Đến 12 giờ đêm, lại sang một ngày mới, tất cả mọi chuyện đều bình yên vô sự, nhưng cơn buồn ngủ lại bắt đầu gặm nhấm lý trí của mọi người.

Tào Tân Lỗi cẩn thận vào bếp pha cà phê cho mọi người, Cố Thất Hải đang cầm một chiếc cốc ấm, dù mí mắt sắp sụp xuống, cô vẫn không dám ngủ quên. Cô lấy quyển sổ ở trong túi ra, cẩn thận đọc lại phần ghi chép mấy ngày qua về vụ án, nhưng vẫn không thấy được manh mối mới nào.

Mã Tu Hòa nhận cà phê xong, liền mượn cớ ngồi xuống chỗ cạnh Cố Thất Hải, trong tình thế hỗn loạn như lúc này, những người khác cũng chẳng còn tâm trí để chú ý quan hệ giữa hai người nữa. Cố Thất Hải thấy Mã Tu Hòa cầm một tờ giấy trắng, liền hỏi anh: “Đây là gì?”

“Trình tự các thí sinh đến biệt thự, anh nhờ Tào Tân Lỗi viết ra.”

Cố Thất Hải cúi đầu nhìn, bên cạnh thứ tự đến nơi của các thí sinh, còn có ghi cả thời gian cụ thể.

Tào Tân lỗi, 16:00

Dương An Linh, 16:15

Từ Lập, 16:15

Khúc Thi Thi, 16:21

Lôi Xương, 16:30

Tương Nhân Quân, 16:46

Tần Châu, 17:05

Nguyễn Thiệu Đông, 17:11

Thượng Dũng, 17:32

Mã Tu Hòa, 17:40

Cố Thất Hải, 17:45

Hà Diễn, 19:17

Cố Thất Hải hỏi: “Phần ghi chép về thời gian này có ích đối với việc phá án hay sao?”

Mã Tu Hòa hỏi lại cô: “Em nghĩ thử xem, nếu chúng ta đến biệt thự sớm hơn Nguyễn Thiệu Đông, chọn phòng đỏ trước anh ta, vậy thì chẳng phải đêm qua mục tiêu sẽ trở thành là một trong hai chúng ta sao?”

Cố Thất Hải lắc đầu, bảo sao cô cảm thấy lời suy luận “giết ai cũng như vậy cả” của Khúc Thi Thi có vấn đề, thì ra nguyên nhân là ở đây, mà cô lại quên không đặt bản thân vào hoàn cảnh của người khác để nghĩ đến chuyện này.

“Dựa vào cách gây án, có thể thấy hung thủ không giết người một cách mù quáng, mà toàn bộ đều dựa theo kế hoạch cụ thể.”

“Vậy thì, nếu Nguyễn Thiệu Đông không ở phòng đỏ đi chăng nữa, hung thủ vẫn sẽ tìm cách khác để giết anh ta?”

“Trước mắt đó chỉ là suy nghĩ của anh, nhưng anh lại nghiêng về trường hợp Nguyễn Thiệu Đông đến ở phòng đỏ không phải vì ngẫu nhiên, khi chia phòng, chắc chắn hung thủ đã động tay động chân gì nó mới có thể khiến cho con mồi đi vào cái bẫy của ‘hắn’.” Mã Tu Hòa tạm dừng một chút, “Đúng rồi, Thất Hải, lúc trước anh nhờ em giúp anh tìm hiểu chuyện về Lô Thải Hồng, giờ thế nào rồi?”

Cố Thất Hải nhìn bốn phía, xác nhận chắc chắn không có ai đang nghe lén hai người nói chuyện xong cô mới nói nhỏ: “Vừa rồi khi giúp Tào Tân Lỗi đưa cà phê cho mọi người, em thấy Khúc Thi Thi và Từ Lập lén nói chuyện với nhau, nên mới trốn sau tủ bát, hình như Khúc Thi Thi đang cảnh cáo Từ Lập, ‘tuyệt đối không phải là âm hồn của Lô Thải Hồng tác oai tác quái, cậu cũng đừng kích động nữa, nếu chẳng may để lộ ra chuyện năm đó, thì tất cả chúng ta đều chết chắc rồi.’ Khúc Thi Thi nói là ‘âm hồn’ vậy chẳng phải có nghĩa là người tên Lô Thải Hồng này…. đã chết rồi sao?”

Mã Tu Hòa nghe, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, “Thế này, Lô Thải Hồng thực sự đã chết, hơn nữa nhìn vào biểu hiện của Từ Lập, ngoài sợ hãi và bất an thì có cả chột dạ nữa. Vì sao Từ Lập lại liên tưởng cái chết của Dương An Linh đến Lô Thải Hồng? Vì sao Từ Lập lại chột dạ? Vì cái chết của Lô Thải Hồng có liên quan đến cậu ta và Dương An Linh? Mà Khúc Thi Thi ‘mới quen’ sao lại biết chuyện Lô Thải Hồng? Ngoài Khúc Thi Thi ra, có còn thí sinh nào khác biết chuyện này hay không? Mà tên của biệt thư này – ‘biệt thự cầu vồng’ có liên quan gì đến Lô Thải Hồng hay không? Xâu chuỗi được những vấn đề này lại cùng vào một chỗ, đáp án thực sự sẽ không còn xa.”

Cố Thất Hải cố gắng đuổi theo suy nghĩ của Mã Tu Hòa, nhưng đại não của cô giống như một miếng đậu phụ, không nghĩ được ra cái gì, cô cố gắng hết sức để giữ tỉnh táo, dùng bút viết tất cả các suy luận của anh ra giấy.

Mã Tu Hòa thấy vẻ mặt buồn ngủ của cô, chủ động cầm lấy quyển sổ trên bàn, “Em không chịu đựng được nữa thì nghỉ một chút đi, chỗ nào có anh là được rồi, các bước suy luận để anh viết ra giúp em.”

Cô thật sự rất mệt, nhưng chẳng phải anh cũng mệt không kém sao? Dù là làm, là nói, hay là suy luận, anh đều làm nhiều hơn cô, nhưng lại còn phải phân tâm chiếu cố cô nữa, cô thật sự không muốn trở thành gánh nặng của anh. Cố Thất Hải bướng bỉnh lấy lại quyển sổ, nhưng lại không nhịn được mà ngáp một cái.

Mã Tu Hòa mỉm cười, lén nắm lấy tay cô dưới gầm bàn, “Nếu bây giờ em mệt mỏi mà ngã xuống, vậy thì đến khi anh không kiên trì được nữa, anh còn có thể dựa vào ai được nữa? Nghe lời anh, bây giờ em cần nghỉ ngơi.”

Cuối cùng Cố Thất Hải cũng bị anh thuyết phục, cô yên lòng giao hết mọi chuyện cho Mã Tu Hòa, sau đó ghé người vào bàn, chỉ một lúc sau cô liền ngủ say.

___________

Cố Thất Hải ngủ rất say, say đến mức không nghe được bất kì âm thanh nào xung quanh mình, thậm chí cô còn mơ thấy một giấc mơ.

Trong mơ, cô thấy Mã Tu Hoà, anh cầm một con dao đầy máu, đâm về phía cô, trên mặt là nụ cười hung ác mà cô chưa từng thấy bao giờ, cô muốn tránh người đi, nhưng lại không thể nhấc nổi chân.

Đột nhiên, Hà Diễn chạy từ đâu đó ra, che cho cô một dao, bị chặt rơi cả một cánh tay phải…..

Cô giật mình tỉnh dậy.

Trong phòng khách yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở đều đều, nhìn qua một lượt, tất cả mọi người đều gục xuống bàn, có vẻ như đã ngủ hết. Cố Thất Hải nhanh chóng tìm Hà Diễn, thấy tay phải của cậu rất bình thường, cô liền thở phào nhẹ nhõm.

Cố Thất Hải không hiểu được tại sao mình đột nhiên lại mơ thấy một giấc mơ vô lý như vậy, có lẽ những án mạng mấy ngày qua đã khắc quá sâu trong tâm trí cô rồi.

Cố Thất Hải bị giấc mơ này dọa toát hết mồ hôi lạnh, toàn thân đều là mồ hôi dinh dính, cô định đến nhà vệ sinh rửa mặt, sửa sang lại một chút, nhưng sau khi cô đứng lên, một nỗi lo lắng khác lại lướt qua đầu cô.

Mã Tu Hòa không ở đây.

Cố Thất Hải nhìn quanh nhà ăn, chỗ ngồi vốn là của Mã Tu Hòa bên cạnh cô lại trống không, cô lo lắng đi vòng quanh tầng một tìm lại một lượt, nhưng vẫn không thấy anh đâu.

Tiếng động của Cố Thất Hải đánh thức cả những người trong nhà ăn, mọi người đều ngái ngủ nhìn cô, chỉ có Hà Diễn để ý đến sắc mặt kích động của cô, “Thất Hải, sao thế?”

” Không thấy Mã Tu Hòa….”

Hà Diễn giật mình, vài giây sau lại nghe thấy tiếng nói rất nhỏ của Tương Nhân Quân: “Lôi Xương cũng không thấy đâu.”

Khúc Thi Thi ngồi cạnh cửa sổ vén rèm của lên, “Bên ngoài biệt thự không có dấu chân, nói cách khác là Mã Tu Hòa và Lôi Xương không hề rời khỏi biệt thự.”

Nếu Mã Tu Hòa và Lôi Xương không rời khỏi biệt thự, vậy thì bọn họ chỉ có thể ở tầng hai.

Cố Thất Hải chạy lên tầng hai đầu tiên, cô thầm nhủ mình, Mã Tu Hòa lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ không có chuyện gì. Nhưng khi cô đến tầng hai, mười hai căn phòng đều đóng chặt, tất cả cách chìa khóa đều trong tay chủ phòng, cô phải tìm anh và Lôi Xương trong phòng nào đây?

Cố Thất Hải sốt ruột, đang định gõ cửa từng phòng, thì đột nhiên có tiếng mở khóa, có phòng được mở cửa, là cánh cửa màu tím.

Đó là phòng tím mà Lôi Xương ở.

Cố Thất Hải vừa nhìn lên liền giật mình.

Chốc lát sau, những thí sinh khác cũng chạy đến nơi, bọn họ nhìn về phía phòng tím liền không hẹn mà đều dừng chân lại.

Mã Tu Hòa vốn đang mất tích chậm rãi bước ra khỏi phòng tím, quần áo và khuôn mặt anh đều dính máu, mà càng dọa người hơn, chính là con dao đầy máu anh cầm trên tay, trong không gian tĩnh lặng đến đáng sơ, tiếng dao rơi xuống đất “Keng…” vang vọng đến ghê người….

Đúng lúc ấy, chiếc radio công bằng luôn mang đến tin dữ vang lên… “Câu đố thứ ba xuất hiện rồi đấy, ha ha, đến bây giờ mấy người vẫn chưa thấy hung thủ sao? Nếu còn không bắt lấy ‘hắn’, thì người tiếp theo sẽ là các ngươi đó….”

Giọng nói cực kì châm chọc.

Trong tiếng cười chói tai ấy, Mã Tu Hòa vô cảm nhìn quanh mọi người một lượt, cái nhìn ấy khiến cho tất cả mọi người sợ hãi mà lùi lại vài bước.

Nhưng Cố Thất Hải không lùi lại giống mọi người, cô nhẹ nhàng bước đến, nhìn thoáng qua Mã Tu Hòa, cuối cùng bước đến cửa phòng tím, thảm trạng trong phòng khiến cho sợ đến mức phải hít sâu một hơi.

Lôi Xương cũng đang mất tích đang nằm trong vũng máu, trên người có rất nhiều vết thương lớn nhỏ, nhìn qua liền có thể biết là đã tắt thở. Mà trong lòng bàn tay của anh ta, có một chiếc chìa khóa màu tím.

Sau khi xảy ra án mạng của Nguyễn Thiệu Đông, dưới sự chứng kiến của mọi người, tất cả các phòng trong biệt thự đều được Mã Tu Hòa kiểm tra kĩ càng, ngoại trừ phòng đỏ, thì không có phòng nào là có cơ quan nữa. Thế mà, trước khi Mã Tu Hòa mở cửa, phòng tím kia cũng ở trong trạng thái phòng kín, người có thể giết Lôi Xương trong trạng thái như thế….

Dù Cố Thất Hải không muốn tin, nhưng đáp án chỉ có một.

Cố Thất Hải quay đầu lại nhìn Mã Tu Hòa, người luôn bên cạnh chỉ bảo cô, truyền hết kiến thức suy luận cho cô, lúc này lại không tự mình nói đáp án cho cô giống như trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play