Trên đời có hai loại người có thể làm tổn thương ngươi nhất, một chính là kẻ địch của ngươi, bởi vỉ biết được khuyết điểm của ngươi; hai là bằng hữu của ngươi,bởi vì hiểu được nhược điểm của ngươi. ============

Không bao lâu, tài tử Dư Hàng đã tề tựu đông đủ trong đại sảnh, Tiểu Huyền Tử đắc ý báo cáo tình hình cho Doãn Thọ An. Hắn phụng chỉ đi tiếp các tài tử, dọc đường đều cẩn tuân lời dặn của Doãn Thọ An, lúc các tài tử tranh luận kịch liệt, lời lẽ hùng hồn thì hắn chỉ nhìn, nghe, mỉm cười, không nói.

Cứ như vậy, các tài tử không thể biết được Tiểu Huyền Tử sâu cạn thế nào. Dù là thi từ ca phú hay đề tài chính trị sắc bén, hắn vẫn luôn ngồi ngay ngắn, mỉm cười vui vẻ, thỉnh thoảng mới gật hay lắc đầu một cái. Vì thế đám tài tử đâm ra sinh nghi lại có chút lo lắng, cuối cùng mới thu liễm lại, không dám khinh nhờn hắn.

Sau khi lên đến thuyền rồng, lại có Doãn Thọ An và Tô Giang Tả ứng đối, càng làm cho đám tài tử không dám kiêu căng cuồng vọng, đối với Doãn Thọ An và các đại thần khách khí rất nhiều. Yến hội lần này cả khách và chủ đều hòa thuận vui vẻ.

Rời khỏi Dư Hàng, đội ngũ nam tuần tiếp tục di chuyển theo phía nam tới tận Động Đình hồ, lúc này trời cũng đã vào hạ. Doãn Thọ An không để ý sự phản đối của quần thần, bỏ lại thuyền rồng ở phía sau, rồi tiếp tục giả vờ đi theo lộ tuyến đã định nhưng sau đó lại dẫn đám người Thẩm Tĩnh Thù đổi sang ba chiếc thuyền nhỏ bình thường, che giấu mọi người, tiếp tục du ngoạn sông nước xuôi về Phương nam.

Cuối cùng đến địa giới Lưỡng Giang quận, phía tây là Kiềm Nam quận có hướng nam thông với Nam Việt quốc, phía đông là vùng Lĩnh Nam, nơi này là chỗ hai con sông hợp lại, công trình kênh đào cũng bắt nguồn từ đây.

Bởi vì mấy ngày liền mưa to, không thể đi thuyền du ngoạn, Doãn Thọ An liền sai người dừng thuyền ở một trấn nhỏ cách Hồng thành không xa, đợi khi thời tiết tốt hơn sẽ đi xem xét lễ vật đặc biệt mà Lưỡng Giang quận dâng tặng lần này: công trình cầu vồng. Nghe nói Lưỡng Giang quận cho xây cây cầu này y hệt cầu vồng sau cơn mưa, uốn lượn trên dòng Lưỡng Giang, công trình to lớn đồ sộ cách vùng thượng du Hồng thành không xa.

Ban đêm, trên thuyền lớn, Tiểu Huyền Tử cùng Thương Nga dâng trà xong liền thức thời lui ra, chỉ để lại Doãn Thọ An và Thẩm Tĩnh Thù ở trong khoang thuyền uống trà tán gẫu. Bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng rống của Trần Sơ “ Hoàng thượng là hôn quân, Thục phi là gian phi, Hoàng hậu là yêu hậu, Tô tướng là nịnh thần…”

Từ lúc nam tuần tới nay, Trần Sơ bị ép buộc lên thuyền nên vô cùng phẫn hận và bất bình nhưng không có cách nào rời thuyền về kinh. Vì thế nhiệt huyết của hắn không có chỗ phát tiết, mỗi ngày chỉ có thể đứng ở mũi tàu ngửa đầu rống vài câu. Mà ngày nào cũng đều đặn như thời khóa biểu, sáng hô vài câu, sau bữa trưa vài lời, buổi tối chốt hạ vài câu, mưa gió không đổi, ngày nào cũng đúng giờ.

Doãn Thọ An xấu hổ cười cười, lập tức gọi Tiểu Huyền Tử đến phân phó vài câu, Tiểu Huyền Tử lập tức chạy ra ngoài khoang thuyền, che miệng Trần Sơ lại,đánh cho hắn bất tỉnh.

Cuối cùng cũng thanh tịnh, Doãn Thọ An đưa tay lau mồ hôi, quay sang nhìn Thẩm Tĩnh Thù nói “ Thù Thù, ngươi nếm thử đi, nghe nói là vạn trà hoa đặc sản địa phương, là mứt hoa quả ngâm nước mà thành”. Hắn nhón một miếng bỏ vào miệng, lập tức kêu lên thất thanh “ai da, mứt quả này cứng quá, răng cũng sắp rụng luôn rồi”

“Ha ha, Thọ Thọ ngươi thật sự là ngu muốn chết” Thẩm Tĩnh Thù bật cười thành tiếng, liên tục vỗ tay xuống bàn “ Người bán mứt hoa quả đã nói rồi, ăn liền không ngon, phải ngâm nước hoặc hầm cháo mới có hương vị, ngươi còn không tin”

Nói xong, nàng bưng chén lên, nhấp một ngụm khen “ Quả nhiên rất thơm, có chút ngọt nhưng rất nhẹ nhàng khoan khói, mùa hè uống vào sẽ rất mát. Thọ Thọ, ngày mai chúng ta lại vào trấn mua một ít đi”

“Được, được, được” Doãn Thọ An liên tục đáp ứng, lại thấy Thẩm Tĩnh Thù tươi cười dưới ánh đèn cực kỳ diễm lệ, tâm hồn xôn xao liền vươn tay nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, nhỏ giọng ngập ngừng “ Thù Thù…”

Thẩm Tĩnh Thù đỏ mặt, không có đẩy hắn ra, chỉ nhẹ giọng hỏi “ Thọ Thọ, ngươi muốn làm gì?”

Doãn Thọ An hôn lên vành tai mượt mà của nàng, cọ cọ mũi vào cổ nàng “ Thù Thù, lần này Đồng sử nữ quan không có đi cùng, chi bằng chúng ta…”

Thẩm Tĩnh Thù ừ nhẹ một tiếng, hai má đỏ bừng, bỗng nhiên bên ngoài vang lên thanh âm phi thường phá đám của Tiểu Huyền Tử “ Hoàng thượng, Quýnh vương có việc gấp cần gặp”

Doãn Thọ An cảm thấy mất mát, bi phẫn nắm chặt hai tay thành quyền, hít sâu hồi lâu mới chán nản đáp “ Cho hắn vào đi”, dứt lời vỗ vỗ bàn tay Thẩm Tĩnh Thù “ Thù Thù, chờ ta, rất nhanh”

Thẩm Tĩnh Thù xấu hổ cười đẩy hắn ra, đi ra ngoài, chuyển sang một chiến thuyền khác. Ai ngờ một canh giờ trôi qua vẫn không thấy Doãn Thọ An đâu, không lâu sau thì ngoài khoang thuyền vang lên âm thanh ồn ào. Thẩm Tĩnh Thù vội vàng chạy ra ngoài coi thì thấy Thượng Quan Cẩn dẫn một nhóm binh lính đứng bên mép thuyền tìm kiếm.

“A Cẩn có chuyện gì thế?” Thẩm Tĩnh Thù đi đến, tò mò hỏi

Thượng Quan Cẩn quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau có chút thất thần. Hai năm trôi qua đã là cho thiếu niên năm xưa trở thành tiểu tướng quân oai hùng. Từ khi Doãn Thọ An và Thẩm Tĩnh Thù làm rõ tình cảm của nhau, ba người cũng không nhắc lại chuyện trước kia nữa, đều phân rõ thân phận của mình, nhất là Thượng Quan Cẩn, mỗi lần gặp Thẩm Tĩnh Thù đều cung kính có thêm, nhìn không chớp mắt chứ không có tùy ý nói đùa như trước kia.

Thượng Quan Cẩn rất nhanh hồi phục tinh thần, lập tức chắp tay khom người nói “ Hồi Thục phi nương nương, vừa rồi nhận được mệnh lệnh Hoàng thượng bảo ta mang binh đến bảo vệ bên này, Tô đại nhân cũng sẽ lập tức dẫn người đến đây bảo vệ ngài và Hoàng hậu nương nương”

“A?” Thẩm Tĩnh Thù sửng sốt, khó hiểu nhìn chiến thuyền phía trước, trong lòng đột nhiên thấy hồi hộp. Nàng quay đầu nhìn Thượng Quan Cẩn nói như thương lượng “ A Cẩn, ta lo lắng cho Thọ Thọ, chúng ta đi qua nhìn một cái có được không?”

Thượng Quan Cẩn có chút chần chờ, nhưng thấy nàng lo lắng thì không đành lòng phật ý nàng, liền gọi một binh lính tới, dặn dò bọn hò canh chừng rồi cúi đầu nó “ Thục phi nương nương, mời” bộ dáng đúng tiêu chuẩn lễ nghi giữa quân thần với phi tử. Thẩm Tĩnh Thù cắn môi, không dám nhìn hắn thêm nữa, nhấc váy đi về phía mạn thuyền.

***************************

Cẩn thận dựa tay vào mạn thuyền, nhìn thấy thị vệ tuần tra có nhiều gương mặt lạ, Thượng Quan Cẩn sinh nghi, vừa che chắn cho Thẩm Tĩnh Thù ở phía trước vừa ra hiệu cho nàng đừng lên tiếng, thấp giọng nói “ Ta đi lên trước, chúng ta hướng chỗ tối mà đi”

Dứt lời, hắn một tay cầm kiếm, một tay nắm chặt tay Thẩm Tĩnh Thù, hai người nhẹ chân lần theo bóng tối mà đi lên phía trước.

Đêm nay trời không trăng không sao, còn có mưa lất phất, thủy triều lại lên cao. Cửa khoang thuyền chợt mở, Doãn Thọ An và Quýnh vương kẻ trước người sau cùng xuất hiện ở mũi tàu. Từ xa nhìn lại, dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn, cảm thấy cảm xúc của cả hai đều rất kích động. Doãn Thọ An chỉ tay vào Quýnh vương giống như đang lớn tiếng trách cứ gì đó.

Không ai phát hiện, lúc này trong rặng liễu ven bờ đột nhiên xuất hiện mấy chiến thuyền nhỏ, lợi dụng bóng tối mà nhanh chóng áp sát thuyền lớn. Mười mấy hán tử nhanh chóng đánh gục thị vệ, nhảy lên thuyền lớn trong đó có một nam tử mũi ưng áp sát sau lưng Quýnh vương “ Cướp đây, không được nhúc nhích”

Ai nấy đều thất sắc kinh hoàng, đột nhiên một bóng đen tròn vo từ ngoài khoang thuyền vọt tới, lớn tiếng kêu “ Hộ giá, hộ giá, các ngươi không được thương tổn Hoàng thượng” tiếp theo liền giang tay che trước mặt Doãn Thọ An như gà mẹ bảo vệ con, nhìn lại thì đó là Trần Sơ đã tỉnh lại.

Quýnh vương khóe miệng co rút, nhìn nhìn Doãn Thọ An đối diện, nghĩ xem có nên tiếp tục đánh bất tỉnh tên phá này không. Bỗng nhiên một tràng âm thanh kinh thiên động địa vang lên từ cuối chân trời, sóng nước cũng cuồn cuộn dâng cao.

Thân thuyền chao động, Thẩm Tĩnh Thù chao đảo suýt ngã may có Thượng Quan Cẩn ở bên cạnh đỡ lấy thắt lưng của nàng, giúp nàng đứng yên. Thẩm Tĩnh Thù nhíu mày hỏi Thượng Quan Cẩn “ Đã xảy ra chuyện gì?”

Thượng Quan Cẩn mờ mịt lắc đầu, chợt nghe dưới sông vang lên những tiếng động lạ thật lớn cùng tiếng kinh hô xôn xao khắp nơi “ Chạy mau, không xong rồi, vỡ đê cầu vồng rồi”

Mọi người trên thuyền chưa kịp phản ứng đã nghe một tiếng nổ thật lớn, tiếp theo là một cột nước khổng lồ quét qua chỗ mọi người, cuốn Thẩm Tĩnh Thù rơi vào nước. Thượng Quan Cẩn thấy vậy, không kịp nghĩ ngợi gì cũng lập tức nhảy vào nước, bơi theo bóng dáng nhỏ bé kia…

Doãn Thọ An cùng Quýnh vương đứng ở mũi thuyền nên trực tiếp đụng phải cơn sóng kia, lập tức lảo đảo rơi xuống nước, cung nhân nội thị cũng cùng chung số phận, ra sức ôm lấy cọc gỗ, giãy dụa kêu cứu.

Quýnh vương ôm một tấm ván, bập bềnh trong nước, đúng lúc này thủ lĩnh đám cướp bơi đến gần hắn, vội vàng nói “ Vương gia, không hay rồi, Hoàng thượng không biết đang ở chỗ nào”

“A?” Quýnh vương nhất thời cảm thấy đất trời xoay chuyển, lớn tiếng mắng “ Ngu ngốc, còn không mau đi tìm, lần này chúng ta tuyệt đối không thể để kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ, mạng của vương gia nhà ngươi đều trông cậy vào ngươi. Đoan vương sẽ dẫn binh tới tiếp ứng, mất đi nhân vật quan trọng này thì chúng ta xong đời”

Nam tử mũi ưng đảo mắ, nhanh chóng bơi đến bên chỗ thủ hạ chỉ huy tìm kiếm Doãn Thọ An “ uy, uy trước tiên đem vương gia lên bờ đã..” Quýnh vương ôm tấm ván nhìn hắn ngày càng bơi xa mà khóc không ra nước mắt, vì sao hắn lại dưỡng ra một đám thủ hạ ngu ngốc đến vậy.

*****************

Nghe có tiếng truy hô “ Hộ giá”, Thượng Quan Yến và Tô Giang Tả nhanh chóng vọt tới, vừa chạy tới mép thuyền thì cơn sóng cũng ập tới. Tô Giang Tả chỉ kịp quát lên một tiếng “ Cẩn thận” rồi bổ nhào vào sau lưng Thượng Quan Yến, cột buồm cao ngất cũng vừa vặn rơi xuống lưng hắn, đau đến ngất đi…

Đến khi Tô Giang Tả tỉnh lại, phát hiện mình đang trong một căn phòng bằng gỗ, bên cạnh còn có một chậu lửa ấm áp, Thượng Quan Yến cũng đang nằm ngủ một bên. Hắn hơi giật mình liền cảm thấy sau lưng đau rát đến mức kêu thành tiếng.

Thượng Quan Yến nghe tiếng tỉnh lại, vội vàng đi đến bên cạnh, nâng hắn dậy, oán trách “ Con mọt sách, ngươi đừn lộn xộn, ngươi cũng thật là, bày đặt ra vẻ anh hùng làm chi, cột buồm kia có rơi xuống ta cũng không sao, ta da dày thịt thô còn thể chịu được mà. Bây giờ thì ngươi coi ngươi đó, bị đánh trúng, suýt chút nữa là tổn thương tới nội tạng rồi”

Tô Giang Tả không có hé răng, nhịn đau nghe nàng cằn nhằn hồi lâu mới hỏi “ Chúng ta đang ở đâu?”

“Ta cũng không biết, chúng ta bị nước cuốn đến chỗ tảng đá, ta mới liều mạng kéo ngươi lên bờ, sau đó thì gặp vài thôn nữ, ta nghĩ ngươi cần tìm đại phu xem bệnh nên liền theo các nàng về trại »

Thượng Quan Yến đưa cho hắn một chén nước, thấp giọng nói “ Ngươi an tâm dưỡng thương đi, đại phu nói ngươi thương thế không nhẹ, tạm thời không thể bôn ba mệt nhọc. Hơn nữa nghe nói nơi này rất gần biên cảnh Nam Việt quốc, để ngừa vạn nhất, chúng ta không thể tiết lộ thân phân, cho nên ta nói với mọi người trong trại chúng ta là vợ chồng, ngươi nhớ cho kỹ, trăm ngàn lần đừng làm lộ chuyện”

Phốc, Tô Giang Tả phun luôn ngụm nước trong miệng vào mặt Thượng Quan Yến, vừa ho khan vừa run run chỉ tay vào nàng giáo huấn “ Hoàng hậu nương nương, ngài sao lại bày chuyện hoang đường, nhận thức lung tung như thế”

Thượng Quan Yến nắm lấy vạt áo của hắn lau nước trong mặt, giận dữ gầm nhẹ “ xem đi, đã nói ngươi đừng làm lộ chuyện, mới đó đã quên rồi. Ngươi tưởng ta thích làm vợ chồng với ngươi lắm sao, nếu ta nói chúng ta là huynh muội, chưa chắc các cô nương kia tin, còn cho rằng chúng ta là tình nhân rủ nhau bỏ trốn nên giả làm huynh muội, cho nên ta chẳng còn cách nào khác”

Nàng buông tay, chống nạnh nói tiếp “ Không them nghe ngươi nói nữa, quay lưng lại đi, hầu hạ ngươi suốt một ngày một đêm, mệt chết ta”

Tô Giang Tả không có nhiều lời nữa, vội nằm xuống, nhìn ra ngoài đến ngẩn người. Thấy hắn nửa ngày cũng không lên tiếng, Thượng Quan Yến nhịn không được đá hắn một cái, hung hăng uy hiếp “ uy, con mọt sách, không được nằm thẳng, tránh đụng tới vết thương trên lưng ngươi, đến lúc đó lại nứt ra thì ta mặc kệ đó”

Tô Giang Tả nhắm mắt không thèm để ý tới nàng, Thượng Quan Yến giận tím mặt, nhảy dựng lên quát “ Ngươi lại muốn gì nữa đây, dám giả đò không nghe thấy, có tin ta đánh cho ngươi phải nghe không?”

Tô Giang Tả chậm rãi lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Đừng ầm ỹ, ta đang suy nghĩ chuyện quan trọng”

“Chuyện gì a?” Thượng Quan Yến sắc mặt hơi dịu xuống.

Tô Giang Tả trầm ngâm hồi lâu, mới lại từ từ nói “ Đột nhiên xuất hiện đám thổ phỉ, mà gần đây…Quýnh vương có một số hành động”

“Có ý tứ gì?” Thượng Quan Yến vẫn chưa hiểu, nàng đi qua, hỗ trợ Tô Giang Tả đang muốn đứng lên.

Vô lực tựa vào vai nàng, Tô Giang Tả hít sâu một hơi, thản nhiên nói “ Ta hoài nghi Quýnh vương có âm mưu, hắn muốn cưỡng ép Hoàng thượng”

“A, không thể nào, Quýnh vương háo sắc vô năng cũng muốn mưu đồ soán vị sao?” Thượng Quan Yến không thể nào tin được

“Không phải hắn, là Đoan Vương.” Tô Giang Tả nhìn chậu lửa, trầm giọng nói “ Quýnh vương trước đây vẫn có quan hệ rất tốt với Đoan vương, đất phong của hắn lại ở Kiềm Nam, nơi đó rất gần với Nam Việt quốc và đất phong của Đoan vương. Nếu nói bọn họ đã sớm lén lui tới với nhau ta cũng không lấy làm lạ”

Tô Giang Tả dừng một chút, sắc mặt ngưng trọng “ Đoan vương tuy rằng đã trốn sang Nam Việt quốc, nhưng ở kinh thành vẫn còn nhiều người của hắn, những người này là ai, có tâm muốn làm phản hay không, chúng ta đều không rõ lắm. Quýnh vương tuy rằng xưa nay làm việc hoang đường nhưng biết đâu đó chỉ là sự ngụy trang của hắn, huống chi nếu hắn muốn phản bội Hoàng thượng, đầu nhập vào Đoan vương thì cũng không phải không có khả năng”

“Nhưng mà, nhưng mà…” Thượng Quan Yến lắp bắp hồi lâu vẫn chỉ nói được một câu “ Ta vẫn không tin Quýnh vương có gan tạo phản”

“Nếu không phải Quýnh vương giở trò quỷ, như vậy chỉ còn một khả năng” trong mắt Tô Giang Tả hiện lên vẻ đau đớn, nghiêm túc nói “ Đám thủy phỉ kia là do hoàng thượng phái đến”

“Chuyện này càng không có khả năng” Thượng Quan Yến kinh hãi, liên tục lắc đầu “ Hoàng thượng vì sao muốn làm như vậy? để đối phó chúng ta sao? Hay là Quýnh vương? Là A Cẩn và ta? Ngươi đùa giỡn gì vậy”

“Không phải đối phó ngươi, có lẽ…” Tô Giang Tả cúi đầu, hồi lâu mới nhẹ giọng nói “có lẽ đối phó với một vài người mà hắn không tín nhiệm, muốn thừa cơ trừ bỏ”

Nghe ngữ khí của hắn không giấu được sự cô đơn và thương cảm, Thượng Quan Yến không khỏi chú ý, che miệng kêu lên “ Hoàng thượng muốn giết ngươi”

Tô Giang Tả thống khổ nhắm mắt ngửa đầu, chậm rãi nói: “Hắn là Hoàng Thượng, không phải là tiểu hài đồng không biết gì nữa”

“Vì sao?” Thượng Quan Yến gấp đến độ nắm lấy cổ tay hắn “ Vì sao Doãn Thọ An lại nhẫn tâm như vậy? có ta ở đây, sẽ không cho hắn hại ngươi”

Tô Giang Tả cười khổ, vỗ vỗ mu bàn tay nàng, bất đắc dĩ nói “ Có lẽ vì ta biết quá nhiều chuyện, thỏ chết thì…” còn chưa nói hết câu, hắn đã cảm thấy cổ họng tanh ngọt, tiếp theo đã phun ra một ngụ máu tươi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play