Cố Thất Hải suy nghĩ rất lâu mới hạ quyết tâm sẽ không nghĩ xấu về Mã tiên sinh trước khi nhìn thấy anh.
Hơn nữa trước kia Mã tiên sinh từng giúp đỡ cô, tuy là một chuyện rất nhỏ, nhưng phần ý tốt ấy cô vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Tuy rằng chưa có cơ hội gặp mặt Mã tiên sinh nhưng Cố Thất Hải vẫn luôn
muốn giúp anh điều gì đó nằm trong khả năng của mình. Chẳng hạn như ban
công hai nhà chỉ cách xa nhau một thước, nếu Mã tiên sinh vài ngày không về nhà, bồn hoa bị khô cằn thì cô sẽ với tay sang giúp anh tưới nước.
Hoặc khi cô thấy tấm thảm trước cửa nhà 1101 lâu chưa giặt, thuận tiện
giặt thảm nhà mình cô sẽ giặt luôn giúp anh.
Kể từ đó trở đi Mã
tiên sinh hình như cũng đã phát hiện ra việc làm âm thầm của Cố Thất
Hải. Mặc dù anh không ra mặt nói cảm ơn nhưng sau hôm Cố Thất Hải giúp
anh tưới nước chậu hoa, cô phát hiện trên lan can ban công nhà mình có
thêm một chiếc chuông gió, kiểu dáng giống như chuông cổ của Nhật Bản,
được chạm khắc tinh xảo, mỗi khi có gió thổi qua liền phát ra âm thanh
trong trẻo vui tai.
Bên dưới chuông gió còn có một tờ giấy nhớ, Cố Thất Hải thấy may mắn vì mình phát hiện ra sớm. Nếu tờ giấy nhớ này
chẳng may bị gió thổi bay mất thì thật đáng tiếc.
Trên tờ giấy là
dòng chữ ngay ngắn, đơn giản. “Cảm ơn vì ngày thường hay giúp đỡ tôi,
chiếc chuông gió này rất hợp với ban công nhà cô. Cứ nhận lấy. Đừng
khách sáo.”
Cố Thấy Hải nhìn ra ban công, thấy chiếc chuông gió lắc lư, khẽ mỉm cười.
Sau đó cô rảnh rỗi lên mạng xem ý nghĩa của việc tặng chuông gió: “Nếu là
tình nhân tặng nhau, biểu thị cho tình cảm lưu luyến và nhớ nhung, không thể thường xuyên ở bên nhau, hy vọng có thể thông qua chuông gió mà
nghe được tiếng lòng của nhau. Còn nếu là bạn bè tặng nhau, là hy vọng
mỗi khi chuông gió kêu lên, qua tiếng chuông hai người có thể hiểu được
tâm trạng của đối phương.”
Cố Thất Hải tra xong liền cảm thấy mặt
mình nóng lên. Mã tiên sinh tặng chuông gió cho cô chắc chắn sẽ không có hàm nghĩa sâu xa như thế này. Có lẽ chỉ là trùng hợp trong nhà thừa một chiếc chuông gió không dùng đến mà thôi.
Quan hệ giữa cô và Mã
tiên sinh chưa đạt đến mức độ bạn bè, lại càng không phải là tình nhân.
Nghĩ vậy cô lại kéo trang web xuống đọc tiếp, chuông gió vẫn còn một ý
nghĩa nữa.
Đại diện cho nguyện vọng.
“Nói lên một ước nguyện của bạn. Nếu chuông gió vang lên, có nghĩa là thiên sứ đã nghe được
nguyện vọng của bạn, cũng có nghĩa nó sẽ sớm được thực hiện.
Cố Thất Hải lập tức chạy ra ban công, quay mặt về chiếc chuông gió, nhắm hai mắt lại.
Hy vọng mình có thể tới gần Mã tiên sinh hơn.
Cô mở mắt, chợt nghe thấy tiếng chuông gió thanh thúy vang lên,
Tuy rằng nguyện vọng về Mã tiên sinh chưa được thực hiện, nhưng rất nhanh Cố Thất Hải đã gặp được chuyện tốt khác.
Vì đang là kì nghỉ hè nên ở hàng quần áo nơi Cố Thất Hải làm việc mới gia
nhập thêm vài người sinh viên làm part-time. Họ đều là những nữ sinh,
năng động, nhiệt tình, miệng lưỡi khéo léo. Mới đi làm có vài ngày liền
vui vẻ nói chuyện với những người làm khác, đối đãi khách hàng cũng rất
tốt. Doanh thu tiêu thụ cũng vì thế mà cũng tăng mạnh.
Cố Thất Hải tự nhận mình rất khác với những nữ sinh viên này. Tính cách của cô tuy
không gọi là quái gở, nhưng cũng không phải là có thể tùy tiện nói
chuyện được với bất kì nào. Khi mới vào làm, cô cũng đã nói qua với ông
chủ, khi có tình huống cần thiết thì cô sẽ cố gắng giới thiệu sản phẩm
đối với khách đến. Nhưng bình thường thì cô sẽ chủ yếu làm mấy chuyện
hậu cần, lấy tiền lương cố định.
Sau này đi làm, Cố Thất Hải
thường xuyên ở kho hàng kiểm tra hóa đơn. Cửa kho hàng rất mỏng, ngẫu
nhiên vẫn có thể nghe được âm thanh cười đùa của mọi người trong cửa
hàng. Cô cũng không thấy có gì là khó xử, dù sao việc này là do bản thân cô lựa chọn, dù thế nào cô cũng chấp nhận.
Có người đẩy cửa vào,
là một nữ sinh mới đến làm, nói với Cố Thất Hải: “Áo phông cỡ nhỏ số
0743, bên ngoài hết rồi, làm phiền lấy thêm vài cái mang ra.”
Cố
Thất Hải đáp lời, khi tìm được chỗ áo cần tìm đột nhiên cô phát hiện ra
bả vai nữ sinh kia đang run lên. Quay người lại mới thấy được cô gái ấy
đang che miệng cười trộm.
“Sao thế?”
Nữ sinh kia cười cười
chỉ về một góc ngoài cửa hàng. Hà Diễn đang giới thiệu sản phẩm cho một
cô gái. Hà Diễn ăn nói trôi chảy, khuôn mặt còn đẹp trai lãng tử. Vị
khách nữ kia không thể rời ánh mắt khỏi mặt anh. Cố Thất Hải để ý, dưới
lời ngon tiếng ngọt của Hà Diễn, vị khách kia đã chọn mua không ít quần
áo.
“Quả nhiên là không có cô gái nào thoát được ‘mỹ nam kế’ của
Hà Diễn.” Nữ sinh kia vừa hâm mộ vừa tán thưởng nói, “Vừa nãy vị khách
nữ kia đi vào liền mang vẻ mặt băn khoăn, mấy người chúng tôi dù nói thế nào cô ấy cũng không đáp lại. Thế nhưng Hà Diễn vừa nói vài câu, chỉ
một lúc sau tâm trạng cô ấy liền thay đổi, mặt mày hớn hở. Giờ còn hận
không thể dính sát người vào Hà Diễn…. Chẳng qua là ai bảo đây chính là
thời đại chọn mặt gửi vàng chứ. Chỉ cần có bộ dạng xinh đẹp thì chuyện
gì cũng đúng.”
Cố Thất Hải cười nói: “Đừng nói vậy chứ, bộ dạng của cậu cũng rất được mà.”
Nữ sinh viên kia giật mình, đưa tay nhéo mặt Cố Thất Hải: “Không nghĩ tới
miệng lưỡi của cậu cũng rất ngọt, thật khiến người khác yêu thích.
Cố Thất Hải không đồng tình với lời nói này. Nếu thật sự khiến người khác yêu thích cô đã không phải sống loại cuộc sống này,
Cố Thất Hải đưa lô áo phông cho nữ sinh kia rồi tiếp tục kiểm hóa đơn. Sau khi cô đã tính toán xong sổ sách ở phòng kho, đi ra ngoài cửa hàng, vị
khách bị Hà Diễn mê hoặc vẫn còn ở đó, lại vừa đúng lại ở đường đi ra
của cô. Vì thế Cố Thất Hải bước nhanh chân lên, định lặng lẽ đi qua hai
người. Không ngờ vừa đến cạnh Hà Diễn, cậu lại đột nhiên quay đầu, cười
với cô: “Thất Hải, cô xong rồi?”
Cố Thất Hải gật đầu, không muốn
quấy rầy cậu tiếp thị sản phẩm tiếp, nhưng khi thuận mắt nhìn qua vị
khách nữ kia, ánh mắt cô có dừng lại một chút, một đoạn trí nhớ hiện lên trong đầu.
Cố Thất Hải còn đang phân vân có nên lên tiếng hay không thì người nọ đã nói trước: “Cố Thất Hải?”
“Cậu là Nhậm Tuyết Lan?” Cố Thất Hải cũng cười. “Đã lâu không gặp.”
Hà Diễn đứng một bên nhìn Cố Thất Hải, lại nhìn sang Nhậm Tuyết Lan: “Thì ra hai người quen nhau?”
“Chúng mình học cùng Trung học.” Nhậm Tuyết Lan vô cùng thân thiết khoác tay
Cố Thất Hải. Cố Thất Hải không quen có người tiếp xúc thân mật như vậy
nhưng cũng không né tránh.
“Sớm biết là người quen thì mình đã
không tốn nhiều nước bọt như vậy.” Hà Diễn thân thiết cười nói: “Mình đi bảo ông chủ giảm giá cho cậu.”
“Cảm ơn.” Nhậm Tuyết Lan hưng phấn nhìn Hà Diễn, nhưng lại phát hiện ra ánh mắt cậu sáng rực, nhưng lại không nhìn về phía cô.
Trong ánh mắt của cậu chỉ có mình Cố Thất Hải.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT