Tranh thủ thời gian giải lao lúc làm việc, Cố Thất Hải ngồi ở góc phòng nghỉ, chăm chú đọc báo.
Hà Diễn qua phòng nghỉ lấy đồ, liền thấy bộ dạng chăm chú này của cô.
Anh ngồi cạnh cô: “Nhìn gì mà say mê thế?”
“Tin tức.”
Hà Diễn nhìn qua, trên tờ báo, tiêu đề được in lớn nhất nói về một vụ cướp gần đây ở nội thành. “Thời gian này trộm cướp thật sự rất nhiều, cô
sống một mình, buổi tối nhớ khóa cửa cẩn thận một chút.”
Cố Thất
Hải giật mình hiểu ra, sự chú ý của Hà Diễn và của cô không giống nhau,
vì thế đầu ngón tay cô chỉ vào một mẩu tin nhỏ xíu ở góc tờ báo, nhỏ đến mức phải nheo mắt lại mới có thể nhìn rõ.
Là tin về vụ tiểu thư
Phương gia bị bắt cóc. Vì danh tiếng của gia tộc nên Phương gia đã dùng
quan hệ áp chế tin tức truyền ra bên ngoài, tin đăng báo chỉ ngắn ngủn
có mấy dòng, thậm chí thân phận người bị bắt cũng rất mờ hồ, đừng nói
đến quá trình phá án, cuối cùng cũng chỉ nói đơn giản là kết quả vụ án
đã được sáng tỏ, người ngoài cuộc nhìn vào chỉ nghĩ đây là một mẩu tin
nhảm mà thôi.
Nhưng Cố Thất Hải là nhân chứng hôm bắt được phạm
nhân, thậm chí người bắt được phạm nhân còn là hàng xóm của cô. Dù chỉ
qua vài dòng đơn giản nhưng trong đầu cô vẫn có thể tưởng tượng một loạt hình ảnh khác nhau.
Cố Thất Hải cũng không định nói chuyện này
với Hà Diễn, nhưng anh lại lên tiếng trước: “May mắn là chỗ cô ở an ninh cũng không tệ lắm.”
Cố Thất Hải lầm bầm: “Đúng vậy, chỗ tôi ở thật sự rất an toàn.”
Đặc biệt là hàng xóm của cô.
Từ từ, nếu Mã Tu Hòa….
Tiếng chuông điện thoại trong ngăn kéo vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của
cô. Cô mở ngăn kéo, trên màn hình hiện lên tên người gọi đến. Cô hốt
hoảng tắt điện thoại đi.
Nhưng cô vừa tắt di động đi thì tiếng
chuông điện thoại bàn ở phòng nghỉ liền vang lên. Tiếng chuông sắc bén
như muốn xuyên qua cả căn phòng.
Không chỉ có Cố Thất Hải mà ngay
cả Hà Diễn cũng giật mình. Nói cho cùng thì số điện thoại bàn này có rất ít người biết, ngày thường rất ít người gọi đến. Thấy Hà Diễn muốn đến
đó, Cố Thất Hải đành phải đứng lên nghe điện thoại, cô còn chưa nói gì,
đầu dây kia đã lên tiếng: “Xin chào, tôi muốn gặp Cố Thất Hải….”
Cô lập tức cúp máy.
Đối với ánh mắt nghi hoặc của Hà Diễn, cô chỉ giải thích qua loa: “Gọi nhầm số.” Sau đó thừa dịp anh không để ý liền rút dây điện thoại ra.
Sau đó, Hà Diễn để ý thấy Cố Thất Hải dường như luôn trong trạng thái hốt
hoảng, những chuyện rất nhỏ cũng có thể phạm phải mấy sai lầm cơ bản. Mà khi nhìn thấy bóng người ở ngã tư đường thì sẽ trở nên kích động, giống như đang trốn tránh ai.
Anh rất lo cho cô.
Khó khăn lắm mới đến giờ tan làm, khác với những đồng nghiệp khác đang thoải mái tươi
cười, Cố Thất Hải ngược lại mang vẻ mặt u sầu. Thấy cô sắp đi xa, Hà
Diễn vội gọi cô lại.
Cố Thất Hải cứ như vậy đứng lại đợi anh đuổi theo. “Cô không sao chứ? Tôi thấy tinh thần của cô hôm nay dường như không ổn lắm.”
Cố Thất Hải vốn định lấy đại một cái cớ nào đó nói qua loa như trước,
nhưng vừa ngẩng đầu lại thấy đường phố buổi tối vắng vẻ, lòng cô lại bắt đầu nổi lên cảnh giác. Cô do dự một lát mới nói nhỏ: “Hà Diễn, bây giờ
anh có rảnh không?”
Hà Diễn có chút ngoài ý muốn, trong lòng thầm
mừng rỡ, nhưng nghe xong lời nói của Cố Thất Hải, anh lại không có cách
nào để cười như trước.
Khó trách vì sao hôm nay Cố Thất Hải lại
khác thường như vậy. Anh vẫn luôn ở cạnh cô nhưng lại không hề biết cô
đang bị một tên biến thái theo dõi, quấy rối.
“Đây cũng có thể là tôi đa nghi mà thôi….. Tôi cẩn thận chú ý một chút có lẽ cũng sẽ không có việc gì….”
“Tất nhiên là có vấn đề rồi.” Hà Diễn cắt lời cô, “Thất Hải, để tôi đưa cô về nhà.”
Ngữ khí chắc chắn, không để cho cô có cơ hội từ chối. Trước giờ thái độ của anh vẫn luôn ôn hòa, lần này lại khó có được một lần cứng rắn. Cố Thất
Hải cũng không ngờ Hà Diễn lại coi trọng chuyện của cô như vậy, nhưng có anh bên cạnh, cô cũng thấy an tâm phần nào.
Thật ra trừ khi cùng
làm việc ra, còn lại cô chưa từng ở chung một chỗ với Hà Diễn, thỉnh
thoảng khi tan tầm hội sinh viên đang làm việc với nhau cũng có đề nghị
cùng đi ăn cơm, hát karaoke, nhưng vì Cố Thất Hải thường xuyên phải hoàn thành việc vẽ tranh nên hầu như lần nào cô cũng từ chối không đi cùng
mọi người. Lúc này chậm rãi đi bộ cùng Hà Diễn trên con đường vắng vẻ,
tĩnh lặng, cô cứ cảm giác có gì đó kì lạ.
Cố Thất Hải nói: “Đúng rồi, tôi có một người bạn nói muốn mời anh ăn cơm.”
“Bạn?”
“Cô ấy tên là Nhậm Tuyết Lan, là người lúc trước đến chỗ chúng ta mua đồ.”
Hà Diễn quan sát nét mặt Cố Thất Hải dường như đang muốn xác nhận điều gì đó: “Sao cô ấy lại muốn mời tôi ăn cơm?”
“Cô ấy nói muốn làm quen với anh.” Cố Thất Hải nói xong, định lấy điện
thoại đưa số điện thoại của Nhậm Tuyết Lan cho Hà Diễn. Anh thấy thế,
liền theo bản năng chặn tay cô lại.
Cố Thất Hải dừng động tác.
Hà Diễn vốn không thích chuyện cô giới thiệu mình cho người khác, nhưng
khi chạm vào tay cô xong, cảm xúc mềm mại ấm áp khác hẳn khiến cho anh
nhất thời rung động, vì thế lại nhanh chóng buông tay.
“Cô… Cô
không cần giới thiệu tôi cho người khác.” Hà Diễn cứng nhắc dời ánh mắt
đi chỗ khác, “Nếu chỉ là ăn cơm, chỉ cần cô đi thì tôi cũng sẽ đi cùng.”
Cố Thất Hải cũng bị động tác của anh làm cho xấu hổ, chỉ nhẹ nhàng nói một tiếng “Ừ”. Chuyện của Nhậm Tuyết Lan cứ như vậy mà được giải quyết.
Từ chỗ làm về đến nhà Cố Thất Hải đại khái cũng chỉ có 20 phút đi bộ, Hà
Diễn thuận lợi đưa cô đến trước khu nhà trọ, anh thấy cô cúi đầu, vẻ mặt như đang lo lắng về chuyện gì đó.
Hà Diễn cười nói: “Không cần
phải phiền não chuyện có nên mời tôi lên nhà hay không, tâm trạng cô
hiện tại không tốt nên để lần sau đi.”
Cố Thất Hải khẽ thở ra, cảm ơn anh một câu rồi xoay người đi lên lầu.
Anh nhìn theo bóng dáng của cô, lại nhớ đến dáng vẻ kích động khó xử của cô vì tên biến thái kia, nhớ đến sự rung động khi chạm vài tay cô.. Dũng
khí trong nháy mắt trào dâng.
“Thất Hải, vì em anh có thể làm bất kì chuyện gì.” Anh nói.
Cố Thất Hải nghe được tiếng của Hà Diễn, dừng bước, nhưng lại không biết phải dùng biểu cảm gì để đối mặt với anh.
Anh rõ ràng không cần làm những chuyện này vì cô.
Hà Diễn không đợi Cố Thất Hải đáp lại, nhanh chóng xoay người rời đi.
Vừa rồi đưa Cố Thất Hải về, anh chú ý đến rất nhiều chuyện, nhưng không
muốn làm cho Cố Thất Hải lo lắng, anh lựa chọn trầm mặc. Bây giờ để kiểm tra suy nghĩ của mình, anh nhẹ bước chân, quẹo vào một ngõ nhỏ ở dưới
lầu nhà trọ. Bên trong quả nhiên có một người đàn ông đang đứng đó.
Hà Diễn nhận ra đây chính là người luôn đi theo bọn họ dọc đường.
Nhưng so với “Tên biến thái cuồng theo dõi”, diện mạo, cách ăn mặc của người
này hoàn toàn không hợp với thân phận thô bỉ ấy. Dù cùng là đàn ông, Hà
Diễn phải công nhận đây là một người khá đẹp trai, hắn mặc áo sơ mi kẻ
sọc, quần âu, dáng vẻ hoàn toàn tao nhã, thư thái.
Hà Diễn nhìn người đàn ông, trầm giọng nói: “Anh là người theo dõi Thất Hải?”
“Theo dõi? Đừng nói khó nghe như vậy.” Dịch Triệu Huy không ngờ chàng trai
này lại có thể phát hiện ra hắn, nhưng vẫn thong dong đáp, “Cố Thất Hải
biết tôi, gần đây cảm xúc cô ấy không ổn định, tôi chỉ đang tìm cách dỗ
cô ấy thôi.”
“Đừng đi theo cô ấy nữa.”
Dịch Triệu Huy nở nụ cười: “Dù tôi không đi theo cô ấy thì cô ấy cũng không trốn khỏi lòng bàn tay tôi.”
“Còn quấy rầy cô ấy, tôi sẽ báo cảnh sát.”
“Báo cảnh sát? Người không muốn quấy rầy đến cảnh sát là cô ấy mới đúng.”
Dịch Triệu Huy chậm rãi bước ra khỏi ngõ nhỏ, khi đi qua Hà Diễn hắn còn nói “Thật ra anh cũng nên buông tay Cố Thất Hải đi. Cô ấy cất giấu rất
nhiều bí mật không muốn để người khác biết, mà theo tôi thấy cô ấy chắc
chắn cũng sẽ không nói với anh đâu.”
Hà Diễn nghe vậy liền sửng sốt một chút, khi quay đầu lại, đã không thấy bóng dáng Dịch Triệu Huy đâu.
——
Hà Diễn về nhà suy nghĩ cả đêm, vẫn không thể gạt lời nói của Dịch Triệu Huy ra khỏi đầu.
Trực tiếp đến hỏi Cố Thất Hải? Theo tính của cô chắc chắn sẽ không hỏi ra chuyện gì, như vậy chi còn cách hỏi người cạnh cô.
Trừ những đồng nghiệp ở cửa hàng quần áo, Hà Diễn chỉ có thể nghĩ đến người hôm qua Cố Thất Hải nhắc đến là Nhậm Tuyết Lan.
Hôm nay lại đúng hôm Cố Thất Hải được nghỉ, Hà Diễn đành phải mở điện thoại gọi điện cho cô, Cố Thất Hải biết anh muốn xin số của Nhậm Tuyết Lan
liền vui vẻ đưa cho anh, thậm chí còn không hỏi nguyên nhân, càng khiến
cho Hà Diễn cảm thấy bản thân đang bị giày vò.
Dù thế nào thì Hà Diễn vẫn gọi điện cho Nhậm Tuyết Lan.
Không ngờ Nhậm Tuyết Lan lập tức liền nhận ra giọng anh, “Hà Diễn!” Cô vui vẻ gọi tên anh.
Hà Diễn khách sáo hàn huyên vài câu cùng cô, rất nhanh đã dẫn đề tài lên
người Cố Thất Hải, nhưng dù anh nói thế nào thì Nhậm Tuyết Lan cũng nói
là không rõ lắm ‘bí mật’ năm đó của Cố Thất Hải.
Hà Diễn mơ hồ có thể nghe được từ giọng nói của cô rằng cô đang cố chấp nói dối.
Hỏi thêm nữa cũng không thu lại được gì, Hà Diễn liền lấy cớ kết thúc cuộc trò chuyện.
Đặt di động xuống, trong đầu Hà Diễn đột nhiên hiện ra suy nghĩ ‘Cố Thất
Hải không muốn bất kì ai biết chuyện năm đó, mình không nên truy cứu đến cùng mới phải.’
Nhưng… Anh lại không có cách nào buông tay cô.
Trưa hôm sau Cố Thất Hải như thường lệ đến cửa hàng quần áo đi làm, sau một ngày nghỉ, sắc mặt của cô có vẻ tốt hơn rất nhiều.
Hà Diễn đến cạnh cô bắt chuyện: “Thế nào?”
Cố Thất Hải hiểu ý anh hỏi chuyện kẻ biến thái theo dõi, cô đáp lại chi tiết: “Hôm nay tôi rời nhà không thấy ai đi theo nữa.”
“Còn hôm qua?”
“Hôm qua cả ngày tôi đều ở nhà, không ra ngoài.”
“Vậy… Tối nay để anh đi cùng em về nhà,… Về sau cũng vậy đi.”
Cố Thất Hải nghe xong liền cúi đầu, trước sự theo đuổi tích cực của Hà Diễn, cô có chút bất ngờ không kịp phòng bị.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, một người đồng nghiệp phì phò chạy vào phòng nghỉ: “Thất Hải, có người tìm cậu.”
Cố
Thất Hải ngẩng đầu, ngay lập tức nghĩ người đến là Nhậm Tuyết Lan, nhưng gần đây cô ấy lại có vẻ rất bận rộn, đã có một khoảng thời gian hai
người không liên lạc rồi.
“Ai vậy?”
Vị đồng nghiệp kia khẩn trương liếm môi, khó xử trả lời: “Là cảnh sát.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT