Máy bay vừa hạ cánh, Bạch Tuyết vừa xoa cổ mình vừa đi theo sau Nhiếp Phong. Đột nhiên cô nghe Nhiếp Phong nói xong, cô bỗng ấp úng “Ăn...... ăn cơm với mẹ anh sao? Em...... Em chưa chuẩn bị gì hết mà.”
Nhiếp Phong buông tay xuống, lạnh lùng liếc mắt nhìn Bạch Tuyết khiến cô bị doạ sợ đến nỗi không dám nói gì.
Quay đầu nhìn phía lối ra, anh thấy tài xế Kim đang đứng đợi từ lúc nào.
“Bây giờ em ăn mặc cũng chỉnh tề lắm rồi, chỉ cần em về căn hộ của anh trang điểm lại một chút là được.” Nhiếp Phong không cho cô từ chối nên nói.
Bộ đồ cô đang mặc chỉnh tề sao? Nhìn xem, trên người cô là chiếc áo đầm nhăn nhúm màu hồng nhạt do ngồi máy bay nhiều giờ liền.
“Nhưng......” Bạch Tuyết cương quyết muốn trì hoãn cuộc gặp mặt giữa mình với mẹ của Nhiếp Phong.
“Tổng giám đốc Nhiếp.” Tài xế Kim lễ phép cúi người chào anh, ngăn lời nói của Bạch Tuyết.
Người này không phải là tài xế của công ty, Bạch Tuyết đứng sau lưng Nhiếp Phong nhìn tài xế Kim.
“Bây giờ ông hãy đưa tôi và Bạch Tuyết về căn hộ trước để chúng tôi sửa soạn một chút. Sau đó ông đưa chúng tôi về biệt thự.” Nhiếp Phong nói với tài xế.
“Dạ, Tổng giám đốc Nhiếp.” Tài xế Kim ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào mắt Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết bị tài xế Kim nhìn với ánh mắt đầy hiếu kỳ thì cô cũng cảm thấy ngại ngùng, cố tình quay đầu sang hướng khác để tránh ánh mắt của ông ta.
Nhiếp Phong thay quần áo xong, vừa từ phòng ngủ đi ra vừa sửa sang lại tay áo. Khi đi qua cửa phòng khách thì anh buộc phải dừng bước vì trông thấy một cảnh tượng vô cùng hấp dẫn.
Bạch Tuyết mặc chiếc áo sơ mi của anh, đứng trong phòng khách ủi chiếc áo đầm được may bằng lụa tơ tằm. Lúc này anh thấy cô thật hấp dẫn và quyến rũ.
Mặc dù khi đi Bắc Kinh cô cũng có đem theo đồ thường nhưng đó chỉ là áo thun và quần jean. Nếu bây giờ cô mặc nó thì cô cảm thấy rất khó chịu. Vì thế, Bạch Tuyết lôi từ trong tủ quần áo của Nhiếp Phong ra một chiếc áo sơ mi rộng và dài đến gần gối, sau đó cô mặc nó và bắt đầu ủi áo.
Mặc dù là đàn ông, nhưng trong nhà anh lại có đầy đủ tiện nghi. Từ đó cho thấy anh rất chú trọng đến đời sống thường ngày.
Không để ý ngoài cửa có người đang “rình rập” nên Bạch Tuyết vừa ủi áo vừa hát ngâm nga một ca khúc, đồng thời chân cô không ngừng gõ theo nhịp bài hát mà mình đang hát.
Treo áo trên tay cầm cạnh cửa sổ, sau khi kiểm tra thấy gió bay sẽ không làm rớt áo, Bạch Tuyết bắt đầu chuẩn bị trang điểm.
“Má ơi!” Khi nhìn thấy Nhiếp Phong đang mơ màng đứng ngoài cửa thì Bạch Tuyết giật mình thét chói tai, “Anh đang làm gì thế? Anh cứ vậy mà không lên tiếng, muốn hù chết em à?” Hai tay cô ôm ngực vì hoảng sợ.
Ánh mắt Nhiếp Phong khẽ nhìn xuống, khuôn mặt thâm trầm không ai biết anh đang nghĩ gì.
Bộ tây trang không kiểu cọ nhưng có thể nhìn ra do bàn tay khéo léo của người thợ chuyên nghiệp làm ra. Chất liệu vải cao cấp có màu lam nhạt kết hợp hài hoà với áo sơ mi cùng tông, cà vạt màu đậm trông anh có vẻ trang nhã nhưng cũng không kém phần lịch lãm.
Nhiếp Phong bước vào phòng khách, kiên định bước tới chỗ Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết hồi hộp, hai tay giữ chặt mép áo lui về phía sau.
“Em...... Em đang trang điểm lại và thay quần áo xong là chúng ta có thể......” Bạch Tuyết cảm thấy dáng vẻ Nhiếp Phong hơi lạ, sao ánh mắt của anh cứ nhìn xuống?
Nhìn theo tầm mắt Nhiếp Phong, cô cũng phát hiện ra thì ra cảnh xuân của mình đang phơi bày. Áo sơ mi bị xốc ngược lên để lộ ra quần lót có dạng chữ T.
Trời ơi! Vì tránh việc khi mặc quần lụa bị người khác thấy quần lót hằn lên nên cô......
Bỗng nhiên Bạch Tuyết ngồi xuống, dùng vạt áo che hai chân mình lại, thẹn thùng nói: “anh ra ngoài đi. Bình thường em không quen mặc thế này đâu.”
Nhiếp Phong cũng tàn ác muốn đùa giỡn với Bạch Tuyết một chút, anh cũng ngồi chồm hổm xuống đất, dùng tay nâng cằm cô lên, mỉm cười, “Xem ra hôn lễ của bạn trai cũ khiến em bị chấn động không nhỏ đây?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT