Tiêu Tử Phượng nhìn thấy ánh mắt Đường Long có điểm khác thường, liền theo ánh mắt của anh mà nhìn lại.

Ngay trước cửa quán trà, một cô gái mặc trang phục màu trắng đang đứng. Bộ váy màu trắng tôn lên nước da như ngọc, thuần khiết tươi mát không nói nên lời. Mái tóc dài thẳng tắp, tùy ý thả trên vai, giống như một thác nước màu đen xinh đẹp. Ngũ quan hoàn mỹ, thân hình khéo léo linh lung, nhìn thế nào, cũng đều cảm thấy xinh đẹp không sao tả xiết.

Nữ tử này, không phải ai khác, đúng là Đậu Mật Đường.

Tiêu Tử Phượng nhìn thấy Đậu Mật Đường xinh đẹp như tiên tử, lại nhìn thấy ánh mắt mông lung thẫn thờ của vị hôn phu. Cơn tức giận, trong lòng dâng lên. Cô rất muốn tiến lên phía trước, điên cuồng tặng Đậu Mật Đường vài cái tát. Nhưng lưỡng lự mãi, vẫn là nhịn được.Cô sở dĩ nhẫn nại, chẳng qua là rất để ý Đường Long. Cô không muốn, trước mặt Đường Long lưu lại hình tượng một người đàn bà chanh chua.

"Anh Long, ăn điểm tâm thôi." Tiêu Tử Phượng gắp lên một món điểm tâm, muốn đút vào miệng Đường Long. Làm như vậy, đơn giản chỉ muốn dời đi ánh mắt của Đường Long mà thôi.

"Ừ, cám ơn." Đường Long ý thức được chính mình thất thố, vội vàng đem điểm tâm nuốt vào trong bụng. Cho dù ăn không biết vị, vẫn là không ngừng ca ngợi tay nghề của đầu bếp, che dấu thất thố của mình. "Điểm tâm này, quả thật rất ngọt. Tử Phượng, em cũng ăn đi." Đường Long gắp điểm tâm, đặt trước mặt Tiêu Tử Phượng.

"Anh Long, vị giác anh có vấn đề gì sao? Điểm tâm ấy là mặn, em biết anh không thích ăn đồ ngọt, cho nên mới muốn vị mặn." Trong lòng Tiêu Tử Phượng, cảm giác được từng đợt ủy khuất. Nước mắt, ở trong mắt vòng vo nửa ngày, đành nhịn trở lại.

"Thật không tốt, vị giác của anh, thật sự xảy ra vấn đề. Mấy ngày nay, đều ăn không thấy hương vị. "Chính Đường Long cũng hiểu được, mấy ngày nay, anh ăn này nọ đều thực không biết vị. Có lẽ, là vị giác thật sự xảy ra vấn đề. "Cô gái kia, là nhà thiết kế của Tiêu thị phải không? Anh nhìn thấy rất giống, lại cảm thấy không giống? Tử Phượng, em nhìn kỹ xem, rốt cuộc có phải không?"

"Anh Long không nói, em còn thật không có phát hiện ra! Đậu tiểu thư trang điểm lên, thật đúng là nhận không ra." Tiêu Tử Phượng cố ý giả bộ vừa mới nhận ra Đậu Mật Đường, bước lên phía trước hàn huyên khách sáo. Trong lòng, hận không thể lấy đao đâm cô gái này một dao."Đậu tiểu thư, cô cũng tới đây uống trà à? Nếu thuận tiện, cùng nhau ngồi đi!"

"Phó tổng Tiêu, là cô à." Đậu Mật Đường cũng giả vờ như vừa nhận ra Tiêu Tử Phượng, mỉm cười chào hỏi. Thật ra khi bước vào cửa, cô đã nhìn thấy Tiêu Tử Phượng cùng Đường Long. Bọn họ một đôi ngọc bích ngồi cùng một chỗ, phi thường chói mắt. Cô không phát hiện cũng khó khăn.

Ánh mắt của cô, vẫn dừng lại trên hai người bọn họ. Bọn họ thật ân ái, ánh mắt ẩn tình yên. Nỉ non ôn hoà, nụ cười hạnh phúc. Tựa như dao găm, cắm sâu vào nội tâm khiến cô đau đớn vạn phần. Cô thậm chí có thể thấy, máu từ trong tim chảy ra. Thậm chí có thể nghe được, tiếng tan nát cõi lòng của cô.

Lúc hai người hàn huyên, Tiêu Thính Quân tiến vào.

Tiêu Thính Quân nhìn thấy Tiêu Tử Phượng, đầu tiên là sửng sốt, tiện đà thân thiết ôm con gái ông nuôi hai mươi mấy năm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play