Trong ánh mắt Đường Long toát ra một loại thất bại cùng thương cảm, cũng có một cỗ lưu luyến, khó khăn chia lìa.
"Mật Đường, thật kỳ quái! Xe đi chậm như vậy, em lại không thúc giục anh. Có phải em cũng giống anh hay không, hi vọng đoạn đường này vĩnh viễn không đến đích?"
"Tôi không thúc giục anh, là sợ anh lái xe đụng vô nhà người ta. Trên có mẹ già...... Mẹ ở nhà, cũng không muốn tôi đồng quy vu tận với anh." lòng của Đậu Mật Đường bị Đường Long xuyên thủng, trong lòng có một loại thẹn quá hóa giận., thiếu chút nữa đem bốn chữ dưới có con trẻ nói ra. Đầu óc chuyển một cái, đem"Trên có mẹ già dưới có con trẻ" đổi thành có mẹ ở nhà.
Đường Long không cãi lại, anh chỉ nhìn chằm chằm Đậu Mật Đường. Lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, đem Đậu Mật Đường ôm vào ngực. Nụ hôn nóng bỏng liền rơi xuống trên môi Mật Đường.
Trời ạ, người đàn ông này còn không muốn cô sống phải không? Nơi này là cửa nhà cô! Ngộ nhỡ để mẹ nhìn thấy thì sao?"Đường tiên sinh, chú ý hành vi cử chỉ của anh."
Cô đẩy Đường Long ra, mở cửa xe chạy xuống. Sau lưng của cô, truyền đến giọng nói của Đường Long "Mật Đường, chú ý kiểm tra và nhận giỏ hoa."
Trời ạ, giỏ hoa kia lại là của người đàn ông này đưa. Lúc nhận giỏ hoa, cô cũng muốn đó là của anh. Nhưng lúc ấy cô chỉ nói ảo tưởng. Không nghĩ tới, lại là thật!
Đậu Mật Đường cũng không nói gì, thẳn lưng đi vào trong sân. Cô thích anh tặng hoa giỏ, lại ghét bị anh dòm ngó. Người đàn ông này, rốt cuộc làm bao nhiêu chuyện? Anh phát hiện hai đứa bé rồi sao? Nếu như anh phát hiện hai đứa thì sao không nói đến một chữ?
Đậu Mật Đường muốn cùng Đường Long song túc song phi (như hình với bóng), muốn cho hai con một ngôi nhà hoàn chỉnh. Nhưng mà, cô không muốn dùng con để buộc lại người đàn ông này. Nếu như anh có thể xử lý tốt chuyện Tiêu Tử Phượng rồi trở lại tìm cô, cô sẽ không phản kháng mà nhào vào ngực của anh. Mà bây giờ, không được.
Cho nên cô không dám thừa nhận chuyện bốn năm trước, cũng là bởi vì anh có Tiêu Tử Phượng. Cho nên cô phủ nhận sự kiện kia, chính là sợ bị thương tổn. Nếu như cô chỉ có một mình, cho dù giống thiêu thân lao đầu vào lửa cô cũng nhận. Nhưng dù sao cô còn có mẹ và hai đứa nhỏ. Điều cô sợ nhất, chính là con bị thương tổn! Cho nên, cô không thể lao đầu vào tình yêu.
Đi vào cửa nhà, đã nghe đến mùi hoa lài quen thuộc.
Chẳng lẽ, anh lại đưa tới một giỏ hoa lài? Nghe giọng của anh, hình như là vậy! Cô đi vào trong nhà, liền phát hiện trong phòng khách đặt một giỏ hoa lài. Cúi người, hít một hơi cái mùi hoa thấm tận đáy lòng, trong lòng một hồi ấm áp.
Cô lặng lẽ lẻn ra cổng, muốn nhìn người kia đã đi chưa. Đầu hẻm, dưới ánh đèn đường, rỗng tuếch, còn bóng dáng người đàn ông kia ư? Một hồi mất mác, tập kích lòng của Đậu Mật Đường.
Trước kia mẹ mắc bệnh, cô vẫn là cô bé luôn hạnh phúc. Mặc dù không có cha, cô cũng thấy tiếc nuối một ít. Nhưng tiếc nuối này, cũng không khiến cô đau buồn khổ sở.
Bởi vì bệnh của mẹ, bởi vì lần giao dịch ấy. Trái tim cao ngạo của cô đã biến mất. Ánh mắt của cô cũng nhìn không thấy được người đàn ông nào nữa. Từ lúc hai cục cưng ra đời, cô càng thêm hi vọng vào người ấy. Mỗi ngày cô đều nhớ đến anh, mong mỏi gặp lại người đàn ông này. Cuộc sống mặc dù nghèo khó, nhưng cô cũng có một gia đình thoải mái.
Nhưng khi gặp người đàn ông xong, cuộc sống của cô thay đổi rối loạn. Vì anh, cô khóc bao nhiêu lần. Vì anh, thậm chí cô không tiếc hi sinh thân thể của mình. Cô đã cảm thấy thẹn với mẹ và hai đứa con của mình. Nếu như cô có xảy ra chuyện gì, ai sẽ chăm sóc người nhà của cô?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT