“Ngươi xem, màu này được không? Màu sắc và hoa văn tương đối nhã nhặn, ngươi mặc chắn chắn sẽ đẹp.” Mẹ Đậu Đậu chọn một cuộn vải màu hồng phấn thử trên người Hề Hề, cười tủm tỉm nói. Chủ quán nghe vậy lập tức phụ họa: “Phu nhân thật có mắt thẩm mỹ, vị cô nương này thân hình yểu điệu, làn da trắng nõn, mặc màu hồng phấn là hợp nhất!”

“Ta lại thấy màu này đẹp hơn, Hề Hề trắng trẻo, mặc màu nhạt như thế không đẹp, theo ta nên mặc màu bắt mắt một chút cho có tinh thần, màu đỏ tươi này mới đẹp.” Dì Lưu chọn màu rực rỡ, chủ quán lại phụ họa theo.

“Ta thấy màu xanh này có vẻ hợp hơn, màu sắc mềm mại, rất hợp để mặc vào mùa xuân thế này. Hề Hề của chúng ta mặc vào nhất định rất đẹp.” Tẩu tử họ Trương cầm lên một màu khác thảo luận.

“Vẫn là hồng phấn đẹp hơn.”

“Màu đỏ đẹp, có sức sống.”

“Màu xanh đẹp, mềm mại.”

Chủ quán hết nhìn người này lại nhìn người kia, cuối cùng quyết định không nói gì nữa. Khi phụ nữ tranh luận không nên tùy tiện xen mồm là tốt nhất, đây là kinh nghiệm từ vô số lần đổ máu đấy nha.

Hề Hề chậm rãi lui ra, buồn chán ngồi chống cằm trước cửa tiệm, nhìn người đi đường. Cái mũ trên đầu nàng thường xuyên bị khách hàng ra vào đụng phải, bởi vì mẹ Đậu Đậu dặn dò rất nhiều lần rằng không thể bỏ mũ xuống, nàng đành dùng hai tay túm chặt lấy quai, lâu dần lung lay mệt chết. Vì vậy, nàng thu hai đầu gối lên, khuỷu tay chống trên đầu gối, hai tay vừa có thể chống cằm vừa có thể giữ mũ, tư thế như vậy thoải mái hơn.

Quay đầu nhìn, ba người còn đang tranh luận chủ đề màu nào hợp với nàng.

Chính nàng trước giờ chưa từng nghĩ nhiều về trang phục mình mặc, trước đây khi còn ở trong cốc có mẹ sắp xếp, xuất cốc đụng phải Phỉ Mặc, huynh ấy mua cho nàng rất nhiều quần áo, nàng luân phiên mặc, sau đó lại tới A Ngạn…

Bộ váy áo màu xanh nhạt đang mặc trên người cũng do A Ngạn mua, ngày đó… bỏ đi như vậy, liên hệ với A Ngạn chỉ còn bộ váy áo này.

Cho dù không nỡ thay cũng không thể chỉ mặc một bộ quần áo. Mẹ Đầu Đậu nói mặc một bộ quá lâu sẽ hỏng mất.

Người đi đường hoặc nhàn nhã hoặc vội vàng, nàng giống như nhìn thấy bản thân trước đây từng ở trong dòng người này, đeo bám trên tay A Ngạn như một con khỉ nhỏ.

… Hình như bệnh của nàng còn chưa khỏi, chờ trong thôn khôi phục lại bình thường nàng sẽ về nhà bảo cha chữa cho nàng.

“Nhanh lên, nhanh lên, nếu không nhanh một chút lụa đỏ của tiệm này cũng không còn. Tân nương tử vào cửa đến nơi mới phát hiện thiếu lụa đỏ, bình thường ngươi làm chủ nhà thế nào vậy.” Một người dáng mập mạp vội vã chạy vào, tuy thân hình rất lớn nhưng hành động nhanh nhẹn, vài bước đã tới bên cạnh Hề Hề, Hề Hề vội vàng đứng dậy nhường đường, cố tình người này quá kích động không thấy bên cạnh có người cứ xông thẳng vào cửa, đụng Hề Hề choáng váng. Hề Hề túm lấy bản lề cửa, khó khăn lắm mới không ngã xuống, chỉ là mũ rơi…

Hấp tấp nhặt lên, cấp tốc đội. Hề Hề len lén liếc nhìn, hình như không có ai chú ý tới bên này.

Một cô gái trẻ theo phía sau người phụ nữ mập kia cũng vội đến mức đầu đầy mồ hôi, thấy bà thím béo nhà mình đụng phải người ta còn không nhận ra, vội vàng bước lên xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, dì Bàn hơi nóng vội một chút, thật ra không cố…ý.” Vừa lúc Hề Hề chưa kịp che gương mặt, cô gái hoàn toàn chìm đắm trong một đôi mắt màu tím.

“Đẹp quá…” Cô gái trẻ vô thức thì thào.

Hề Hề hốt hoảng kéo dây buộc mũ, ý đồ che kín hơn. Làm sao bây giờ, hình như nàng bị người ta nhìn thấy mất rồi…

Bà thím béo đụng vào người không biết còn đang hét to: “Chủ quán, mau mau, mau chuẩn bị cho ta mười hai cuộn lụa đỏ, Chu phủ chúng ta cần làm hỉ sự, vội chết được, khắp thành bán hết rồi, may còn chỗ ngươi, nhanh nhanh một chút!”

Cuối cùng bà ta cũng phát hiện ra có chuyện bất thường, vì sao nha đầu nhà mình không theo kịp? Bất giác nhìn lại liền nóng giận nói: “Tiểu Hoàn, nha đầu chết tiệt kia còn ở đấy làm gì? Không mau lại đây!” Lửa cháy đến mông rồi còn đứng đờ ra ở cửa, nó nhìn thấy ma chắc?

“Dì Bàn, dì Bàn, vị cô nương này nhìn như tiên…” Lời còn chưa dứt đã bị dì Bàn kéo vào tiệm, miệng dì còn dạy dỗ như pháo nổ: “Ngươi đụng phải ma hay sáng chưa ăn cơm? Làm gì cũng lề mề như thế, nhanh lên…” Tiểu Hoàn vừa bị kéo vào trong vừa cố gắng nói rõ với dì Bàn: “Không phải thế, vừa rồi cháu thấy một cô nương đẹp quá, nàng có đôi mắt màu tím, tóc còn trắng như tuyết… A, đâu rồi, cô ấy đâu rồi?”

Nhìn lại, nào còn bóng dáng Hề Hề?

Hề Hề từ góc tường lén nhô đầu ra nhìn quanh, thấy Tiểu Hoàn bị kéo vào tiệm rồi mới thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi thật nguy hiểm, may mà nàng trốn nhanh. Nhưng, hình dạng này của nàng giống mẹ như đúc lại khác người ngoài rất nhiều thì phải. Thật kỳ quái, vì sao tới mười bảy tuổi nàng mới giống mẹ… Nhất định là cơ thể có vấn đề, chờ về cốc rồi nhất định phải bảo cha xem cho nàng, chữa khỏi bệnh.

Sửa lại chiếc mũ hơi nghiêng vì chạy trốn, Hề Hề định chờ mẹ Đậu Đậu và mọi người ra rồi gọi bọn họ tới đây. Dùng ngón tay cạo tường, nàng ngẩn người nhìn ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của mình, đột nhiên cảm thấy sau lưng bị người ta dùng sức chọc một cái, nàng đau đến mức quay phắt đầu lại, nhìn thấy một người mặc đồ đen vẻ mặt âm trầm đứng phía sau, biểu cảm như nhặt được bảo bối.

Người áo đen thấy nàng quay đầu lại rõ ràng vô cùng hoảng sợ. Hắn đã điểm huyệt nàng, làm thế nào nàng vẫn cử động được? Lẽ nào không điểu trúng? Không, không thể nào!

“Đại thúc, ngài…” Hề Hề đang định hỏi người này vì sao đánh nàng lại thấy hắn vươn tay ra, ngón tay cấp tốc bắn một thứ gì đó lên người nàng.

Lần này cuối cùng nàng cũng hiểu người trước mặt đang muốn làm nàng bị thương, dùng tay ngăn lại theo bản năng, một tiếng “xoẹt” vang lên, tay áo bị rách một mảng lớn. Màu da trắng nõn khác hẳn người thường của nàng khiến người áo đen sửng sốt, Hề Hề lập tức nhân cơ hội đẩy hắn ra, chạy về bên phải. Người áo đen lại càng sửng sốt hơn, rõ ràng hắn đã bắn “Nhất Thuấn Đảo” lên người nàng, vì sao một chút hiệu quả cũng không thấy?

Người áo đen ngẩn người cho Hề Hề thời gian, nàng dùng hai tay giữ chặt mũ chạy ra khỏi góc tưởng, len vào đường lớn chật ních người.

Trong nháy mắt người áo đen hiểu ra, có khả năng độc dược vô dụng với nha đầu kia, thân mình chỉ bật lên một cái đã tới trên mái hiên của cửa hàng, đuổi theo hướng Hề Hề bỏ chạy, ý đồ chặn nàng ở phía trước.

“Hề Hề, ở đây, ở đây.” Mẹ Đậu Đậu hô lên.

“Đứa bé này làm sao vậy, sao lại chạy nhanh như thế?” Dì Lưu kỳ quái hỏi.

“Ai nha, con bé không thấy chúng ta rồi, chạy qua thôi.” Tẩu tử họ Trương sốt ruột đến giậm chân.

Còn Hề Hề vẫn lung tung xuyên qua đám người, vừa chạy vừa nhìn lại phía sau xem người kia đã đuổi tới nơi chưa, bàn tay còn không quên nắm chặt mũ. Mũ quá lớn, che khuất tầm nhìn của nàng, thường xuyên trượt xuống che mặt nàng khiến nàng gần như không thấy đường. Vì vậy nàng lại luống cuống đẩy nó lên, kết quả của việc phân tâm là tự chui đầu vào lưới…

“Xem ngươi còn chạy đi đâu.” Người áo đen nhảy xuống từ nóc nhà, túm lấy cổ tay Hề Hề.

“Tên bại hoại này, ta không làm chuyện xấu, ngươi bắt ta làm gì?” Hề Hề kêu lên, khuôn mặt luôn ngơ ngác bất ngờ xuất hiện vẻ tức giận không quá thuần thục.

“Đừng giả bộ, nay các môn phái trên giang hồ đang truy tìm tộc Tuyết Nhan các ngươi đến phát điên, vốn nghĩ người tộc ngươi đã chết sạch từ lâu, không ngờ mất bao công tìm kiếm lại để lão tử bắt gặp một tên. Vận may này đúng là không đỡ được. Lần này địa vị của ta trên giang hồ… ha ha… Bé ngoan, tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn một chút, đại gia còn phải dựa vào ngươi kiếm một mẻ đây!” Cổ họng tên áo đen dường như đã hỏng, âm thanh phát ra rất chói tai khó nghe.

“Không hiểu ngươi đang nói gì, buông ra.” Hề Hề vặn vẹo cổ tay lại bị hắn túm đau, không thể nhịn được nữa liền vén mũ lên dùng sức cắn vào tay hắn.

“A… Nha đầu chết tiệt này, đau…” Người kia đau đến hét lên, vung tay một cái Hề Hề nhất thời bị đẩy bay về một bên.

Người trên đường đều tránh thật xa, hai người kia một người nhìn hung dữ không giống người tốt, một người tóc trắng không giống người bình thường, tốt nhất bớt lo chuyện không đâu tránh rước họa vào thân.

Hề Hề bị hất ra, quai mũ trên vành tai cũng rơi xuống. Nàng vốn cho rằng mình nhất định sẽ ngã rất đau, không ngờ lại dựa vào một vòng tay ấm áp, tỏa ra mùi hoa lan buổi sáng.

“Cô nương, ngươi không sao chứ?” Cảm thấy người đụng vào mình rất mềm mại nên người kia đoán được giới tính của nàng. Bởi vì lại đụng vào lần nữa nên chiếc mũ vô tình bỏ nàng mà đi, rơi xuống đất trong nháy mắt, những sợi tóc trắng bóc như tuyết vừa rơi cùng đôi mắt màu tím như ngọc lưu ly khiến hắn không khỏi ngẩn người dù đã tận mắt nhìn thấy đủ thứ xinh đẹp trên thế gian.

Hề Hề một tay vội vàng giữ mũ, một tay nắm quần áo người kia giữ cân bằng, cuối cùng mũ vẫn rơi xuống, nàng chán nản nói xin lỗi người kia, không ngờ phát hiện ra gặp được cố nhân.

“Xin lỗi, xin lỗi… Mặc ca ca?”

“Ngươi gọi… Mặc ca ca?” Phỉ Mặc hoàn hồn, phát hiện người trước mặt tuy xa lạ nhưng tiếng gọi mềm mại thanh thúy này lại quen thuộc lạ thường, vô cùng giống của người hắn tìm đã lâu.

“Mặc ca ca, ta là Hề Hề đây.” Một câu tiếp theo của Hề Hề giải đáp nghi ngờ của hắn, chứng thực tiên đoán không quá vững chắc.

“Hi Hi…” Trong lòng Phỉ Mặc cuộn lên sóng gió, biểu hiện lại vẫn mỉm cười bình tĩnh, chỉ có hai tay ôm chặt vòng eo Hề Hề tiết lộ cảm xúc kích động của hắn.

Ngay cả bề ngoài thay đổi nhưng biểu cảm đờ đẫn có một không hai, ánh mắt ngây thơ trong sáng và âm thanh giòn giã kia, không một thứ không chứng thực đây chính là nha đầu Hề Hề !!!

Cuối cùng… đã tìm được nàng.

“Ngươi là ai? Dám phá hỏng chuyện tốt của đại gia, chán sống chắc?” Tên áo đen vừa vẫy tay vừa hung hăng nói.

“Mặc ca ca, hắn là người xấu, hắn muốn bắt ta, còn đánh ta nữa!” Có chỗ dựa, Hề Hề nhân cơ hội kể tội. Cho dù Đại Mao và Nhị Nha không ở bên cạnh, Mặc ca ca cũng có thể giúp nàng đánh người xấu!

Phỉ Mặc híp mắt lại, mỉm cười thản nhiên với người kia, người kia đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh toát, vô cùng khó chịu. Đây… Đây là cảm giác gì, vì sao đáng sợ như thế?

Chưa kịp thốt ra tiếng hắn đã thẳng tắp ngã xuống đất.

“Mặc ca ca, hắn chết rồi à?” Hề Hề bất giác nắm chặt lấy quần áo Phỉ Mặc, có chút lo lắng hỏi.

“Chưa, chỉ là một bài học nho nhỏ cho hắn thôi, để sau này hắn không dám làm chuyện xấu với tiểu Hi Hi nữa.” Phỉ Mặc nắm đôi tay Hề Hề, cẩn thận kiểm tra xem có bị thương ở đâu không. Hề Hề cũng ngoan ngoãn để hắn xoay tới xoay lui.

“Mặc ca ca, cẩn thận.” Đột nhiên, Hề Hề tinh mắt nhìn thấy một tia sáng kim loại lóe lên ở phía trên, vô thức muốn đẩy Phỉ Mặc ra cảnh báo.

Thì ra không chỉ có một người xấu!

Phỉ Mặc là ai? Hề Hề vừa dứt lời đã bị Phỉ Mặc kéo lên nóc nhà, cách đó không xa truyền tới một tiếng kêu đau đớn, ám khí bị bắn ngược lại. Nàng nắm quần áo Phỉ Mặc, ngơ ngác nhìn đám người ngửa cổ chỉ chỏ bọn họ, một lúc lâu sau mới chậm chạp kêu lên: “A, ta không thấy người nữa.”

… Thật ra nàng muốn nói, nàng không thấy mẹ Đậu Đậu và mọi người đâu nữa.

Lời này đến tai Phỉ Mặc thành một ý khác, hắn nhẹ giọng an ủi: “Nào có? Hi Hi như vậy rất đẹp…” Tiểu nha đầu này biến mất một thời gian đã biết thích đẹp sợ xấu rồi. Phỉ Mặc lặng lẽ ra dấu cho Huyền Phong ẩn nấp gần đó, ý bảo hắn đi giải quyết những người còn lại. Còn Phỉ Mặc ôm nha đầu bảo bối vừa tìm về được đi ôn chuyện.

Chỗ ngồi cạnh cửa sổ trên lầu hai của tửu lâu “Kim Ngọc lâu”, một người đàn ông tóc trắng xám nhấp một ngụm rượu, híp mắt nhìn về hướng Phỉ Mặc và Hề Hề biến mất, im lặng bóp nát chén rượu trong tay.

Trên đời này thì ra còn có người giống người đó như vậy… Cũng tóc trắng, cũng mắt tím…

Tư Lan, cái tên này khắc sâu trong lòng hắn, hai mươi năm rồi, không thời khắc nào không nhớ đến, mỗi khi nhớ đến trái tim lại đau như đao cắt.

Tư Lan, Tư Lan còn nhớ nguyện vọng trước kia hay không.

Cô bé kia, thật sự giống Tư Lan như đúc.

Người bên cạnh nàng là Phỉ Mặc của Khê Vân các… Quả nhiên có chút bản lĩnh.

Thoáng một cái, trên ghế đã không một bóng người, chỉ còn một thỏi bạc lẳng lặng nằm trên bàn.

Chỉ trong chốc lát Huyền Phong đã quay về, gật đầu với Phỉ Mặc tỏ vẻ đã giải quyết xong. Phỉ Mặc thoáng gật đầu ý bảo tối nay bàn tiếp.

Hề Hề nhiệt tình bắt chuyện với Huyền Phong: “Tiểu Phong Tử ca ca.”

Trên trán Huyền Phong xuất hiện gân xanh quen thuộc, nói với nha đầu kia không biết bao nhiêu lần, đừng nhiễm thói quen xấu của các chủ, cố tình là sửa không được.

“Hi Hi, đói bụng chưa? Mặc ca ca dẫn muội đi ăn nhé.” Phỉ Mặc nhận lấy chiếc mũ và khăn che mặt Huyền Phong đưa tới, dịu dàng giúp Hề Hề che kỹ mái tóc trắng và gương mặt, nhìn thân thể gầy gò của nàng trong mắt hiện lên vẻ bực bội. Rốt cuộc Độc Cô Ngạn đã làm gì khiến Hề Hề biến thành thế này? Tuy đẹp nhưng khiến người ta đau lòng không thôi. Nhưng cho dù có nhiều nghi vấn, hắn vẫn không vội, không sao, còn nhiều thời gian.

“Mặc ca ca, ta muốn đi tìm mẹ Đậu Đậu và dì Lưu trước, bọn họ không tìm được ta nhất định rất lo lắng.” Hề Hề kéo áo Phỉ Mặc, nhớ tới người bị nàng bỏ quên.

“Được, Mặc ca ca tìm cùng muội.” Phỉ Mặc nắm tay Hề Hề đi về phía trước, nàng có chút ngạc nhiên nhìn hắn, cảm giác này thật kỳ quái, cha chưa bao giờ dắt tay nàng, chỉ biết gõ đầu nàng, nhéo mặt nàng…

Mẹ Đậu Đậu và mọi người vừa thấy Phỉ Mặc liền hoa mắt, cả đời bọn họ chưa từng gặp ai phong thần tuấn lãng thế này.

Phỉ Mặc đã quen với ánh mắt như thế, bình thản ung dung cảm ơn một lượt, sau đó cũng mời ba người tới Kim Ngọc lâu, hắn muốn bày tiệc cảm ơn bọn họ đã chăm sóc Hề Hề.

Tới trước cửa Kim Ngọc lâu, hắn mỉm cười nói: “Ba vị đại tỷ, Hi Hi, mọi người theo Huyền Phong lên trước đi, ta sẽ lên sau.” Huyền Phong hiểu ý dắt bọn họ lên lầu trước.

Âm thầm liếc mắt nhìn người vừa bước ra khỏi chỗ rẽ góc đường, hắn cố gắng di chuyển ra giữa đường để cho người kia có thể nhìn thấy hắn.

“Phỉ huynh… Đã có tin tức của Hề Hề chưa?” Độc Cô Ngạn bước nhanh tới, ngay cả một câu bắt chuyện cũng bỏ qua, trực tiếp hỏi vấn đề muốn biết nhất, trên gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị có chút tiều tụy.

“A, thì ra là Độc Cô huynh, đã lâu không gặp.” Phỉ Mặc cong khóe môi cười nói, bắt đầu đi về phía ngược lại với Kim Ngọc lâu.

Độc Cô Ngạn đi lên nói: “Nếu Phỉ huynh có tin tức của Hề Hề xin hãy báo cho ta biết.” Trong giọng nói khàn khàn có chút cầu xin không dễ phát hiện.

“Phỉ mỗ cũng đang muốn hỏi Độc Cô huynh đây, xem ra huynh cũng chưa tìm được nàng.” Phỉ Mặc thản nhiên phủ nhận, thoáng hạ tầm mắt che dấu cảm xúc. Hắn nói “cũng” không phải chỉ chính hắn mà chỉ những người khác còn chưa tìm được Hề Hề mà thôi.

“… Nếu vậy tại hạ cáo từ trước.” Vẻ mặt Độc Cô Ngạn ảm đạm, nhấc chân đi về trước. Ở đây không có đành nhanh chóng tìm ở chỗ khác vậy.

Đi hai bước lại quay đầu, hắn nhẹ giọng nói: “Phỉ huynh, nếu có tin tức của Hề Hề xin nói với tại hạ một tiếng.” Thấy Phỉ Mặc thản nhiên gật đầu, hắn giật giật môi, cuối cùng chỉ nói một câu: “Cảm ơn.”

Bóng Độc Cô Ngạn vừa biến mất ở đầu đường, Hề hề liền thò cái đầu bị gói kín như bánh bao ra từ cửa sổ tầng hai, vẫy tay với Phỉ Mặc ở bên dưới, kêu: “Mặc ca ca, mau lên đây.”

Phỉ Mặc cười gật đầu, dời bước lên lầu, không còn nhìn về hướng Độc Cô Ngạn biến mất nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play