Mật Đường chạy đến bên người mẹ. Cô quỳ rạp xuống, nhìn mẹ."Mẹ, mẹ biết trong lòng con vẫn khát vọng có một người cha. Đến khi con biết mình có cha nhưng không chịu tha thứ cho ông ấy! Bởi vì con bướng bỉnh cố chấp, hại cha con và con không có cơ hội gần nhau! Bây giờ con rất hối hận. Mẹ, con xin mẹ. Tang sự của cha tổ chức ở Đường gia được không? trong vài ngày ngắn ngủi này, để con bên cạnh cha. Khi còn sống không gọi tiếng cha, bây giờ để con bù lại một chút!"

Đậu Ngọc Nga kéo con lên, lập tức ôm cô vào lòng. Nước mắt lã chã xuống! "Mật Đường, mẹ đồng ý. Nhưng mà, mẹ có một thỉnh cầu. Tiền tổ chức tang sự không phải của Đường gia. Tiền tang sự này dùng tiền của Tiêu gia đi!"

Dùng tiền của Tiêu gia?

Trên mặt Mật Đường, một hồi nghi ngờ. Có phải mẹ giận đến hồ đồ rồi hay không? Tiền của Tiêu gia đều trong tay mẹ con Lương bích ngọc, mẹ muốn dùng cũng dùng không được! Huống chi, mẹ căn bản không ham tiền tài.

Đậu Ngọc Nga xoay người, vào gian phòng! Chốc lát, lại đi ra! bà đem một xấp ngân phiếu và sổ tiết kiệm, nhẹ nhàng bỏ vào tay Mật Đường."Mật Đường, đây là tất cả của cải cha con lúc còn sống. Bây giờ là của con! Tang lễ nay con chuẩn bị đi!"

Mật Đường nhìn ngân phiếu trong tay, trong lòng một hồi thê lương. Cô xoay người, ôm lấy di thể của Tiêu Thính Quân, khóc lên. "Cha, cha."

Đậu Mật Đường vẫn luôn cảm thấy, trong mắt cha căn bản không có người con gái này! Cô vẫn luôn cảm thấy, cha có lỗi với mẹ con cô. Không nghĩ tới, cha đem tất cả tâm huyết cả đời để lại cho cô. Mà người con như cô đến tiếng cha cũng không chịu gọi!

Đường Long đi tới, nhẹ nhàng kéo Mật Đường, ôm cô vào ngực mình. Trong lòng anh đau lòng không ngừng. Từ trưa đến giờ, Mật Đường đã khóc rất nhiều! Nếu cứ tiếp tục khóc, cô có thể chống đỡ qua mấy ngày nữa sao?

Quan tài và quần áo liệm được đưa đến, tang sự bắt đầu.

Mật Đường bưng một chậu nước, đứng ở bên người Tiêu Thính Quân. Vừa lau mặt Tiêu Thính Quân, vừa lẩm bẩm không ngừng: "Cha, con lau mặt cho cha này."

Cô rửa mặt cho Tiêu Thính Quân xong, sau đó thay quần áo cho Tiêu Thính Quân cùng với mẹ, tiếp đến nâng di thể của Tiêu Thính Quân vào quan tài. Khi làm xong tất cả, mẹ con hai người lại khóc.

Sau khi Lương Bích Ngọc ra khỏi Đường Uyển, chạy thẳng về nhà. Bà vào phòng dưới đất, mở két sắt. Tang lễ ư? Nếu ả đàn bà kia muốn Tiêu Thính Quân, Lương Bích Ngọc bà mừng còn không kịp! Chỉ cần bà lấy được tài sản là tốt rồi, cần gì hơn.

Phút chốc, két sắt mở ra, Lương bích ngọc lập tức bất động!

Trong ngăn kéo, rỗng tuếch, cái gì cũng không có. Trời ạ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ngân phiếu đâu hết rồi?

Chẳng lẽ, Tiêu Thính Quân lấy đi sao? Không thể nào! cho tới bây giờ Tiêu Thính Quân đều không quản tiền tài trong nhà, hơn nữa gã chưa từng kiểm tra két sắt. gã cũng không biết mật mã két sắt, không có chìa khóa két, làm sao có thể mở két ra được?

Nếu không thì, là Lô Thanh Vân làm? Mật mã của két bà đã nói cho Lô Thanh Vân. chìa khóa két ông cũng có. Chẳng lẽ, là ông ta lấy?

Lương Bích Ngọc nghĩ tới đây, chạy thẳng tới chỗ lô Thanh Vân ở. Bà vừa đi vào của Hàng Long, cảm thấy không khí quỷ dị. Những người anh em kia nhìn thấy cô, đều lặng lẽ nghị luận cái gì đo! Bà vừa quay đầu thì họ cũng ngậm chặt miệng!

Nơi này có quỷ, nhất định có quỷ!

Lương bích ngọc bước nhanh đến cửa phòng ngủ Lô Thanh Vân, đang muốn vào, liền bị hai gã ngăn cản."Phu nhân, anh hai đang bận rộn, không có phương tiện để tiếp đãi phu nhân. Bà đến phòng nghỉ chờ một chút, chờ anh hai làm xong, tự nhiên sẽ đi tìm phu nhân."

"anh hai bận rộn? bảo tôi chờ? mắt mày bị mù à! Tao muốn gặp ông ấy còn phải chờ sao?" Lương Bích Ngọc chất vấn một tiếng, một cước đạp cửa phòng ngủ Lô Thanh Vân ra. Một màn video kiều diễm, tiến vào trong mắt Lương bích ngọc: Lô Thanh Vân trần truồng, mà trên người ông là một cô gái xinh đẹp.

"Lô Thanh Vân, ông thật khốn kiếp." nước mắt Lương Bích Ngọc rơi xuống. Lương Bích Ngọc bà vì người đàn ông này và con gã, đã hi sinh rất nhiều. Cả thân thể bà cũng chịu nhịn để người khác giày xéo chà đạp. Gã thì tốt rồi, lấy được tiền của mà mình dốc sức, sau đó lêu lỗng trên thân ả đàn bà khác!

Lô Thanh Vân không để ý tới Lương Bích Ngọc rống giận, đem chuyện này làm xong rồi mới xuống giường! Cô gái kia nhìn thấy tình thế không ổn, vội vàng mặc quần áo vào muốn lẻn đi. Lương bích ngọc tiến lên, tát cho ả một bạt tai. Trong miệng mắng không ngừng: "Con tiện nhân này, dám giành chồng của bà à. Tao xem mày có sống được nữa hay không!" Cô kia bị ăn tát đau, cư nhiên không chịu yếu thế! Cô vung tay lên, một bạt tai liền rơi vào mặt Lương Bích Ngọc, trong miệng chửi rủa: "Con mụ kỹ nữ già nua này, mày không giữ được chồng mày còn dám đánh tao. Hôm nay, tao cho mày biết lợi hại của bà đây nhá!"

Lô Thanh Vân ngồi trên giường, xanh mặt lên tiếng."Tiểu Thanh, em ra ngoài trước đi."

Tiểu Thanh kia vừa nghe Lô Thanh Vân lên tiếng, hừ một tiếng rời đi.

"Lô Thanh Vân, ông thật quá đáng!" Lương Bích Ngọc bị cô kia làm tức giận, bà vung tay lên, chuẩn bị đánh lô Thanh Vân. Cổ tay, lại bị lô Thanh Vân bắt được."Đủ rồi, Lương bích ngọc, cô giận cái gì hả! Tôi tìm một người để giải tỏa không được à? Cô nhớ kĩ, về sau muốn vào phòng tôi thì phải gõ cửa! Không có lệnh của tôi, bà không được phép vào."

Nếu chuyện này bị Lương Bích Ngọc phát hiện, ông cũng không cần che giấu nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play