Cô thật không muốn nhưng lòng hiếu kỳ dẫn đưa Bạch Tuyết đến quán cà phê ở tầng ba.
Lạnh lùng ngồi trước mặt Đái Kiều Nhu, Bạch Tuyết nhàn nhạt nói: "Cô muốn kể chuyện gì?"
Sao chị em nhà họ Đái lại luôn cố chấp, lúc nào cũng muốn cho cô “lời khuyên” như thế? Bạch Tuyết cảm thấy trong đó phải có nguyên nhân gì đó.
Mặc dù chị em nhà họ Đái bày ra bộ dáng khoan dung nhưng thực chất là muốn khích bác cô mới đúng. Tuy vậy, lòng hiếu kỳ trong lòng cô khiến cô không cách nào bình tĩnh được.
Đái Kiều Nhu bưng ly lên uống một hớp cà phê, hé miệng cười cười.
"Tôi cứ nghĩ rằng cô sẽ không tới đấy." Đái Kiều Nhu ưu nhã nói: "Tôi thừa nhận lần trước mời cô đến khách sạn là một chuyện thất sách."
"......" Đáy lòng Bạch Tuyết cười lạnh mà cô cũng im lặng không nói tiếng nào.
"Tiểu thư Bạch còn trẻ tuổi lại sớm thích Nhiếp Phong, cho nên cũng không muốn nghe tôi nói thêm bất cứ điều gì. Nhưng tôi vẫn có một chuyện muốn giải thích những hiểu lầm giữa hai chúng ta." Đái Kiều Nhu để ly xuống trịnh trọng nói.
"Hiểu lầm?" Bạch Tuyết chau mày, nói: "Tôi lại không biết mình hiểu lầm cái gì."
Đôi tay mềm mại của Đái Kiều Nhu để chung một chỗ, nhìn vào mắt Bạch Tuyết nhẹ giọng nói: "Tiểu thư Bạch, có phải cô cho rằng tôi với Nhiếp Phong có điều gì đó mập mờ hay là tôi và anh ấy đã từng có mối quan hệ tình cảm gì đó? … Chuyện cũ?"
Bạch Tuyết sửng sốt, cũng không ngờ Đái Kiều Nhu lại hỏi thẳng mình như vậy, trong nhất thời cô cũng không biết mình phải trả lời thế nào.
Qua ánh mắt và biểu hiện của Bạch Tuyết, Đái Kiều Nhu liền hiểu rõ suy đoán của mình là đúng.
Ngay cả Bạch Tuyết có cá tính mạnh mẽ, cơ trí nhưng cũng không thể vượt qua sự kín đáo, giảo hoạt của Đái Kiều Nhu.
Mí mắt rũ xuống, Đái Kiều Nhu tỏ vẻ mình rất bất đắc dĩ nói: "Tiểu thư Bạch, cô thật sự đã hiểu lầm rồi, thật ra tôi và Nhiếp Phong không phải có mối quan hệ nào khác, nói cách khác hai chúng tôi giống như là kẻ thù."
"Từ đầu đến cuối, tôi chỉ yêu thích một người thôi, đó là Nhiếp Vân không phải Nhiếp Phong." Giọng Đái Kiều Nhu vẫn đều đều nói: "Nhưng hai anh em Nhiếp Vân và Nhiếp Phong lại yêu cùng một người phụ nữ...... Ấy ấy, cô chớ hiểu lầm, người đó không phải tôi.”
Không...... Không phải Đái Kiều Nhu sao? Nhưng Nhu Nhu và Rose......
Đái Kiều Nhu thở dài, lại uống một hớp cà phê, trông có vẻ cực kỳ phiền muộn.
"Tôi hiểu tiểu thư Bạch nhất định rất ghét tôi nhưng chẳng qua trong lòng tôi cũng không muốn cô lại rơi vào vết xe đổ của Kiều Nghiên mà thôi."
"Tại sao cô giúp tôi?" Bạch Tuyết nghi ngờ nhìn Đái Kiều Nhu. Cô không tin một người phụ nữ vốn ghét mình lại nguyện ý muốn giúp đỡ mình.
Mắt Đái Kiều Nhu nhìn thẳng Bạch Tuyết đang ngơ ngẩn ngồi đó như có điều suy nghĩ, hồi lâu cô ấy mở miệng nói: "Tôi không phải mẹ ruột của Học Văn, chuyện này cô biết không?"
Bạch Tuyết giống như người mới vừa bị thiên lôi đáng trúng, cô trợn to hai mắt nhìn Đái Kiều Nhu.
"Ha ha, xem ra Nhiếp Phong cũng chưa dám nói sự thật với cô. Tiểu thư Bạch, cô thật quá ngây thơ, chưa hiểu hết về người đó mà lại dám kết hôn với anh ta?"
Bởi vì...... Bởi vì anh ta nắm được yếu điểm của cô.
"Mặc dù tôi là vợ của Nhiếp Vân nhưng người Nhiếp Vân yêu không phải là tôi." Giọng Đái Kiều Nhu có chút lạnh lùng "Nhiếp Học Văn chính là kết quả tình yêu của Nhiếp Vân và người phụ nữ mà anh ta yêu mến. Nhưng người phụ nữ đó lại không phải là vợ của Nhiếp Vân. Bên cạnh đó, người phụ nữ đó cũng là người mà Nhiếp Phong thầm yêu mến. Nói chính xác là hai anh em cùng thích một người phụ nữ, mà anh trai lại có thể cùng cô ấy sinh đứa bé…… Chuyện này có thú vị không? "
Đôi môi Bạch Tuyết khẽ run, đôi tay đang để trên đùi nắm chặt thành quyền, móng tay cào vào lòng bàn tay đau nhói.
"Vậy nhẫn kết hôn có khắc chữ Nhu Nhu và Rose......" Cô nghĩ ngay lúc Nhiếp Phong kêu tên Nhu Nhu và thời điểm cô nhìn thấy mặt nhẫn kết hôn có chữ Rose.
Ánh mắt Đái Kiều Nhu chợt lóe sáng, không cách nào che giấu thù hận, nói: "Nhu Nhu này không phải Nhu Nhu kia, đã vậy còn khắc tên Rose lên nhẫn kết hôn....." Cô cắn chặt hàm răng nói không ra lời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT