Editor: An Dung Ni

Beta: Mạc Y Phi

Cố Thất Hải rốt cuộc cũng hạ quyết tâm ra khỏi nhà.

Nơi đầu tiên cô muốn đến là cửa hàng quần áo nơi cô làm việc. Theo lời của chủ quán mấy hôm trước, thì tính ra cô đã phải nghỉ làm rồi. Nhưng vì án mạng của Dịch Triệu Huy mà đến tậm hôm nay cô vẫn chưa chính thức làm thủ tục nghỉ làm ở nơi đó. Khiến cho cửa hàng cũng phải chịu nhiều phiền toái cô cảm thấy có chút áy náy, dù thế nào cô lúc này cũng muốn giải quyết dứt điểm chuyện ở đó rồi mới có thể đi ra ngoài thư giãn được.

Đến cửa hàng, Cố Thất Hải liền thấy chủ quán đứng sau quầy thanh toán, cô nhanh chóng tiến đến nhận lỗi: “Thật xin lỗi, thời gian vừa qua khiến cho cửa hàng phải chịu nhiều phiền phức rồi.”

“Không sao, chúng tôi cũng đã nghe Hà Diễn nói qua, trước đây là do chúng tôi hiểu lầm cô. Là chúng tôi có lỗi.” Chủ quán ngượng ngùng, “Huống chi mấy ngày nay có Hà Diễn hỗ trợ, chúng tôi cũng không bị ảnh hưởng nhiều.”

Cố Thất Hải giật mình, trước kia cô từng nghe Hà Diễn nói qua, sau khi khai giảng thì anh sẽ không đi làm nữa, tính ra mấy ngày nay anh vừa khai giảng xong, sao còn có thể đến đây làm thêm?

Chủ quán hỏi cô: “Chẳng lẽ cô không biết Hà Diễn đã nghỉ việc, hiện tại cậu ấy đang làm phần việc này là hộ cô.”

Cô thật sự không biết gì.

Vừa nói xong, Hà Diễn cầm một hộp quần áo đi ra phía trước cửa hàng, anh có vẻ ngạc nhiên khi thấy Cố Thất Hải, nhưng rất nhanh sau đó anh liền thoải mái tươi cười với cô.

Cuối cùng Cố Thất Hải vẫn làm thủ tục xin nghỉ làm, cầm tiền lương của tháng vừa rồi, cô lấy một nửa đưa cho Hà Diễn.

Hà Diễn khoát tay: “Không cần đâu.”

“Em không hề biết là anh lại giúp em nhiều chuyện như vậy. Rõ ràng là đã khai giảng mà anh còn chạy đến cửa hàng làm thêm hộ em. Anh nhận lấy đi.”

“Vừa khai giảng xong, chương trình học của anh cũng tương đối nhẹ nhàng. Hơn nữa, những chuyện này đều là anh tình nguyện.” Hà Diễn cười cười, lấy tiền trên tay Cố Thất Hải nhét lại vào phong bì: “Nếu muốn cảm ơn anh, vậy thì thực hiện lời hứa lúc trước, mời anh đến nhà làm khách đi.”

“Được rồi, không thành vấn đề.”

“Vậy chọn ngày luôn đi. Tối nay em có rảnh không?”

“Có.”

Tâm trạng của Cố Thất Hải hôm nay cực kì dễ chịu, Hà Diễn vui sướng mỉm cười: “Đúng rồi, mấy hôm nay anh không thấy Nhậm Tuyết Lan. Hai người chơi thân với nhau, hay gọi cả cô ấy đến nữa?”

Bước chân Cố Thất Hải đột nhiên dừng lại.

Dù chuyện Cố Thất Hải là nghi phạm đã được làm sáng tỏ, nhưng những chi tiết cụ thể về vụ án mạng của Dịch Triệu Huy vẫn chưa bị truyền thông đưa tin hết, cho nên Hà Diễn vẫn chưa biết chuyện của Nhậm Tuyết Lan.

Nhậm Tuyết Lan từng nói qua là cô ấy thích Hà Diễn.

Cố Thất Hải nghĩ một chút rồi nói: “Tuyết Lan gần đây có chút việc, lần sau chúng ta gọi cô ấy đi ăn cơm cũng được.”

Dù sau này rốt cuộc cũng sẽ có ngày Hà Diễn biết được sự thật, nhưng dù là một ngày, Cố Thất Hải vẫn muốn Tuyết Lan có thể duy trì hình tượng tốt đẹp trong mắt người cô ấy thích.

Vì bữa tối hôm nay, Cố Thất Hải cùng Hà Diễn đến siêu thị ở gần khu trọ để mua nguyên liệu nấu ăn. Cố Thất Hải không biết Hà Diễn thích ăn cái gì, nên Hà Diễn sóng vai cùng cô đẩy xe hàng, còn cô khi chọn được một món nào đó liền quay người hỏi ý kiến của cậu, những lúc như vậy cậu sẽ dừng lại một chút, mỉm cười mà trả lời cô.

Mã Tu Hòa đến siêu thị mua ít vật dụng linh tinh, vừa đúng lúc thấy một màn như vậy. Từ phía xa nhìn lại, Cố Thất Hải và Hà Diễn giống như một cặp tình nhân đằm chìm trong hạnh phúc.

Cố Thất Hải đang chăm chú chọn bí đỏ, vừa ngẩng đầu liền thấy một thân ảnh cao lớn lẫn trong đám đông, tay cô khẽ run lên. Nếu không phải Hà Diễn nhanh tay lẹ mắt, thì quả bí đỏ trên tay cô đã rơi xuống đất.

Mã Tu Hòa không nhanh không chậm đi về phía cô. Cô theo bản năng gọi anh một tiếng: “Mã tiên sinh.”

Mã Tu Hòa cũng gật đầu, xem như trả lời cô. Anh vươn tay, cố ý lấy một quả bí đỏ ngay cạnh Cố Thất Hải.

Hà Diễn thắc mắc: “Người quen của em?”

Cố Thất Hải: “Là hàng xóm.”

Mã Tu Hòa một tay cầm bí đỏ, nhìn những chuyên liệu nấu ăn trên xe đẩy, số lượng ước chừng có vẻ là phần của hai người. Giữ vẻ mặt thản nhiên, anh liền xoay người rời đi.

Cố Thất Hải thấy bóng dáng lạnh lùng của Mã Tu Hòa, nhẹ nhàng bổ sung: “Anh ấy là ân nhân đã cứu em hai lần. Là ân nhân lớn nhất của đời em.”

Cố Thất Hải và Hà Diễn rất nhanh đã chọn xong nguyên liệu nấu ăn, hào hứng đến quầy thu ngân chuẩn bị thanh toán, nhưng đồ mới tính tiền được một nửa, một cánh tay thon dài đột nhiên vươn qua vai Cố Thất Hải, đặt lên bàn một chiếc bàn chải đánh răng, một tuýp kem đánh răng, một chai nước rửa tay…. Và một quả bí đỏ.

Mã Tu Hòa thản nhiên: “Thanh toán cùng nhau.”

Nhân viên thu ngân nhìn Cố Thất Hải, cô liền gật gật đầu: “…. Phải, là thanh toán cùng nhau.”

Cố Thất Hải nói bữa này cô mời khách, tất nhiên là cô phải mở ví thanh toán tiền. Không ngờ Mã Tu Hòa đứng cạnh cô đã nhanh hơn một bước, thanh toán xong liền xách túi đồ to muốn rời đi.

Cố Thất Hải và Hà Diễn thấy vậy cũng nhanh chân đi theo anh.

Cố Thất Hải đưa tay nhận lấy túi đồ, nhưng Mã Tu Hòa lại không chiều theo ý cô, Cố Thất Hải không hiểu nổi hành động của anh: “Tôi sẽ trả lại tiền cho anh.”

“Không cần.”

“Vậy sao được….”

“Vậy thì báo đáp tôi đi.” Mã Tu Hòa nhíu mày, “Là cô từng nói vậy.”

“Báo đáp như thế nào?”

“Tối nay ăn cơm cùng tôi.”

Cố Thất Hải không thể không gật đầu. Một lúc sau, bị Hà Diễn huých tay cô mới hoàn hồn ngẩng đầu lên, đối diện cô là ánh mắt mang theo ý cười nhàn nhạt của Mã Tu Hòa.

Quái lạ, sao hôm nay cô lại thiếu nhân tình nhiều vậy nhỉ?

_________

Thật ra Mã Tu Hòa không hề cố ý làm cho Cố Thất Hải khó xử. Khi nhìn thấy Cố Thất Hải đi siêu thị cùng Hà Diễn, không hiểu sao anh lại cảm thấy có chút buồn bực, nên mới đột nhiên cố ý đến mua một quả bí đỏ. Sau đó anh tính toán sẽ cứ như vậy mà đi về. Nhưng trên đường về, anh vẫn không ngừng nghĩ lại cảnh Cố Thất Hải vui đùa cùng Hà Diễn khi nãy, lại không nhịn được mà quay lại, miễn cưỡng chen vào giữa hai người.

Việc làm ngây thơ này chắc chắn không phải là tác phong thường ngày của Mã Tu Hòa, thế nhưng lúc này anh lại cực kì đắc ý với nó.

Một hàng ba người Cố Thất Hải cuối cùng cũng đến trước cửa nhà cô. Đồ trong túi Cố Thất Hải hôm nay đột nhiên lại có chút nhiều, lại còn có Mã Tu Hòa đứng cạnh càng khiến cho cô thấy luống cuống, tìm mãi không thấy chìa khóa nhà.

Mã Tu Hoa thấy vậy, đút tay vào túi quần, lấy một chuỗi chìa khóa ra, vài giây sau cửa nhà liền nhẹ nhàng mở ra.

Cố Thất Hải giật mình. Hà Diễn cùng giật mình.

Mã Tu Hòa không nói nhiều lời, kéo cổ tay Cố Thất Hải đi vào nhà, sau đó liền đóng cửa lại.

“Hà Diễn còn bên ngoài….” Cố Thất Hải định xoay người mở cửa, Mã Tu Hòa lại nắm lấy tay cô.

Nhìn ánh mắt hoang mang của cô, Mã Tu Hòa cũng chỉ hất cằm về phía phòng khách.

Cố Thất Hải vừa quay lại, liền hiểu được ý của anh.

Phòng khách của cô…. Đúng là không thể tiếp khách.

Không ngờ Mã Tu Hòa so với chủ nhà là cô còn tự nhiên hơn. Cô khó hiểu hỏi: “Sao anh lại có chìa khóa nhà tôi?”

“Không phải là cô cho tôi sao?”

“Tôi….” Cô vốn định nói là, ” Tôi cho anh khi nào?” Nhưng lời chưa nói đến miệng, cô liền nhớ ra, quả thật cô đã từng dấu một chiếc chìa khóa ở tấm thảm trước cửa nhà anh. Cô ‘Hừ’ một tiếng, để chìa khóa nhà mình vào vùng nhà riêng của người khác là cô, nếu giờ thật sự truy xét chuyện này, người sai chắc chắn sẽ là cô.

Hơn nữa trước kia không phải là vì cô tin tưởng anh nên mới có thể để chìa khóa dự phòng ở chỗ ấy sao? Nếu anh thật sự có ý nghĩ lợi dụng lúc người gặp khó khăn thì cũng đã có rất nhiều cơ hội ra tay. Đến giờ cô cũng chẳng cần đề phòng anh.

Cố Thất Hải tự an ủi mình như vậy xong liền bỏ qua chuyện chiếc chìa khóa, không hỏi đến nữa.

Vài phút sau, Cố Thất Hải ném hết những thứ linh tinh ở phòng khách vào phòng ngủ, gỡ hết mấy tờ báo trên tường và dưới sàn nhà, sau đó mới mở cửa xin lỗi Hà Diễn rồi mời anh vào nhà. Cô để Hà Diễn ở lại phòng khách cùng Mã Tu Hòa, còn mình thì một mình xuống bếp nấu ăn.

So với Hà Diễn đang khách sáo ngồi yên, Mã Tu Hòa lại rất tự nhiên lấy một quyển truyện tranh trên giá sách mở ra xem. Xem ra mới biết đó vừa vặn là quyển truyện do Cố Thất Hải tự tay vẽ, mặc dù nét vẽ khá sơ xài nhưng Mã Tu Hòa vẫn cẩn thận xem hết.

Hà Diễn nhìn chăm chú vào Mã Tu Hòa một lúc mới mở miệng hỏi: “Anh và Cố Thất Hải rốt cuộc là có quan hệ gì?”

“Chẳng phải cô ấy đã nói rồi sao? Hàng xóm.”

“Trước kia anh đã từng vào nhà cô ấy?”

“Phải, vì có việc nên đã vào vài lần. Sao vậy?” Mặc dù chính xác mà nói thì đây là lần thứ tư. Mã Tu Hòa đưa mắt nhìn Hà Diễn, khóe môi mang theo ý cười: “Thứ lỗi cho tôi nói thẳng. Cậu thích cô ấy?”

Hà Diễn nghẹn lời, nhưng vẫn cậy mạnh đáp lại: “Phải thì sao?”

“Không có gì, việc cậu thích cô ấy đương nhiên thuộc vào quyền tự do cá nhân của cậu.” Mã Tu Hòa lật sang trang khác của quyển truyện, “Có điều, trong mắt cậu, cô ấy là người như thế nào?”

Hà Diễn không đáp mà hỏi ngược lại: “Vậy còn anh? Trong mắt anh thì cô ấy là người như thế nào?”

Mã Tu Hòa hạ quyển truyện tranh trên tay xuống, lẳng lặng nhớ lại: “Cô ấy vẽ tranh rất đẹp, không bao giờ quên ý tốt của người khác đối với mình, tình nguyện chịu thiệt thòi để cho người thân của mình được hưởng điều tốt nhất, đối với những nỗi sợ hãi lại luôn một mình chịu đựng, một mình rơi lệ. Còn nữa, ngày thường nhìn cô ấy nhát gan, sợ phiền phức như vậy, nhưng đến thời điểm quan trọng, cô ấy có thể một mình vượt 11 tầng lầu để cứu một người không quen biết…”

Hà Diễn nghe vậy có chút kinh ngạc. Lời nói của Mã Tu Hòa không giống như là nói dối, anh và Cố Thất Hải quả thật đã trải qua những khoảnh khắc đáng nhớ mà cậu không thể xen vào được.

Hà Diễn nghiêm túc hỏi anh: “Anh có ý gì với Cố Thất Hải?”

Mã Tu Hòa lần này không trả lời luôn, anh cầm quyển truyện lên, tầm mắt có chút lệch sang một hướng khác, thản nhiên nói: “Không có ý gì đặc biệt.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play