Thanh Hoằng thích náo nhiệt, Lâm Phóng liền mua một đại trạch trong thành Vũ Lăng Kinh Châu, chẳng giống cha mẹ Thanh Hoằng ở trong núi. Mọi chuyện lớn nhỏ trong võ lâm đều đến tận phủ báo cáo.
Lâm Phóng thích đọc sách, bây giờ những chuyện trong giang hồ dần dần buông xuống, phó thác cho người trẻ tuổi thay hắn xử lý, hắn càng nhiều thời gian đọc sách. Thế là mỗi khi rảnh rỗi, hắn liền cầm một quyển sách, nắm ở ghế dưới tán cây trước cửa phòng, đã ở nơi đó nửa ngày.
Thanh Hoằng rất thích bộ dạng của hắn lúc đọc sách, chuyên chú lạ thường, so với vẻ lạnh lùng sát khí ngày thường, càng giống một thiếu niên văn nhã hơn.
Thế là gia đinh thường xuyên trông thấy ở một nơi nào đó trong Lâm phủ, một nam tử tuấn mỹ cấm sách ngồi đọc, bên cạnh là một nữ tử khí khái bừng bừng múa đao, một lát lại quấn lấy nam tử nửa ngày. Cuối cùng vẫn là cánh tay dài của nam tử duỗi ra, đem nữ tử ôm vào trong ngực, cuộn lại trên ghế nằm xem sách, mà nữ tử thường thường sẽ ngủ.
Ngày này, Lâm Phóng dường như có sách mới, ở trong phòng đọc hồi lâu không hề bước chân ra bên ngoài. Từ đường cái trở về Thanh Hoằng biết được, liền không thích, thúc giục hắn đi ra ngoài sân. Hắn theo lời ra.
Thanh Hoằng hôm nay không múa đao, nàng vừa chạy đến phòng bếp học làm bánh ngọt tuyết nhưỡng quế hoa, hoan hỉ bê đến trước mặt Lâm Phóng. Lâm Phóng lại như bừng tỉnh, giật nảy mình. Trên khuôn mặt tuấn tú, lại có một chút ửng đỏ.
Thanh Hoằng hoài nghi có vấn đề, dù sao số lần thấy Lâm Phóng đỏ mặt cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, vì vậy quyết tâm đoạt lấy sách từ tay hắn. Lâm Phóng lúc đầu không theo, nhưng nàng nhào đến chỗ hắn, quấy loạn, ánh mắt Lâm Phóng nhìn người trước mặt, ngực tròn trịa, bàn tay trắng nõn, eo nhỏ, hai tay của hắn vừa vặn có thể trùm lấy cặp mông mềm mại của nàng, thế là liền theo. Ôm nàng trong ngực, ngửi thấy hương tóc của nàng, hắn giở sách, từng tờ từng tờ chỉ cho nàng nhìn. Chỉ nhìn ba, năm trang, nàng liền đỏ mặt tía tai, vừa tức giận lại thẹn thùng.(Aaaa!! Lúc nãy là Phóng ca đóng cửa xem cung đồ.)
Thế là nhịn không được, giữa ban ngày ban mặt, Lâm Phóng bế nàng lên, tiến vào phòng trong, cẩn thận đóng cửa lại.
Nửa canh giờ trôi qua, đệ nhất cao thủ võ lâm – Chiến Thanh Hoằng giọng nói lại mềm mại như gà con: “A Phóng, sao lại có cái tư thế này?”
Lâm Phóng cúi đầu không nói, chỉ khiến cho Chiến Thanh Hoằng thở gấp càng thêm kịch liệt.
Trong sân có hơi có động tĩnh, rõ ràng có người tới. Chiến Thanh Hoằng giãy dụa muốn dậy, lại bị Lâm Phóng đè lại, nhất thời toàn thân kiệt sức.
“Minh chủ! Giao Châu cấp báo!” Người đến là Can Tương, quỳ gối ở trong viện, đợi minh chủ. Tuổi hắn chỉ hai mươi có lẻ, trước kia đảm nhiệm chức vụ tại Kinh Châu, chưa từng thấy qua minh chủ cùng phu nhân nổi tiếng thiên hạ. Hôm nay được giao nhiệm vụ báo tin cho minh chủ đại nhân, hắn vô cùng hưng phấn, chỉ mong có thể gặp mặt vợ chồng minh chủ một lần.
“A Phóng, có người cầu kiến!” Chiến Thanh Hoằng muốn đẩy Lâm Phóng, không ngờ hắn lại càng công kích mãnh liệt hơn.
“Hỏi hắn có chuyện gì?” Lâm Phóng vẫn chuyên tâm với công việc, hàm hồ nói.
Chiến Thanh Hoằng lại phải giương giọng nói: “Có chuyện gì…… Ách……” Phía sau truyền đến một hơi thở nóng bỏng, nàng phẫn nộ nhìn Lâm Phóng, hắn lại giả bộ trưng ra biểu tình lãnh đạm, nhưng trong mắt lại lộ ra một chút giảo hoạt, hoàn toàn khác với một minh chủ ngày thường đứng đắn đạo mạo ở trước mặt thuộc hạ.
“Thưa phu nhân: thứ sử Giao Châu chết, nghi là bị thích khách Triệu quốc giết chết. Phân chức minh chủ ở Giao Châu xin chỉ thị, có nên tiêu diệt toàn bộ người Triệu trong thành Giao Châu hay không?”
Lâm Phóng vẫn không gật đầu, môi, tay, còn có…… Nơi đó, đều bận rộn. Thanh Hoằng chỉ biết cố nén xúc động muốn thét chói tai, tha thiết mong chờ nhìn hắn.
Qua một hồi, người ngoài cửa dường như có chút nôn nóng: “Phu nhân? Không có chuyện gì chứ?”
Lâm Phóng lúc này mới gật gật đầu, động tác vẫn không ngừng.
Chiến Thanh Hoằng vặn vặn khớp hàm, dùng nội lực, giương giọng nói: “Giết! A……”
“Tuân mệnh!” Người ngoài cửa có chút lo lắng: “Phu nhân, phu nhân, không có chuyện gì đi?”
“Không có chuyện gì…… Ách……” Thanh Hoằng nói,“Ta……a…… đang luyện công…… Ngươi đi đi……” (luyện công???)
Người ngoài cửa giật mình hiểu ra — sớm nghe nói võ công của phu nhân xuất thần nhập hóa, ban ngày cũng luyện thần công, không ai dám quấy rầy. Tuy hôm nay chưa nhìn thấy minh chủ, nhưng lại nghe được giọng nói như oanh yến của minh chủ phu nhân, còn vừa lúc chứng kiến nàng luyện tập tuyệt thế thần công, cũng là phi thường vinh hạnh cực kỳ yêu thích nha!
Tiếng bước chân rốt cục xa dần, Chiến Thanh Hoằng bị ngang ngược đặt lên bàn nổi giận muốn giết người, nhưng người kia sao có thể cho nàng cơ hội? Bao nhiêu phẫn nộ khiển trách đều bị phong ấn trên môi, biến thành thở dài vô lực thỏa mãn. Chỉ còn lại triền miên vô tận.
[Hai] – Cha vợ
Chiến Phá Địch đối với người con rể là Lâm Phóng, tuy miệng không nói ra nhưng trong lòng cũng là vô cùng yêu thích. Lâm Phóng cùng Chiến Thanh Hoằng hàng năm đều trở về Chiến gia ở non nửa năm. Chiến Phá Địch nhìn Lâm Phóng dứt khoát tàn nhẫn xử lý công việc võ lâm, nhìn hắn ăn Chiến Thanh Hoằng đến không còn một mẩu, trong lòng càng thêm thưởng thức hắn.
Con rể này, tuy không biết võ nghệ, nhưng so với hắn còn có tiền hơn, anh tuấn hơn, thanh danh tốt hơn, trình độ chung tình dường như cũng không thua kém. Cho nên Chiến Phá Địch càng thêm thích. Tuy ngoài miệng nói không vừa ý, lại thường xuyên nhắc nhở Lâm Phóng phải quản giáo Thanh Hoằng nhiều hơn.
Mà mẹ của Thanh Hoằng lại càng yêu thích Lâm Phóng, thương yêu con rể còn hơn cả con gái. Thế là Chiến Thanh Hoằng một ngày nào đó đột nhiên ý thức được một sự thật nghiêm trọng — chính mình đã sa vào trong một nhà có ba đẳng cấp. Thứ nhất là mẹ, vĩnh viễn là người cha luôn nâng niu như báu vật trong lòng bàn tay, thứ hai là cha cùng Lâm Phóng, thứ ba……“Thứ ba mới là mình!” Nàng run giọng nói, thế là bất chấp tất cả chạy đi tìm cha làm nũng nói hết.
“Cha, cha!” Nàng túm góc áo của cha, lại bị Chiến Phá Địch luôn luôn thích làm bộ lãnh khốc gạt ra.
“Cha, vài năm nay, con ở bên ngoài lưu lạc nhưng luôn nhớ tới người!” Nàng lần nữa bắt lấy góc áo của hắn, võ nghệ của nàng cao cường, Chiến Phá Địch trốn không thoát.
Cha gật gật đầu, ánh mắt nhu hòa một chút, duỗi tay sờ sờ đầu của nàng: “Ngoan!”
“Cha, Lâm Phóng luôn luôn bắt nạt ta, hắn hư hỏng. Cha mẹ không cần nuông chiều hắn như vậy.” Thanh Hoằng tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, lên tiếng mắng mỏ Lâm Phóng.
Tay cha dừng giữa không trung, Chiến gia môn chủ đã quen quát tháo nhiều năm lúc này không giận mà uy: “Bắt nạt ngươi? Hừ hừ! Võ công của ngươi so với hắn tốt hơn, thân thể cường tráng hơn, tính cách lại tuỳ hứng, hắn bắt nạt ngươi như thế nào? Bắt nạt thế nào?”
Chiến Thanh Hoằng nhất thời nói không ra lời — muốn nàng phải nói ra sao? Hắn đúng là bắt nạt nàng, nhưng đều ở trên giường…… Ách, còn có trên bàn, trên ghế dựa, rất nhiều nơi khác nữa……
Nhìn gương mặt ửng đỏ của nữ nhi, Chiến Phá Địch thấm thía nói: “Ngươi gả cho nam nhân tốt. Còn không hiểu? A Phóng tới đây, đem nha đầu không hiểu chuyện này dẫn đi.”
Chiến Thanh Hoằng chậm rãi quay đầu, liền bắt gặp Lâm Phóng đứng ở dưới tàng cây quế, cười như không cười nhìn mình. Hắn không có nội lực, nhưng từng bước một đi đến lại mang khí thế bức người.
Hắn đứng lại, cúi đầu nhìn nàng, mi dài hơi nhíu: “Ừ, học được cáo trạng rồi sao?”
“……” Chiến Thanh Hoằng luôn luôn kiên cường, ngoài miệng vẫn không chịu buông tha, “Ta chính là cáo trạng.”
Lâm Phóng đạm đạm cười: “Ta bắt nạt nàng thế nào?
“……” Chiến Thanh Hoằng tức giận, “Ngươi biết rõ ta không thể nói nên lời! Ngươi chính là bắt nạt ta!”
“Nga?” Lâm Phóng thân mật nâng mặt của nàng lên, bọn thị nữ nhìn cô gia ngày thường lạnh lùng hiếm khi có bộ dạng động tình, đều nhao nhao cười chạy đi.
Lâm Phóng cắn nhẹ lên chóp mũi nàng, động tác đơn thuần, lại khiến cho toàn thân nàng run lên, trong đầu không khống chế được lại hiện lên cảnh hai người ở trong phòng.
“Nếu như thế này là bắt nạt.” Lâm Phóng vẫn chưa thỏa mãn nói, “Như vậy Chiến Thanh Hoằng, ta muốn bắt nạt nàng cả một đời.”
[Ba] – Nữ nhi
Hai người thành hôn đến cuối năm thứ hai, Chiến Thanh Hoằng hạ sinh một nữ nhi.
Thanh Hoằng yêu thích không thôi, Lâm Phóng lại đạm đạm, chỉ là mỗi đêm càng thêm gắng sức, Võ Lâm minh chủ muốn có một nhi tử kế thừa.
Nữ nhi càng lớn lên càng có vẻ thanh tú của mẹ, tuấn mỹ của cha. Mới ba tuổi đã có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Đến cả tính tình cũng giống cha mẹ. Nghịch ngợm vô cùng, nhưng lại không tuỳ tuỳ tiện tiện như mẹ, ngược lại tinh quái, có tâm kế như cha. Năm sáu tuổi đã có thể đem vài vị phân chức minh chủ đùa giỡn đến chóng mặt. Không giống Chiến Thanh Hoằng lúc trước, cùng lắm cũng chỉ có thể gây ra những chuyện phá hoại kỹ thuật kém chất lượng,
Lúc này Lâm Phóng mới để ý đến nữ nhi của mình, đệ đệ ba tuổi, Lâm Phóng cũng có sinh lực và thời gian dạy nàng. Thế là tình hình thiên hạ, binh pháp mưu lược, đều bắt đầu dạy. Nữ nhi lớn mạnh vượt bậc, không thể khinh thường. Rất giống Lâm Phóng khi còn bé.
Nhưng nữ nhi lại không có hứng thú với võ nghệ lắm, tuy rằng Chiến Thanh Hoằng mỗi ngày đều cường ép nữ nhi luyện võ hai canh giờ, nhưng cũng chỉ luyện đến trình độ một cao thủ bình thường, so với Chiến Thanh Hoằng thiên hạ võ nghệ kiệt xuất, cách xa vạn dặm.
Lâm Phóng lại rất biết bảo vệ nữ nhi, răn dạy Chiến Thanh Hoằng: “Nữ hài tử học võ nghệ tuyệt đỉnh làm cái gì? Nàng nhìn nàng xem, toàn thân đều là vết thương……”
Nói một hồi, cha mẹ lại đi vào phòng trong để “kiểm tra vết thương”. Chỉ còn lại nữ nhi giữ đứng ở trong viện.
Lừa ai chứ? Kiểm tra vết thương sao? Nữ nhi đọc qua rất nhiều sách, đương nhiên cũng gồm cả một vài sách cấm cha giấu ở góc phòng.
Nữ nhi mười bốn tuổi, xuống núi, lưu lạc giang hồ, giống như mẫu thân của nàng năm đó. Tuy rằng võ nghệ không so được với mẹ, nhưng cũng đủ để hành tẩu giang hồ.
Một năm sau đó, nữ nhi trở về, lúc này đệ đệ đã mười ba tuổi, có tài mưu lược của cha, có võ nghệ tuyệt đỉnh của mẹ, quả thực là người nối nghiệp chức vị minh chủ hoàn mỹ, chỉ là tính cách có chút lạnh lùng với tỷ tỷ. Đoán chừng là ghen ghét trước đây khi còn nhỏ luôn bị tỷ tỷ bắt nạt.
Nhưng mà mẹ luôn luôn qua loa đại khái, lại đầu tiên phát hiện nữ nhi có chỗ không thích hợp, căn bản không giống đêm nữ nhi sinh nhật mười ba tuổi, nắm lấy tay của nàng, nói chuyện cả một đêm.
Chỉ có mẹ thấy khóe mắt đuôi mày của nữ nhi có tình ý, thấy được thiên chi kiêu nữ của Võ Lâm minh chủ, trong nụ cười cũng mang hương vị tương tư.
Nhưng dù cho như vậy, nữ nhi vẫn không chịu nói cho nàng, người đó là ai.
Cuối cùng, chỉ có thể để cha xuất mã.
Hai cha con ở trong phòng nói chuyện nửa canh giờ. Nàng túm lấy đứa thứ hai ở ngoài tường dán tai nghe lén. Đột nhiên, cha đẩy cửa vọt ra ngoài, mấy năm nay thành thân, mẹ chưa từng gặp qua sắc mặt xanh mét tàn nhẫn như thế của cha.
“Thế nhưng lại là hắn!” Cha vô cùng tức giận: “Lăn ra đây!”
Cao thủ hộ vệ ẩn tàng bỗng nhiên nhảy ra bốn năm người.
Cha gằn từng chữ một: “Truyền lệnh xuống, huy động toàn bộ sức lực của Giang Đông, chân trời góc biển, đều phải tìm ra hắn.” Cuối cùng thêm một câu: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!” Mọi người lĩnh mệnh mà đi.
Nữ nhi khóc lao ra: “Cha, không cần! Nếu hắn chết, con cũng không muốn sống!”
Cha nghiến răng nghiến lợi: “Biết nhau nhiều năm như vậy, ta lại không biết hắn là kẻ không biết chịu trách nhiệm! Dám đụng đến nữ nhi ta, cứ coi như trước giờ lập bao nhiêu công lao, cũng đừng chờ ta từ bỏ ý đồ!”
Mẹ run giọng nói: “Rốt cuộc là ai?”
Cha nhìn mẹ, giọng nói mềm đi mấy phần, nhưng sắc mặt vẫn xanh mét như cũ: “Còn có thể là ai, đồ đệ tốt của nàng!”
Mẹ ngây ngốc: “Nữ nhi, hắn có thể lớn hơn ngươi gần hai mươi tuổi! Hắn năm nay đã ba mươi ba đi? Ngươi mới mười lăm……”
“Mẹ, con thích hắn. Chính là muốn cùng hắn ở một chỗ, chết cũng cùng một chỗ!”
“Thế sao đến nay hắn vẫn chưa tới?” Cha đánh rơi chén trà đệ đệ mang tới, trong giọng nói tràn đầy sát ý: “Ngươi mang nghiệt chủng của hắn, hắn lại không tới?”
“Hắn ba mươi mấy năm không gần nữ nhân, chúng ta cũng là tình tự nhiên đến……” Nữ nhi quật cường biện giải, lại bị đệ đệ cắt ngang.
“Cha…… Hoắc Dương nhiều tuổi một chút, nhưng ta nghe qua chuyện của hắn, đích xác là anh hùng……” Đệ đệ bình tĩnh phân tích.
Một trận gió mạnh xẹt qua, mấy tiếng truyền đến theo đó là mấy hộ vệ được phái đi tìm Hoắc Dương toàn bộ bị ném trở vào trong viện.
Một người toàn thân hắc y, mái tóc dài bó lại phía sau, năm tháng dường như vẫn chưa lưu lại vết tích trên mặt hắn, nhìn bộ dạng cùng lắm chỉ mới hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, nhưng so với bộ dạng năm đó, lại thêm mấy phần ổn trọng cùng tang thương.
“Xin lỗi! Trên đường gặp phải thích khách của Triệu quốc, ta phải ngừng mấy ngày, nên tới muộn.” Người không để ý đến vẻ phẫn nộ của cha cùng bộ dạng trợn mắt há mồm của mẹ, hắn coi như bọn họ không tồn tại. Lập tức đi đến trước mặt nữ nhi, “Cả cuộc đời tung hoành của Hoắc Dương ta không bao giờ nói yêu, sau này cũng sẽ không. Nhưng, vật nhỏ, ngươi nói đúng, ta không bỏ được ngươi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT