Edit: Sóc Là Ta - 

Khuôn mặt Khúc Như Hoa lúc đỏ lúc trắng, bà liếc mắt nhìn con trai mình nói: "Con đây là... đây là đuổi mẹ đi sao? Ha ha!" Bà nở nụ cười thê lương "Quả nhiên con trai như lang sói, cưới vợ xong đã mau chóng quên mẹ. Con cũng giống y như anh trai con, mẹ đều muốn tốt cho các con mà các con lúc nào cũng cảm thấy mẹ hại các con."

Nhiếp Phong không muốn nói nhiều bởi vì giải thích càng nhiều thì cũng không cách nào xoay chuyển ý nghĩ trong đầu của Khúc Như Hoa.

Bạch Tuyết lại tiếp tục nép vào lồng ngực Nhiếp Phong, cảm nhận sức mạnh kiên định của anh, có như vậy cô mới cảm thấy an tâm.

Khúc Như Hoa từ từ xách túi của mình đứng lên. Lần này đến đây, bà nghĩ mình sẽ có được những thứ mình muốn từ Nhiếp Phong, lại không ngờ tình hình lại xảy ra trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của bà. 

"Nhiếp Phong, mẹ chuẩn bị tổ chức hội đồng quản trị và cũng lại cân nhắc..." Khúc Như Hoa đi tới cửa xoay người mạnh mẽ nhìn Nhiếp Phong và Bạch Tuyết "Lại một lần nữa cân nhắc về vị trí tổng giám đốc tập đoàn PLO của con."

Nhiếp Phong chỉ cười cười: "Con nghĩ khi nhận chức tổng giám đốc tập đoàn PLO này, con đã quản lý rất tốt, cũng sẽ không cảm thấy hổ thẹn với ông nội và ba mình một phen khổ cực."

Khúc Như Hoa cười lạnh hai tiếng, mở cửa rời đi.

Sau khi cửa chính dần dần được đóng lại, Bạch Tuyết lo lắng ngẩng đầu lên nhìn Nhiếp Phong, bình tĩnh nói: "Dù nói thế nào, anh vẫn là con trai của mẹ, sao mẹ lại cứ muốn đuổi anh ra khỏi tập đoàn PLO?"

Bạch Tuyết không hiểu nổi, lẽ nào Khúc Như Hoa muốn đem tập đoàn PLO giao cho người khác quản lý sao?

"Không sao." Nhiếp Phong cúi đầu cười với Bạch Tuyết "Đúng lúc anh cũng có thể thoát khỏi gông xiềng, có thể nghỉ ngơi ở bên cạnh em và Học Văn rồi. Có thể chúng ta sẽ lên kế hoạch cùng nhau đi du lịch sau khi Học Văn kết thúc khoá học."

Choàng vai Bạch Tuyết, Nhiếp Phong nói với phong thái ung dung, động viên cô đừng lo lắng.

**

Đối với việc trị liệu của Tân Nhu, có thể chia làm hai giai đoạn mà giai đoạn thứ nhất là tiến hành chữa trị trong nước.

Khó khăn lắm ba người một nhà mới được đoàn tụ. Nhiếp Học Văn cũng từ từ hoạt bát, cũng không còn nhắc đến chuyện đi gặp Đái Kiều Nhu. 

Đái Kiều Nhu cho Nhiếp Học Văn chiếc điện thoại di động nhưng bị Nhiếp Phong tịch thu và đặt trong ngăn kéo. Một ngày kia, Bạch Tuyết vào phòng tìm đồ thì phát hiện chiếc di động, hơn nữa liền nhận ra đó chính là chiếc điện thoại trong tay Nhiếp Học Văn lúc trước.

Bởi vì chiếc điện thoại này cực kỳ đơn giản, hơn nữa lại là loại di động dành cho những người lớn tuổi với nút Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,bấm bình thường. Ngoài ra cũng không có chức năng gì đặc biệt. Trong nhà, Nhiếp Phong và cô đều dùng những mẫu mã mới của tập đoàn Trí Năng mà Bạch Tuyết cũng rất có ấn tượng với mẫu này.

Di động thường xuyên ở trạng thái tắt máy, Bạch Tuyết suy nghĩ một chút rồi nhấn nút khởi động máy.

Đái Kiều Nhu liên lạc với Nhiếp Học Văn không được thì cô ta sẽ dùng cách gì đây?

Lúc này, di động của Bạch Tuyết vang lên, cô buông chiếc điện thoại kia xuống và cầm điện thoại của mình lên.

"Tiểu Bạch, tớ muốn gặp cậu." Giọng nói của Tư Hoài Dương có chút suy sụp.

Bạch Tuyết sững sờ "Sao vậy?"

Một Tư Hoài Dương luôn luôn ngạo mạn, phong thái lẫm liệt thì vì chuyện gì lại sa sút như vậy?

"Gặp mặt một lần đi." Tư Hoài Dương thở dài nói.

Bạch Tuyết cảm thấy có chút bận tâm về Tư Hoài Dương. Cô vội vã thu xếp một lúc rồi ra ngoài.

Ở quán ăn mà bọn họ thường đến, Bạch Tuyết nhìn thấy người khác đang chú ý đến Tư Hoài Dương.

Sở dĩ Tư Hoài Dương khiến người khác chú ý là bởi vì cậu ta có thân hình cao lớn đẹp trai, lại mặc âu phục hàng hiệu.

Bạch Tuyết bước đến gần hơn một chút, trong lòng thầm đánh giá cách ăn mặc đặc biệt của Tư Hoài Dương, nói: "Cậu đang làm gì? Không phải nói thích nhàn nhã thoải mái, không hợp với cách chưng diện trong những bộ âu phục sao? Sao lại ăn mặc long trọng như thế để gặp tớ... Cậu muốn mượn tiền?"

Tư Hoài Dương nguýt Bạch Tuyết một cái, tức giận nói: "Ngồi đi, uống gì?"

"Hồng trà đi." Bạch Tuyết chỉ vào ly hồng trà, sau đó nhìn Tư Hoài Dương với ánh mắt lạ lẫm: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Tư Hoài Dương cầm ly cà phê của mình lên uống cạn sạch, lại gọi người phục vụ  bưng cho mình ly khác.

Xem ra cậu ấy rất buồn phiền... Bạch Tuyết cũng không hỏi tiếp, ngược lại âm thầm tự hỏi không biết Tư Hoài Dương tới tìm mình là muốn nói chuyện gì.

"Tớ... Ngày hôm nay tớ đi xem mắt." Tư Hoài Dương khẽ cắn răng tàn nhẫn quyết tâm nói.

"Phụt!" Bạch Tuyết che miệng lại bật cười, may là ly hồng trà còn chưa đưa lên chứ nếu không nhất định cô đã phun thẳng lên mặt Tư Hoài Dương rồi "Cậu... Cậu đi xem mắt?"

Gương mặt tuấn tú của Tư Hoài Dương đỏ như quả cà rốt, cũng khó chịu kéo cà vạt lại, sau đó dùng ánh mắt hung ác liếc nhìn Bạch Tuyết "Không được sao?"

Bạch Tuyết liền vội vàng lắc đầu, nhận ly hồng trà do người phục vụ đưa tới.

Sau khi người phục vụ rời đi, Bạch Tuyết mới cười nói: "Xem mắt cũng rất tốt nhưng tớ chỉ lo người ta không phải thật sự muốn xem mắt mà họ chỉ muốn lừa cậu mà thôi."

"Tớ biết cậu sẽ nói như vậy." Tư Hoài Dương lẩm bẩm uống cà phê.

"Là cô gái như thế nào?" Bạch Tuyết cảm thấy hứng thú hỏi.

"Tớ cũng không để ý." Tư Hoài Dương nói rõ sự thật.

Bạch Tuyết đổ mồ hôi hột nhìn Tư Hoài Dương, tên tiểu tử này có thật sự muốn đi xem mắt không chứ? Sao lại tỏ rõ phản ứng của mình như thế? 

"À,đúng rồi, tớ tìm cậu thực ra là có chuyện khác." Sắc mặt Tư Hoài Dương trở nên nghiêm trọng "Thực ra là... là liên quan đến Hoa Nhị Nhị..."

Bạch Tuyết hơi nhướng mày, nói: "Cậu không quay trở lại với Hoa Nhị Nhị là được. Tuy rằng tớ không tán thành nhưng cũng sẽ không phản đối. Tớ khuyên cậu nên suy nghĩ kỹ.”

Người phụ nữ một chân đạp hai thuyền kia, sau khi bị phát hiện lại điên cuồng tìm đến cô để gây phiền phức, có thể thấy được trước đây mọi hành động cùng cử chỉ dịu dàng cũng chỉ là giả tạo. 

Nhưng Bạch Tuyết biết Tư Hoài Dương vốn đã đặt hết chân tình vào Hoa Nhị Nhị, nếu đối phương yêu cầu hoà hợp lại thì Tư Hoài Dương bị dao động cũng là chuyện rất bình thường.

Tư Hoài Dương thở dài, để ly cà phê vào đĩa, cúi đầu nói: "Hôm nay, trong lúc tớ đang trong buổi tiệc xem mắt thì đồng nghiệp của Hoa Nhị Nhị đã gọi điện thoại cho tớ, nói đơn giản về tình trạng gần đây của Hoa Nhị Nhị. Cô ấy... thật sự không tốt."

Bạch Tuyết cũng chỉ biết thở dài, thực ra tình trạng của Hoa Nhị Nhị có khó khăn hay thuận lợi thì có liên quan gì đến cậu ta chứ? Bọn họ đã kết thúc rồi mà.

"Nói đến đây, tớ vẫn chưa hỏi cậu một chuyện." Bạch Tuyết nhướng đôi lông mày nhìn Tư Hoài Dương, nói: "Làm sao cậu lại biết được Hoa Nhị Nhị một chân đạp hai thuyền? Ngày đó, khi ở quán bar có chuyện, cậu giao tớ cho Nhiếp Phong, sau đó cũng liền không còn thấy bóng dáng cậu nữa, hẳn là cậu đi... và phát hiện ra việc đó phải không?"

Bạch Tuyết muốn nói "đi bắt " nhưng lời còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì sửa lại.

"Một người bạn đang ngồi trong một quán rượu trước cửa thì nhìn thấy Hoa Nhị Nhị cùng một người đàn ông từ bên trong xe đi ra. Hơn nữa, ở trên xe bọn họ lại ôm hôn nhau nồng nhiệt..." Giọng Tư Hoài Dương khô khốc nói: "Vì vậy, cậu ấy gọi điện thoại nói với tớ.”

Ngoại trừ người bạn thanh trúc mã là Bạch Tuyết cô thì Tư Hoài Dương cũng còn có một người bạn xấu. Anh ta thường thường ra ngoài chơi nhạc, đại thể là con nhà giàu hoặc làm ra vẻ giống như mình là con cái đại gia. Những người đàn ông này ngoại trừ thích ăn mặc biểu hiện phú quý và giai cấp của mình còn có yêu thích những người phụ nữ lăng loàn trắc nết kia. 

Tư Hoài Dương cũng được xem như một người đàn ông chân chính và lịch lãm. Trước đây bên cạnh cậu ta có không ít người mẫu, hoa khôi bám theo nhưng kể từ khi cậu giao du với người phụ nữ làm tiếp viên hàng không Hoa Nhị Nhị này thì cậu ta cũng trở nên nghiêm túc hẳn lên. Đương nhiên cũng sẽ dẫn cô ấy đến ra mắt bạn bè của mình. 

Mà cũng chính là đám bạn này lại phát hiện Hoa Nhị Nhị trèo cao, còn cố ý lái xe theo dõi người đàn ông đã đưa Hoa Nhị Nhị về nhà. Sau đó, bọn họ gọi điện thoại thông báo cho Tư Hoài Dương, mà Tư Hoài Dương cũng đã nhìn thấy rõ ràng màn tạm biệt thân thiết giữa Hoa Nhị Nhị với người đàn ông kia khi đứng ở dưới lầu nhà cô.

Nhưng Tư Hoài Dương không phải loại người sẽ xông lên đánh nhau, ẩu đả với tình địch để làm mất đi hình tượng đàn ông chân chính của mình. Cậu cố gắng khống chế tình cảm trong lòng mình, chờ Hoa Nhị Nhị lên lầu mở cửa phòng ra thì Tư Hoài Dương mới gọi điện thoại nói thẳng với Hoa Nhị Nhị, cuối cùng là nói chia tay.

Hóa ra sự việc là như thế. Bạch Tuyết thầm than thở người tính không bằng trời tính. Chuyện Hoa Nhị Nhị làm vốn không đúng, Tư Hoài Dương có thể nhẫn nhịn chờ đến khi cô ấy lên lầu mới gọi điện thoại đã là một hành động hiền lành lắm rồi. Ít nhất cậu ấy còn muốn cho Hoa Nhị Nhị một đường lui, khiến cô phải lựa chọn cậu hay là một người đàn ông kia?

"Hóa ra là như vậy." Bạch Tuyết dựa vào lưng ghế, nói: "Vì cậu mà tớ còn bị một lần oan ức đấy, thiếu chút nữa là Hoa Nhị Nhị giết chết tớ rồi. Có điều..."

Nhớ lại cảnh ngày ấy Hoa Nhị Nhị đến bệnh viện gây sự, Phùng Lan cũng xuất hiện. Nếu như không phải lúc đó Hoa Nhị Nhị Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,làm huyên náo đến long trời lở đất dẫn tới một đám người kia thì cô cũng không biết Phùng Lan dự định làm gì đối với mình nữa đây?

Bạch Tuyết nghĩ đến khả năng này, toàn thân bỗng run bần bật.

Xem ra Nhiếp Phong nói muốn dẫn Phùng Lan và Tân Nhu cùng đi đến nước ngoài, quả thật là cách thức vô cùng thông minh, sáng suốt.

"Vậy rốt cuộc là Hoa Nhị Nhị đã xảy ra chuyện gì?" Bạch Tuyết buông thả tâm tình tiếp tục hỏi.

Tư Hoài Dương cúi đầu trầm mặc một hồi, đến nửa ngày mới ngẩng đầu lên nói: "Cô ấy bị người đàn ông kia vứt bỏ, lại tranh chấp lẫn đấu đá với vị hôn thê của anh ta nên bị đẩy xuống lầu, suýt nữa bị gãy mất chân trái."

Toàn thân Bạch Tuyết đông cứng lại, không ngờ Hoa Nhị Nhị lại gặp phải chuyện như vậy.

"Người đàn ông kia vốn chỉ muốn đùa bỡn cô ấy. Anh ta đã có vị hôn thê môn đăng hộ đối từ trước rồi, có thể lúc đó Hoa Nhị Nhị quá u mê cứ suy nghĩ mình sẽ có được anh ta." Tư Hoài Dương cười khổ hai tiếng lại cúi đầu "Sau khi chia tay với tớ, cô ấy liền muốn tóm chặt lấy người đàn ông kia, kết quả bị vị hôn thê của anh ta phát hiện..."

Bạch Tuyết cũng cúi đầu, đáy lòng lại dâng lên một nỗi buồn thê lương.

Hai người cùng cúi đầu trầm mặc rất lâu, cũng không ai nói gì.

Một lát sau, giọng Tư Hoài Dương thầm thì nói nhỏ: "Tớ muốn đi gặp cô ấy... Đương nhiên không phải vì muốn chế nhạo mà chỉ như một người bạn bình thường mà thôi."

Ra khỏi quán ăn, ánh mặt trời bên ngoài đặc biệt long lanh chói mắt, Bạch Tuyết giơ tay lên nhằm ngăn chặn ánh sáng đang chiếu trên đầu mình.

Mấy cụ xưa thường nói, con người ăn ở ra sao thì ông trời đều thấy rõ hết, có rất nhiều chuyện nhất thời đắc ý kiêu ngạo nhưng không có nghĩa vĩnh viễn sẽ nắm giữ mãi được.

Sau lớp vỏ hiền lành, dịu dàng của Hoa Nhị Nhị, phía sau lại ẩn giấu một lòng tham vô đáy. Kết quả lại tự mang đến hiểm hoạ khôn lường cho chính mình.

Bạch Tuyết tin tưởng Tư Hoài Dương sẽ không tiến tới với Hoa Nhị Nhị. Nếu Hoa Nhị Nhị có khóc lóc van xin thì Tư Hoài Dương cũng sẽ tha thứ cho cô ấy. Nhưng Tư Hoài Dương tha thứ không có nghĩa là cậu ấy sẽ lại bắt đầu với cô ấy, vì dù sao chia tay thì chính là chia tay. 

Giống như Tân Nhu và Nhiếp Phong vậy, năm đó sao Tân Nhu lại không biết Nhiếp Phong yêu cô chứ? Nhưng cô ấy vẫn chẳng từ nan tiến vào vòng tay ôm ấp của Nhiếp Vân đó thôi. Lần thứ hai, khi cô ấy đứng trước mặt Nhiếp Phong để yêu cầu giúp đỡ thì làm sao lòng dạ Nhiếp Phong lại rộng rãi như vô ngần vũ trụ mà tha thứ cho cô ấy?

Khi vô tình nghe thấy sự đánh giá về Tân Nhu ngay chính miệng Khúc Như Hoa nói ra thì lúc đó Bạch Tuyết chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng dâng lên ngút ngàn, cho rằng Khúc Như Hoa đang sỉ nhục Tân Nhu. Bây giờ nghĩ kỹ lại một chút, chỉ có những người trong cuộc mới hiểu rõ ràng, còn những người khác chỉ là đang nhìn thấy vẻ ngoài mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play