Edit: Sóc Là Ta –

Truyện chỉ được đăng tại ………

Cha là người đàn ông xấu xa, còn con trai cũng là một đứa trẻ đáng ghét.

Bạch Tuyết thật sự bị tên tiểu tử Nhiếp Học Văn mới gặp chưa đến mười phút làm cho phát cáu lên.

“Cô mắng tôi là tên tiểu tử khốn kiếp thì cũng chính là muốn mắng ba tôi. Lần này cô tiêu rồi.” Nhiếp Học Văn giận dữ giơ ngón tay chỉ về hướng Bạch Tuyết, “Vừa rồi ba tôi giới thiệu rằng cô chính là cấp dưới của ba tôi. Lần này tôi sẽ nói ba tôi trừ lương cô.”

Hừ! Bạch Tuyết lại ngồi xuống, cười lạnh nói: “Ba cậu, ba cậu có thể làm những việc này. Vậy cậu có tài cán gì có thể đánh bại tôi?”

Đứa bé bảy tuổi bị Bạch Tuyết khiêu khích, không làm gì được nên khuôn mặt cậu xệ xuống, môi mím lại, có chút mất hứng.

Nhiếp Phong đi mua nước dưa hấu trở về, đưa một phần cho Nhiếp Học Văn, sau đó ngồi xuống nhìn Bạch Tuyết đang cầm máy chụp hình trong tay, hỏi “Công việc như thế nào?”

“Cứ tiến hành theo kế hoạch.” Bạch Tuyết thản nhiên uống ly nước của mình, nói.

“Vậy em suy nghĩ chuyện anh nói đến đâu rồi?” Nhiếp Phong vừa cầm ly nước trái cây đưa cho con trai mình uống, vừa thừa cơ hội hỏi Bạch Tuyết.

Bạch Tuyết bị sặc, ho khan vài tiếng. Sau đó cô nhìn lại Nhiếp Phong.

Nhiếp Phong nhíu mày chờ câu trả lời.

“Ba à, dì nói không thích ba.” Nhiếp Học Văn lạnh lùng tố cáo, “ Dì còn nói ba là một tên khốn kiếp.”

“Tôi...... Tôi......” Bạch Tuyết trợn mắt, căm tức nhìn Nhiếp Học Văn. Đúng là tên tiểu quỷ nói dối trắng trợn.

Nhiếp Phong cũng lơ đễnh, vỗ đầu con trai mình, cười nói: “Không được bướng bỉnh như vậy.”

Bướng bỉnh sao? Đây chính là xấu xa.

Nhiếp Học Văn bị cha mắng nên không nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn uống nước dưa hấu và ăn bánh ngọt. Điều này làm Bạch Tuyết cảm thấy bất ngờ, cô cứ nghĩ tên tiểu quỷ nghịch ngợm này không sợ trời không sợ đất, thế mà cậu lại sợ ba mình.

Đợi Nhiếp Học Văn ăn xong, Nhiếp Phong và con trai tạm biệt Bạch Tuyết, “Bọn anh còn có việc đi trước, tạm biệt em.”

Bạch Tuyết nhìn Nhiếp Phong quàng vai con trai mình thân thiết, trong lòng có cảm giác khác thường.

“Nhiếp Phong!” Bạch Tuyết mở miệng gọi Nhiếp Phong.

Nhiếp Phong xoay người nhìn về phía Bạch Tuyết cau mày.

Bạch Tuyết liếm môi, bước từng bước nặng nề đến trước mặt Nhiếp Phong. Cô cúi đầu không dám nhìn vào tròng mắt đen của anh, lại không dám nhìn Nhiếp Học Văn đang nhìn cô với ánh mắt thù hằn.

“Việc đó...... Ngày mai anh có rãnh không?” Giọng nói của Bạch Tuyết trầm thấp, chỉ đủ cho một mình cô nghe.

“Cái gì?” Nhiếp Phong hơi cúi đầu, nhíu mày hỏi.

Bạch Tuyết khẩn trương, quấn dây đeo máy chụp hình quanh cổ tay mình, cố gắng cất giọng lớn hơn, nói: “Xin hỏi ngày mai anh có rãnh không? Em muốn...... Em nghĩ chúng ta nên tìm hiểu về nhau trước...... nếu hẹn hò thì...........”

“Được, sáng mai chín giờ, anh đến đón em.” Nhiếp Phong nhanh chóng mỉm cười nói, “Nếu có gì thay đổi thì báo anh biết, tránh cho anh đến mà không thể gặp được em.”

“Ừ.” Bạch Tuyết nặng nề gật đầu một cái.

“Ba, sao ba lại thích loại phụ nữ này?” Nhiếp Học Văn tức giận nói, “Con không muốn người phụ nữ xấu xí này làm mẹ kế.”

Khuôn mặt Bạch Tuyết lạnh lẽo, nhướng mắt nhìn Nhiếp Học Văn, sau đó cô mở miệng nói cũng là nói cho Nhiếp Phong nghe, “Tổng giám đốc Nhiếp, anh dạy con hay thật. Lúc nãy khi anh đi mua nước, cậu bé nói rằng ở nước ngoài những đứa trẻ mười ba tuổi là có thể xem phim cấp ba rồi, nói rằng cái gì cậu cũng biết hết rồi……. Trẻ em phải được giáo dục đàng hoàng, nếu không sau này anh sẽ được bồng cháu sớm đấy….”

Ánh mắt Nhiếp Phong lạnh lẽo, cúi đầu nhìn về phía con trai mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play