“Yên tâm đi, chỉ cần
quản lý Đái hướng dẫn tôi về công việc, đừng gây thêm phiền toái cho
tôi, thì tôi bảo đảm sẽ giữ kín việc này.” Bạch Tuyết nhàn nhạt nói, “Dù sao chuyện này cũng có liên quan đến tổng giám đốc Nhiếp nên tôi sẽ
không ngốc đến mức dám làm phiền quản lý Đái.”
Đái Kiều Nghiên buông tay, hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Tuyết, căm hận nói: “Tốt nhất là như thế.”
Nói xong, Đái Kiều Nghiên nổi giận đùng đùng, kéo cửa, bước ra khỏiphòng họp.
Cưới ngầm sao? Anh ta muốn giở trò quỷ gì đây? Hèn gì Đái Kiều Nghiên có thể an tâm làm việc ở tập đoàn PLO này. Chắc mọi người cũng không ngờ cô ta đã từng làm bà chủ tập đoàn PLO.
Trên đường trở về, Bạch Tuyết
đang suy đoán về nguyên nhân vì sao Đái Kiều Nghiên và Nhiếp Phong lại
quyết định cưới ngầm, thì đột nhiên cô có tin nhắn trong điện thoại.
Cô lấy điện thoại di động ra xem tin nhắn, gương mặt Bạch Tuyết bất chợt suy sụp.
“Sau khi tan ca, hãy đến bãi đậu xe khu C, số 105-155, chờ anh.” Đây rõ ràng là mùi vị ra lệnh.
Không cần suy nghĩ cũng biết người vừa nhắn tin cho cô chính là Nhiếp Phong.
Xoá tin nhắn, Bạch Tuyết tiếp tục tới chỗ làm việc của mình.
**
Ngày đầu tiên đi làm, dĩ nhiên là không có việc gì đặc biệt. Bạch Tuyết rảnh rang, nên xem qua mấy bản thiết kế và ngồi nghe các đồng nghiệp thảo
luận về bản thiết kế mới.
Nhiếp Phong thật sự là một người đàn ông quý giá. Trên người anh tỏa ra khí chất đàn ông quyền lực và giàu có.
Nhưng để tiếp quản tập đoàn PLO này, lúc đầu anh tỏ vẻ mình là một chính nhân quân tử, một tổng giám đốc chín chắn, nghiêm túc. Đồng thời, Bạch Tuyết còn nghe nói thật ra Nhiếp Phong có một người anh trai bị tai nạn và
qua đời khi còn mới bảy tuổi. Vì vậy, vị trí chủ tịch tập đoàn PLO này
chỉ còn có mỗi Nhiếp Phong gánh vác.
Tới giờ tan ca, người khác vẫn tiếp tục tán gẫu, còn cô xách túi đứng lên để chuẩn bị ra về.
Không cần biết Nhiếp Phong có bận việc đến nỗi trễ hẹn hay không, nhưng cô vẫn đến nơi hẹn đúng giờ như trong tin nhắn.
Trong lúc chờ đợi, cô lấy điện thoại ra chơi, nhắn tin tán gẫu với Tư Hoài
Dương hơn mấy chục cái tin nhắn. Đang lúc nhắn tin khí thế, một bàn tay
to chắn ngang màn hình điện thoại di động của cô. Bạch tuyết vội ngẩng
đầu lên, thấy gương mặt lạnh lùng của Nhiếp Phong.
“Lên xe.” Nhiếp Phong rút tay về, nhấn remote điều khiển xe, bỗng có âm thanh của xe BMW vang lên.
“Đi đâu?” Bạch Tuyết bị động đuổi theo sau lưng Nhiếp Phong, “Không phải
anh lấy thời gian riêng tư của tôi để ép tôi làm việc cho anh chứ?”
Nhiếp Phong đi tới trước cửa xe, bỗng dừng bước lại. Bạch Tuyết theo quán
tính ngã vào lưng anh, cúi người, lấy tay che chiếc mũi đang cảm thấy
đau đớn của mình.
“Bạch Tuyết, em thật sự cảm thấy giữa chúng ta
không có gì sao?” Nhiếp Phong xoay người nhìn vào mắt Bạch Tuyết, “Bốn
năm trước chúng ta lên giường, em nói chẳng qua chỉ là vui đùa một chút
mà thôi. Còn giờ em sợ gì mà không dám cùng anh đùa vui một lần nữa hả?”
Bạch Tuyết buông đôi tay đang bịt mũi mình ra, ngẩng đầu lên.
Câu nói chán nản nhất trong đời cô chính là cô đã giả bộ làm người phụ nữ
phóng đãng ở trước mặt Đái Kiều Nghiên. Việc sai lầm lớn nhất trong đời
cô chính là cùng Nhiếp Phong xảy ra quan hệ.
Trải qua chuyện
không thể cứu vãn, bây giờ cô cũng ngang tàng, thản nhiên làm như không
có chuyện gì, để Đái Kiều Nghiên không có cơ hội sỉ nhục mình......
“Tổng giám đốc Nhiếp, ngài không hẹp hòi như vậy chứ?” Bạch Tuyết đứng thẳng
người, đùa cợt nói, “Ban đầu, chuyện xảy ra
đêm hôm đó là do tôi và anh tình nguyện. Hơn nữa, tôi là phụ nữ, căn bản anh cũng không có mất mát gì mà.” Cô cố làm ra dáng vẻ phóng đãng, nhìn lại Nhiếp Phong.
Nhiếp Phong lạnh lùng nhếch khóe môi, “Không sai, hiện giờ anh muốn tái hôn, như vậy mới không có bất cứ phiền toái nào.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT