Thứ Hai – 5:30am

Những tia nắng ấm áp của buổi sớm khẽ rọi qua ô kính cửa sổ, Minh cựa mình thức dậy, thấy thật lạ vì mình dậy sớm hơn bình thường. Cậu với tay tìm điện thoại kiểm tra thời gian, chợt nhận ra một cảm giác khác thường. Nhìn xuống dưới, Minh nhận ra cánh tay to khỏe của Dương đang đặt trên hông mình. Dương vẫn ngủ say, tiếng thở đều đều, trong ánh bình mình, gương mặt điển trai của cậu hiện lên thật đẹp, Minh nằm ngắm Dương một hồi, thấy tự hào vì có một thằng bạn không chỉ giỏi mà còn đẹp trai đến vậy, thế này bảo sao mà các cô cứ điêu đứng mãi. Nhìn chán chê, Minh gỡ tay Dương ra, nhẹ nhàng ra khỏi giường rồi xuống tầng, mẹ cậu đã dậy từ lâu, đang chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.

“Chào buổi sáng mẹ yêu”

“Dậy sớm thế con?”

“Vâng ạ”

“Dương vẫn đang ngủ hả?”

“Vâng, ngủ say như chết”

“Gọi nó dậy đi, ăn sáng rồi còn về chuẩn bị đi học”

“Ok ạ”

Minh đập đập Dương liên hồi, miệng gọi to, Dương lười biếng trở mình, mắt mở he hé vì vừa tỉnh dậy chưa quen ánh sáng, thấy Minh đang ngồi trên giường kêu gọi, cậu cười:

“Buổi sáng sớm nhìn ông đáng yêu quá”

“Mơ ngủ đấy à? Dậy mau lên”

Bỏ ngoài tai lời nói thân mật pha chút trêu đùa của Dương, Minh cố lay cậu dậy bằng được, Dương không thèm mở mắt, hỏi:

“Mấy giờ rồi?”

“6 giờ kém 15″

“Còn sớm mà, để tôi ngủ”

“Ông còn phải về nhà rồi đi học cơ mà, thằng điên này”

“Hôm nay thứ hai rồi à?”

“Ừ!!! Thứ hai đó, dậy đi!!!”

“Đành vậy chứ biết làm sao…”

Dương uể oải đứng dậy, đi vào nhà tắm thay quần áo mặc của mình, rồi cùng Minh xuống nhà ăn sáng. Lúc này bố mẹ Minh đã có mặt ở bàn ăn, mẹ cậu nói:

“Ăn sáng đi cháu, rồi về”

“Vâng ạ”

Hai người ngồi vào bàn, mỗi đứa lấy 2 lát bánh mì, quệt qua loa ít pho mát rồi đưa lên miệng. Bố Minh nhấp một ngụm café rồi đặt cốc xuống bàn:

“Dương hôm nay cũng phải đi học nhỉ? Có cần bác đưa về không?”

“Dạ không ạ, cháu tự đi xe máy được mà bác”

“Sợ cháu muộn giờ, còn phải về nhà chuẩn bị đồ nữa”

“Ui giời, nó phóng nhanh bỏ xừ ra, bố khỏi lo” – Minh xen vào

“Nhanh nhưng đảm bảo” – Dương quay sang cười

“Tôi suýt chết mấy lần đây, đảm bảo đầu ông ý”

“Thế đi tiếp xem bao giờ chết”

“Luôn”

Hai người bắt đầu trêu chọc nhau, làm mẹ Minh phải ngăn lại, nhắc nhở ăn xong sớm còn chuẩn bị đi học. Bữa sáng kết thúc nhanh chóng trong 5 phút, Minh tiễn Dương ra cửa, trước khi đi còn nhắn nhủ cẩn thận:

“Đi về cẩn thận, phóng từ từ thôi”

“Lo lắng cho tôi phết nhỉ, ngoan quá”

“Có về không thì bảo”

“Rồi rồi, hẹn gặp lại, bai bai”

“Bai bai…”

Chờ đến khi Dương đi khuất, Minh mới vào nhà. Đánh răng rửa mặt, mặc đồng phục nghiêm chỉnh xong, cậu nhìn lên đồng hồ, mới có 6:30. Trong lúc chờ đến giờ, tâm trí cậu lại bắt đầu nghĩ về Khang, hôm nay là ngày cậu gặp Khang, sau 2 ngày không liên lạc. Minh rất lo lắng, đó là cảm xúc mà ai cũng gặp phải mỗi khi bị người khác giận, hoặc đối xử khác thường. Nhất là từ chuyện hôm qua, khi Khang dập máy mà không để lại bất cứ lời nhắn nào, và khi Minh hiểu ra nguyên nhân là vì ghen, cậu đã luôn băn khoăn và cảm thấy khó xử. Giờ thì cậu sẽ phải đối diện với Khang như thế nào đây? Câu hỏi ấy cứ dính chặt trong đầu cậu suốt quãng đường đến trường.

7:15 am

Minh hồi hộp bước vào lớp, dù cậu biết Khang vẫn chưa có mặt, nhưng tim cứ đập không yên, một cảm giác thật kỳ lạ, không ngờ khi những chuyện thế này xảy ra, con người ta lại luôn cảm thấy khó chịu như vậy. Cậu ngồi xuống, đúng lúc Khôi từ đâu chạy ra:

“Minh, làm báo cáo chưa vậy?”

“Làm rồi, hôm nọ Khang…à à nhầm, làm rồi.”‘

Chẳng hiểu sao Minh lại có thể buột miệng nhắc đến chuyện Khang đến nhà cậu làm bài, nếu cậu không kịp dừng lại, thì đó sẽ là một thông tin dù không cần thiết cho câu chuyện nhưng chắc chắn sẽ trở thành đề tài “nóng” với đám bạn của cậu, và cậu sẽ bị tra hỏi liên tục cho mà xem.

Khôi đặt tay lên miệng, cười gian tà:

“Ôi, lỡ lời kìa”

“Không, chỉ là nói nhầm thôi”

“Nhầm cái gì thế nhỉ? Sao tôi thấy chả ăn nhập với nhau”

Minh thề là cậu thấy thằng bạn đứng trước mặt không khác gì ác quỷ, với cái miệng cười mỉm ghê sợ và đôi mắt sáng quắc nhìn thấu tâm can cậu, nhưng vẻ ngoài đe dọa không thể làm cậu mất tinh thần, trấn tĩnh lại, Minh nói đầy đanh thép:

“Ý tôi là hôm nọ Khang gửi phần của mình cho tôi rồi, rồi tổng hợp lại là xong”

Khôi nhìn Minh chăm chú, đôi mắt đầy dò xét, tuy là thành viên ít nói trong nhóm nhưng Khôi là người rất tinh ý và sâu sắc, đôi lúc làm Minh thấy…sợ, khó lòng mà qua mắt được. Cuối cùng, Khôi đảo mắt, “Ừ” một tiếng dài rồi quay đi, rõ ràng là vẫn còn nghi ngờ. Nhưng Minh không có thời gian để để ý chuyện đó nữa, vì Khang, đã lên lớp rồi.

Ngay khi nhìn thấy Khang ở cửa, tim Minh lập tức đập nhanh, lòng dạ nóng lên, đầu óc rối loạn, và những điều ấy càng diễn ra mạnh hơn khi Khang dần tiến đến chỗ ngồi, mỗi bước là một nấc phản ứng trong người Minh tăng lên, đến khi Khang ngồi xuống, Minh cảm thấy như búa tạ vừa rơi xuống không gian đánh ầm một cái khi không một lời chào hỏi nào được phát ra từ Khang như thường lệ.

*Giận rồi, giận thật rồi, làm sao bây giờ”

5 phút trước khi vào tiết với Minh trôi qua chậm như 15 phút vậy. Khang từ lúc bước vào cho đến khi yên vị tại chỗ đã không có một câu nói hay cử chỉ nào thể hiện rằng Minh đang ở trước mặt, và điều ấy khiến cho cậu cảm thấy khó xử gấp bội phần. Cuối cùng, tiếng chuông báo vào tiết cũng vang lên, lần đầu tiên Minh thấy biết ơn tiếng chuông ấy, vào giờ rồi thì sẽ chỉ có học thôi nên cái không khí ngột ngạt này sẽ bớt đi được phần nào.

Cả lớp ngồi chờ mãi, chờ mãi mà không thấy cô giáo đâu, đáng ra đầu tuần tiết một là tiết giáo viên chủ nhiệm lên lớp để kiểm tra và dặn dò lớp. Nhưng hôm nay, đã quá giờ 10 phút rồi mà cô vẫn chưa đến, làm mọi người ai cũng thắc mắc. Thế rồi bất chợt Khang đứng dậy:

“Cả lớp, cô vừa nhắn tin, hôm nay cô đi họp nên không đến được”

Cả lớp nghe xong, bắt đầu nói chuyện rôm rả, hiếm lắm mới có dịp được trống tiết nên phải tranh thủ. Mọi lần thì Minh cũng sẽ “đi theo dòng nước”, nhưng hôm nay, tin cô giáo không đến như tiếng sét bên tai vậy. Năm phút đã khó khăn rồi, bây giờ phải chịu đựng thêm 30 phút nữa, làm sao có thể chứ, cậu sẽ bị sự im lặng đáng sợ ấy nhấn chìm mất.

Minh lén nhìn Khang, với hy vọng Khang cũng đang nhìn mình, hay có ý bắt chuyện, nhưng không, Khang đang đọc tài liệu, nhìn qua có vẻ như là giấy tờ của đoàn trường, dày đặc toàn chữ là chữ, hoa cả mắt. Vậy là bước đầu tiên đã thất bại, Minh chán nản thở dài nhẹ một cái, nghĩ ngợi xem nên làm gì để xoa dịu cái tình cảnh đáng ghét này. Cuối cùng, sau khi dồn hết sức mạnh, cậu lên tiếng:

“…Kh…Khang ơi”

Khang đang đọc, chậm rãi quay mặt sang:

“Sao?”

“…Ư…”

Minh cứng họng, thật sự, cậu chả biết phải nói gì trong trường hợp này, chẳng lẽ lại đốp thẳng vào mặt “Ông giận tôi vì ghen hả?” hay là “Ông giận tôi vì có người trả lời điện thoại và ngủ qua đêm ở nhà tôi à?”. Không biết là vì cậu ngớ ngẩn không tìm được câu nói thích hợp hay vì vào những lúc thế này thì ai cũng sẽ giống cậu nữa. Minh cứ ậm à mãi mà không thể phát thành lời, bối rối nhìn xuống, khắp người nóng ran cả lên. Khang thấy vậy, không những không nói gì, mà còn quay lại đọc giấy tờ như chưa có gì xảy ra. Điều ấy càng làm Minh thấy hụt hẫng, cơ hội nói chuyện của cậu đã tan thành mây khói rồi, rốt cục, cả hai lại ngồi yên, không ai nói một lời nào nữa.

Giờ nghỉ 5 phút, Khang ra khỏi lớp, Minh ngồi tại chỗ lòng đầy khổ sở, việc hai người im ắng suốt cả 1 tiết, lại còn là tiết trống, không thể không khiến mọi người thấy lạ. Khang vừa đi khỏi, lập tức đám bạn đã bu lấy Minh. Ly hỏi ngay:

“Sao đấy mày, mày với Khang làm sao đấy?”

Những người khác đứng yên chờ đợi, Minh thở dài một cái:

“Giận tao rồi…”

Cả lũ trố mắt ra nhìn, như không tin vào tai mình, Ân hỏi lại:

“Vừa nói cái gì thế?”

“Ừa, giận là thế quái nào thế?”

“Kỳ lạ nha, tao sốc đấy”

“Cứ từ từ tìm hiểu nguyên nhân đã nào”

Mọi người nhốn nháo cả lên, Minh chả buồn nói to như mọi lần để trấn an nữa, chỉ trả lời từ tốn:

“Chuyện dài, giờ không đủ thời gian, chắc tan học tao kể được…”

“…Ờ, cứ biết vậy đi”

“Cố lên em”

*Reng reng reng*

Chuông vang lên đúng lúc mọi người rời khỏi chỗ Minh, cậu chán nản ngồi chờ vào tiết, cũng là chờ Khang vào lớp, đón nhận một tiết học nữa trôi qua trong sự ngột ngạt và khó chịu.

Khang đã về chỗ ngồi, Minh cũng chẳng dám mong đợi gì hơn. Thế rồi, Khang bất chợt quay sang nhìn Minh, khiến cho tim cậu lại một lần nữa đập nhanh, trong lòng hồi hộp hy vọng Khang sẽ nói gì đó với mình. Và thế là Khang đưa tay ra…đặt lên bàn cậu một tờ giấy…

*Thư sao? Liệu có phải vì hắn ngại nói chuyện trực tiếp không nhỉ?*

Tim Minh càng đập nhanh hơn khi cậu quay đầu lại xem tờ giấy trên mặt bàn, nhưng niềm hy vọng nhỏ nhoi ấy vụt tắt khi cậu nhận ra đó chỉ là một bản in khô khan, nhạt nhẽo.

“Giấy thông báo: Kiểm tra vệ sinh trường lớp, thầy cô, cán bộ cần tích cực tham gia…”

Một sự thất vọng ghê gớm dấy lên trong lòng, Minh nuốt khan, khẽ di tờ giấy lại cho Khang:

“Tôi đọc rồi…”

“…”

Khang cầm lấy bản photo, không trả lời, lúc ấy cô giáo vào lớp, cậu đứng lên hô chào, rồi mở sách vở ra chờ để ghi chép bài giảng, từng hành động đều thể hiện sự thờ ơ và không để tâm đến Minh. Tất cả đều khiến cho Minh cảm thấy vừa buồn, vừa băn khoăn, vừa sợ. Sợ vì không thể ngờ được một người luôn cười nói, quan tâm đến cậu, đôi lúc tán tỉnh dai dẳng đến phát bực lên được như Khang, lại có lúc im lặng, lạnh lùng khủng khiếp đến vậy. Như thể, cậu không hề tồn tại trước mắt Khang vậy.

*

*

*

Tan học, Minh vẫn ôm hy vọng yếu ớt gần như tuyệt vọng, rằng Khang sẽ bất ngờ thay đổi thái độ, sẽ đòi chở cậu về nhà như mọi lần. Nhưng ai cũng vậy, dù biết không thể nhưng vẫn cứ mong đợi, để rồi sự thật diễn ra thì càng thất vọng. Khang cất sách vở xong, đi một mạch ra ngoài, không một chút biểu hiện của sự do dự hay chờ đợi, để lại Minh thẫn thờ, như một cái gì đó vừa tan nát bên trong lòng. Chỉ mấy giây sau, Ly đã đến và kéo cậu đi, thoát khỏi không gian xám xịt lạnh giá mà cậu vừa tự làm mình mắc kẹt trong đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play