“Tiểu Phong! Tiểu
Phong!” Một người phụ nữ trung niên vừa bước vào vừa lớn tiếng hô to,
tìm kiếm giường bệnh của Nhiếp Phong, “Tiểu Phong! Sao lại không cẩn
thận như vậy? Bị thương ở chỗ nào rồi?”
Khúc Như Hoa lo lắng nhìn con trai mình, còn cố ý vén ga giường lên nhìn kỹ một chút. Khi không
thấy có vết thương nào nặng, bà mới cảm thấy yên tâm một chút.
“Mẹ, không có chuyện gì đâu, yên tâm đi.” Nhiếp Phong an ủi mẹ mình.
Khúc Như Hoa giận dỗi, trừng mắt liếc con trai mình. Đến khi bà nhìn thấy
tay trái Nhiếp Phong quấn băng gạc, thầm nghĩ chắc đã bị thương rồi,
khoé mắt bắt đầu ửng hồng.
“Con còn nói không có việc gì sao? Con là người làm việc luôn luôn cẩn thận, tại sao bây giờ......”
“Tổng giám đốc Nhiếp, tôi đã mua nước về rồi.” Bạch Tuyết thở hổn hển.
Khúc Như Hoa nghe thấy giọng của Bạch Tuyết nên nhìn sang. Bà liếc nhìn cô từ trên xuống dưới khiến Bạch tuyết lạnh sống lưng.
Bạch Tuyết cầm nước bước tới giường bệnh, mở nắp đưa cho Nhiếp Phong.
Nhiếp Phong nhận lấy nước uống, sau đó giới thiệu: “Bạch Tuyết, đây là mẹ
tôi. Mẹ à, đây là nhân viên mới của phòng thiết kế, Bạch Tuyết.”
Mẹ của Nhiếp Phong sao? Không phải là chủ tịch tập đoàn PLO đó chứ?
Bạch Tuyết vội vàng cúi đầu chào một góc 90 độ, “Chào Chủ tịch.”
Mới vừa nghe nói là nhân viên mới, Khúc Như Hoa cũng chẳng them quan tâm, bà tiếp tục quay sang hỏi thăm con trai mình.
“Gần đây con bận rộn lắm sao? Phu nhân Đỗ mời con đến dự tiệc hai lần rồi mà con cũng không tham gia, khiến người khác cho rằng mẹ và con có chiến
tranh đấy.” Khúc Như Hoa trách cứ con trai, nói.
Bạch Tuyết lúng túng đứng đó không biết làm gì. Cảm giác bị người khác làm lơ thật không dễ chịu chút nào.
“Bạch Tuyết, cô đi hỏi thăm xem kết quả X-quang của tôi ra sao rồi?” Nhiếp Phong nhìn Bạch Tuyết nói.
Bởi vì lúc ngã xuống, anh bị đập đầu dưới đất, sống lưng có đau một chút nên anh cũng yêu cầu bác sĩ chụp X-quang cho anh.
Bạch Tuyết gật đầu nghe lời, sau đó cô đi ra ngoài tìm bác sĩ.
Bạch Tuyết vừa đi, thì Khúc Như Hoa bén nhạy hỏi: “Con và cô gái kia có chuyện gì xảy ra sao?”
Đừng tưởng rằng chỉ nói một câu”nhân viên mới của công ty” là có thể lừa bà
được. Bà cũng không phải đơn giản, già rồi mắt mờ. Bà có cảm giác ánh
mắt cô gái kia nhìn Nhiếp Phong – con trai bà- dường như rất lo lắng. Bà có cảm giác cô ta không phải sợ Nhiếp Phong với cương vị là sợ cấp trên mà là có chút áy náy lẫn hối hận.
Nhiếp Phong mím môi cười, xem ra chuyện gì cũng không thể lừa gạt được mẹ mình.
“Đó là người con chọn.” Nhiếp Phong thẳng thắn nói.
Sớm muộn gì mẹ mình cũng biết mà anh lại không muốn lừa gạt Khúc Như Hoa.
“Cái gì?” Khúc Như Hoa nhíu mày, lên giọng hỏi, “Con chọn cô gái đó sao? Người phụ nữ đó làm bạn được nhưng......”
“Mẹ!” Gương mặt Nhiếp Phong trầm xuống, khóe mắt liếc sang những giường bệnh khác, nói “Có chuyện gì để về nhà nói sau.”
Khúc Như Hoa im lặng, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
Trong phòng bệnh, giường của Nhiếp Phong là dễ thấy nhất. Không phải vì cuộc
đối thoại lạ lùng của bọn họ mà vì cách ăn mặc, nhìn vào là biết thuộc
tầng lớp cao cấp. Đặc biệt là Nhiếp Phong, anh chỉ ngã xuống đất, bị
trầy xước sơ ngoài da thôi, thế mà lại muốn kiểm tra toàn bộ thân thể,
lại còn nhập viên một ngày. Không phải điều đó quá khoa trương rồi
sao?
Nếu không phải bệnh viện này không có phòng bệnh cao cấp,
thì có lẽ một người cao quý như thế cũng sẽ không chấp nhận nằm phòng
bình thường này.
Bạch Tuyết đến chỗ bác sĩ và y tá hỏi thăm, sau đó dẫn bác sĩ về phòng bệnh Nhiếp Phong. Bác sĩ cũng nói sơ qua về tình trạng của Nhiếp Phong với Khúc Như Hoa. Có lẽ vết thương của Nhiếp
Phong cũng không quan trọng lắm.
Sau khi làm thủ tục xuất viện,
Khúc Như Hoa liền lợi dụng Bạch Tuyết để bà sai việc vặt. Tất cả mọi
việc đều giao cho Bạch Tuyết. Còn Bạch Tuyết vốn cho rằng Nhiếp Phong vì mình mới bị thương nên cũng vui vẻ làm việc, không suy nghĩ nhiều. Cô
nào biết thời điểm đó Khúc Như Hoa đang xem cô là cái đinh trong mắt, cần phải được nhổ tận gốc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT