Hai cha con nhà họ Nhiếp đang khoa trương phòng đại nói sai sự thật nhằm ép Bạch Tuyết cưới. Còn vợ chồng nhà họ Bạch nghe xong, trong lòng họ cũng đang phân vân suy tính chuyện gả Bạch Tuyết cho Nhiếp Phong làm vợ và làm mẹ kế của Nhiếp Học Văn.
Sau khi tiễn hai cha con nhà họ Nhiếp, Bạch Tuyết mặc kệ cha mẹ mình đang thảo luận chuyện hôn sự của cô ở phòng khách, cô mệt lả chạy trốn vào phòng mình nghỉ ngơi.
Suy nghĩ về tình hình bây giờ, Bạch Tuyết cảm thấy mình tựa như tên đã được lắp vào cung, không thể không bắn được.
Sao cô lại bị vây hãm vào vòng hôn nhân với Nhiếp Phong chứ? Cũng không làm cách nào thoát được anh ta.
Nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra, nó như một giấc mộng cứ đeo bám cô mãi.
Nghỉ ngơi một lát, sau đó cô đi tắm, khi Bạch Tuyết đi ngang qua phòng của cha mẹ thì thấy họ vẫn còn đang bàn luận chuyện hôn nhân của mình.
Chợt điện thoại ở phòng khách vang lên, cô chủ động chạy tới bắt máy.
"A lô, xin chào, đây là nhà họ Bạch." Bạch Tuyết nhỏ giọng nói.
"Tiểu Bạch, là cậu à?" Giọng nói của Tư Hoài Dương cùng nụ cười hớn hở của cậu ta truyền đến, nói: "Điện thoại di động của cậu đâu? Rảnh không, ra ngoài uống một ly đi."
Nhìn lên đồng hồ treo tường, Bạch Tuyết nhíu mày, nói: "Cậu đang vui vẻ hay là đang thất tình đấy?"
Thật lạ, mười giờ rưỡi khuya lại tìm cô uống rượu.
"Phi phi phi!" Tư Hoài Dương hứ mấy tiếng, nói: "Cậu im cái miệng quạ đen của cậu lại cho tớ. Tình cảm giữa tớ và Hoa Nhị Nhị rất tốt, mau ra đây, tớ đang đứng ở dưới lầu nhà cậu."
Không thể nào! Bạch Tuyết đặt điện thoại xuống chạy ra ban công mở cửa sổ. Quả nhiên, cô nhìn thấy Tư Hoài Dương đang ngửa đầu vẫy tay với mình.
Đồ điên! Nhỡ cô không có ở nhà thì sao?
Bạch Tuyết chạy về phòng thay quần áo và dự định chạy ra ngoài. Lúc này, cha mẹ Bạch đã di chuyển ngồi ở phòng khách rồi.
"Tiểu Tuyết, là ai vậy?" Ba Bạch hỏi.
"Ba, mẹ, Hoài Dương đang đợi con dưới lầu, cậu ấy có chuyện muốn nói với con. Con đi ra ngoài trước." Bạch Tuyết vội vã chạy ra ngoài.
Nhìn cánh cửa nặng nề đóng lại, mẹ Bạch thở dài, nói: "Nhìn thiếu gia họ Nhiếp chững chạc hào phóng, tài sản không tồi, tôi thật ngạc nhiên tự hỏi sao cậu ấy lại muốn cưới Bạch Tuyết làm vợ đây? Không phải chỉ muốn vui đùa thôi chứ?"
"Không đâu mà, người ta có thành ý nên mới muốn kết hôn, thậm chí anh ta còn dẫn con trai mình đến đây nữa rồi. Bà cũng đừng nghĩ nhiều nữa." Ba Bạch an ủi.
**
Bạch Tuyết chạy như bay xuống lầu, vừa xuống bậc thang cô lại bị lệch chân nên ngã xuống. Cũng may nhờ có Tư Hoài Dương kịp bước đến ôm lấy cô.
“Cậu cẩn thận một chút." Tư Hoài Dương vừa đỡ Bạch Tuyết, vừa gõ đầu cô một cái, nói: "Vội vội vàng vàng làm gì, té ngã, trầy trụa mặt mày, cậu đừng cứ ỷ vào tớ như vậy."
Bạch Tuyết đánh một quyền vào vai Tư Hoài Dương, tâm tình thoải mái vì bên cạnh cô luôn có thanh mai trúc mã cười giỡn khiến....ddlqqqd...lòng cô quên hết mọi ưu phiền.
Tư Hoài Dương luôn có loại ma lực này, luôn có thể làm biến mất các loại tâm tình không vui, có thể khiến cô vui vẻ chỉ trong nháy mắt.
Lên xe Tư Hoài Dương, hai người đấu võ mồm một lúc, sau đó Bạch Tuyết mới đề cập vào chuyện chính.
"Yên tâm, Nhị Nhị không rảnh rỗi như cậu, cô ấy có chuyến bay rồi." Tư Hoài Dương trêu đùa nói.
Thì ra bạn gái có việc nên cậu ấy mới lén lút tìm cô. Trong lòng Bạch Tuyết bất chợt có cảm giác lạ, giống như cô là tiểu tam đi trộm người yêu của người khác vậy.
"Tớ tìm cậu uống rượu, thứ nhất là muốn cảm ơn, thứ hai là để ăn mừng." Tư Hoài Dương bắt đầu lái xe, cũng thu hồi nụ cười, chân thành nói: "Nếu không có cậu giúp đỡ thì lần này gia đình tớ …….”
"Aida, tớ buồn nôn rồi đây." Bạch Tuyết cười khẽ, đẩy vai Tư Hoài Dương nói: " Chúng ta làm bạn bè cũng nhiều năm rồi, nói cảm ơn thật khách khí chi bằng cậu khao tớ một chầu là được."
Tư Hoài Dương cười ha hả.
Hai người thanh mai trúc mã cứ ngây thơ cười đùa mà không để ý đến một chiếc xe vẫn luôn theo đuôi sau xe họ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT