Trời muốn trời mưa, nương phải lập gia đình, tiểu thí hài trưởng thành rồi mới cay đắng nhận ra thực ra làm người lớn cũng không có tốt như tưởng tượng.

============

Đêm dài tĩnh lặng, trên giường lớn trong An Tuệ cung . Từ lúc Doãn Thọ An tự mình chấp chính, Lễ bộ cũng yêu cầu hắn không ngủ cùng với Thẩm Tĩnh Thù nữa, mà Thẩm Tĩnh Thù rốt cuộc cũng được một mình sở hữu cả cái giường lớn, đương nhiên là còn có Quân công tử, nhưng gian miêu không tính là người rồi.

Thẩm Tĩnh Thù cả người quấn trong chăn, đột nhiên cảm giác dưới thân có dòng nước ấm trào ra, nàng hai mắt buồn ngủ mơ hồ sờ soàng một hồi, sau đó…Trong An Tuệ cung truyền ra tiếng thét cực kỳ thê lương, thảm thiết. Cung nữ trực đêm vội vàng chạy đi gọi Thương Nga tới, Thương Nga không kịp mặc áo khoác, vội vàng chạy tới trước giường của Thẩm Tĩnh Thù liền thấy tiểu cô nương tội nghiệp đang ngồi co ro ở góc giường, nước mắt lưng tròng nhìn mình.

Toàn bộ An Tuệ cung cũng vì tiếng thét kia mà thức giấc, ngự y được triệu tới, y nữ cũng có mắt, ngay cả nữ quan đồng sử cũng xuất hiện, thậm chí còn có cả Hoàng hậu Thượng Quan Yến. Doãn Thọ An cũng bối rối chạu đến nhưng lại bị Thương Nga và y nữ ngăn cản bên ngoài tẩm cung, hỏi thăm tình hình thì các nàng chỉ mỉm cười không nói rõ tình hình, làm cho hắn gấp đến độ liên tục vò đầu bứt tóc dậm chân.

Mấy ngày kế tiếp, Thẩm Tĩnh Thù đều ở lì trong cung không ra, cả ngày nằm bẹp trên giường, Doãn Thọ An mấy lần đến hỏi thăm đều thấy nàng mặt mày đỏ bừng, rồi lập tức sai Thương Nga đuổi hắn đi.

Mãi sau này, Doãn Thọ An mới biết được thì ra Thục phi của hắn đến kỳ kinh nguyệt đầu tiên.

Đến khi trên người đã sạch sẽ hẳn, Thẩm Tĩnh Thù mới chịu xuống giường, đầu tiên là đi tắm nước ấm. Vừa mới qua lễ cập kê, nàng đối với thời kỳ trưởng thành của mình vẫn có chút mơ mơ hồ hồ nhưng cũng có chút thẹn thùng, ngượng ngùng, vì thế chỉ để cho Thượng Quan Yến cùng Thương Nga vào cùng. Hơi nước mờ mịt, Thương Nga cẩn thận chà lưng cho nàng, còn Thượng Quan Yến ở bên cạnh tạt nước vào người nàng. Thẩm Tĩnh Thù chu miệng bất mãn, tò mò thỉnh giáo các nàng về thân thể đang bắt đầu phát dục của mình.

Một lát sau, Thương Nga đứng dậy đi thay đồ bị hai người làm ướt, Thượng Quan Yến thì nói đói bụng, ồn ào đòi ra ngoài kiếm gì ăn, vì thế hai người đều rời đi. Thẩm Tĩnh Thù nhàm chán ngâm nước một lát, thấy các nàng không quay lại liền tự mình đứng dậy, bước ra khỏi dục bồn, cung nhân nội thị đều bị nàng đuổi đi từ sớm nên trong tẩm cung tựa hồ không có ai, khắn tắm cùng quần áo cũng được đặt sẵn gần đó.

Nàng nghĩ nghĩ, quyết định phải tự lực cánh sinh vì thế liền bước ra ngoài, cầm lấy khắn tắm không ngờ lại bị trượt chân, lập tức ngã xuống nền đá cẩm thạch. Cùng lúc đó Doãn Thọ An đột nhiên xuất hiện.

Hai người trợn to mắt nhìn nhau, đột nhiên Thẩm Tĩnh Thù “a” lên một tiếng thật to, Doãn Thọ An vội vàng quay lưng, lắp bắp nói “ Ta, ta cái gì cũng không thấy”

“Ngươi nói dối, Thọ Thọ, ngươi rõ ràng nhìn chằm chằm ta cả nửa ngày nha, ngươi là hoàng đế đó, ngươi nói dối” Thẩm Tĩnh Thù luống cuống dùng một tay khéo khan tắm che lấy thân hình, một tay xoa xoa cái mông bị đau, nhịn không được rên lên thành tiếng.

“Thù Thù, ngươi có phải hay không té bị thương ?” Nghe tiếng của nàng, Doãn Thọ An nhất thời quên để ý, liền quay đầu lại hỏi thăm, Thẩm Tĩnh Thù bán khỏa thân thì xấu hổ không thôi cũng không khỏi choáng váng.

Thẩm Tĩnh Thù thấy hắn nhìn chằm chằm vào mình thì vừa thẹn vừa vội, liền đẩy hắn ra, sẵn giọng “ Thọ Thọ, ngươi tránh ra, xoay người lại, không được nhìn lén”

Doãn Thọ An vội quay mặt lại, chỉ nghe sau lưng vang lên tiếng sột soạt mặc quần áo, nhớ tới bộ dáng vừa rồi của Thẩm Tĩnh Thù thì lại đỏ mắt, vội vàng nhỏ giọng “ Ta, ta về cung trước, vốn nghe nói ngươi đã chịu xuống giường nên muốn cùng ngươi đi dạo ngự hoa viên. Ta, ta lát nữa lại đến” dứt lời liền quay người chạy như bị ma đuổi.

Ban đêm, trên long sang trong Thiên Vũ các, Doãn Thọ An lăn qua lộn lại một hồi vẫn không ngủ được, trong đầu toàn là hình ảnh, bộ dáng xấu hổ của Thẩm Tĩnh Thù ban ngày. Da thịt trắng noãn phơn phớt màu hồng như anh đào, mềm mịn trơn bóng, mái tóc đen mượt như mây…làm cho tâm thiếu niên đập thình thịch. Mãi tới nửa đêm mới chợp mắt được một chút, Doãn Thọ An lại cảm thấy thân dưới không thoải mái lắm, đưa tay sờ soạng một chút, sau đó…trong Thiên Vũ các cũng truyền đến tiếng thét thê lương thảm thiết.

Ngự y, đồng sử nữ quan lập tức kéo đến, Thượng Quan Yến xoa hai mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, đá cho nội thị đến báo tin “ Hoàng thượng nữa đêm đột nhiên kêu rên thật to” một cái rồi lại vùi đầu ngủ tiếp. Mà Thẩm Tĩnh Thù len lén đến ngoài Thiên Vũ các dò la tin tức đã bị Thương Nga nhéo lỗ tai lôi về.

Không ai biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ là sáng hôm sau, sau khi hạ triều, Doãn Thọ An liền bị Thượng cung của Thượng nghi cục đưa đến một gian phòng, mãi đến giờ ngọ mới ra, khi đi ra thì mặt đỏ bừng bừng, nhìn thấy Thẩm Tĩnh Thù và Thượng Quan Yến liền tránh ra, không them nói một câu.

Trải qua mấy ngày như thế, Thẩm Tĩnh Thù rốt cuộc không cam lòng bị Thọ Thọ vắng vẻ nên mới buồn bực đi tìm đường huynh Thẩm Tĩnh Chi, kể lể lên án sự khác thường của Doãn Thọ An. Thẩm Tĩnh Chi nghe xong liền đưa tay sờ cằm, cười gian.

Nụ cười gian của hắn kéo dài cho đến ngày hôm sau, hạ triều liền bám theo Doãn Thọ An đến ngự thư phòng. Doãn Thọ An phê duyệt tấu chương, mà Thẩm Tĩnh Chi cứ ở một bên cười âm hiểm, cho đến khi Doãn Thọ An bị ánh mắt sáng quắc của hắn làm cho không yên, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn lên, bỗng nhiên nghe Thẩm Tĩnh Chi hét lớn “Thù Thù ngươi tới?”

Bàn tay cầm tấu chương của Doãn Thọ An đột nhiên run lên, tấu chương rơi xuống bàn còn hắn thì nhảy dựng lên, nhìn ra cửa, lắp bắp “Thù Thù…” Nào ngờ ngoài cửa không một bóng người, chỉ có nội thị đang cúi đầu. Phát hiện mình bị mắc mưu, Doãn Thọ An quay đầu, trừng mắt nhìn Thẩm Tĩnh Chi, tức giận nói “ Ngươi, ngươi khi quân”

“An , không cần kích động như vậy, ở đây không có người ngoài ah” Thẩm Tĩnh Chi che miệng cười trộm một hồi mới khoan thai đi đến bến bàn, chống tay, thấp giọng hỏi “ Hoàng thượng, ngươi đã làm chuyện gì có lỗi với Thù Thù đúng không? Sao lại sợ thấy nàng như vậy”

“Ngươi, ngươi nói bậy.” Doãn Thọ An lập tức phản bác, nhanh chóng nhặt lấy tấu chương trên bàn nhưng khuôn mặt lại không tự giác mà đỏ ửng.

“Ha ha.” Thẩm Tĩnh Chi lại nhích tới một chút, thanh âm nhỏ hơn một chút “ Ngươi có phải nằm mơ thấy cùng Thù Thù nhà ta…hắc hắc…”

“Ngươi, ngươi làm sao mà biết được?” Doãn Thọ An thành thật biết mình đã nói hớ liền vội vàng dùng tay bịt chặt miệng lại.

“Ai nha, không cần lo lắng, ta sẽ không nói ra” Thẩm Tĩnh Chi bày ra vẻ mặt “ Ta đoán đúng mà”, nắm lấy tay Doãn Thọ An “ Hoàng thượng, ngươi không cần thẹn thùng, nam nhân nào cũng từng là một tiểu nam hài lớn lên ah”

Nói xong hắn lại nhích tới, hồ nghi nhìn Doãn Thọ An “ Nhưng mà Hoàng thượng, ngươi còn chưa lâm hạnh hậu cung sao? Ngươi đến tột cùng có biết nên làm thế nào hay không?”

Mặt của Doãn Thọ An đỏ như tôm luộc, cúi đầu hồi lâu mới nhỏ giọng đáp “ Thượng cung thượng nghi cục đã đến tìm ta, nhưng cũng chỉ quăng cho ta một đống tranh vẽ và sách, bảo ta tự nghiền ngẫm”

“A? Không có tìm cung nữ chỉ dẫn thực tế cho ngươi sao?” Thẩm Tĩnh Chi gần như rống lên, sau mới sực nhớ: trước thời tiên đế, từng có một thái tử vì yêu thương cung nữ dạy hắn việc vi phòng, sau lại nạp làm phi, chuyên sủng, dẫn đến hậu cung gà chó không yên, còn suýt chút nữa đánh mất cả vương triều. Cho nên từ đó về sau, các hoàng tử của Đại Doãn vương triều không có cung nữ hướng dẫn, ngược lại các thế gia quý tộc vẫn còn bảo lưu tập tục này.

Thẩm Tĩnh Chi thở dài, vỗ vai Doãn Thọ An “ Không sao, ta tốt xấu cũng là anh vợ của ngươi, việc này để ta nghĩ cách cho”

***************************

Sự thật chứng minh, đừng quá trông mong vào Thẩm Tĩnh Chi, cái mà hắn gọi là biện pháp chính là kết hợp cùng Quýnh vương lén mang Doãn Thọ An ra cung, đến thanh lâu nổi tiếng nhất kinh thành – Thiên Hương uyển quan sát, học tập. Nói đến thanh lâu cũng có hai loại, một là thanh lâu của nhà nước, có thể tự bán mình làm qua kỹ hoặc chủ yếu là nữ tử có tội hoặc là tù binh…được đưa đến đây, có thể cùng các nàng uống rượu, sờ sờ bàn tay nhỏ bé, nếu để ý tài hoa tướng mạo của người ta thì có thể ở lại. Còn Thiên Hương uyển là đệ nhất thanh lâu tư nhân, tập hợp rất nhiều mỹ nhân đa tài đa nghệ.

Bởi vì Doãn Thọ An thân phận tôn quý, cho nên Thẩm Tĩnh Chi cùng Quýnh vương mới yêu cầu tú bà Thiên Hương uyển yên lắng bố trí một gian phòng xa hoa nhất, còn bao luôn các căn gần bên, không cho người ngoài tới gần. Thấy hai người đều là tuổi trẻ tuấn tú, phục sức xa hoa, cử chỉ lời nói cẩn thận nên tú bà nhiều năm kinh nghiệm cũng nhận ra đối phương là đại nhân vật liền lập tức an bài những thứ tốt nhất, còn tìm các cô nương ôn nhu nhất, có kỹ nghệ tiếp khách cao nhất đến, phân phó các nàng không cần nhiều lời.

Chơi trò ném thẻ vào bình rượu một hồi, bị Thẩm Tĩnh Chi ép uống vài ly, Doãn Thọ An rơi vào tình trạng đi không được, ở cũng không xong, đỏ mặt tránh sự đụng chạm của các cô nương, khiến cho các nàng che miệng cười trộm. Thì ra là tiểu ca ngây thơ lần đầu đến thanh lâu ah.

Giằng co một hồi, ngoài đình bỗng nhiên vang lên tiếng nhạc, mọi người nhì qua cửa sổ thì thấy một nữ tử che mặt, mặc trang phục ca múa của Tây Vực, đang giơ tay, đá chân, múa quanh cây cột ở lương đình.

Thẩm Tĩnh Chi há miệng nửa ngày mới phục hồi tinh thần, chỉ tay hỏi “ Đây là vũ đạo gì? Trước giờ chưa từng nhìn thấy, thực sự rất quái dị ah”

Một cô nương mỉm cười đáp “ Nữ tử này nửa tháng trước mới đến đây, không biết nàng thương lượng với ma ma thế nào, mỗi đêm sẽ múa như vậy một hồi, sau đó thì không thấy người. Nàng nói đây chính là múa cột, nhìn khó coi chết được, vậy mà nàng còn tưởng mình hay lắm, không biết đã dọa cho mấy vị vương tôn công tử chạy rồi”

Thẩm Tĩnh Chi cùng Quýnh vương lập tức cười thành tiếng, đang muốn thương lượng có nên tìm cô nương giúp Doãn Thọ An khai trai không thì tú bà mặt đầy mồ hôi đột nhiên vọt vào “ Không tốt, Thẩm công tử, Quýnh vương gia, gia quyến các người đang đến đây, còn mang theo một đội ngự lâm quân, bao vây nơi này. Phu nhân dẫn đầu còn đẹp hơn các cô nương ở đây nhưng lại cực kỳ hung hãn, đã đánh ngã mấy hộ viện của ta, bây giờ đang tiến tới chỗ các ngươi”

Thẩm Tĩnh Chi cùng Quýnh vương liếc nhau, không tốt, chẳng lẽ là Hoàng hậu nương nương nghe được phong thanh nên mang người đến bắt gian. Ai ngờ, hai người còn chưa kịp bỏ Doãn Thọ An mà chạy thì Thượng Quan Yến đã đá văng cửa, uy phong lẫm lẫm tiến vào. Tú bà cùng các cô nương vội vàng chuồn êm ra ngoài.

Thượng Quan Yến mắt phượng trợn lên, quét ngang ba người đang lui đến góc tường, tay cầm trường kiếm chỉ thẳng tới “ Thẩm Tĩnh Chi, ngươi thật to gan. Doãn Thọ An, ngươi cư nhiên dám tới đây. Quýnh vương lấy bàn tay thối của ngươi ra, mau cút qua một bên”

Thẩm Tĩnh Thù đi sau nàng, còn mang khan bịt mặt. Nàng khinh bỉ nhấc khăn che mặt lên, khịt mũi khinh thường một cái rồi lại buông tay che mặt, không hề để ý tới vẻ mặt đáng thương của Doãn Thọ An.

Bị Thượng Quan Yến một đường răn dạy lôi về Thiên Vũ các, nàng buông tay, quăng Doãn Thọ An lên long sáng, sau đó tự cởi quần áo của mình. Doãn Thọ An sợ tới mức hồn phi phách tán, nơm nớp lo sợ hỏi “ Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

“Động, phòng!” Thượng Quan Yến nghiến răng nghiến lợi thốt ra hai từ rồi kéo lấy quần áo của Doãn Thọ An “ Thù Thù còn nhỏ, không thể thị tẩm, ta là hoàng hậu, đây là bổn phận của nô tì”

Doãn Thọ An vội vàng lui ra sau, cái này sao giống động phòng, muốn ăn thịt người ta thì có. Hắn vừa nắm cổ áo, vừa liều mạng lắc đầu “ Không cần, Hoàng hậu tỷ tỷ, ngươi đừng lại đây, nếu không ta sẽ kêu lên”

“Kêu , cho dù ngươi kêu rách họng đêm nay cũng không có ai cứu được ngươi” Thượng Quan Yến nắm lấy mắt cá chân của hắn, kéo hắn lại, chặt chẽ đè dưới thân, nhanh chóng cởi bỏ cầm bào của hắn.

“Cứu mạng nha, Thù Thù cứu ta, hoàng hậu tỷ tỷ muốn bá vương ta .” Doãn Thọ An vừa giãy dụa vừa ra sức kêu cứu nhưng hắn dù sao cũng nhỏ hơn Thượng Quan Yến ba tuổi, nàng lại là người tập võ cho nên rất nhanh hắn đã bị cởi bỏ cả trung y…

Bên ngoài Thiên Vũ các, Thẩm Tĩnh Thù ôm Quân công tử rầu rĩ dựa vào cây cột, Tô Giang Tả đi tới, ôn nhu hỏi “ Thục phi nương nương, sao ngài không đi vào trong?”

“Hoàng hậu tỷ tỷ nói muốn cùng Thọ Thọ viên phòng, không cho những người khác quấy rầy.” Thẩm Tĩnh Thù đá đá mũi chân, ngữ khí có chút mất mát.

Tô Giang Tả hơi thất thần, cúi đầu không nói, hồi lâu phục hồi bình tĩnh “ Chúng ta không nên ở đây làm gì, ta phụng mệnh đêm nay thẩm tra Thẩm Tĩnh Chi và Quýnh vương gia, cáo từ trước”

“Nga.” Thẩm Tĩnh Thù cũng xoay người, đi được vài bước lại quay đầu nhìn Thiên Vũ các đèn đuốc sáng trưng, thở dài một hơi rồi đi về phía An Tuệ cung.

Bên trong Thiên Vũ các, Doãn Thọ An cũng dần dần lấy được khí lực, ra sức đám đá, rốt cuộc cũng phản kháng thành công, thoát khỏi kiềm chế của Thượng Quan Yến, vội vàng nhảy xuống giường, một tay túm lấy trung y, một tay run rẩy chỉ vào Thượng Quan Yến nói “ Ta kháng nghị, ta phản đối, ta không muốn cùng ngươi viên phòng”

Thượng Quan Yến há mồm thở dốc, lau mồ hồi, dựa vào đầu giường, oán hận trừng hắn “ Tiểu tử, ngươi tiến bộ ah, thế mà cũng chạy thoát, đến, muốn đánh thì lại đánh”

Doãn Thọ An mím môi, hai mắt rung rưng oán hận nhìn Hoàng hậu tỷ tỷ kiêu ngạo. Thượng Quan Yến cũng nhìn lại hắn, hai người trừng mắt một hồi nhịn không được bật cười. Thượng Quan Yến bất đắc dĩ xua tay “ Quên đi, quên đi, làm như ta ép bức ngươi không bằng”

Nói rồi nàng nhảy xuống giường, mặc lại ngoại bào, nhìn vẻ mặt đề phòng của Doãn Thọ An, thở dài một hơi: ai dù sao cũng là tiểu nam hài do mình chăm sóc đến lớn, thật muốn cùng hắn này này nọ nọ nào ngờ lại không được tự nhiên. Nhưng đứa nhỏ này đã lớn, dù sao cũng phải tính nếu không lại bị tên Thẩm Tĩnh Chi vương bát đản kéo đi kỹ viện thì phiền.

Nghĩ nghĩ, Thượng Quan Yến đi ra ngoài cửa cung, nghiêm giọng phân phó với nội thị cung nhân đang đứng hầu bên ngoài “ Người tới, tuyên triệu Lễ bộ thượng thư và Thượng cung thượng nghi cục đến An Đức cung, ta muốn tuyển phi cho Hoàng thượng”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play