Dù ở bất kỳ chỗ nào, kinh tế vẫ là yến tố quan trọng quyết định. Chân lý ấy không bao giờ thay đổi.

============

Khi gió xuân lại thổi trên mặt đất, mỗi người đều đã thêm một tuổi nhưng quốc khố lại giảm bớt một vòng. Hộ bộ thượng thư khóc ròng, không nói nên lời chỉ có thể tóm lại một câu: quốc khố còn không đến một trăm vạn lượng.

Cuộc khủng hoảng kinh tế vừa rồi cũng như gió xuân thổi qua khắp nơi, từ dân gian, tới chốn giang hồ ngay cả triều đình cũng không bỏ qua. Vì thế khắp nơi thắt lưng buộc bụng, tiểu kim khố của bách quan cũng bị xem xét, rất nhiều được sung công quỹ mà trong hoàng cung, Hoàng thượng và hậu cung vẫn phải tiếp tục bị cắt giảm chi tiêu. Son phấn trang sức của Thẩm Tĩnh Thù bị giảm một phần ba, kế hoạch tập thể hình của Thượng Quan Yến không được phê duyệt, không cấp cho Doãn Thọ An vải vóc để thiết kế y phục.

Ngay cả khẩu phần ăn của Quân công tử cũng bị giảm một nữa, làm nó tức đến mức dùng móng vuốt cào cào xoàn xoạt vào bát cơm, hướng Thẩm Tĩnh Thù cáo trạng.

Nhưng cho dù tiết kiệm thế nào thì thu vẫn không bù chi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không thể nhịn được nữa, phải tìm cách thôi. Tiết kiệm là quan trọng nhưng kiếm tiền mới quan trọng hơn, tuy nhiên kiếm tiền bằng cách nào đây.

Trong ngự thư phòng, Doãn Thọ An, Tô Giang Tả cùng huynh muội Thẩm Tĩnh Chi đang tiến hành cuộc họp bí mật. Thượng Quan Yến vì mấy tháng qua liên tục khiêu chiến với Sở Trung Thiên rồi liên tục thất bại, hôm nay lại đi tìm hắn để luận võ.

Thẩm Tĩnh Thù thấy mọi người không lên tiếng, liền giơ tay xung phong phát biểu trước “ Chúng ta có thể bán quan tước kiếm tiền ah”. Căn cứ theo quan sát và đúc kết của nàng thì gian phi là phải làm chuyện khiến người người oán trách. Nhưng tính nàng nhát gan sợ chết, nên phải chọn chuyện xấu mà không nguy hiểm đến tính mạng mới dám làm.

Đầu tiên nàng muốn mượn cớ nhào vào lòng đại thần, sau đó khóc sướt mướt la làng rằng người ta đùa giỡn mình, coi như là đạt được mục đích hãm hại trung lương. Nhưng mà thời gian qua văn võ trong triều đều thi nhau ức hiếp nàng và Doãn Thọ An, xấu như vậy thì tuyệt đối không thể là trung lương được. Duy nhất chỉ có gia gia, phụ thân và thúc bá bọn họ có thể coi là trung lương, nhưng dù Thẩm Tĩnh Thù nàng có gan lớn hơn trời cũng không dám hãm hại người nhà mẹ đẻ.

Không thể hãm hại trung lương vậy thì xa hoa dâm dật đi, thế nhưng mỗi lần đòi tiền Hộ bộ thượng thư hắn liền chỉ tay than thở, lòng vòng một hồi lại biến thành chuyện hậu cung chi tiêu quá lớn, cần phải giảm biên chế, cắt bớt tiền…Nghĩ tới bản thân bị cắt tiền tiêu vặt, có đánh chết Thẩm Tĩnh Thù cũng không mở miệng.

Kế này cũng không thành, vậy bắt chước Thái hậu năm đó tích cực phân bổ chức quan cho người nhà mẹ đẻ mình đi. Nhưng gia gia đã là Thái sư đầu triều, còn chức gì cao hơn nữa đâu? Huống hồ chi một đống thúc bá trong nhà, bao gồm cả cha nương nàng đã cẩn thận dặn dò “ Thù Thù, ngươi nhất định phải nói với Hoàng thượng, trăm ngàn lần đừng thăng chức cho chúng ta nha. Mỗi ngày phải thức khuya dậy sớm vào triều đã đủ mệt mỏi rồi, chức quan càng lớn việc càng nhiều, phải thường xuyên tăng ca mà chúng ta còn muốn sống thêm vài năm, tuyệt đối không thể vì lao lực quá mức mà chết ah”

Cho nên, Thẩm Tĩnh Thù nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có âm thầm tham dự triều chính,thổi gió bên gối với Doãn Thọ An, đâm đâm chọt chọt mới được. Vì vậy mỗi lần có hội nghị nội bộ, nàng đều tích cực tham gia, hăng say đóng góp ý kiến, hi vọng mình sớm được ghi danh là một gian phi nhiễu loạn triều cương.

Nghe Thẩm Tĩnh Thù đề nghị bán quan tước, ba người kia trầm mặc không nói. Thẩm Tĩnh Thù cẩn thận nhìn Tô Giang Tả, cúi đầu ngập ngừng “ Thái phó đại nhân, có phải đề nghị này không tốt hay không? ta sẽ tiếp tục suy nghĩ”

“Không phải.” Tô Giang Tả thở dài một hơi, vỗ tay khen ngợi “ Biện pháp này thực sự rất cao minh, thế mà chúng ta lại không nghĩ ra. Thời điểm phi thường đương nhiên phải dùng cách phi thường. Bán quan tước thì thời gian ngắn, phí tổn thấp, hiệu quả lại lớn. Trinh phi nương nương quả nhiên không giống người thường, thông minh lanh lợi”

Thẩm Tĩnh Thù ngượng ngùng ngây ngô cười, lại nhìn Doãn Thọ An, muốn nói thực ra biện pháp này học được khi Thái hậu loạn chính trước đây nhưng nàng lại không dám mở miệng, sợ chạm đến vết thương lòng của Doãn Thọ An.

“Nhưng mà triều đình cũng không có quá nhiều ngạch quan, hơn nữa phong quan thì phải cấp bổng lộc, vẫn phải tốn chút tiền, Hộ bộ thượng thư và Lại bộ thượng thư nhất định sẽ không đồng ý đâu” Doãn Thọ An nghĩ ngợi, đưa ra ý kiến

“Chuyệ này dễ thôi” Thẩm Tĩnh Chi cũng tham gia góp phần “ Chúng ta không cần bán chức quan thật mà chỉ bán vài danh hiệu hư danh thôi, chẳng hạn như Trung lang danh dự, Cố vấn huyện lệnh…Đầu năm nay có rất nhiều gian thương, nhà giàu mới nổi có nhiều tiền liền muốn có danh vọng gì đó để vênh mặt với đời ah”

Tô Giang Tả liên tục gật đầu, khó có lúc đồng tình với Thẩm Tĩnh Chi, vươn tay lấy một trái đào trên bàn, mỉm cười bổ sung “ Hơn nữa, bọn họ cũng không cần tham chính, càng chưa nói tới việc cấp lương bổng. Mỗi năm, Hoàng thượng chỉ cần định kỳ mời dự hội nghị tổng kết một hai lần, mời bọn họ uống trà tám chuyện, làm cho bọn họ cảm thấy mình có giá trị, trở về quê nhà cũng có cái để khoe khoang là được. Ai cũng đạt được mục đích của mình, tất cả cùng vui”

“Đúng đúng đúng, ta có quen vài phú thương lắm tiền ở Trường An, có thể giới thiệu cho các ngươi, lấy bọn họ làm thí điểm trước đi” Thẩm Tĩnh Chi hăng say xung phong nhận việc.

“Nói đến chuyện này, ta có ý này” Tô Giang Tả thần sắc trở nên nghiêm túc, hướng Doãn Thọ An khom mình hành lễ “ Từ thời Thái tổ Thái tông, Đại Doãn ta hưng nông ức thương, nay dân chúng an cư lạc nghiệp, đời sống sung túc, dân phong lễ nghĩa thế nhưng đối với thương nhân vẫn còn rất nhiều hạn chế, không được làm quan lại phải đóng thế cao. Thần nghĩ người trong thiên hạ đều là con dân của Hoàng thượng, không thể kỳ thị thương nhân quá mức mới được, có tội thì phạt, có công phải thưởng”

“Thái Phó nói rất đúng” Doãn Thọ An đáp “ Lúc trước Thái tổ lấy đức trị thiên hạ, trăm phế đãi hưng mới có được quốc gia phồn thịnh hôm nay, việc này đều nhờ công sức của trăm họ. Thỉnh Thái phó đại nhân viết một đạo công văn, ngày mai khi lâm triều, ta sẽ bàn bạc cùng lục bộ để tiến hành từng bước việc này, chậm rãi giảm bớt thuế khoáng cho thương nhân”

Tô Giang Tả vui vẻ lĩnh mệnh, Doãn Thọ An lại lệnh cho Tiểu Huyền Tử mang đến một quyển giấy đưa cho Tô Giang Tả, có chút ngượng ngùng nói “ Thái phó, mấy ngày trước ta xem qua bài thi của các hiền lương văn học và hiếu liêm, thấy có vài bài nhắc đến thuế muối. Ta lại xem qua một ít chuyện xưa của tiền triều, cảm thấy việc mua bán múa người dân cũng có thể làm, chư vương quận quốc cũng nhúng tay vào như vậy phần lớn nguồn thu từ mục này đều chảy vào túi riêng của cá nhân, nếu gặp năm chiến sự hay mất mùa thì rất không ổn. Cho nên ta muốn đem quyền kinh doanh muối tập trung về triều đình, không biết nên làm thế nào?”

Tô Giang Tả sửng sốt, có chút đăm chiêu nhìn vẻ mặt mong chờ của Doãn Thọ An “ Đề nghị của Hoàng thượng không sai, có thể giảm khủng hoảng kinh tế cũng có thể phòng ngừa thế lực của chư vương ngày càng bành trướng. Nhưng mà trước đây chưa từng có tiền lệ, thần cần phải suy nghĩ thêm mới đưa ra phương thức hoạt động được”

Hai người càng nói càng hăng, Doãn Thọ An có sự cổ vũ rất lớn vì thế liền đem những vấn đề bí mật mà mình không hỏi đều nói ra, nhiệt tình tham khảo ý kiến của Tô Giang Tả. Thẩm Tĩnh Thù ở bên nghe lén, vẻ mặt sợ hãi kéo tay Doãn Thọ An “ Thọ Thọ, ngươi thực lợi hại, nghĩ ra nhiều ý đồ kiếm tiến xấu xa như vậy. Cái gì mà cùng thua bình chuẩn, ta không hiểu ah”

“Hì hì, ‘ cùng thua ’ tức là khi các nơi nộp lên vật phẩm bình thường, không phải cống phẩm. Quan phụ trách vận chuyển liền đưa đến địa phương lân cận bán hoặc đem các sản vật của kinh thành đến các địa phương khác bán, cuối cùng toàn bộ tiền thu được đều nộp vào quốc khố, như vậy có thể tiết kiệm được phí chuyên chở và tổn thất khi vận chuyển. Mà cống phẩm khi đến kinh thành, Hộ bộ liền sai người đi khảo sát thị trường, đợi khi được giá liền lập tức bán ra, thời điểm giá thấp thì thu mua số lượng lớn, có thể bình ổn thị trường, đây chính là bình chuẩn”

Doãn Thọ An kiên nhẫn giải thích với Thẩm Tĩnh Thù, hai mắt tỏa sáng, nhìn một vòng chung quanh, lại hạ giọng bất đắc dĩ nói “ Ta cũng không còn cách nào khác nha, vì để gia tăng thu nhập của chúng ta đành phải vắt hết óc mà suy nghĩ.Thù Thù, ngươi chịu khó đợi một thời gian, chờ khi chúng ta kiếm được tiền liền mua cho ngươi nhiều trang sức xinh đẹp, ta cũng có thêm vải dệt để thiết kế trang phục”

Rất nhanh, Tô Giang Tả liền đem nội dung thảo luận lần này chỉnh sửa lại, sau đó nhanh chóng triệu tập hội nghị bí mật, trải qua thảo luận nghiêm túc, mọi người liền đem trọng trách đối ngoại về việc bán quan tước giao cho Thẩm Tĩnh Thù. Lấy danh nghĩa Trinh phi nương nương mà tiến hành loan tin, vừa không khiến cho triều đình phản đối quá mức, cùng lắm thì bị ngôn quan Trần Sơ mắng cho một câu “ Trinh phi nương nương là gian phi”. Tuy nhiên nguồn thu từ việc bán quan tước phải được trích một ít cho quỹ bí mật của bốn người, để sau này có yêu cầu thêm ít trái cây thì cũng không cần nhìn sắc mặt của Hộ bộ thượng thư.

Mà lần này nội các tiểu tổ hội nghị lại có một thu hoạch lớn khác, làm cho mọi người phải đánh giá lại khả năng ngoại giao của Thẩm Tĩnh Chi. Hắn chẳng những giao cho Doãn Thọ An mười phú thương muốn mua chức quan mà còn đưa ra nhiều ý kiến đặc biệt, tỷ như đem việc chia nơi ở và nơi buôn bán hợp làm một, cho phép dân chúng xây nhà vừa để ở vừa để bán hàng; hủy bỏ lệnh cấm, cho phép thanh lâu, tửu quán được kinh doanh vào ban đêm nhưng phải đóng thuế nhiều hơn trước; cổ vũ các ngành nghề thành lập tổng công đoàn quản lý, mỗi tháng đều phải báo cáo hoạt động, đóng phí quản lý và thuế má như vậy quan phủ có thể giảm bớt nhân sự và tài lực, nếu có vấn đề gì thì thông qua công đoàn giải quyết….

Tuy rằng những đề nghị của Thẩm Tĩnh Chi đều xuất phát từ nhu cầu cá nhân, vì mục tiêu ăn chơi tán gái của mình sau này nhưng không thể phủ nhận đề nghị của hắn thực có ý sáng tạo. Vì Doãn Thọ An và Tô Giang Tả đều là đọc sách thánh hiền, mọi suy nghĩ cũng là học từ sách mà ra, thiếu kiến thức và kinh nghiệm thực tế, cho nên những đề nghị này làm cho bọn họ tích lũy thêm nhiều kiến thức.

“Do dân và vì dân, nhất định luôn thời thời khắc khắc đặt dân chúng ở vị trí hàng đầu” Thẩm Tĩnh Chi ngồi vắt chân chữ ngũ, dựa lưng vào ghế, đắc ý nói.

Tô Giang Tả ngồi ngay ngắn đối diện, nghe vậy nhướng mi, suy nghĩ hồi lâu mới giãn ra, Hắn lập tức đứng dậy, hướng Thẩm Tĩnh Chi chắp tay, nghiêm túc nói “ Thẩm huynh trí tuệ cao siêu, ngu đệ không theo kịp, sau này không dám coi thường” dứt lời lại quay sang Doãn Thọ An mỉm cười “ Nếu Hoàng thượng muốn tuyển hiền tướng thì ngoài Thẩm huynh không còn ai”

Thẩm Tĩnh Chi giật mình, suýt chút nữa ngã nhào khỏi ghế “ Đừng, đừng, Tô tướng đại nhân muốn chơi ta sao? vị trí thừa tướng kia ta sao có thể đảm đương nỗi, ngươi xem thân thể rất khỏe mạnh, không giống tuổi trẻ sớm tàn, Hoàng thượng lại tin tưởng ngươi như vậy sẽ không tùy tiện cách chức quan của ngươi”. Tô Giang Tả không nói gì, cùng Doãn Thọ An mỉm cười nhìn Thẩm Tĩnh Chi ra sức kêu gào.

Không ngờ lời này lại thành sự thật. Tô Giang Tả túc trí đa mưu, đóng góp không ít công lao giúp Văn Đế khai sáng ra một thời kỳ thái bình thịnh thế cuối cùng lại bị xử chết ở trong phủ. Mà người tự tay ban rượu độc cho hắn lại chính là người sau này bị ngự sử quan lắc đầu thở dài, dân chúng lại hết lời ca tụng: Hồ đồ tướng gia Thẩm Tĩnh Chi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play