Mẹ Bạch vừa mở cửa, thấy con gái mình với dáng vẻ mệt mỏi đứng trước cửa.
“Hôm nay con không ở nhà nghỉ ngơi mà cả ngày chạy đi đâu hả? Chẳng lẽ con tăng ca?” Mẹ Bạch nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của con gái mình nên đau lòng nói, “Con gái, làm không nổi thì đừng ép mình.”
Cảm giác đau nhức giữa hai chân khiến cô cảm thấy choáng váng. Hiện giờ cô có cảm giác như không phải là chân mình nữa. Bước vào phòng khách, cô đụng phải chiếc ghế, cô đau đớn nhăn mặt.
Thật vất vả cô mới bước về phòng mình, Bạch Tuyết ném túi xách xuống đất, từ từ nằm xuống, úp mặt trên giường nhưng cả người đau nhức khiến cô kêu thành tiếng.
Lần đầu tiên cô bị Nhiếp Phong dạy dỗ đến mức thảm hại.
Bạch Tuyết vùi mặt vào trong chăn, nhớ lại cuộc kích tình trên giường lớn kia.
Bả vai bên phải còn in dấu răng của anh. Về nhà cô đau đến nỗi nhấc tay lên không nổi, không thể mở khoá vào nhà.
Cô nhớ lại cuộc kích tình đêm qua, anh không vội tiến vào, bàn tay vẫn để trên người cô như muốn đốt nóng thân thể cô. Còn cô, ngoại trừ khóc lóc, chỉ biết cầu khẩn trong lòng, không còn biết nói gì nữa.
Trong đầu cô đều nghĩ về anh, thân thể cũng là của anh. Anh mang đến nhiệt tình, đốt lửa nóng khiến thân thể cô như tan chảy.
Khi anh mặc tây trang, tuy vóc người anh cao lớn, nhưng cũng không to con, mạnh mẽ lắm. Vậy mà khi ở trên giường, anh lại mạnh mẽ dùng bắp thịt đè lên người cô. Hai chân anh giống như nham thạch cứng rắn. Cô muốn đẩy anh ra nhưng cũng không thể làm được.
Cô chỉ cảm thấy anh đang mạnh mẽ ra vào liên tục, mỗi lần đẩy vào khiến thân thể cô rã rời, như muốn kéo linh hồn cô ra khỏi thể xác mình.
Chiếc giường kia chính là địa ngục của cô, nhưng cũng chính là thiên đường của cô.
“Tiểu Tuyết.” Mẹ Bạch bưng chén nước đường đỏ đi tới, thấy con gái không mở đèn, nên thuận tay mở đèn cho sáng. Bà thấy Bạch Tuyết nằm trên giường không biết là ngủ hay là thức, “Mẹ có nấu cho con nước đường đỏ......”
“Nước đường đỏ?” Bạch Tuyết chợt ngồi dậy, cảm thấy cả người đau đớn, “Mẹ, mẹ nấu nước đường đỏ cho con làm gì?”
Chẳng lẽ mẹ cô biết hôm nay cô làm chuyện xấu?
Mẹ Bạch để chén nước đường đỏ trên tủ đầu giường, sau đó ngồi xuống mép giường trách con gái, “Mấy ngày nay con cực khổ quá, lại còn tăng ca. Mẹ thấy chắc là con lại bị đau bụng?”
Cực khổ sao? Đau bụng kinh? Khuôn mặt của Bạch Tuyết càng lúc càng tái nhợt.
Ông trời ơi! Đau bụng kinh quả thật rất tốt nhưng sao đến giờ nó vẫn chưa đến?
*
Ngày thứ hai, cô đi làm, cô ghé đến nhà thuốc mua que thử thai, Bạch Tuyết giống như kẻ trộm đem que bỏ vào trong túi xách và bước vào toà Cao ốc.
Vừa đến công ty, cô bị Đái Kiều Nghiên kéo vào phòng họp, nghe nói giám đốc phòng tiếp thị Hoàng bên Tuyên Hòa gọi điện thoại tới tố cáo rằng tiến độ công việc quá chậm chạp mà buổi lễ khánh thành lại sắp tới gần.
Trong lòng Bạch Tuyết đang có chuyện phiền não nên những lời Đái Kiều Nghiên nói cũng như nghe từ tai tai này lại qua tai kia, căn bản cô cũng không để ý đến nó nữa.
“Sao tôi nói mà cô không có chút phản ứng vậy?”.. Đái Kiều Nghiên tức giận, cô bước đến đẩy Bạch Tuyết, “Cô dám không nhìn tôi à? Còn giả câm giả điếc nữa. Cô đừng tưởng có Tổng Giám Đốc duyệt bản thiết kế của cô thì cô muốn làm gì thì làm. Tôi công nhận cô thông minh, có bản thiết kế độc đáo, mới mẻ hơn những người khác, nhưng tôi tin nếu họ cố gắng hơn nữa thì họ cũng có thể có một bản thiết kế hay hơn cô.”
“Quản lý Đái......” Ánh mắt Bạch Tuyết dao động, tinh thần có chút mệt mỏi, ngẩng đầu nói “Tôi muốn...... Tôi muốn xin nghỉ nửa ngày để đi khám bệnh.”
Tâm tình Bạch Tuyết đang hoảng loạn, không còn tâm trạng giải thích với Đái Kiều Nghiên. Cô nhanh chóng nói xin lỗi và xoay người bước ra khỏi phòng.
“Bạch Tuyết! Cô quay trở lại cho tôi.” Đái Kiều Nghiên tức giận “Tôi sẽ báo cáo việc này với tổng giám đốc Nhiếp, nói cô khinh thường cấp trên, nếu không nghe......”
Nhưng bóng dáng của Bạch Tuyết cũng sớm biến mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT