Bà tám vừa nghe Tiêu Tử Phượng nói thế, liền muốn trêu cợt con khổng tước kiêu ngạo."Phó tổng Tiêu, cô phải cẩn thận một chút chứ. Mấy tháng nữa là kết hôn rồi, ngàn vạn lần không bị thương nữa. Cô dâu mà bị thương là có điềm xấu á!"

Cô dâu?

Vừa nghe đến hai chữ này, mặt của Đậu Mật Đường xoạt một cái trở nên tái nhợt. Cô không tự chủ được nhìn Đường Long, không nghĩ tới, Đường Long cũng đang nhìn cô. Trong ánh mắt của anh, mang theo một tia bất đắc dĩ và đau lòng.

Ánh mắt kia, làm nhói lòng của Đậu Mật Đường. Cô vội vàng dời đi ánh mắt của mình, nhìn về nơi khác.

"Dù tôi có muốn làm cô dâu bị thương thì Anh Long cũng không đồng ý đâu. Anh Long, anh nói có phải không?" Tiêu Tử Phượng cười kêu Đường Long. Không nghĩ tới, vừa đúng lúc nhìn thấy anh nhìn Mật Đường với vẻ mặt khác thường. Ánh mắt kia, là ánh mắt mà cô khát vọng rất lâu, mà chưa bao giờ có được.

Bên trong lòng của Tiêu Tử Phượng giống như ăn phải 25 con chuột, ghê tởm. Nhìn hai người bọn họ mắt đưa mày lại, Tiêu Tử Phượng lửa giận ngút trời.

Cô còn tưởng rằng Đường Long coi trọng cô gái nào đó? Nguyên lai là con bé chết tiệt này! Cô cũng muốn xem một chút, cô gái này và cô, ai mới là người dành thắng lợi?

"Tử Phượng, em nên nghỉ ngơi." Đường Long mặc dù đang nói chuyện với Tiêu Tử Phượng, thật ra thì cũng muốn khiến mọi người về sớm một chút. Như vậy, mặt đối mặt thật lúng túng, khiến anh cảm thấy sống không bằng chết.

"Phó tổng Tiêu, cô nghỉ ngơi cho tốt. Hôm nào, chúng tôi trở lại thăm cô." Tôn Bình nháy mắt với mọi người, ý bảo mọi người đi mau.

Trong lòng Tiêu Tử Phượng mặc dù không thoải mái, ngoài mặt cũng không có biểu hiện ra ngoài.

"Cám ơn, cám ơn Anh Long quan tâm em. Anh Long, anh giúp em tiễn mấy người họ nha!" giọng nói Tiêu Tử Phượng ngọt ngào, lộ ra hạnh phúc. Đoàn người Đường Long, mới vừa đi ra cửa phòng bệnh. sắc mặt của Tiêu Tử Phượng, liền âm trầm xuống. Cô lật người xuống giường, nắm lấy bình nước biển treo trên đỉnh đầu, đứng ở cửa sổ nhìn quanh bệnh viện. Chỉ cần giữa bọn họ có mờ ám, nhất định sẽ bại lộ bí mật.

Trong hành lang, mấy người tạm biệt Đường Long.

" Tổng giám đốc Đường, ngài trở về đi thôi! một mình Phó tổng Tiêu trong phòng bệnh, e là không thích hợp lắm." Tôn Bình khách khí với Đường Long, vừa thúc giục mọi người."Nhanh lên nào, nếu đường tắc, chúng ta có thể bị muộn."

"Đi thong thả!" Đường Long cách Mật Đường rất gần, anh dùng âm lượng chỉ có hai người bọn họ mới nghe được, nói."Dù bất cứ thời điểm nào, bất kể rất đau lòng, cũng không được uống đến say như chết."

Lỗ mũi Đậu Mật Đường đau xót, chỉ thiếu là nước mắt chảy xuống.

Cô cũng dùng giọng nói không thể nhỏ hơn nữa trả lời anh một câu." Tổng giám đốc Đường muốn làm chú rễ thì phải chú ý đến hình tượng của mình. Râu ria xồm xàm, bộ mặt mệt mỏi, chẳng giống người đàn ông sắp cưới vợ tý nào!"

Mật Đường nói vừa xong, chạy đến trước mặt mọi người."Các đồng chí, đi mau lên! Tới trễ là bị trừ tiền lương đấy!"

Đường Long ngơ ngác nhìn bóng lưng đi xa, tinh thần chán nản.

Cô bé này, cố ý ở trước mặt anh làm ra bộ mặt vui vẻ. Cô thật vui vẻ thật sao? Nếu như cô thực sự vui vẻ, vậy cũng tốt! Tối thiểu, anh có thể giảm bớt một phần gánh nặng trong lòng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play