĩ vừa đi ra, Nhiếp Phong liền xoay người nói với Bạch Tuyết: "Tư Hoài Dương có việc phải đi trước rồi. Khi nãy ba mẹ em gọi điện thoại cho anh nhưng vì sợ bọn họ lo lắng nên anh không nói đến việc em bị ngất xỉu."

Bạch Tuyết muốn nở nụ cười cảm kích nhưng toàn bộ cơ mặt không nghe lời cô sai khiến, toàn thân cô giờ đây cũng không thể nhúc nhích được nữa.

Cô nghe thấy hai chữ "chất độc" thì cảm thấy kinh hãi không biết đã xảy ra chuyện gì? Làm sao cô có thể tiếp xúc với thứ đó được?

Anh ta có nói nhầm không? Hai mắt Bạch Tuyết chớp chớp nhìn Nhiếp Phong, như muốn tìm ra trên mặt anh thứ gì đó.

"Học Văn, con ở lại với dì nhé, ba ra ngoài với bác sĩ một lát." Nhiếp Phong sờ đầu con trai mình, dụ dỗ cậu ta ở lại với Bạch Tuyết một lát.

"Dạ được!" Nhiếp Học Văn hiểu chuyện gật đầu "Ba yên tâm đi, nếu có việc thì con sẽ gọi ba và bác sĩ tới xem."

Nhiếp Phong mỉm cười gật đầu.

"A!" Bạch Tuyết thấy Nhiếp Phong sắp đi nên sốt ruột la lên một tiếng, hai mắt cũng vội vàng nhìn theo bóng lưng của anh.

Nhiếp Phong dừng bước lại, xoay người nhìn vào ánh mắt của Bạch Tuyết, đáy lòng khẽ rung động. Anh không tự chủ được bước tới bên giường cô.

"Đừng lo lắng, đây là bệnh viên tư nhân do bác anh mở, còn y tá trưởng ở đây cũng là bạn tốt của anh." Nhiếp Phong đẩy lọn tóc đã bị ướt vì mồ hôi của Bạch Tuyết sang một bên, nhẹ giọng nói: "Sẽ không sao đâu."

Nước mắt lăn dài trên khóe mắt, lúc này động tác của anh dịu dàng như đang động viên cô khiến nỗi lo lắng trong lòng cô vơi đi phần nào.

**

Vương Thế Kha bỏ hai tay vào túi áo blouse trắng kia, khuôn mặt u ám như có ai đang nợ tiền anh ta.

"Đang yên đang lành, tự nhiên cậu lại bước vào hố lớn của hôn nhân. Lẽ nào không có vợ thì cậu cảm thấy trống vắng?" Vương Thế Kha được sinh ra trong một gia đình có ngành y thuộc thế hệ cha truyền con nối. Bắt đầu từ ông cố đã làm trong ngành y, rồi ông nội anh cũng đã từng du học ở nước ngoài về ngành Tây y, mẹ anh cũng có gốc gác làm nghề y. Vì lẽ đó, có thể nói về thực lực trong ngành y, không ai có thể qua mặt được gia đình nhà họ Vương anh. 

Bởi vì bối cảnh gia đình quá xuất sắc như vậy, mà Vương Thế Kha lại là bạn từ thưở nhỏ với Nhiếp Phong trong nhà trẻ dành cho quý tộc, cùng nhau lớn lên từ thời niên thiếu trong nước, rồi cùng nhau du học ở nước Anh, có thể nói tình cảm hai người họ thân thiết còn hơn cả anh em ruột thịt. Thậm chí, khi Vương Thế Kha đi Mỹ học ngành y mà rảnh rỗi anh cũng không quên trở về nước chỉ để đến thăm người bạn nối khố này. 

Nhưng cũng chính bởi vì mối quan hệ đạc biệt này nên Vương Thế Kha cũng tự nhiên với Nhiếp Phong như vậy.

"Người phụ nữ kia trước mặt cậu còn giả vờ giả vịt hiền lành, xoay người lại cùng người đàn ông khác hẹn hò, mà lại trúng phải thuốc độc nữa..." Vương Thế Kha thực sự không hiểu tại sao Nhiếp Phong nhất định phải "Kết hôn".

"Cô ấy không thể trúng độc được." Nhiếp Phong kiên quyết phủ nhận suy đoán của Vương Thế Kha.

"Tôi cũng không cần phải lừa gạt cậu làm gì. Tôi làm xét nghiệm thâu đêm suốt sáng mới có thể ra kết quả chính xác nhất rồi. Thậm chí cô ấy không phải hút mà là tiêm vào người.” Vương Thế Kha tức giận nói: "Cậu không thể cưới loại phụ nữ xấu xa như thế này, không chỉ làm bại hoại danh tiếng nhà họ Nhiếp mà cậu còn đang nuôi một con sâu độc trong nhà đấy."

Nhiếp Phong giương mắt nhìn bạn thân kích động, bỗng cảm thấy tức cười nên khóe miệng không khỏi hé nở nụ cười.

"Còn cười sao? Bị thiệt thòi vậy mà cậu còn cười được à?" Vương Thế Kha vỗ trán một cái, bất đắc dĩ dựa vào vách tường, nói: "Đường tình duyên của cậu sao lại chông gai đến vậy? Một người đàn ông xuất sắc như vậy mà lại gặp phải một người phụ nữ như cô ta, thực sự là …."

"Được rồi, đừng ở đó giả mù sa mưa nữa." Nhiếp Phong giơ tay lên cho Vương Thế Kha một quyền, nhìn thấu tâm tư bạn tốt nói: "Có phải cậu sợ sau khi tôi kết hôn thì ba mẹ cậu lại bức hôn cậu?"

Trong lòng Vương Thế Kha thầm nguyền rủa trong lòng. Nói về việc khôn khéo, mưu lược thì không ai là đối thủ của Nhiếp Phong. 

Nhớ lại lúc đó, Nhiếp Phong đang dựa người vào vách tường, uể oải liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay thì thấy đã hơn hai giờ sáng.

Sau khi anh dỗ Nhiếp Học Văn ngủ xong, một mình ngồi trước máy vi tính xử lý công việc thì nhận được điện thoại của Tư Hoài Dương.

Trong điện thoại, giọng của Tư Hoài Dương gấp đến độ nói không rõ ràng, chỉ nói Bạch Tuyết đột nhiên té xỉu, toàn thân xụi lơ vô tri vô giác. Nhiếp Phong giật mình, đánh thức Nhiếp Học Văn và dẫn cậu đi cùng anh đến bệnh viện mà Tư Hoài Dương đã cho địa chỉ. Nhưng bệnh viện kia chỉ kiểm, tra đơn giản và sau đó kết luận không có phát hiện bất kỳ tình huống khác thường. Bởi vì lúc ấy cũng đã quá muộn nên máy móc cũng không hoạt động tốt được.

Nhiếp Phong không nói hai lời liền ôm Bạch Tuyết đi tới bệnh viện tư nhân do nhà Vương Thế Kha mở.

Bệnh viện của nhà họ Vương – bệnh viện Tể Phong ở thành phố Z đã có mười ba năm lịch sử, ban đầu là một bệnh viện tư nhân, càng mở càng lớn, đến nay đã lớn mạnh không ai sánh kịp.

Trở lại cuộc đối thoại, thấy suy luận của mình bị Nhiếp Phong phủ nhận thì Vương Thế Kha cũng chỉ đành lấy tinh thần chuyên nghiệp của mình ra hỗ trợ phân tích.

"Căn cứ vào phản ứng của người vợ chưa cưới này của cậu, có lẽ đây là lần đầu cô ấy bị trúng chất độc. Vì vậy, cơ thể của cô ấy mới có phản ứng mạnh như thế." Vương Thế Kha cầm kết quả xét nghiệm phất tay qua lại, cau mày nói tiếp: "Tôi cảm thấy lạ không biết cô ấy tiêm ở chỗ nào trên cơ thể, đã vậy chất độc phát tác rất nhanh, hơn nữa lực sát thương lại rất lớn."

Nhiếp Phong cũng cau mày suy tư một lúc, trầm giọng nói: "Hay là người khác đã tiêm vào người cô ấy?" Suy đoán theo chiều hướng này có thể đúng.

Vương Thế Kha suy nghĩ một chút, nói: "Nếu như người khác tiêm vào,  như vậy nơi thân thể sản sinh phản ứng nhanh nhất hẳn là... vị trí gần cột sống."

Lòng Nhiếp Phong run rẩy, anh đang nghĩ tới một màn đáng sợ. Có thể một người nào đó cố tình tiếp cận cô và tiêm chất độc vào thân thể cô.  

Dường như Vương Thế Kha cũng có ý nghĩ giống Nhiếp Phong nên khuôn mặt anh ta đầy kinh ngạc, nói: "Là ai muốn hại cô ấy?"

Tiêm vào ngay cột sống là một hành vi khá nguy hiểm vì nếu không cẩn thận sẽ khiến người khác bị bại liệt.

"Không chỉ muốn hại cô ấy mà người này cũng đã từng học qua ngành y." Nhiếp Phong âm trầm cười lạnh một tiếng "Nếu như tôi đoán không sai, người này không phải trùng hợp gặp Bạch Tuyết mà cố tình hại cô ấy."

Vẻ mặt Vương Thế Kha cũng nghiêm nghị, "Vậy cậu làm sao? Báo cảnh sát hả?"

Lắc đầu một cái, Nhiếp Phong lạnh lùng thốt lên: "Liên quan đến chất độc là vấn đề rất nguy hiểm, báo cảnh sát sẽ khiến mọi chuyện càng thêm phức tạp thôi. Tôi muốn âm thầm điều tra một chút."

"Cậu thấy ai khả nghi không?" Vương Thế Kha quan tâm hỏi.

Ánh mắt Nhiếp Phong buồn bã, nói: "Chưa có ai."

Bởi vì người muốn hại Bạch Tuyết quả thật... không ít.

Hết chương 91.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play