"A?" Tư Hoài Dương ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn ba Bạch.
Đúng rồi, ba Bạch và mẹ Bạch nhờ cậu vào khuyên Bạch Tuyết đừng giận hờn dẫn đến ly hôn với Nhiếp Phong, muốn họ nhanh chóng giảng hoà, vợ chồng bên nhau thuận hoà... nhưng tại sao cuối cùng cậu lại trở thành người bị Bạch Tuyết trừng phạt đây?
Mẹ Bạch vừa nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của Hoài Dương thì bất đắc dĩ thở dài nói: "Thôi rồi, vừa nhìn thì biết chúng ta cũng không trông cậy vào nó được."
"Mẹ Bạch, việc đó…." Tư Hoài Dương buông tay xuống khôi phục dáng vẻ nghiêm nghị nói: "Vừa nãy con nghe Bạch Tuyết nói... nói cái gì bản thỏa thuận ly hôn kia là do mẹ chồng của cô ấy thảo ra. Nếu như Nhiếp Phong không ký tên thì cũng không tính là ly hôn. Hơn nữa, con thấy dáng vẻ Tiểu Bạch không giống như là đang giận hờn Nhiếp Phong, có thể là cô ấy..." Chắc cô ấy đang đợi Nhiếp Phong quyết định chăng? Nhưng câu cuối cùng này Tư Hoài dương cũng không dám nói ra miệng.
Tư Hoài Dương cau mày nghĩ một hồi nói: "Ba Bạch, mẹ Bạch, hai người tạm thời đừng lo lắng. Tối nay, con sẽ hẹn Nhiếp Phong ra hỏi chuyện một chút.”
Vợ chồng nhà họ Bạch lập tức hai mắt sáng như sao trời, lòng tràn ngập chờ mong gật đầu.
Trong nhất thời Tư Hoài Dương bỗng cảm thấy thân mình gánh trách nhiệm nặng nề, áp lực tràn ngập trong tim.
**
Nhận được điện thoại của Tư Hoài Dương, Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, Nhiếp Phong hầu như không hề nghĩ ngợi mà liền chấp nhận ra gặp mặt.
"Rốt cuộc là anh nghĩ như thế nào? Không phải muốn ly hôn với Tiểu Bạch chứ?" Tư Hoài Dương dựa người vào trên quầy bar, khuôn mặt nhìn lên sân khấu.
Hôm nay Nhiếp Phong cố ý để tài xế lái xe đưa mình tới đây. Vì vậy anh cũng không hề e dè, thoải mái uống một hớp cạn ly, môi mỏng cũng nhếch lên, chép miệng như đang thưởng thức rượu ngon.
"Tôi cũng không biết." Nhiếp Phong nở nụ cười tự giễu, sau đó lại uống thêm một hớp rượu nữa.
Tư Hoài Dương nhíu chặt lông mày nhìn về phía Nhiếp Phong "Khi anh và Tiểu Bạch nhanh chóng đính hôn thì tôi cảm thấy rất kỳ lạ. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tiểu Bạch nói hai người đã quen nhau từ bốn năm trước rồi nhưng lúc đó cô ấy vì thất tình nên mới trở về đây. Đúng lúc, hai người gặp lại nối lại duyên xưa sao?"
Từ trước đến giờ cậu chưa từng nghe Bạch Tuyết nhắc đến việc cô ấy đã từng quen biết với Nhiếp Phong. Sao Bạch Tuyết lại không nói việc này với cậu chứ? Cô chỉ than thở với cậu qua điện thoại về chuyện giữa mình với tên cặn bã Lâm Đào kia mà thôi.
Nhiếp Phong trầm tư một lúc, mới thở dài nói: "Nếu như tôi nói, Bạch Tuyết là bị tôi ép gả, không biết cậu có đánh tôi một trận hay không nữa?"
Tư Hoài Dương đứng thẳng người trừng mắt nhìn Nhiếp Phong, không tin lời anh ta mới vừa nói thậm chí cậu còn tăng cao âm lượng nói: "Đừng có nói dối, chính là Tiểu Bạch buộc anh cưới cô ấy chứ?"
Người phụ nữ hung hăng Bạch Tuyết kia cũng có lúc bị người khác buộc mình làm điều không muốn sao? Thực sự là đang đùa giỡn mà. Chỉ sợ Nhiếp Phong bị Bạch Tuyết bắt được nhược điểm gì, sau đó cô ấy bắt đầu uy hiếp và áp bức nên mới chịu đồng ý kết hôn với Bạch Tuyết.
Dù nhìn như thế nào cũng vẫn thấy rằng trong cuộc hôn nhân, Bạch Tuyết đều chiếm ưu thế hơn Nhiếp Phong.
Không phải cậu không muốn nói giúp cho người bạn thanh mai trúc mã như Bạch Tuyết nhưng thực sự cậu cảm thấy quá hoang đường.
Nhiếp Phong cúi đầu trầm giọng cười, anh cũng rất thích tính cách của Tư Hoài Dương. Dường như ở bên cậu ấy, đối phương chỉ cảm thấy vui vẻ, có cảm giác quanh cậu đều toả ra ánh mặt trời thật rạng rỡ.
"Tuy rằng tính tình Tiểu Bạch có chút thô bạo nhưng cô ấy là người rất tốt." Tư Hoài Dương nhún vai nói: "Cô ấy nhanh mồm nhanh miệng, đơn thuần mà rất đáng yêu, lại có tinh thần trọng nghĩa... Nhưng dù gì đi nữa cô ấy cũng chỉ là phụ nữ, cũng có sự ích kỷ của riêng mình và cũng có lúc sẽ không thiện lương như vậy."
Tư Hoài Dương vẫn cho là bất cứ người phụ nữ nào có bề ngoài hiền lành, dịu dàng thì nhất định trong lòng họ cũng sẽ như vậy. Tuy nhiên thực tế đã chứng minh, cậu đã từng gặp hai người phụ nữ tuy mặt ngoài rất đỗi dịu dàng nhưng trong lòng thì không thể tưởng tượng nổi. Qua đó, bản thân Bạch Tuyết càng thêm chân thực trong mắt cậu.
Thế gian này không có ai đơn thuần thiện lương như cô ấy vậy. Tư Hoài Dương đã nhất quyết từ bỏ những phụ nữ tiêu chuẩn mà chỉ chọn những phụ nữ có vẻ ngoài kiêu căng ngạo mạn nhưng trong lòng rất hiền lành, thuỳ mị.
"Không sai, Bạch Tuyết rất chân thực, chân thực đến nỗi chẳng muốn che giấu khuyết điểm của chính mình." Nhiếp Phong tán đồng lời của Tư Hoài Dương giải thích "Nhưng trong đoạn hôn nhân này, chính xác là tôi yếu thế hơn cô ấy. Bởi vì tôi đã từng một lần dang dở trong hôn nhân nên mẹ tôi nóng lòng muốn tìm kiếm một đối tượng thích hợp và cũng muốn Học Văn có được sự giáo dục tốt nhất. Từ nhỏ Học Văn đã ở bên cạnh tôi, đã quen với lối sống thoải mái cùng cưng chìu, thêm vào đó, với lối giáo dục độc lập lẫn nghiêm khắc của mẹ tôi khiến Học Văn cảm thấy có chút áp lực. Vì vậy tôi cũng vì muốn tách biệt với mẹ mình mà lại lần nữa muốn kết hôn với người mình đã chọn. Cuối cùng, sau bốn năm xa cách, tôi lại lần nữa gặp lại Bạch Tuyết."
Tư Hoài Dương ngơ ngác nhìn nét mặt dần thay đổi của Nhiếp Phong, anh ta không giống đang nói đùa.
"Bốn năm trước, tôi và Đái Kiều Nghiên cũng như dòng họ hai bên đã ngầm thừa nhận cả hai trở thành đôi vợ chồng sắp cưới. Cũng trong lúc đó Bạch Tuyết đã thầm mến tôi mà tôi cũng rất căm ghét loại hôn nhân ép buộc như thế này. Vì lẽ đó, tôi đã cùng Bạch Tuyết xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, sau đó cũng không biết vì lý do gì mà cô ấy rời khỏi thành phố Z này." Nhiếp Phong mơ hồ nhớ lại chuyện xảy ra vào bốn năm trước "Sau đó trong quán bar tôi tình cờ gặp hai người. May thay lúc đó Bạch Tuyết mời tôi giúp đỡ giả dạng làm bạn trai của cô ấy để đánh lừa bạn gái cậu. Lấy lý do đó, tôi với cô ấy lại có dịp đi chung với nhau."
Tư Hoài Dương nghe được thì sững sờ, lúc đó cậu còn tưởng rằng Nhiếp Phong và Bạch Tuyết đã...
"Nói trắng ra là Bạch Tuyết bị ép gả cho tôi, điều này là sự thật không phải gạt cậu." Nhiếp Phong ngẩng đầu lên nhìn Tư Hoài Dương cay đắng nở nụ cười "Việc tập đoàn PLO giúp đỡ công ty sản xuất xe hơi nhà họ Tư cũng không phải là chuyện ngẫu nhiên, mà chính là bởi vì có liên quan đến Bạch Tuyết. Dựa vào việc đó, tôi đã ép cô ấy phải trở thành vợ mình, giúp tôi đoạt được quyền nuôi dưỡng Học Văn từ tay mẹ mình và Đái Kiều Nhu. Mà cái giá phải trả chính là …. giúp công ty nhà họ Tư đứng lên."
Tay Tư Hoài Dương đang cầm cái ly có chút bất ổn, các bắp thịt trên gương mặt cậu co giật liên hồi, sau đó cậu từ từ bỏ ly lên trên bàn.
"Ý anh nói, anh lợi dụng việc Tiểu Bạch muốn giúp tôi để ép cô ấy trở thành vợ anh?" Giọng Tư Hoài Dương khàn khàn, giống như là đang cố gắng nhẫn nhịn "Vậy anh có cảm giác gì đối với Tiểu Bạch không? Là lợi dụng hay yêu mến?"
Nhiếp Phong ngửa đầu uống nốt rượu trong ly, xoay người buông ly xuống lại nhàn nhạt nói: "Tôi cũng không rõ cảm giác trong lòng mình đối với Bạch Tuyết là như thế nào, thậm chí tôi còn chưa chuẩn bị tinh thần để đón chào một người phụ nữ thâm nhập vào cuộc sống của mình."
"Nếu chưa chuẩn bị xong thì tại sao anh lại muốn cưới cô ấy?" Tư Hoài Dương phẫn nộ tóm chặt vạt áo Nhiếp Phong, giọng điệu lạnh lùng tàn nhẫn nói: "Anh cư nhiên dùng việc khó khăn của gia đình chúng tôi để uy hiếp Tiểu Bạch. Vậy giờ thì sao? Vì mẹ anh làm chuyện ác nên giờ bị báo ứng đấy. Mà người thế mạng cho gia đình anh lại là Tiểu Bạch. Anh… Anh là một tên khốn kiếp."
Một quyền vừa tung ra, Nhiếp Phong bị Tư Hoài Dương đánh ngã xuống đất.
Trong quán rượu nhất thời loạn cả lên.
**
"Tư Hoài Dương! Nhiếp Phong! Hai người đúng là những tên cặn bã!" Bạch Tuyết chạy vọt vào phòng chủ nhiệm bệnh viện Tể Phong giận dữ hét lớn.
Đang ngồi trên bàn làm việc nhìn hộ sĩ băng bó vết thương cho hai tên đầu heo kia, Vương Thế Kha nghe vậy cũng sợ hết hồn, từ trên bàn nhảy xuống.
Như một cơn gió từ đâu chạy vọt vào phòng, Bạch Tuyết xem trước vết thương khá nặng trên người Nhiếp Phong. Y phục cũng bị rách mấy chỗ, viền mắt, sống mũi, khóe miệng đều có vết bầm do máu tụ lại.
Lại nhìn sang khóe miệng của Tư Hoài Dương, Bạch Tuyết nâng tay lên đập về phía Tư Hoài Dương "Cậu làm gì mà ra tay nặng như vậy?"
Tư Hoài Dương “ôi” một tiếng né tránh, trừng mắt nhìn Bạch Tuyết, nói: "Tớ đang bị nội thương."
"Nội thương sao?... Nội thương cái rắm." Bạch Tuyết giơ tay muốn đánh lại bị y tá ngăn cản.
Cảm thấy đánh Tư Hoài Dương không được nữa nên Bạch Tuyết lại nguýt một cái, cũng im lặng không nói gì với Nhiếp Phong.
Vương Thế Kha cũng cảm thấy không khí bên trong phòng có chút kỳ lạ nên anh vội vã nháy mắt cho hai người y tá, ý bảo bọn họ mau chóng bôi thuốc cho họ và nhanh chóng rời khỏi đây.
Y tá như hiểu ý của bác sĩ, họ cũng nhanh chóng làm xong công việc của mình. Sau đó cất đồ nghề vào giỏ chuẩn bị rời khỏi phòng cùng Vương Thế Kha.
Mà lúc này tuy Bạch Tuyết đứng bên cạnh Tư Hoài Dương nhưng ánh mắt lại hướng về Nhiếp Phong đang ngồi bên kia.
Tư Hoài Dương nhìn thấy dáng vẻ Bạch Tuyết như vậy thì tức giận đứng lên nói: "Tớ đi toilet!" Trước khi đi ra, cậu trừng mắt liếc nhìn Nhiếp Phong, lỗ mũi hừ mạnh rồi mới rời khỏi phòng.
Sau khi Tư Hoài Dương rời đi, Bạch Tuyết lúng túng đứng trước phòng trong vài giây, vừa muốn bước chân rời khỏi đây thì lại bị Nhiếp Phong với thân thủ nhanh nhẹn nắm tay kéo trở về.
"Anh... Tại sao lại đánh nhau với Tư Hoài Dương?" Bạch Tuyết nuốt một hớp nước miếng khô khốc hỏi "Không ie,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn..phải là vì em chứ? Vậy em phải nói một tiếng với..."
Thân thể khá dài của Nhiếp Phong đột nhiên đứng lên kéo thân thể Bạch Tuyết lại gần mình, bàn tay cũng nâng khuôn mặt cô lên nhẹ nhàng nhấn xuống một nụ hôn. Hai đôi môi nhẹ nhàng đụng chạm nhau, Bạch Tuyết trợn tròn hai mắt nhìn chằm chằm vào ánh mắt Nhiếp Phong.
Không hiểu tâm tình anh nghĩ gì, sau một hồi ngẩn người cô mới nhẹ nhàng giãy dụa mấy lần nhưng lại bị anh ôm càng chặt hơn, sau đó anh còn dùng tay ngăn chặn sau gáy của cô.
Nhắm mắt lại, cảm thụ nhiệt độ trên môi anh truyền đến, tâm Bạch Tuyết lại lần nữa đau đớn dữ dội.
Anh dịu dàng hôn môi cô, như cánh bướm bay lượn vờn quanh đoá hoa, sau đó lại lè lưỡi thăm dò cũng khẽ mút lấy ngọt ngào từ cánh môi anh đào quanh miệng cô.
Phòng tuyến đã hoàn toàn tan vỡ, túi xách Bạch Tuyết cũng rơi xuống đất, bao nhiêu nỗi nhớ nhung và tình yêu say đắm bỗng đâu ùn ùn kéo tới. Cô cũng không nhịn được đưa tay ra choàng quanh gáy Nhiếp Phong, hé miệng nghênh hợp với anh.
Bọn họ hôn sâu đậm nhưng lại cẩn thận thăm dò từng li từng tí một.
Một lúc lâu, Nhiếp Phong buông Bạch Tuyết ra, nhăn mặt nghiêng đầu giơ tay đè lại khóe miệng đang muốn dứt ra của cô.
Nhìn dáng vẻ anh chật vật, Bạch Tuyết đang rưng rưng muốn khóc bỗng khẽ cười thành tiếng.
Cô đưa tay vuốt ve khoé miệng dính máu của Nhiếp Phong khiến anh né tránh một hồi vì đau đớn.
"Sao lại đánh nhau?" Bạch Tuyết lại hỏi.
Nhiếp Phong quay đầu cười khổ nhưng bởi vì miệng đau nên chuyển thành vẻ mặt đau khổ nói: "Bởi vì anh nói sự thật lý do vì sao chúng ta kết hôn nên cậu ấy đã ra tay."
Bạch Tuyết nguýt Nhiếp Phong một cái nói: "Đáng đời!"
Nhiếp Phong lại lần nữa nắm tay Bạch Tuyết đưa lên môi mình, dĩ nhiên anh cũng có chút thẹn thùng không dám nhìn cô.
Thực sự là kỳ lạ, rõ ràng là một người đàn ông chân chính mà lại thẹn thùng khi đối mặt với cô?
"Bạch Tuyết, anh có cảm giác mình bị Hoài Dương đánh cho tỉnh rồi..." Hai lỗ tai Nhiếp Phong đỏ lựng, loại thẹn thùng này khiến anh cảm thấy thật buồn nôn. Trong giờ phút này anh như muốn mình bị Hoài Dương đập thêm vài cái nữa "Anh cảm thấy anh đối với em thật không công bằng."
"Em muốn ly hôn với anh cũng hợp tình hợp lý.” Nhiếp Phong có chút âm u.
Hợp tình hợp lý cái rắm! Bạch Tuyết thật muốn lại cho Nhiếp Phong một quyền. Đầu của người đàn ông này là tảng đá sao? Lẽ nào bọn họ tách nhau ra này hơn một tuần lễ khiến anh cảm thấy như vậy?
Bạch Tuyết đen mặt, không vui nhìn Nhiếp Phong, chờ đợi anh nói tiếp.
"Nhưng bản thoả thuận ly hôn đó, anh không thể ký tên." Nhiếp Phong ưỡn ngực, lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng băng giá của tổng giám đốc PLO " Bởi vì anh cảm thấy mình đối với tình cảm của em có chút hỗn loạn. Ngoài ra tình cảm trong lòng anh vẫn còn có một chút vướng mắc nên anh chưa thể làm rõ ràng được. Vậy em chờ đến khi anh làm rõ thì sẽ quyết định sau, anh sẽ cho em một câu trả lời chắc chắn."
Bạch Tuyết cười lạnh một tiếng "Thực sự cảm ơn anh, tổng giám đốc Nhiếp. Vậy em phải đợi bao lâu để được ngài ban ân?"
Nhiếp Phong hơi nhướng mày " Bạch Tuyết, anh nói rồi, anh phải bảo vệ em, anh muốn lần này là lần kết hôn cuối cùng của mình, đây đều không phải lời nói dối."
Hết chương 117
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT