Trẻ con thật sự không biết mệt là gì, chuyện thích làm thì vẫn cứ làm mà không hề mệt mỏi.

Điểm Điểm đang ở trên bờ biển chạy tới chạy lui không ngừng, Vương Lượng thì khẩn trương cuống cuồng chạy theo không dám rời nửa bước.

Tôi đoán chừng anh ta mệt mỏi hơn Điểm Điểm nhiều, cũng khó cho một tiểu tử như cậu ta giúp tôi đưa trẻ con đi.

“Đây là vệ sĩ mà Tôn Hạo Chí cho theo bọn em sao?” Diệp Phi có chút nhạo báng hỏi.

Tôi cũng không biết nên trả lời như thế nào, nên nói quanh co: “Cũng không thể nói như thế, có cái gì tốt mà bảo vệ chứ……”

Diệp Phi cười nói: “Nói cũng phải, bản thân anh ta vẫn là một đứa trẻ, nô đùa với Điểm Điểm thật là vui vẻ.”

Không biết vì cái gì, khẩu khí của Diệp Phi nghe vào có chút đố kỵ.

Tôi nghi ngờ nhìn anh ta, chú ý đến ánh mắt của anh ta, liền giải thích một chút: “Ôi, em cảm thấy có thể ở chung với trẻ con thật không dễ dàng gì.”

Tôi cười nói: “Điểm Điểm là một đứa trẻ dễ gần. Bé có cảm tình với anh. Lần trước còn hỏi thăm anh nữa!”

Ánh mắt Diêp Phi sáng lên: “Vậy sao? Ôi, thế thì hay quá! Tiểu Tây, có thể đưa bé đi ăn kem không?”

“Ừ……..Có thể mà……”

Tôi lại nhìn Diệp Phi một chút, tại sao dáng vẻ của anh ta lại vô cùng nhiệt tình vậy?

Trong lòng tôi có chút không thoải mái, không rõ là cảm giác gì.

Cũng chỉ bởi vì Điểm Điểm là con gái của tôi nên anh ta mới có cảm giác hứng thú như vậy, tôi tự nhủ với bản thân.

Lúc này không biết Điểm Điểm nhặt được bảo bối gì đó ở bờ biển, phấn khởi chạy đến chỗ tôi: “Mẹ, cái này tặng mẹ!”

Tôi nhận lấy nhìn qua, là một vỏ sò tuyệt đẹp, hoa văn tạo hình xoắn ốc theo quy luật, bắt đầu màu lam nhạt ở rìa mép rồi theo từng vòng hoa văn dần chuyển sang màu xanh đậm.

Tôi cười khen ngợi: “Ôi, đẹp như vậy!”

Điểm Điểm đăc ý: “Con còn nhặt rất nhiều, đều ở chỗ chứ Vương Lượng.”

Bé quay đầu lại vẫy tay với Vương Lượng: “Chú Vương Lượng! Mau lại đây!”

Vương Lượng vội đỡ eo chạy tới, trên ta cầm một túi vỏ sò.

Điểm Điểm còn ngại Vượng Lượng động tác chậm chạp, chạy tới nhận lấy túi bên cạnh cậu ta, vừa chạy trở về phía trước mặt tôi, chật vật té ngã trước mặt tôi: “Mẹ xem, con còn có hải tinh với ốc biển nữa……”

Bé thuộc như lòng bàn tay nói không ngừng, tôi vừa cười đáp lại, vừa lấy khăn tay lau mồ hôi cho bé.

Cuối cùng Vương Lượng lết được tới đây liền đặt mông ngồi trên bãi cát, nhìn dáng vẻ của cậu ta thật đúng là mệt muốn chết rồi, chạy liên tục một tuần lễ với trẻ con, ai cũng không thể chịu nỗi.

Tôi đưa cho cậu ta một chai nước: “Mệt muốn chết rồi phải không? Uống nước đi.”

Vương Lượng vội khoát tay: “Không mệt! Không mệt! Đưa cho Điểm Điểm uống đi!”

Diệp Phi đã sớm ngồi một bên chơi vỏ sò với Điểm Điểm đột nhiên hỏi: “Điểm Điểm, chú đưa con đi ăn kem có được không?”

Điểm Điểm quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt nhấp nha nhấp nháy, tất cả đều là vẻ mặt trông chờ.

Tôi cười nói: “Con muốn đi thì đi thôi, nhớ rửa tay.”

Điểm Điểm vui mừng nhảy dựng lên, lôi kéo tay Diệp Phi muốn đi.

Vương Lượng chợt khẩn trương, lông mày nhíu lại, coi bộ muốn đi theo, nhưng lại lo lắng dáng vẻ tôi.

Tầm mắt của anh ta chuyển qua lại giữa tôi và Điểm Điểm, mãi cho đến khi Diệp Phi lên tiếng mời: “Tiểu Tây, cùng đi thôi!”

Điểm Điểm chạy về lôi kéo tay tôi: “Mẹ, cùng đi thôi!”

Tôi bị Điểm Điểm kéo lên.

Vương Lượng cũng đứng lên muốn đi, chợt Điểm Điểm nhìn vỏ sò tràn đầy của bé nói: “Chú Vương Lượng, chú cũng muốn đi? Vậy ai giúp con trông vỏ sò đây? Sẽ bị người khác trộm đi thì sao? Hay vậy đi, con sẽ mua giúp chú một cây kem được không? Sẽ cho chú cây lớn nhất!”

“Chuyện này……” Vương Lượng không biết làm sao cự tuyệt ánh mắt trông chờ của Điểm Điểm giành cho cậu ta, nhìn tôi với ánh mắt mong giải vây.

Tôi nhìn lên trời, rồi lại nhìn dưới đất, cuối cùng nói với cậu ta: “Như vậy cũng tốt, cậu nghỉ ngơi một lát đi, hơn nữa còn có nhiều đồ như vậy!”

Lần này Vương Lương chỉ có thể giương mắt nhìn, khỏi phải nói vẻ mặt cậu ta có bao nhiêu đau khổ.

Tôi đẩy kính mắt, vờ như không thấy.

Bên này Điểm Điểm cũng đã nắm lấy tay tôi, một tay nắm lấy tay Diệp Phi, vui sướng rêu lên: “Đi thôi! Đi ăn kem thôi……”

Thật ra thì chúng tôi cũng không đi bao xa, từ bờ cát đi tới có một khu rừng dừa, một quán cà phê ngoài trời có cây bóng mát.

Tôi muốn một ly nước dừa, Diệp Phi muốn cà phê, chỉ có Điểm Điểm chọn nửa ngày mới quyết định một phần kem chuối đặc biệt, tôi nhắc nhở bé: “Điểm Điểm, kem chuối tiêu này rất lớn, một mình con ăn không hết đâu.”

Từ nhỏ Điểm Điểm đã được tôi giáo huấn không được lãng phí thức ăn, nghe lời này, lại có vẻ do dự, đổi thành phần nhỏ, còn giống như dáng vẻ có chút không nỡ.

Diệp Phi ngồi một bên cười nói: “Không sao, con ăn không hết chú sẽ giúp con.”

Anh ta nháy mắt với Điểm Điểm, Điểm Điểm lập tức đưa ra quyết định , rất lễ phép nói với phục vụ: “Vậy con muốn một kem chuối tiêu đặc biệt, cám ơn cô, cho con thêm hai cái muỗng.”

Diệp Phi khen bé vừa ngoan vừa lễ phép.

Điểm Điểm càng thể hiện, còn nhã nhặn đứng lên: “Không có gì, từ lúc nhỏ mẹ đã dạy con rồi.”

Diệp Phi cười: “Mẹ dạy con thật tốt!”

Không có gì sánh bằng khi con của mình được khen, càng làm cho tâm tình người làm mẹ thấy vui, huống chi còn là sự công nhận của Diệp Phi, tôi cũng không nhịn được vui vẻ, đùa giỡn với bọn họ.

Diệp Phi vẫn lỗi kéo Điểm Điểm hỏi cái này cái kia: “Điểm Điểm, thành tích học tập ở trường của con nhất định là rất tốt, có phải luôn đứng nhất không?”

Điểm Điểm lắc đầu nói: “Chú Diệp Phi, nhà chú nhất định không có trẻ con, hiện tại bây giờ trường học không còn sắp xếp thứ tự nữa rồi.”

Diệp Phi cười nói: “Là như vậy sao? Nhưng mà chú luôn tin tưởng thành tích của cháu rất tốt, con thông minh như vậy, rất giống mẹ, lúc nhỏ mẹ của con thi luôn đứng nhất.”

Điểm Điểm tò mò hỏi anh ta: “Chú Diệp Phi đã gặp qua mẹ con lúc còn bé sao? Mau nói cho con biết, khi còn bé mẹ con trông như thế nào?”

Diệp Phi ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt kia giống như trong lòng có rất nhiều điều muốn nói.

Tôi chợt cảm thấy ngượng ngùng, kiên quyết dời tầm mắt đi.

Một lát sau, mới nghe Diệp Phi trả lời: “Lúc nhỏ mẹ con rất thông minh, rất đẹp, mẹ con học trong hành lang của trường, rất giống một tiểu công chúa, mỗi bạn học nam đều thích......”

Tôi cắt ngăn anh ta: “Nói những điều này cho trẻ con làm gì?”

Điểm Điểm lại không thuận theo, quấn quýt lấy Diệp Phi: “Sau đó thì sao?”

Tôi lắc đầu nhìn Diệp Phi, không để cho anh ta nói tiếp, nhìn Điểm Điểm ý bảo anh ta đã bị cấm.

Điểm Điểm suy nghĩ một chút, đổi sang vấn đề khác: “Vậy, lúc nhỏ mẹ rất giống con sao?”

Diệp Phi sờ đầu bé, khẳng định trả lời bé: “Giống nhau như đúc, đáng yêu như vậy.”

Tôi gần như đỏ mặt, thật hết cách với anh ta.

Điểm Điểm hào hứng, lôi kéo tôi: “Mẹ, khi còn bé con và mẹ giống nhau như đúc sao? Ha ha, vậy con là tiểu Tiểu Tây!”

Tôi cười nói: “Bé ngốc! Con dĩ nhiên giống mẹ rồi, con là do mẹ sinh ra mà!”

Điểm Điểm cười một lúc, rồi đột nhiên hỏi: “Vậy con giống ba sao?”

Tôi nhất thời á khẩu, không biết trả lời như thế nào.

Điểm Điểm lại tự hỏi tự trả lời: “Mũi của con giống mẹ, miệng cũng giống mẹ, mắt.... ........cũng không giống ba cũng không giống mẹ. Mắt con hai mí, mắt ba một mí, mắt con tròn, mắt mẹ dài........ôi chao! Mắt của con giống ai vậy?”

Đột nhiên hỏi, mắt Diệp phi quét về phía tôi, anh ta nhìn tôi như vậy làm cái gì?

Tôi nhất thời hoảng loạn.

Điểm Điểm cũng giương mắt nhìn tôi.

“Vậy mắt của con rốt cuộc giống ai ta?” Bé lại hỏi một lần nữa.

Tôi thật vất vả trấn định lại, giải thích cho bé: “Lúc mẹ còn nhỏ cũng giống như con mặt tròn mắt tròn, sau này mới trở thành như vậy. Sau này lớn lên một chút, cũng sẽ dần dần thay đổi khác lúc còn nhỏ.”

Điểm Điểm chấp nhận cái lý luận này, nhưng ngay sau đó lại hỏi: “Vậy con có chỗ nào giống ba đây?”

Nét mặt của bé rất nghiêm túc, bé là con gái mà ba thích nhất, làm sao có thể không có nơi nào giống anh ta?

Tôi hiểu tâm tình của bé, kéo lỗ tai bé nói: “Con a, có lỗ tai giống như ba!”

Điểm Điểm rốt cuộc “A” một tiếng, yên lòng.

Tôi âm thầm thở ra một hơi, bưng trái dừa lên hớp vài ngụm.

Nhưng mà, tại sao, tầm mắt của Diệp Phi vẫn thủy chung nhìn tôi? Anh ta đang chứng thực cái gì?

Một phần kem chuối tiêu đặc biệt cũng bị Điểm Điểm và Diệp Phi chén sạch, Điểm Điểm che cái bụng tròn nói: “Con ăn no rồi, khỏi cần ăn cơm tối.”

Tôi nhíu mày nhìn bé, giả bộ tức giận: “Không ăn cơm tối, lần sau sẽ không để con ăn kem nữa!”

Diệp Phi cười giải hòa: “Không sao, Điểm Điểm có muốn đi công viên nước không? Đảm bảo lúc trở về sẽ kêu đói bụng!”

Tôi mơ hồ cảm thấy không ổn, nhưng Điểm Điểm rất phấn, khởi vỗ tay nói lập tức muốn đi.

Bé đã quen thuộc với Diệp Phi, hai người cùng nhau thuyết phục tôi, làm cử chỉ lấy lòng, làm tôi dở khóc dở cười.

Tôi hỏi Điểm Điểm: “Vậy chú Vương Lượng phải làm sao? Con đã đáp ứng cho chú ấy một cây kem lớn mà!”

Điểm Điểm nhìn về phía Vương Lượng đang ngồi trên bờ cát, khổ sở nói: “Vậy, chú ấy còn phải trông vỏ sò cho con.”

Ôi, đó thật là bảo bối của bé.

Diệp Phi cười nói: “Lần sau sẽ đưa cậu ta đi, không quan trọng. Nhiều nhất thì có thể mời cậu ta ăn hai cây kem.”

Điểm Điểm hiển nhiên thiên về Diệp Phi, đứa nhỏ này thật biết trông mặt bắt hình dong.

Tôi cũng không thể điên cùng bọn họ, khuyên can Diệp Phi: “Vẫn nên quên đi thôi, ngộ nhỡ gặp phải chuyện không hay.... .....”

Diệp Phi biết ý của tôi, nhưng hình như anh ta còn muốn mở miệng khuyên tôi, lần cuối cùng tôi khoát tay anh ta, anh ta mới miễng cưỡng buông tha.

Dù sao Điểm Điểm cũng không có quên chuyện mang về cho Vương Lượng một cây kem to, cẩn thận cầm một cây kem.

Nhưng mà, đợi đến khi chúng tôi gần đến nói, thì phát hiện Vương Lượng đã ngủ ở trên ghế.

Cậu nhoc này chắc đã rất mệt mỏi, còn hơi ngáy khò khò.

Điểm Điểm muốn đánh thức cậu ta, nhưng tôi ngăn lại: “Để cho chú ấy ngủ một chút thôi cũng được.”

Diệp Phi thấp giọng nói bên tai Điểm Điểm: “Nếu đã như vậy rồi, cũng đừng quản chúng ta không đưa cậu ấy đi nữa!”

Điểm Điểm che miệng cười trộm, cùng với Diệp Phi hai người đẩy tôi ngồi lên xe vận chuyển.

Một lớn một nhỏ, làm sao có thể trong chốc lát liền trở nên thân thiết như vậy? Làm sao tôi có thể làm một người xấu đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play