Thật ra Bạch Tuyết cũng mơ hồ nhớ rằng mình chỉ xảy ra quan hệ với Nhiếp Phong có một lần, vì lần đó cô uống say.
Dưới ánh trăng mờ ảo, cô nhớ mình không cảm thấy đau đớn quá mức như trong
sách vở đề cập, chỉ có anh yêu cầu cô gào thét gọi tên anh là “Phong“.
Nhưng lần này, cô thật sự không nhớ mình lại cùng anh ….
Bạch Tuyết gõ vào đầu mình một cái, lấy tấm ga giường trùm mình kín mít và bước vào phòng tắm.
Tắm rửa sạch sẽ xong. Sau đó cô tự nhủ rằng sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra đêm qua.
Làm người phải biết luôn tiến về phía trước. Nếu cứ nhìn những rối rắm ở quá khứ sẽ càng làm mình thêm khổ sở.
Cô thay y phục sạch sẽ, gọn gàng, lấy mỹ phẩm trong túi xách và bắt đầu trang điểm. Sau đó cô rời khỏi căn hộ của Nhiếp Phong.
Đây là một chuỗi khu căn hộ cao cấp, dù là thuê hay mua thì cũng đều có giá xa xỉ.
Ánh mặt trời bên ngoài thật chói mắt, Bạch Tuyết bước ra khỏi căn hộ, giơ
cánh tay lên che ánh mặt trời chiếu thẳng vào mắt, sau đó cô quay đầu
lại liếc mắt nhìn lại căn hộ lần nữa.
Không phải anh đã kết hôn
rồi sao? Vợ anh không có ở nhà sao? Hay là căn hộ này anh mua chỉ để vui vẻ với những người phụ nữ khác?
Bạch Tuyết cười cười, tự chế giễu mình, sau đó cô buông cánh tay xuống đi tới trạm xe buýt.
Mối tình đầu bao giờ cũng đẹp. Có lẽ người đàn ông này không muốn phá hủy hình dáng mối tình đầu tuyệt đẹp trong lòng cô.
Quá khứ khi còn ngồi ở ghế nhà trường thật không vui vẻ gì. Khi ấy, cô còn
trẻ, không sợ trời không sợ đất, vì muốn có hình ảnh tốt đẹp về mối tình đầu của mình trước khi ra trường mà không ngần ngại chủ động ôm ấp yêu
thương, có tình một đêm với Nhiếp Phong. Thậm chí cô còn để bạn gái anh
là Đái Kiều Nghiên phát hiện và tát mình một bạt tai.
Nhưng bây giờ...... Cô đã là người lớn, cũng nên tỉnh táo đối mặt với sự thật.
Bạch Tuyết vẫn luôn nhủ thầm rằng mình không nên để ý chuyện mình cùng Nhiếp Phong vì uống rượu say mà lên giường với anh lần nữa. Mãi cho đến khi
đến trước cửa nhà mình, cô vẫn còn đang tự nhủ thầm mình như thế.
Cuối cùng Tư Hoài Dương vẫn là người hiền lành nhất.
Có lẽ bởi vì cô giúp cậu một lần khiến cậu có thể làm hòa với bạn gái
mình, khiến cậu có thể ngọt ngào với bạn gái mình, nên cậu gọi
điệnthoại trước cho ba mẹ cô rằng ba người uống quá nhiều nên cậu và
bạn gái cậu cùng cô thuê một phòng và ở lại qua đêm. Vì lẽ đó, khi Bạch
Tuyết về nhà cũng không hề bị ba mẹ mắng.
Vì có Hoa Nhị Nhị giúp đỡ nói thêm vào, nên mẹ Bạch rất tin tưởng, mảy may không nghi ngờ chút nào.
Sau khi Bạch Tuyết về nhà, cô tự nhốt mình trong phòng. Còn cha Bạch và mẹ
Bạch cứ nghĩ vì Tư Hoài Dương có bạn gái nên cô buồn bã, thất tình. Vậy thôi.
**
”Thưa tổng giám đốc Nhiếp, cuộc tổ chức mai
mốitrên cầu Hỉ Thước do tập đoàn Thiên Mã tổ chức lần trước đã có tài
liệu chính xác.” Bí thư Trương đặt văn kiện trước mặt Nhiếp Phong “Mời
ngài xem qua.”
Sau khi uống cà phê, cảm thấy tinh thần thoải mái, đang đứng cạnh cửa sổ Nhiếp Phong ngồi trở lại bàn làm việc của mình,
ngồi vào chiếc ghế salon êm ái làm bằng da thật, đầu tiên anh nhìn vào
bìa hợp đồng.
”Vậy hoạt động này trước đây là do Thương Tràng chúng ta tổ chức sao?” Anh hỏi.
Bí thư Trương nhớ lại gật đầu nói: “Thiên Mã, Tuyên Hòa, tập đoàn PLO dưới sự quản lý của Thương Tràng được cử hành mỗi năm một lần. Vì lần này
tập đoàn Thương Tràng hợp tác với Kỳ Hạ, còn có hợp tác xã liên minh cho nên ….
”Tôi biết rồi, cậu ra ngoài đi.” Nhiếp Phong để ly cà
phê xuống, cắt ngang lời nói của thư ký, “Hãy tạm hoãn cuộc họp lúc ba
giờ chiều, lùi lại nửa giờ.”
Bí thư Trương sửng sốt, nhưng cũng không dám nói thêm điều gì, lui ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc.
Mở bản hợp đồng trên tay ra, Nhiếp Phong dễ dàng tìm ra cách thức liên lạc bên dưới phần ký kết hợp đồng.
Như anh suy đoán, đối phương lưu hai số điện thoại: một là số điện thoại bàn, hai là số điện thoại di động.
Cầm điện thoại trên bàn làm việc mình, Nhiếp Phong bắt đầu nhấn số điện
thoại cố định gọi trước, bởi vì gọi loại điện thoại này mới thể hiện
phép lịch sự.
”Xin chào, xin hỏi đây có phải là văn phòng làm
việc của Tổng Giám Đốc tập đoàn PLO, tôi họ Nhiếp.” Điện thoại vừa
thông, Nhiếp Phong liền dựa lưng vào ghế, thoải mái gọi điện thoại,
”Đúng vậy, tập đoàn chúng tôi cùng hợp tác với hợp tác xã liên minh...
...”
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời vẫn chói, chang, còn Bạch Tuyết trốn trong nhà dưỡng thương,
bỗng nhiên cô cảm thấy lạnh run, hắt xì một cái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT