Người kia chính là Độc Cô Ngạn đã đi còn quay lại.
Hề Hề ngồi trong xe ngựa nghe được giọng nói quen thuộc liền giật bắn lên
từ trong lòng Duy Âm, hoảng hốt níu tay Duy Âm nói: “Mẹ, là A Ngạn.”
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Huynh ấy tới.
“Đừng sợ, mẹ ở đây.” Duy Âm vỗ bàn tay hơi lạnh của con gái, trong lòng ssau
xót. Con gái nàng nào từng hoảng hốt như thế? Mới chỉ nghe giọng nói hắn đã hoảng loạn như vậy.
“Muốn… Mẹ, nhưng con không thể gặp huynh ấy.” Hề Hề buồn bã, trong đôi mắt tím đầy sương mù: “Huynh ấy nói không bao giờ muốn nhìn thấy con nữa.”
Trong lòng nàng luôn ghi nhớ những lời này, vì vậy dù gần trong gang tấc nàng cũng không dám tiến thêm một bước.
“Hề Nhi.” Duy Âm thấy được sự tranh đấu trong mắt con gái, chậm rãi nói:
“Nay hình dáng con hoàn toàn thay đổi, nếu một ngày hắn chưa nhận ra
con, con không thể chấp nhận hắn.” Nàng muốn xem thanh niên kia có đáng
để tha thứ hay không. Hề Hề không biết oán hận, nhưng làm một người mẹ,
nàng sẽ không dễ dàng tha thứ cho người đã tổn thương con mình. Đương
nhiên, cũng càng không dễ dàng giao bảo bối của nàng cho người khác.
“Mẹ…” Hề Hề có chút không hiểu.
“Nghe lời.” Lần đầu tiên Duy Âm không giải đáp thắc mắc của con.
Hề Hề nhìn chằm chằm tấm màn giày trên xe ngựa, đau thương ngẩn người.
“Xin cho tại hạ gặp Hề Hề một lần.” Độc Cô Ngạn ngẩng đầu lặp lại lần nữa.
“Tiểu tử, ngươi không đầu không đuôi nhảy ra đây, rất thất lễ.” Tiêu Tiếu
Sinh khinh bỉ liếc một cái rồi nhảy xuống xe, mắng người không chút
khách khí. Xem ra tiểu tử này đã biết dùng tâm kế, làm bộ đi xa rồi vòng về.
“Vãn bối thất lễ, xin Tiêu tiền bối thứ lỗi. Xin tiền bối để vãn bối gặp Hề
Hề một lần.” Độc Cô Ngạn lớn tiếng nói, ánh mắt vô cùng bức thiết.
Hề Hề vô thức gặm ngón tay. Vì sao A Ngạn muốn gặp nàng? Không phải huynh ấy nói không muốn gặp nàng nữa sao?
Duy Âm thấy vậy cầm lấy hạt dưa Tiêu Tiếu Sinh bóc sẵn đút cho nha đầu ngốc kia từng hạt một, miễn cho nàng tàn phá ngón tay mình. Hề Hề nhai theo
bản năng, hận không thể chọc bục màn xe ra nhìn.
“Muốn gặp Hề Hề nữ nhi của ta?” Tiêu Tiếu Sinh nhướng cao lông mày hỏi ngược lại.
“Vâng, xin tiền bối thành toàn.”
“Hừ, bốn chữ, không có cửa đâu.” Tiêu Tiếu Sinh đắc ý dào dạt, vẻ mặt ‘ta cứ không cho đấy, có giỏi cắn ta thử xem’, rất tiểu nhân đắc chí.
Độc Cô Ngạn cứng người, nhất thời giật mình ở đó. Dù hắn đã chuẩn bị tâm lý bị làm khó dễ nhưng đột nhiên bị từ chối thẳng thừng như vậy trong lòng vẫn có chút ấm ức.
Bỏ cuộc? Không đời nào. “Xin tiền bối thành toàn.”
“Ta nói này, Độc Cô tiểu tử, ngươi lấy đâu ra lắm tự tin vậy? Ha, ngươi
muốn gặp nữ nhi của ta, ta phải cho ngươi gặp chắc? Nhìn ta giống cổng
lớn nhà ngươi lắm à?” Chiêu thứ nhất khi Tiêu thị nổi bão: ngang ngược
vô lý.
Tiền bối hiểu lầm.” Độc Cô Ngạn vốn không biết ăn nói, gặp Tiêu Tiếu Sinh không theo lẽ thường quả thực không còn lời nào.
“Năm lầm*? Ta còn sáu lầm, bảy lầm nữa kia! Nữ nhi của ta bị ngươi hại thành như vậy, ta chưa tìm ngươi tính sổ ngươi còn tự mình tìm tới cửa. Muốn
gặp Hề Hề? Được thôi, chặt một tay trước đã.” Chiêu thứ hai: muốn đi qua chỗ này, để lại lộ phí.
* ‘Hiểu lầm’ phiên âm ‘wùhuì’, ‘năm lần’ phiên âm ‘wǔhuì’. Cha con nhà này thích dùng từ đồng âm thế =”=
Hề Hề muốn len lén vén ra một khe hở xem tình hình bên ngoài đã bị Duy Âm
kéo lại. “Mẹ, cha định làm gì vậy?” Hề Hề hoảng sợ, tuy nàng không dám
gặp Độc Cô Ngạn nhưng cũng không muốn hắn biến thành tàn phế.
“Yên tâm.” Duy Âm chỉ xoa tay nàng, hoàn toàn bình thản.
Độc Cô Ngạn không nói hai lời liền rút đoản kiếm ra chém về phía cánh tay trái của mình.
Duy Âm ho nhẹ mấy tiếng, nàng không lên tiếng chỉ sợ Tiếu Tiếu sẽ thật sự
để người này chặt bỏ cánh tay. Nàng không phải đau lòng vì Độc Cô Ngạn,
mà vì con gái.
Tiêu Tiếu Sinh thấy nương tử đại nhân phát tín hiệu đành ra tay ngăn cản:
“Khoan đã.” Hắn cố ý để Độc Cô Ngạn chém tới tay rồi mới lên tiếng, dù
sao chảy chút máu cũng không chết người.
Độc Cô Ngạn ra tay với chính mình vô cùng nghiêm túc, mũi kiếm sắc bén đã
chọc ra một lỗ hổng, máu đỏ sẫm chảy ra rất nhanh, hắn không chút để ý,
chỉ trầm giọng nhìn Tiêu Tiếu Sinh nói: “Tiêu tiền bối có gì phân phó?”
“Ta đổi ý rồi, ta lấy cánh tay của ngươi cũng vô dụng, không thể luộc lên
ăn, chẳng bằng mua cái móng heo. Aiz, ngươi lại đây.” Chờ Độc Cô Ngạn
đến gần cách xe ngựa một khoảng, Tiêu Tiếu Sinh ném một viên thuốc qua,
nói: “Này, ăn cái này trước đi.”
Độc Cô Ngạn bắt được, không thèm nhìn liền ngửa cổ nuốt xuống, nói: “Khẩn cầu tiền bối để tại hạ gặp Hề Hề một lần.”
Tiêu Tiếu Sinh không để ý tới yêu cầu của hắn, ngược lại cười hì hì hỏi: “Ta nói này, ngươi không xem mà đã nuốt rồi à? Không cẩn thận là độc dược
đấy nha!” Chiêu thứ ba: thuốc vào ‘mệnh’ tiêu.
“Chỉ cần tiền bối để tại hạ nhìn thấy Hề Hề, bảo tại hạ làm gì cũng được.”
Độc Cô Ngạn cố gắng lờ đi cơn quặn đau mãnh liệt trong bụng.
“Vậy sao?” Tiêu Tiếu Sinh đột nhiên cười vô cùng sáng lạn, chỉ vào một gốc
cây cách đó không xa nói: “Vậy ngươi tới gốc cây kia đứng trung bình tấn một canh giờ. Nhớ, nếu ngươi không kiên trì được hoặc mở miệng xin tha
thì đừng hy vọng ta suy nghĩ yêu cầu của ngươi.” Nói xong, Tiêu Tiếu
Sinh quay người ngồi vắt chân trên xe ngựa, chờ thôi.
Độc Cô Ngạn hít sâu một hơi, đi tới dưới tán cây có chút cứng nhắc, vẻ mặt
vô cùng khốn khổ, khom chân đứng thế trung bình tấn tiêu chuẩn. Có điều
chỉ trong chốc lát, trên mặt hắn bắt đầu nổi mây đỏ, dần dần biến thành
đỏ thẫm, giống như chịu dằn vặt rất lớn, từng giọt mồ hôi lớn ứa ra.
“Cha, cha.” Hề Hề ở bên trong không nhịn được nhẹ giọng hô.
“Cái gì?” Tiêu Tiếu Sinh đang xem vui vẻ, cười tủm tỉm quay đầu đáp lại một câu với màn xe.
“A Ngạn đâu? Huynh ấy làm sao vậy?” Hề Hề rất muốn nhìn lén một cái, nhưng mẹ nói phải làm một đứa trẻ giữ lời, nếu đã hứa không xuất hiện trước
mặt A Ngạn thì phải kiên quyết… không xuất hiện.
“Không thế nào cả, hắn đột nhiên muốn luyện công, để hắn luyện một lát rồi nói tiếp.” Tiêu Tiếu Sinh cười toét đến tận mang tai, hớn hở nói. Hắc hắc,
thuốc xổ siêu mạnh số một, xem hắn có thể chống cự bao lâu, ha ha ha ha
ha!
Hề Hề nghe vậy khó hiểu gãi mặt, vì sao đột nhiên A Ngạn muốn luyện công?
Duy Âm vừa nghe giọng điệu vui sướng hài lòng của Tiêu Tiếu Sinh đã biết nhất định Độc Cô Ngạn đang chịu khổ.
Mặt tím như khoai, gân xanh nổi lên, mồ hôi như mưa, hai chân run run, Độc
Cô Ngạn cố gắng chống cự cơn đau cuồn cuộn như sóng trong bụng, môi cắn
ra máu, hắn nếm được vị tanh mặn, trong lòng không ngừng cổ vũ chính
mình: “Nhanh thôi, Hề Hề, chờ ta.” Kiên trì, kiên trì, kiên trì.
“Aiz, trung bình tấn nhà các ngươi là thế này đấy hả?” Tiêu Tiếu Sinh thấy
hai chân Độc Cô Ngạn có xu thế khép lại, vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Muốn bớt xén? Đừng nói cửa, cửa sổ cũng không có.
Độc Cô Ngạn siết chặt hai nắm tay, tách xa hai chân, bình ổn hạ bàn. Nay
bụng hắn đang đau như cắt, trong người như có thiên quân vạn mã gào thét muốn xông ra, cố tình còn phải duy trì tư thế như vậy, thật sự có thể
nói đây là chuyện đau khổ nhất trên đời.
Hai khắc trôi qua.
Ba khắc trôi qua.
Nửa canh giờ trôi qua.
Tiêu Tiếu Sinh thầm nghĩ, tiểu tử này thật sự có thể chống cự, mặt sắp so
được với xì dầu cũng không hé răng, chỉ nhìn gân xanh của hắn, chậc
chậc, ước chừng sắp nổ tung rồi.
“A Ngạn luyện công gì mà lâu vậy?” Hề Hề không nhịn được lại hỏi. Nàng rất muốn vén màn lên nhìn hắn mà không dám. Thật ra hiện giờ bề ngoài của
nàng hoàn toàn thay đổi, cho dù đứng ra chưa chắc Độc Cô Ngạn đã nhận
được, chỉ là trong lòng nàng quá hỗn loạn nên không nghĩ ra chuyện này.
“Ai nha, con đừng nói nữa, cha ta đây cũng chưa từng thấy loại võ công này, chậc chậc, độc nhất vô nhị giang hồ đấy nha!” Tiêu Tiếu Sinh rung đùi
đắc ý, nghẹn cười đến mức bụng sắp co rút.
Độc Cô Ngạn dần dần không còn nhìn rõ phía trước, một tầng sương đỏ tràn
lên, gần như hắn đã quên mình đang làm gì, chỉ không ngừng nghĩ thầm:
“Chờ ta, chờ ta.” Về phần rốt cuộc đang đợi cái gì, dường như là một thứ rất gần, lại rất xa, một thứ hắn luôn khát vọng.
Hắn chỉ có thể ngửa mặt nhìn đến tận cùng bên kia mới có thể nỗ lực quên đi cảm giác đau nhức vô biên này.
“Được, được, nhẫn công nhất đẳng.” Tiêu Tiếu Sinh vừa sờ cằm vừa bình luận.
Toàn thân đầy mồ hôi, đứng cũng đứng không yên mà không chịu mở miệng
cầu xin.
Nhị Nha dùng chân trước che mắt, ngao, tuy Độc Cô Ngạn rất đáng đời nhưng thế này thì quá bi thảm…
“Cha!” Hề hề cảm thấy có gì đó không thích hợp, vươn tay xuyên qua màn xe chọc chọc cha nàng.
“Lại gì nữa?” Tiêu Tiếu Sinh không nhịn được.
“Rốt cuộc A Ngạn làm sao vậy?” Vì sao nàng cảm thấy có một dự cảm bất an?
“Đã nói đang luyện công đấy thôi.” Tiêu Tiếu Sinh chắc chắn lúc này Hề Hề sẽ không gặp Độc Cô Ngạn, vì vậy nói rất sảng khoái.
“Thì ra A Ngạn thật sự đang luyện công…” Cuối cùng Hề Hề vẫn vé rèm lên
nhìn, thấy Độc Cô Ngạn đang đứng trung bình tấn cách đó không xa, trong
lòng kinh ngạc. Thì ra cha không lừa nàng…
“Con ra ngoài làm gì? Mau đi vào, cẩn thận hắn nhận ra!” Tiêu Tiếu Sinh vỗ vào tay nàng, rèm lại che kín lần nữa.
“Con… Con muốn nhìn huynh ấy một chút thôi…” Hề Hề lúng túng, trên mặt tỏ vẻ lo lắng không quá rõ ràng.
“Hề Nhi.” Duy Âm kéo Hề Hề lại, nhìn mu bàn tay con gái hơi đỏ lên, khẽ nhíu mày, Tiếu Tiếu lại quá mạnh tay rồi.
“Mẹ, con nhìn lén từ đây được không? A Ngạn luyện công rất nghiêm túc, sẽ không phát hiện ra con!” Hề Hề lắc cánh tay Duy Âm.
Duy Âm bất đắc dĩ nhìn con gái.
“Chỉ nhìn một chút thôi.” Hề Hề dùng ngón tay so ra một khoảng cách nho nhỏ, chứng minh nàng sẽ không bị phát hiện.
Duy Âm đành gật đầu. Hề hề vội vàng nằm úp xuống vén lên một khe nhỏ, dáng
dấp lén lút rất buồn cười, giống như một con chuột nghe vách tường, hận
không thể biến thành thạch thùng bám lên cửa sổ.
“Mẹ, hình như A Ngạn hơi là lạ, sắc mặt huynh ấy rất khó coi.” Hề Hề vất vả
quan sát một lúc lâu mới phát hiện ra tình trạng không ổn của Độc Cô
Ngạn.
Duy Âm yên lặng, bị Tiếu Tiếu đùa cợt mà sắc mặt không khó coi mới là lạ.
“Có phải A Ngạn có chỗ nào khó chịu không? Mẹ? Huynh ấy chảy rất nhiều mồ hôi.” Hề Hề lo lắng liên tiếp cào cửa sổ.
“Mặt trời quá chói chang.” Duy Âm thản nhiên đổ trách nhiệm cho mặt trời.
“Huynh ấy đứng dưới bóng cây mà, mặt trời chiếu không đến. A, huynh ấy lung
lay, huynh ấy sắp ngã, A Ngạn!” Hề Hề hét lên một tiếng, bất chấp mọi
thứ hất mành nhảy xuống khỏi xe ngựa, vội vội vàng vàng chạy về phía Độc Cô Ngạn, độc tác nhanh đến mức khiến Duy Âm không kịp phản ứng, Tiêu
Tiếu Sinh cũng sửng sốt một chút mới định bắt con gái về lại bị Duy Âm
kéo lại.
“Xem trước đã.” Duy Âm vẫn duy trì phong cách nói ngắn gọn.
“A Ngạn, A Ngạn.” Hề Hề chạy qua nhưng không đỡ được cơ thể đang đổ xuống
của Độc Cô ngạn, may phía sau hắn là thân cây, hắn run run tựa vào cây
giống như mất hết sức lực toàn thân, trên tóc trên người đầy mồ hôi, sắc mặt đen sì như người bị bệnh lâu ngày.
Cách gọi như vậy, thật sự rất quen thuộc. Có lẽ hắn rơi vào ảo cảnh rồi,
tuyết nhan thanh lịch này, đôi mắt tím trong vắt này, rõ ràng hoàn toàn
không giống nàng, vì sao lai khiến hắn cảm thấy như nhìn thấy Hề Hề đến
vậy?
Nàng bắt lấy hắn thật chặt, dường như rất lo lắng cho hắn. Nàng là ai? Vì sao phải lo lắng cho hắn như thế?
Trong bụng lại nhào lộn một phen, hắn đứng thẳng dậy, buông hai tay Hề hề ra, hai chân gần như đứng không vững nhưng vẫn muốn cố gắng đứng trung bình tấn. Hề Hề thấy mà đau lòng, đang định nói thì phát hiện cổ họng tê
rần, không phát ra tiếng, xảy ra chuyện gì?
Quay đầu lại nhìn, Tiêu Tiếu Sinh đã đứng phía sau nàng, ánh mắt âm trầm nhìn… Độc Cô Ngạn phía sau nàng.
“Cha, mau cứu A Ngạn đi, huynh ấy khó chịu.” Hề Hề nói cũng không thành lời, cố gắng dùng tay biểu đạt thỉnh cầu của nàng.
Tiêu Tiếu Sinh bĩu môi nói: “Hết một canh giờ rồi.” Dù sao hắn cũng không nuốt lời, tiểu tử này đã thấy Hề Hề rồi đấy thôi.
Độc Cô Ngạn choáng đầu hoa mắt nhìn bóng trắng chạy tới chạy lui, khua tay
múa chân, hắn nghĩ, thật sự đã rơi vào ảo cảnh rồi, cô nương trắng như
tuyết này sao có thể là Hề Hề? Nàng chỉ là một cô nương bị câm…
Một canh giờ cuối cùng cũng qua.
Vì vậy, câu đầu tiên mà Độc Cô Ngạn nói với Hề Hề là: “Phiền cô nương nhường đường.”
Hề Hề hoài nghi nhường đường.
Ngay sau đó liền thấy Độc Cô Ngạn giống như dùng hết một hơi cuối cùng chạy vọt vào rừng cây…
~ Hết~
Đây là cái chương mà bạn bảo nam chính siêu nhục nhất mọi thời đại, mất mặt nhất trong số nam chính bạn từng đọc, cũng là nam chính ‘bốc mùi’ nhất
bạn từng biết =))
Sorry mọi người vì lặn mất lâu như thế nha. Vì mấy này gần đây bận bàn bạc
rồi đến cãi nhau, từ tưởng tượng đến thực thi nó mệt quá. Đồng bọn đúng
là khó tìm, hợp tác với những người không hợp với mình dễ nóng máu thật K
Vốn nó là ngồi nhà ăn bám lâu quá, với mục tiêu ăn ốc không cần hỏi giá, ra đường không cần ngửa tay xin tiền, bạn học đòi buôn bán, làm cô chủ xem có ngày lướt 4 bánh được không (hy vọng không phải loại mui trần, 1
bánh trước 3 bánh sau)
Bạn quyết định bán son xách tay từ Anh (Rimmel London, No7, Revlon, Beauty
UK, Miss Sporty, MUA…), hàng chuẩn chính hãng 100% luôn á. Bạn lương tâm lắm, không chơi hàng fake à nha. Hị hị.
Đăng link facebook lên đây để mọi người ủng hộ. Hôm khác sẽ có 1 bài riêng để đăng sản phẩm của bạn ha.
Ai có nhu cầu mua ủng hộ bạn ná.
Xin hứa sẽ post truyện đều hơn =))
Bật mí là bạn có 1 dự án hợp tác siêu dài, siêu biến thái.
Link đây: Buk House
Còn đây là link album hàng đợt 1: Mua đi, mua đi ~~~
Mọi người like và share page giúp bạn nhé. Mua ủng hộ bạn nữa.
Chúc các tình yêu shopping vui vẻ cùng Buk House.
P/s: Trời trở lạnh rùi đấy, tối ra đường lạnh phết, mọi người quàng cái khăn mỏng mỏng vào cẩn thận viêm họng :x
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT