13 giờ 21 phút, học viện Môi trường Đại học Công nghệ tỉnh, văn phòng làm việc của phó Hiệu trưởng ở tầng 8. Với vai trò là thư ký Đinh Chấn, một trong những công việc thường ngày của Ngô Quỳnh là chăm lo cho việc ăn uống của đối phương. Vào mỗi buổi trưa hàng ngày, cô đều làm theo lời dặn dò của Đinh Chấn gọi cơm hộp và đưa vào văn phòng. Đinh Chấn sẽ vừa ăn vừa đọc một số tài liệu chuyên ngành, trong quá trình này, anh ta không muốn bị bất kỳ ai quấy nhiễu, cho nên Ngô Quỳnh bắt buộc phải chờ đợi ở bên ngoài. Đợi sau khi Đinh Chấn ăn cơm xong, anh ta sẽ gọi điện thoại thông báo cho Ngô Quỳnh vào phòng để thu dọn hộp cơm, còn anh ta thì tranh thủ chút thời gian còn lại để nghỉ ngơi chốc lát. Nhưng tình hình hôm nay lại có vẻ hơi kỳ lạ. Lúc 11 giờ 30 phút, Ngô Quỳnh đã đem cơm hộp vào trong phòng, gần hai giờ đồng hồ đã trôi qua, Đinh Chấn vẫn không gọi điện thoại cho cô, điều này khiến cô bất giác trào dâng cảm giác lo lắng: anh ấy chắc không phải là vì bận việc quá mà đã quên ăn cơm rồi chứ? Dạ dày của anh ấy đã không được tốt, để đói như vậy thì rất có hại cho sức khỏe! Sau khi lo lắng như vậy, Ngô Quỳnh càng lúc càng đứng ngồi không yên. Mặc dù biết rõ Đinh Chấn rất ghét bị làm phiền trong khi làm việc, nhưng cô vẫn quyết định vào phòng xem sao, bất luận thế nào thì cũng phải đốc thúc đối phương ăn cơm trước đã. Thế nên Ngô Quỳnh bèn đứng dậy và đi đến trước cửa phòng, cô giơ tay ra gõ nhẹ mấy tiếng vào cánh cửa, lặng lẽ chờ đợi người trong phòng trả lời. Nhưng hơn mười phút trôi qua, trong phòng vẫn không có chút động tĩnh gì. Ngô Quỳnh lại tiếp tục giơ tay lên gõ cửa, đồng thời dịu dàng gọi: “Giáo sư Đinh?”
Trong phòng vẫn không có bất cứ âm thanh nào, như thể vốn không có ai tồn tại vậy. “Lẽ nào là ngủ mất rồi?”
Ngô Quỳnh cau mày đoán thầm, đồng thời trong lòng lại trào dâng cảm giác lo lắng: “Đã vào giữa thu, nếu như không đắp chăn cẩn thận, thì rất dễ bị cảm lạnh!”
214 Nếu như đã như vậy, Ngô Quỳnh cũng không suy xét được thêm nhiều nữa. Cô cầm lấy nắm tay cửa, khẽ xoay sau đó từ từ đẩy cửa vào, rồi cả người cũng tiến vào trong phòng. Điều khiến cô cảm thấy vô cùng ngạc nhiên chính là: Đinh Chấn không hề ngủ, thậm chí anh ta cũng không làm việc. Người đàn ông trung niên này đang ngồi trước bàn làm việc của mình, anh ta ngồi im bất động, ánh mắt thẫn thờ nhìn thẳng về phía trước, nhưng lại không nhìn hẳn vào một điểm cụ thể nào cả. Ngô Quỳnh nhận ra đối phương không biết đang nghĩ gì mà lại thất thần như vậy. Cô nhón chân khẽ khàng đi lên trước mấy bước, nhưng lại nhìn thấy hộp cơm lúc trước đem vào vẫn để ở trên bàn, chưa hề động tới. “Giáo sư Đinh. Sao đến giờ anh vẫn chưa ăn cơm chứ?”
Giọng nói của Ngô Quỳnh mang theo chút trách móc nhưng lại có phần xót xa. Con ngươi mắt Đinh Chấn từ từ chuyển hướng về phía Ngô Quỳnh, như thể vừa mới phát giác ra có người đã đi đến cạnh mình. Ánh mắt của anh ta vẫn thẫn thờ, rõ ràng vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi tâm tư kỳ lạ. “Biết là anh bận, nhưng ăn bữa cơm thì có thể làm lỡ mất bao nhiêu thời gian được chứ?”
Ngô Quỳnh giơ tay ra chỉ vào hộp cơm, “Anh nhìn kìa, đã lạnh rồi. Để em đi hâm nóng lại nhé.”
“Không cần đâu.”
Đinh Chấn vừa dùng giọng nói thâm trầm vừa định làm động tác ngăn cản. Nhưng cánh tay của anh ta chỉ nhấc lên một nửa, rồi lại mềm oặt rủ xuống, trông cứ như một bệnh nhân đã cạn kiệt sức lực. “Anh sao vậy? Cảm thấy không khỏe sao?”
Ngô Quỳnh nhận được sự khác thường, cô vội vàng đặt hộp cơm xuống, đi qua bàn làm việc đến bên cạnh Đinh Chấn. Đinh Chấn lại một lần nữa khẽ nhấc cánh tay lên, dùng giọng nói khàn khàn như là cố ép từ trong yết hầu ra: “Tôi không sao... Cô ra ngoài đi!”
Ngô Quỳnh lại càng cảm thấy không yên tâm, cô giơ tay lên sờ vào trán đối phương: “Anh không bị sốt đấy chứ?”
Xúc cảm mềm mại của người phụ nữ mang theo cảm giác ấm áp, khiến cho cơ thể Đinh Chấn bất giác khẽ run rẩy. Anh ta ngước mắt lên nhìn gương mặt Ngô Quỳnh, đó là một gương mặt của cô gái dịu dàng tinh tế, đúng lúc lại kề sát anh ta như vậy, sát đến nỗi có thể ngửi thấy mùi hương thơm say đắm lòng người. Đây là một bức tranh tuyệt đẹp, nhưng Đinh Chấn lại cố tình co người về phía sau, như thể cố ý muốn tránh né đối phương vậy. 215 Ngô Quỳnh phát hiện ra nhiệt độ cơ thể đối phương vẫn bình thường, khẽ thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời cô cũng chú ý thấy động tác cố tình tránh né mình của đối phương, trong lòng không kìm nổi trào dâng cảm giác đắng cay chua xót. Cô tin rằng mình không phải là một người phụ nữ khiến cho người khác phản cảm, nhưng không hiểu tại sao người đàn ông trước mặt đây lại luôn không tiếp nhận sự thân cận của mình? Thậm chí ngay cả sự quan tâm hoàn toàn xuất phát từ nội tâm cũng khiến cho anh ta né tránh? May mà nhiều năm qua, cô cũng coi như đã quen với tình cảnh này. Cô đã không còn cầu mong quá nhiều, chỉ cần có thể ở bên cạnh người đàn ông này, lặng lẽ ngưỡng vọng công việc và thành tựu của anh ấy, cũng có thể được mãn nguyện. Ngô Quỳnh lặng lẽ thở dài, quay người định bước đi. Nhưng đột nhiên cô dừng lại, ngẩn người đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt lại nhìn chăm chăm vào gương mặt Đinh Chấn. Lúc này chính là buổi trưa, ánh nắng chói chang nhất, ánh nắng bên ngoài cửa sổ chiếu vào, tạo nên một vòng ánh sáng chói lòa vây quanh lấy Đinh Chấn đang ngồi cạnh cửa sổ. Và ở nơi khóe mắt của Đinh Chấn, rõ ràng đang có thứ gì đó lấp lánh dưới ánh mặt trời. Ngô Quỳnh giật mình. Là một người phụ nữ, cô đương nhiên biết thứ lấp lánh đó là gì. Chỉ là cô không hiểu, tại sao trên mặt Đinh Chấn lại đột nhiên xuất hiện tâm trạng này. Nhiều năm nay, cô đều cho rằng người đàn ông này ngoài sự cuồng nhiệt đối với công việc, thì không có bất cứ tình cảm nào khác. Cô thậm chí nghi ngờ trái tim ở trong cơ thể đối phương chính là một thiết bị máy móc, điều này khiến cho anh ấy không thể nào nảy sinh được bất cứ tình cảm hay ham muốn gì cả, cho dù cô có chảy hết nhiệt huyết trong cơ thể cũng không thể nào làm tan chảy anh ấy được. Nhưng một người như vậy thật không ngờ cũng biết khóc. Tại sao? Ngô Quỳnh khó có thể kìm nén được, vừa lo lắng lại vừa suy ngẫm: liệu có phải là vì mình không? Ngô Quỳnh thẫn thờ do dự giây lát, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí, lên tiếng hỏi: “Giáo sư Đinh, anh sao vậy?”
Từ khoảnh khắc cô nhìn thấy giọt nước mắt của Đinh Chấn, thành lũy vô hình được xây dựng giữa họ hình như đã tan biến đi rất nhiều. “Cô ra ngoài đi...”
Giọt nước mắt bên khóe mắt của Đinh Chấn vẫn chưa tan hết, khóe miệng lại trào lên nụ cười đau khổ, “... Cô ở đây cũng không giúp gì được tôi.”
216 Nhưng anh ta càng nói như vậy, thứ tình cảm nào đó trong lòng Ngô Quỳnh càng trào lên mãnh liệt. Lần đầu tiên cô nhìn thấy người nam giới này thể hiện ra thần sắc bất lực và bi thương trước mặt mình, đây có lẽ mới chính là gương mặt chân thực nhất của anh ấy thì phải? Trái tim của anh ấy không phải làm bằng máy, nơi đó thậm chí còn yếu mềm hơn cả những người bình thường khác, chỉ là có một lớp vỏ kiên cố bên ngoài bọc lấy trái tim anh, khiến cho người khác không thể nào tiếp cận được. Bây giờ lớp vỏ bọc bên ngoài đó cuối cùng cũng được mở ra, đây chính là thời cơ thích hợp nhất để mình tiếp cận đối phương. Con người trong lúc yếu đuối nhất thì lại càng dễ tiếp nhận tình cảm mà người khác đem tới, bất luận nam hay nữ, cũng đều như vậy. Thế là Ngô Quỳnh ngược lại đi đến gần về phía trước. Cô dùng ngón tay mềm mại của mình vuốt ve mắt đối phương, sau đó khẽ nói: “Có lẽ em đúng là không giúp gì được cho anh, nhưng ít ra em có thể ở lại bên cạnh anh. Em biết anh cần em... Mặc dù anh chưa bao giờ nói ra.”
Đinh Chấn nhắm mắt lại, nhưng lại không có cách nào ngăn cản được những giọt nước mắt lăn dài xuống kẽ tay của Ngô Quỳnh. Những giọt nước đó dường như đã rơi vào trái tim người phụ nữ, khiến cho cô càng lúc càng xúc động. Cô đột nhiên cúi người xuống, hôn vào khóe mắt đối phương, một thứ mùi vị vừa đắng vừa chát lan dần trong miệng cô, nhưng trái tim cô lại trào dâng cảm giác ngọt ngào. Bởi vì người đàn ông đó cuối cùng cũng không cự tuyệt cô. Đúng vậy, Đinh Chấn không những không cự tuyệt, anh ta thậm chí còn ngước mặt lên để phối hợp với đối phương. Làn môi dịu dàng mềm mại đó đã đem lại cho anh ta cảm giác vừa thân quen vừa xa lạ, anh ta khẽ hít hà hương thơm tỏa ra từ làn da người phụ nữ, thứ ham muốn đã bị kìm nén nhiều năm qua từ từ nở rộ. Đây là thứ ham muốn nguyên thủy nhất của loài người, nhưng trong lòng anh ta lại bị giam cầm bao năm qua một cách tàn nhẫn. Anh ta chỉ có thể dựa vào việc điên cuồng làm việc để làm tê dại bản thân mình, dùng thành lũy băng giá để ngăn cách thứ ham muốn đó với thế giới chân thực. Anh ta cũng có tình cảm, anh ta cũng muốn yêu, nhưng anh ta không dám. Anh ta sợ rằng thứ tình cảm đó sẽ hủy hoại bản thân mình, và hủy hoại cả người khác nữa. Nhưng hôm nay, sau khi lớp vỏ ngoài tưởng như cứng chắc đó đã bị lột bỏ, sức phòng ngự của anh ta liền bị sụp đổ hoàn toàn. Bởi vì anh ta đã không cần suy nghĩ đến hậu quả nữa rồi. Tất cả mọi sự việc, đối với anh ta mà nói sẽ không còn bất cứ hậu quả gì nữa. 217 Ngô Quỳnh nhạy bén nắm bắt được sự biến hóa trong nơi sâu kín trái tim của Đinh Chấn. Cô càng hôn đối phương một cách mãnh liệt hơn. Từ khóe mắt cho đến má, từ má cho đến miệng, giọt nước mắt lạnh giá thấm vào làn da họ, nhưng lại không thể nào dập tắt được thứ tình cảm nồng cháy đang trào dâng trong lòng họ. Không biết bắt đầu từ lúc nào, nước mắt của Đinh Chấn đã ngừng rơi, nhưng nước mắt của Ngô Quỳnh thì lại rơi xuống. Đó là những giọt nước mắt khó có thể giải thích được, không biết là khóc vì quá vui mừng hay là đang phát tiết ra nỗi đắng cay chua xót khó có thể kìm nén được. “Anh thích em, rõ ràng là anh thích em...”
Cô nói hàm hồ giữa những giọt nước mắt, “Nhưng tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Tại sao?”
Đinh Chấn không có cách nào trả lời, anh ta chỉ giơ hai tay ra, khẽ ôm lấy cơ thể người phụ nữ. Còn Ngô Quỳnh cũng thuận đà quỳ xuống dưới đất, nửa người ngả vào lòng Đinh Chấn, bật khóc không chút kiêng dè gì. Đinh Chấn cúi đầu, chóp mũi chạm vào phần cổ người phụ nữ, im lặng không lên tiếng. Bao nhiêu năm như vậy, cuối cùng anh ta cũng ôm một người phụ nữ ở trong lòng. Hơn nữa đó lại chính là người anh ta thương yêu nhất, người phụ nữ mà ngay cả trong mơ anh ta cũng thường xuyên gặp. Anh ta chỉ dám ôm ấp đối phương ở trong mơ, nhưng lúc này đây cảm giác ở trong giấc mơ lại biến thành hiện thực. Phần lưng mảnh mai đẹp đẽ của người phụ nữ khẽ nhấp nhô theo nhịp khóc, và đôi gò bồng đảo lại đang ép vào đùi Đinh Chấn, mặc dù đã cách một lớp áo len bó, nhưng anh ta vẫn có thể cảm nhận rất rõ sự đầy đặn và mềm mại đó. Mang theo sự ham muốn bản năng bị kìm nén trong nhiều năm, một luồng máu nóng dần dần tập trung dồn đến vị trí giữa hai đùi Đinh Chấn. Và Ngô Quỳnh nhanh chóng phát giác ra sự biến hóa của đối phương, cô ngừng khóc, giơ tay lên lau nước mắt và nhìn Đinh Chấn. Hơi thở của Đinh Chấn trở nên gấp gáp, đột nhiên anh ta ôm lấy cổ đối phương, nhằm vào đôi môi mềm mại đó và hôn điên cuồng, đồng thời một bàn tay khác của anh ta cũng đưa vào trong cổ áo người phụ nữ, chiếm lĩnh đôi gò bồng đảo mềm mại đó. Ngô Quỳnh phát ra tiếng rên khe khẽ đầy quyến rũ, cô tích cực đáp lại đối phương, dùng tay vuốt ve phần giữa hai đùi đối phương. Luồng máu nóng đó càng lúc càng trào dâng, hình như không có bất cứ trở ngại nào có thể ngăn cản được anh ta. Thế nên Ngô Quỳnh khẽ mở thắt lưng của Đinh Chấn, phóng thích đám lửa đang sục sôi tình cảm ra. 218 Đinh Chấn cảm nhận được lòng bàn tay mềm mại của người phụ nữ đang chạm vào vị trí mẫn cảm nhất của mình, anh ta không kìm được khẽ rên rỉ. Đồng thời anh ta nghe thấy giọng nói nũng nịu của Ngô Quỳnh vang lên bên tai mình: “Anh có thích em không?”
Đinh Chấn đã không còn sức lực để trả lời, anh ta chỉ lặng lẽ gật đầu. “Anh thích em, anh thích em...”
Ngô Quỳnh lộ ra sắc mặt si mê như người say, “Vậy thì anh hãy tiến tới đi, em là của anh.”
Trong lúc nói, cô đã cởi chiếc áo len bó sát đang mặc trên mình ra, sau đó lại vòng tay ra sau lưng, cởi chốt dây áo con ra. Khi đồ lót rơi xuống, cơ thể với những đường nét tuyệt đẹp của cô hoàn toàn hiện ra trước mặt Đinh Chấn. Đinh Chấn chỉ cảm thấy phía trước mắt là một mảng trắng xóa. Anh ta lập tức ngẩn người, cảnh tượng mảng trắng xóa đó giống như dòng điện đâm thẳng vào trái tim anh ta, mang lại thứ cảm giác đau đớn như xé nát tim gan, đồng thời cũng mở ra cánh cửa chốt chặt ký ức đầy nhục nhã của anh ta. Anh ta đã không thể nói ra đó là việc của bao nhiêu năm trước, anh ta chỉ nhớ lúc đó mình đang học cấp 3. Buổi chiều ngày hôm đó, anh ta vì ốm nên về nhà sớm, khi anh ta mở cửa phòng, hình ảnh hiện ra trước mắt cũng là một mảng trắng xóa tương tự. Mảng cơ thể trắng xóa của một người phụ nữ, bị một người đàn ông đen giòn đè lên trên. Hai màu trắng đen đó tạo nên một sự đối lập rõ nét, đem lại cho anh ta ấn tượng tàn khốc vĩnh viễn không thể nào xóa nhòa được. Người phụ nữ đó là mẹ của anh ta, thế nhưng người đàn ông đó không phải là bố của anh ta. Bố của anh ta chưa bao giờ về nhà sớm như vậy. Ký ức của anh ta gần như bị cắt đứt ở chính mảng trắng xóa đó. Anh ta không nhớ được về sau còn xảy ra chuyện gì, ấn tượng cuối cùng của anh ta chính là tiếng hét kinh hoàng thất sắc của mẹ: “Ra ngoài, con mau ra ngoài!”
Khi tiếng hét đó lại một lần nữa vang lên bên tai anh ta, dòng máu nóng và ham muốn cuồng nhiệt của anh ta trong khoảnh khắc liền lạnh ngắt, tất cả sự ham muốn kích thích đều tiêu tan, sự đau đớn và nhục nhã đã chiếm lấy toàn bộ cảm giác của anh ta. Ngô Quỳnh cảm nhận được sự ủ dột trên cơ thể của Đinh Chấn, thoạt tiên cô ngẩn người, sau đó lại lộ ra sự kinh ngạc và thất vọng: “Anh sao vậy?”
Đinh Chấn không nói gì. Anh ta cảm thấy mình giống như một kẻ trần truồng bị vứt giữa trung tâm náo nhiệt giữa thành phố, tôn nghiêm mà anh ta luôn giữ gìn suốt nhiều năm qua trong khoảnh khắc hoàn toàn biến mất. 219 Đó là thứ tôn nghiêm cơ bản nhất của một người đàn ông, quyết không thể nào bị xâm phạm. Vì bảo vệ cho sự tôn nghiêm này, anh ta đã không tiếc phải trả bất cứ giá nào. Anh ta có thể không tiếp cận bất cứ nữ sắc nào trong suốt mười năm dài đằng đẵng, bởi vì anh ta đã từng chịu đựng nỗi đau khổ sâu sắc khi sự tôn nghiêm này bị sỉ nhục. “Thì ra anh không phải là đàn ông.”
Anh ta vĩnh viễn không thể nào quên được câu nói này, câu nói mà cô gái đó đã nói với anh, càng không thể nào quên được nét mặt vừa đắc ý vừa khinh mạn hiện lên trên mặt cô gái đó. Mười năm trước trong đêm tuyết rơi lạnh giá, nét mặt này giống như một cái dùi sắc nhọn, dễ dàng đâm nát vụn vẻ bề ngoài kiêu hãnh của anh ta. Tiếp đó, lời sỉ nhục cao độ đã khiến cho máu huyết trong người anh bắt đầu trào dâng lên não, hơn nữa còn ấp ủ thành thứ tâm trạng phẫn nộ vô cùng đáng sợ có thể hủy hoại mọi thứ. Anh ta căm hận cơ thể trắng xóa đó, hình như đó là cảnh tượng thu nhỏ xấu xí nhất trên thế giới này, trong đó ánh lên ký ức nhục nhã nhất của anh ta, cho dù cả cuộc đời này khó có thể xóa nhòa được. Thế là anh ta lao về phía cơ thể đó, dùng hai tay bóp chặt cổ đối phương, phát tiết ra sự uất ức và phẫn nộ của mình. Cho đến khi nước mắt, nước mũi, thậm chí là cứt đái của cô gái đó đều trào cả ra, anh ta mới dần tỉnh táo trở lại trong trạng thái điên cuồng. Thế nhưng tất cả mọi thứ đều đã quá muộn, người phụ nữ có thân hình trắng xóa đang dần dần biến thành một xác chết lạnh giá, anh ta không thể không dốc hết tâm sức để che giấu hành động tội lỗi trong lúc kích động của mình... Từ đó anh ta không dám tiếp cận bất cứ người phụ nữ nào nữa, cho dù là Ngô Quỳnh - một cô gái say mê sùng bái anh ta. Anh ta bao bọc mình trong một lớp vỏ dày cứng, bảo vệ sự tôn nghiêm của mình, cũng là canh giữ bí mật đầy máu tanh của mười năm trước. Thế nhưng số phận vẫn không chịu buông tha cho anh ta. Khi bí mật đó bị người khác tiết lộ ra, thành lũy trong lòng anh ta cũng đang sụp đổ trong nỗi tuyệt vọng. Thế là sự ham muốn kìm chế trong nhiều năm lại một lần nữa được thổi bùng lên, nhưng điều bi đát chính là, cuối cùng thứ ham muốn này vẫn vứt anh ta vào trong cảnh ngộ sượng sùng mà anh ta đã từng gặp. Anh ta còn có thể nói được gì đây? Điều duy nhất anh ta có thể làm chính là nhắm mắt trước mặt người mình yêu thương, giống như một con đà điểu đáng thương cắm đầu vào trong đống cát. Ngô Quỳnh đương nhiên không thể nào hiểu được thế giới tình cảm phức tạp ở trong lòng Đinh Chấn. Cô chỉ tưởng rằng sự thay đổi trong cơ thể đối phương 220 là do mình chưa đủ tốt, suy nghĩ này khiến cô trở nên vô cùng đau buồn, niềm vui lúc đầu lại trở thành giọt nước mắt chỉ chực trào ra. “Anh không thích em nữa à?”
Cô lo lắng hỏi. “Đúng vậy, tôi không thích cô!”
Đinh Chấn như thể vớ được cọng cỏ cứu mạng, anh ta hét lên, “Tôi ghét cô! Cô mau đi ra ngoài, tôi vốn không muốn nhìn thấy cô!”
Sắc mặt Ngô Quỳnh trở nên trắng nhợt, cô mở to mắt nhìn chằm chằm vào Đinh Chấn, muốn nhìn thấy rõ đối phương. Nhưng Đinh Chấn lúc này lại cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt cô. “Em không tin.”
Ngô Quỳnh ngước cằm, ghé sát mặt lại vẻ khiêu khích, “Anh không thích em, tại sao anh lại phải nói dối em?”
Đinh Chấn còn chưa kịp trả lời, Ngô Quỳnh đột nhiên cúi người xuống, sau đó làm một động tác mà Đinh Chấn không thể nào tưởng tượng nổi - cô khẽ há miệng mình, ngậm thứ mềm oặt đã mất đi uy phong của đối phương vào trong miệng. Đinh Chấn chỉ cảm thấy một dòng máu nóng lại tiến vào trong cơ thể của anh ta, hơn nữa khí thế ào ạt không thể nào ngăn cản nổi. Trong khoảnh khắc đó, đại não của anh ta trở nên trống rỗng, tất cả những chuyện cũ, tất cả những tội ác và nỗi nhục nhã đều không tồn tại nữa. Anh ta giống như một đứa trẻ vừa mới sinh ra, bị quấn chặt trong thứ tình yêu trần trụi nhưng lại thuần khiết, bất kỳ ai cũng đều không thể nào làm tổn thương đến anh ta được. Ngô Quỳnh thở dốc, cảm nhận thấy đối phương đang cương cứng trong cơ thể mình. Cô biết mình đã hoàn toàn khống chế được người đàn ông này, thậm chí còn tin rằng đối phương mãi mãi sẽ không bao giờ rời xa cô. Khoảnh khắc quấn quýt đó không biết kéo dài bao lâu, sau những giây phút cuồng nhiệt hai người vẫn ôm chặt nhau, không nỡ tách ra. Cho đến tận khi điện thoại bên ngoài phòng vang lên, mới kéo họ từ thế giới của hai người trở về hiện thực. Ngô Quỳnh yếu ớt đứng lên, “Em cần phải nghe điện thoại đây.”
Sự cuồng nhiệt lúc đầu đến thời khắc này đã vơi bớt dần, cô gái lại xuất hiện sự e lệ khiến mọi người yêu mến. Đinh Chấn gật đầu, dõi mắt nhìn theo bước đi chậm rãi của cô, cơ thể trắng xóa đó lấp lánh ánh sáng của sự trong trắng thuần khiết và duy mỹ. Giây lát sau, Ngô Quỳnh nhận xong cuộc điện thoại quay trở về phòng. “Là ai vậy?”
Không biết có phải là cuộc mây mưa vừa rồi đã hao tốn hết sức lực của Đinh Chấn hay không, anh ta hình như phải dùng toàn bộ sức lực mới có thể ép ra được hai chữ này. 221 “Phòng bảo vệ của trường gọi tới, hỏi anh có ở đây không. Hỏi họ là có chuyện gì, họ lại không chịu nói.”
Ngô Quỳnh thản nhiên trả lời. Rõ ràng cô không hề để tâm đến nội dung cuộc điện thoại. Tâm tư của cô có thể vẫn còn đang chìm đắm trong cảnh tượng đẹp đẽ vừa rồi thì phải. Trong mắt Đinh Chấn lại thoáng lướt qua thần sắc phức tạp, đồng thời cũng mang theo cả sự bi thương, đau khổ và tuyệt vọng. Những điều này tạo thành nét tương phản rất rõ với thứ cảm giác hạnh phúc vẫn còn lưu lại trên mặt anh ta, nhưng người phụ nữ đang bận mặc quần áo, không hề chú ý thấy điều này. “Hãy cầm hộp cơm đi hâm nóng một chút, anh đã thấy đói rồi.”
Giây lát sau, Đinh Chấn cố tỏ ra bình tĩnh nói. “Dạ được.”
Ngô Quỳnh cười dí dỏm, “Lúc trước em còn cứ tưởng anh là người mình đồng da sắt, không những không có bất cứ ham muốn gì, hơn nữa còn có thể không ăn không uống kia đấy.”
Đinh Chấn không nói gì, anh ta chỉ chăm chú nhìn cô gái, mang theo thần sắc tham lam và không nỡ rời xa. Ngô Quỳnh rõ ràng đã hiểu nhầm cảm xúc của Đinh Chấn, mặt cô chợt đỏ ửng. Cô vội vàng cầm hộp cơm bước ra ngoài phòng. “Em đi một lát sẽ về ngay.”
Đây là câu nói cuối cùng của cô đối với Đinh Chấn. Khoảng mười lăm phút sau, Ngô Quỳnh bước đi từ hướng nhà ăn của khoa Môi trường quay trở về tòa nhà. Trong tay cô cầm hộp cơm nóng hổi, tâm trạng cũng như được tắm gội dưới ánh nắng mặt trời, tràn ngập cảm giác dịu dàng ấm áp. Nhưng khi cô vừa rẽ quành, gần đến tòa nhà, cảnh tượng kỳ quái xuất hiện trước mắt lại khiến cô ngẩn người đứng im tại chỗ: rất nhiều cảnh sát và xe cảnh sát tập trung ở xung quanh tòa nhà, gần như đã vây kín cả tòa nhà. “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Ngô Quỳnh bước đến đoàn người hiếu kỳ đang vây quanh, lên tiếng hỏi. “Tôi cũng không rõ nữa. Hình như cảnh sát đến bắt người, và hình như, ở trên lầu có người muốn tự sát.”
Người lên tiếng là một cậu thanh niên, qua cách ăn mặc của cậu chắc là nhân viên bảo vệ của bãi đỗ xe. Thấy ánh mắt Ngô Quỳnh mơ màng không tìm thấy mục tiêu, cậu ta bèn giơ cánh tay chỉ lên phía trên cao: “Cô nhìn kìa, ở tầng 8, có nhìn thấy người đấy không?”
Ngô Quỳnh nhìn theo hướng tay chỉ của cậu thanh niên, quả nhiên có một bóng người đang đứng ở ô cửa sổ căn phòng nào đó ở tầng 8. Vị trí nơi anh ta đứng kề ngay sát viền cửa sổ, gần như chỉ một cơn gió là có thể thổi anh ta xuống dưới. 222 Ngô Quỳnh kêu lên một tiếng kinh hãi, hộp cơm trong tay liền rơi xuống đất. Cậu thanh niên ở bên cạnh cô vội vàng né tránh, đồng thời kêu lên kinh ngạc: “Cô sao thế?”
Ngô Quỳnh không có tâm tư để giải thích cho cậu ta, cô vội vàng chen ra khỏi đoàn người, lao chạy vào trong tòa nhà. Nhưng nhanh chóng có hai người cảnh sát chạy đến ngăn cô lại: “Xin lỗi, tòa nhà bây giờ cấm ra vào.”
“Không được, các anh để tôi vào, tôi là thư ký của anh ấy, tôi là thư ký của anh ấy!”
Ngô Quỳnh vội vàng hét lên, ánh mắt của cô nhìn chăm chăm vào người đàn ông đang đứng ở mép cửa sổ tầng 8, sắc mặt trắng nhợt. Người đàn ông đó chính là Đinh Chấn. Lúc này đây anh ta cũng nhìn thấy Ngô Quỳnh, thế là trên khuôn mặt thẫn thờ của anh ta cuối cùng cũng mang theo chút ý cười. Mình vẫn đứng ở chỗ này, có lẽ chính là đợi người phụ nữ này thì phải. Mặc dù chỉ có thể nhìn thấy bóng hình cô ấy từ đằng xa, nhưng như vậy là đã rất mãn nguyện rồi. Có lẽ việc đáng tiếc duy nhất, chính là tại sao mười năm trước mình lại không gặp được cô ấy chứ? Nếu không thì chắc là rất nhiều sự việc đều đã thay đổi nhỉ? Đinh Chấn không dám nghĩ tiếp theo hướng giả thiết này nữa, bởi vì như vậy sẽ khiến anh ta chịu đựng nỗi đau đớn như xé nát tâm can. Bất luận đẹp đẽ thế nào, bất luận mong ngóng ra sao, đáng tiếc là tất cả mọi thứ đều đã quá muộn. Anh ta lại ngẩng đầu lên, nhìn lên vầng ánh dương rực rỡ chói lòa trên bầu trời. Ánh nắng chói chang khiến cho trước mắt anh ta chợt hoa lên và thấy được những hình ảnh sáng lạn nhiều sắc màu, như thể mở ra một cánh cửa đi đến một thế giới khác. “Tạm biệt!”
Anh ta khẽ ấp úng một câu, như thể nói với bản thân mình, lại giống như nói với toàn thế giới. Sau đó anh ta khẽ rướn người, nhảy từ ô cửa sổ xuống. Trong khoảnh khắc cuối cùng, trong sinh mạng của anh ta, tất cả mọi cảm quan của anh ta gần như đều bị đóng kín, duy chỉ có tiếng kêu thảm thiết đau xót của người phụ nữ đó vẫn luôn vang vọng bên tai anh ta. “Không...”
Anh ta rất muốn dừng lại giây lát vì tiếng hét đó, nhưng anh ta đã không còn có bất cứ cơ hội nào nữa rồi. 223 Lúc Đinh Chấn rơi xuống đất mang theo âm thanh trầm nặng, cơ thể Ngô Quỳnh cũng mềm oặt và ngã xuống. Người cảnh sát bên cạnh cô vội vàng đỡ cô ra ngoài, vừa cấp cứu vừa chờ xe cấp cứu đến. Tất cả mọi người đều dồn đến nơi Đinh Chấn ngã xuống. Trong đó người dẫn đầu chính là La Phi - đội trưởng đội cảnh sát hình sự. Anh vừa cúi xuống kiểm tra xác minh thân phận của Đinh Chấn, vừa dặn dò Doãn Kiếm và mọi người ở phía sau: “Hãy lục soát toàn bộ tất cả các lối ra vào trong ngoài của tòa nhà này cho tôi.”
“Rõ!”
Doãn Kiếm dẫn theo đội cảnh sát lập tức chấp hành mệnh lệnh của La Phi. Và lúc này ở trong đoàn người có một người đàn ông trung niên mặc trang phục bình thường từ từ quỳ xuống trước thi thể của Đinh Chấn, ông ta nhìn rất lâu vào khuôn mặt nát bét đó, thần sắc thẫn thờ. Giây lát sau, thật không ngờ ông giơ tay ra ấn vào huyệt nhân trung của thi thể. “Anh Hoàng, anh làm gì thế?”
La Phi phát hiện thấy sự khác thường của người đàn ông này, vội vàng khẽ hét lên. Người đàn ông chính là Hoàng Kiệt Viễn - người đã khổ sở truy lùng vụ án 1.12 suốt mười năm nay. Tâm trạng của ông ở trong trạng thái mất kiểm soát, không những có vẻ không hề nghe thấy tiếng hét của La Phi, ngược lại còn giơ một tay ra để tóm chặt cổ áo Đinh Chấn. “Mày tỉnh lại đi! Mày đứng dậy cho tao!”
Ông hét lên bằng chất giọng đã bị kiềm chế. La Phi chau mày, ra hiệu bằng mắt với hai người cảnh sát đứng sau: “Mau kéo anh ấy ra.”
Hai người cảnh sát trẻ đứng ở hai bên giữ lấy hai cánh tay của Hoàng Kiệt Viễn, kéo ông rời khỏi thi thể của Đinh Chấn. Hoàng Kiệt Viễn giãy giụa điên cuồng: “Các cậu làm gì vậy? Thả tôi ra!”
La Phi cất cao giọng gầm lên: “Anh Hoàng, anh hãy bình tĩnh một chút!”
Câu nói này như lời cảnh báo thức tỉnh, cuối cùng cũng khiến cho Hoàng Kiệt Viễn tỉnh táo trở lại. Động tác và thần sắc của ông cũng từ từ bình tĩnh lại, nhưng đồng thời hai hàng nước mắt đùng đục cũng lăn xuống má ông. “Tôi chỉ là muốn hỏi hắn...”
Hồi lâu sau ông nói giọng khàn khàn, “Hỏi hắn, tôi đợi hắn suốt mười năm, vậy tại sao ngay cả một ngày hắn cũng không chịu đợi tôi? Tại sao hắn không dám mặt đối mặt nói rõ với tôi?”
La Phi lặng lẽ thở dài, anh đi đến trước mặt Hoàng Kiệt Viễn, khẽ vỗ vai đối phương. Vốn dĩ anh cũng muốn nói mấy câu, nhưng cuối cùng cũng chẳng nói được gì. 224 Trong mấy giờ đồng hồ sau đó, cảnh sát đã lục soát từng ngóc ngách trong tòa nhà, đoạn băng video giám sát toàn bộ tòa nhà cũng được xem đi xem lại nhiều lần, nhưng không hề phát hiện ra bất cứ dấu vết nào của Eumenides, xem ra hắn vốn chưa từng xuất hiện ở trong tòa nhà này. Nhưng La Phi tin rằng Eumenides nhất định đã thông qua phương thức nào đó để “đến”
rồi, nếu không thì không thể nào giải thích được tại sao Đinh Chấn lại trèo lên cửa sổ tầng 8 trước khi diễn ra cuộc giao đấu với cảnh sát. Cần phải biết rằng, sự phân tích của La Phi và mọi người về vụ huyết án 1.12 cuối cùng cũng đã xác định Đinh Chấn là nghi phạm quan trọng nhất, nhưng cảnh sát cũng chưa nắm giữ được chứng cứ cụ thể về việc Đinh Chấn liên quan đến vụ án. Trong tình hình này, Đinh Chấn lại chủ động tìm đến cái chết khiến mọi người vô cùng bất ngờ, điều này chứng tỏ trước khi cảnh sát đến, anh ta chắc chắn đã trải qua sự việc nào đó, chính là sự việc này đã ép anh ta đến cảnh ngộ tuyệt vọng không thể nào cứu vãn nổi. Cho đến tận khoảng 4 giờ chiều, “việc xảy ra trong suy đoán”
của La Phi cuối cùng cũng được tìm thấy, đó là một đoạn trò chuyện đối thoại ở trên mạng được lưu lại trong máy tính xách tay của Đinh Chấn. Người nói chuyện với Đinh Chấn không cần che giấu bản thân mình mà đặt tên mạng là “Eumenides”
, tin nhắn đầu tiên hắn gửi đến chính là vào lúc 11: 35: 32. Trong thời gian biểu của Đinh Chấn, lúc này chính là giờ ăn trưa. Đó là một , so với bản giấy mà cảnh sát nhận được, trong bản thông báo này đã ghi rõ tên cụ thể của người chịu hình phạt. “ Người thụ hình: Đinh Chấn Tội danh: Cố ý giết người Ngày thực thi: Ngày 7 tháng 11 Người thực thi: Eumenides”
11:36:27, Đinh Chấn trả lời: “Eumenides? Rốt cuộc anh là ai?”
11:36:53, Eumenides: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là anh đã từng làm những gì.”
11:39:11, Đinh Chấn: “Thế này là anh đang dọa dẫm tôi phải không? Tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”
225 11:39:31, Eumenides: “Anh không cần phải có hành động thừa thãi này, cảnh sát sẽ đến ngay thôi.”
11:39:43, Đinh Chấn: “Ý anh là gì?”
11:40:52, Eumenides: “Tôi có thể tìm thấy anh, cảnh sát đương nhiên cũng có thể tìm thấy anh.”
11:41:35, Đinh Chấn: “Tôi không hiểu anh đang nói gì?”
11:43:45, Eumenides: “Mười năm trước, ngày 12 tháng 1, anh giết chết một cô sinh viên. Sau đó anh đã xử lý thi thể của cô ta, vứt phần lớn xương cốt xuống sông Bảo Đới ở phía sau nhà anh, còn những phần thịt khác và phần đầu thì phân tán vứt ở mấy nơi trong thành phố.”
11:44:21, Eumenides: “Anh còn có gì không hiểu chứ?”
11:47:12, Đinh Chấn: “Anh muốn giết tôi à?”
11:47:54, Eumenides: “Đúng vậy. Nhưng có lẽ trước khi tôi ra tay anh sẽ tự sát.”
11:48:09, Đinh Chấn: “Hoang đường!”
11:50:38, Eumenides: “Cảnh sát sẽ nhanh chóng tìm đến anh, anh sẽ phải bị điều tra nghiêm ngặt vì vụ án 1.12. Đồng thời giới truyền thông trong toàn quốc sẽ lũ lượt kéo đến, những ánh mắt chăm chú dồn vào anh sẽ vượt xa cả địa vị học thuật mà anh đã từng có. Anh còn bắt buộc phải đối diện với di thể nạn nhân bị anh vứt bỏ, cái đầu đó, còn cả phần xương cốt được vớt lên từ đáy sông đều xuất hiện trước mắt anh và tố cáo tội ác của anh. Đến lúc đó, tôi đảm bảo anh sẽ hối hận bởi vì anh đã từng có cơ hội có thể trốn tránh tất cả những thứ này, nhưng anh lại không muốn nắm giữ.”
11:56:21, Eumenides: “Cảnh sát sẽ triệt để lục soát nhà anh. Trên tường và dưới sàn, chỉ cần có bất cứ vết máu đã bị thấm vào là đủ để xác minh được tội trạng của anh. Còn cả túi nilon và túi du lịch anh dùng để vứt xác, và cả quần áo mà anh lột ra từ người nạn nhân, mười năm nay vẫn được phía cảnh sát bảo quản tỉ mỉ giống như văn vật quý giá, bởi vì trên đó lưu giữ những giấu vết vật chứng mà anh không thể nào dự liệu được: Có thể là một mảnh gàu của anh, hoặc là có một sợi vật thể nào đó khớp với hoàn cảnh tại nơi anh sinh sống. Tóm lại, khi cảnh sát điều tra vụ án này, chắc chắn sẽ dùng tất cả mọi phương pháp kỹ thuật đắt đỏ nhất, đương nhiên rồi, họ cũng sẽ không tiết kiệm các kiểu “kỹ xảo”
thẩm vấn mà anh chưa từng nghe nói.”
12:01:23, Eumenides: “Nếu như anh đúng là có được sức mạnh tinh thần dồi dào và vận khí may mắn như kỳ tích, vậy thì có thể anh sẽ trở thành kẻ lọt lưới 226 pháp luật. Nhưng anh không thể nào thoát khỏi sự phán quyết, bởi vì trên thế giới này vẫn còn tồn tại một loại sức mạnh. Anh không biết tôi là ai, nhưng chắc chắn anh đã từng nghe đến cái tên Eumenides. Chung quy lại, anh vẫn phải chịu đựng những hình phạt đã được định sẵn trên .”
12:03:45, Eumenides: “Tôi biết đây là một quyết định rất khó khăn. Nhưng thời gian để cho anh suy nghĩ đã không còn nhiều nữa rồi. Sau khi anh rơi vào tay cảnh sát, anh thậm chí còn chẳng có quyền để chọn lựa nữa.”
Nội dung cuộc nói chuyện đến đây kết thúc. Trong cả quá trình này, Đinh Chấn chỉ nói vài câu, đến nửa đoạn cuối thì hoàn toàn là lời độc thoại của Eumenides. Nhưng lúc này đây khi La Phi đọc được, lại có thể cảm nhận được sâu sắc sự giãy giụa đau khổ trong nơi sâu kín trái tim của Đinh Chấn. Eumenides đã vẽ ra trước mắt anh ta một tiền đồ tối đen không nhìn thấy chút hy vọng nào, liệu ai có đủ dũng khí để đi tiếp trên con đường này chứ? Cuối cùng Đinh Chấn đã đưa ra sự lựa chọn của anh ta: khi chiếc xe cảnh sát đầu tiên xuất hiện, anh ta đã đứng trên viền ô cửa sổ tầng 8. Sau đó hình như anh ta đang chờ đợi điều gì đó, nhưng sự chờ đợi đó cũng không thể nào thay đổi được kết cục của anh ta. Sau khi xem xong phần trò chuyện này, ánh mắt La Phi vẫn dừng lại trên màn hình máy tính, ngẩn người không biết đang nghĩ gì. Giây lát sau, anh mới ngẩng đầu lên, nhìn khắp một lượt xung quanh. Doãn Kiếm dẫn theo người của đội cảnh sát hình sự vẫn đang khám xét hiện trường, thu thập chứng cứ. Mộ Kiếm Vân thì đang ở bên ngoài đứng cùng với Hoàng Kiệt Viễn, bây giờ bên cạnh anh chỉ có mình Tăng Nhật Hoa. “Có thể truy lùng được địa chỉ lên mạng của hắn không?”
La Phi chỉ vào tên “Eumenides”
trên màn hình hỏi Tăng Nhật Hoa. “Điều này rất đơn giản.”
Tăng Nhật Hoa gõ một hồi trên bàn phím, nhanh chóng hiện ra một dãy số ở trong ô đối thoại trên màn hình. “Đây chính là địa chỉ lên mạng của hắn.”
Tăng Nhật Hoa nhún vai, “Nhưng lần theo địa chỉ này e rằng cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
La Phi hiểu ý đối phương. Trước đây cảnh sát đã hai lần tiến hành truy lùng trên mạng đối với Eumenides. Một lần tìm thấy mạng wifi ở tòa nhà công sở, một lần khác thì lại là một chuỗi vi tính bị nhiễm virut khống chế từ xa. Với khả năng của Eumenides, cảnh sát muốn thông qua con đường này để tìm ra tung tích của hắn quả thực gần như không thể. Nhưng La Phi vẫn nói với Tăng Nhật Hoa: “Bất luận thế nào, hãy cứ thử một chút xem sao. Chúng ta không được bỏ qua bất cứ chi tiết dù nhỏ đến đâu.”
227 Tăng Nhật Hoa cũng chẳng có ý kiến gì đối với việc này, cậu đáp lại: “Được.”
Tiếp đó liền quay người rời khỏi hiện trường. Sau khi bóng lưng của Tăng Nhật Hoa biến mất, ánh mắt La Phi lại quay trở lại màn hình vi tính. Anh mở ô cửa sổ phần trò chuyện của Đinh Chấn và Eumenides, đánh một hàng chữ gửi đi: “Cậu còn ở đó không?”
Sau đó anh bèn lặng lẽ chờ đợi, nét mặt chăm chú và nghiêm trang. Giây lát sau, trong ô đối thoại nhảy ra câu trả lời từ đầu mạng bên kia: “Anh là ai?”
La Phi khẽ hít thở, nói ra tên mình: “La Phi.”
Lần này người ở đầu mạng bên kia ngừng lại một lúc, và lần này, khi hắn trả lời lại bèn khen ngợi hiệu quả làm việc của cảnh sát: “Các anh hành động nhanh lắm, tôi đã mất thời gian ba ngày mới nhìn ra được quỷ kế của tên đó.”
La Phi thản nhiên viết: “Nguồn tư liệu chúng ta nắm giữ không giống nhau. Hơn nữa trong quá trình chúng tôi thảo luận, có vài chỗ cũng làm theo sự gợi ý của cậu.”
Eumenides hình như không quen với bầu không khí cùng khen ngợi nhau, hắn thay đổi ngữ khí: “Bây giờ chuyên gia vi tính của các anh đã xuất phát rồi chứ? Không biết tốc độ tìm kiếm lần này của anh ta có nhanh như vậy không, tôi phải xem xét đến việc trốn tránh rồi.”
“Tôi thì lại chẳng lạc quan đến thế.”
La Phi trả lời, “Cậu đã dám nói chuyện với tôi, vậy thì e rằng chúng tôi rất khó có thể tìm được cậu.”
Eumenides lại một lần nữa thay đổi hướng của cuộc trò chuyện: “Nói đến trò chuyện, tôi cũng có một phán đoán - đội trưởng La có vẻ nhàn hạ như vậy, chứng tỏ Đinh Chấn đã chết rồi, có đúng vậy không?”
“Đúng vậy,”
La Phi vừa cân nhắc vừa tiếp tục gõ bàn phím, “Nhưng hành động lần này không phù hợp với phong cách của cậu.”
Đầu phía bên kia lập tức truyền tới một dấu “?”
. “Đinh Chấn tự sát, anh ta không hề tiếp nhận sự trừng phạt của cậu. Từ điều này có thể nói việc ký tên của cậu hình như không nên xuất hiện ở trên “Bản thông báo tử vong”
đó.”
Eumenides: “Cụ thể là do ai ra tay rất quan trọng sao? Mục đích của tôi chỉ là để cho những kẻ phạm tội cần phải nhận được kết quả chúng đáng phải nhận. Nói một cách khác, nếu công việc của cảnh sát các vị có thể hoàn mỹ hơn một chút, tôi vốn chẳng cần gửi đi “”
làm gì.”
228 La Phi: “Bản thân cậu không hề thích bạo lực, cậu cũng hy vọng có thể dùng cách khác để giải quyết vấn đề phải không?”
Eumenides không phủ nhận cũng không thừa nhận: “Chỉ là rất nhiều lúc, bạo lực lại trở thành một phương thức không thể không lựa chọn.”
Thái độ trong câu nói của hắn có vẻ hơi hàm hồ. La Phi trầm tư giây lát, rồi lại gửi tin mới: “Người gây ra bạo lực, chính mình cũng phải nhận sự tổn thương của bạo lực. Tôi nghĩ về điều này thì chính cậu cũng cảm nhận thấy được nhỉ?”
Sau khi gửi tin nhắn này đi, một lúc lâu sau vẫn không thấy câu trả lời của Eumenides. Nhưng La Phi biết điều này có nghĩa là mình dần dần chiếm được quyền chủ động trong cuộc nói chuyện. Thế nên anh lại nhân đà đưa ra câu nói quan trọng nhất. “Tôi đã gặp cô gái đó rồi.”
Eumenides đáp lại bằng một dãy “...”
, câu trả lời này mặc dù không có từ ngữ, nhưng từ mỗi dấu chấm, La Phi đều có thể nhận ra được tâm lý xao động và bàng hoàng của đối phương. La Phi lại viết vào ô trò chuyện: “Nếu như tôi là cậu, tôi sẽ lựa chọn gác tay.”
Lần này Eumenides cuối cùng cũng trả lời bằng chữ viết: “Có một số sự việc đã xảy ra, gác tay thì sao chứ?”
“Những chuyện đã xảy ra thì không thể nào cứu vãn được, nhưng cậu vẫn có cơ hội cứu chuộc.”
Tốc độ trả lời của Eumenides càng lúc càng chậm: “Tại sao anh lại nói với tôi những điều này?”
Động tác của La Phi lại rất nhanh: “Bởi vì tôi nhìn thấy cậu có ý muốn hoàn thành việc cứu chuộc. Hơn nữa tôi muốn tin rằng, đây mới chính là bản tính của cậu.”
Eumenides: “Anh đã nhìn thấy cái gì? Cô gái đó à?”
La Phi: “Đúng vậy. Cậu đang chú ý đến cô ấy, bảo vệ cô ấy. Do đó tôi đã nhìn thấy thế giới nội tâm của cậu, nếu như cho cậu thêm một cơ hội, cậu sẽ không giết Trịnh Hách Minh có phải vậy không?”
Nhưng Eumenides lại không cho La Phi được toại nguyện. “Không, anh sai rồi.”
Trong câu trả lời của hắn lộ ra sự lạnh lùng. 229 La Phi vẫn cố truy hỏi: “Tại sao? Tại sao anh lại giết một người không hề có lỗi lầm gì?”
“Bởi vì chúng ta là kẻ địch ở hai phe, giữa chúng ta chỉ có mối quan hệ anh chết tôi sống. Cho nên tôi bắt buộc phải giết một kẻ địch để làm kiên định lòng tin của mình. Như vậy sau này khi tôi đối diện với cảnh sát thì sẽ không có bất cứ sự lo lắng và chần chừ gì cả. Có câu nói chắc anh cũng biết: Nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân mình.”
Nhìn câu chữ lạnh lùng tàn khốc này, tim La Phi chợt co thắt lại. Anh lại nhớ đến những câu nói của Viên Chí Bang trong lần gặp cuối cùng: “Chúng ta đã không ở cùng một phe, cho dù là cùng khen ngợi nhau, cho dù thứ chúng ta đang theo đuổi cùng là chính nghĩa, nhưng vì bảo vệ quy tắc của chính mình, sau khi gặp mặt thì lại chỉ có thể chiến đấu một mất một còn. Anh muốn giết tôi, tôi cũng muốn giết anh. Đây chính là câu chuyện giữa cảnh sát và sát thủ. Để trừng trị tội ác, chúng ta đều làm tốt công tác tư tưởng cho sự hy sinh, sự hy sinh này là để bảo vệ lợi ích cho nhiều người hơn. Cho nên sự giết chóc giữa chúng ta, không có cái gọi là vô tội.”
Lúc này đây, người thanh niên ở phía bên kia mạng đang dùng luận điệu tương tự để trả lời mình. Trong lòng La Phi chợt trào lên cảm giác lạnh lẽo thê lương và đắng chát. Nhưng anh vẫn không muốn từ bỏ, sau khi trầm mặc hồi lâu, anh lại một lần nữa gõ bàn phím: “Vậy tôi hỏi anh một câu cuối cùng, anh nhất định phải trả lời thật lòng.”
Eumenides không muốn dễ dàng đưa ra lời hứa, nhưng hắn cũng không từ chối, chỉ nói: “Anh cứ hỏi trước đi.”
“Cậu đã giết chết Trịnh Hách Minh. Vậy thì sau này khi cậu gặp cảnh sát, đối diện với những người mà cậu gọi là “kẻ địch”
, cậu thực sự càng kiên định để giơ lên lưỡi dao sát sinh trong tay mình sao?”
Eumenides hồi lâu cũng không trả lời. “Cậu do dự rồi à?”
Tinh thần La Phi phấn chấn trở lại, “Trạng thái thực sự của cậu vừa vặn ngược lại với lý luận vừa rồi của cậu phải không? Lần giết chóc đó không hề khiến cho cậu trở nên kiên định hơn, mà khiến cho cậu chìm sâu vào vũng lầy của sự áy náy và bàng hoàng. Nếu không, tại sao cậu lại phải cố ý tìm cô gái đó? Trong nơi sâu kín trái tim cậu, lẽ nào không mang theo động cơ được chuộc tội sao?”
“Nực cười.”
Hàng chữ của Eumenides lại xuất hiện trên màn hình, “Anh đang cố áp đặt suy nghĩ của mình lên tôi.”
La Phi lập tức trả lời một cách sắc bén: “Người dồn ép suy nghĩ cho cậu, không phải là tôi, là Viên Chí Bang! Chính là anh ta đã bảo cậu giết chết Trịnh Hách Minh, là anh ta rót vào tai cậu những lý luận coi cảnh sát là kẻ địch, thậm 230 chí là anh ta đã đem lại cho cậu cái tên Eumenides không vẻ vang này. Lẽ nào cậu chưa bao giờ đặt ra câu hỏi: Tại sao mình lại tiếp nhận những thứ này? Tại sao lại phải trở thành Eumenides? Đó chỉ là mong muốn méo mó của một người khác, tại sao cậu lại phải hy sinh tất cả mọi thứ của mình vì ham muốn này chứ?”
Eumenides: “Người đó đã cho tôi sinh mạng lần thứ hai. Tôi đã tiếp nhận sinh mệnh mà ông ấy ban cho, thì tôi có quyền gì mà cự tuyệt suy nghĩ ông ấy truyền lại cho tôi chứ?”
“Cậu thực sự cho rằng những gì mà Viên Chí Bang đem lại cho cậu đều là sự ban ơn sao? Lẽ nào đó không phải là một âm mưu?”
“Anh hãy im miệng!”
Cho dù chỉ thông qua mạng internet, La Phi cũng cảm nhận thấy sự biến hóa trong tâm trạng của đối phương. Anh không hề dừng lại, ngược lại còn viết thêm: “Cậu nên biết, chính là Viên Chí Bang giết chết bố đẻ của cậu, và cục diện lúc đó rõ ràng là đã có thể khống chế. Tại sao anh ta phải làm như vậy? Lẽ nào cậu chưa bao giờ từng nghĩ tới?”
“Câm miệng!”
Eumenides lại một lần nữa kịch liệt phản đối, “Tôi không cần anh dẫn dắt hướng tư duy của tôi! Tự tôi có thể điều tra ra được chân tướng sự thực, tất cả mọi chân tướng sự thực!”
“Được rồi.”
La Phi tạm thời thu lại sự sắc bén của mình, “Có thể chân tướng sự thực sẽ khiến cậu thay đổi triệt để.”
Eumenides hình như đang suy ngẫm điều gì đó, giây lát sau hắn mới trả lời: “... Có thể thay đổi được gì chứ? Tôi đã là một sát thủ.”
“Đã là không phải là điều then chốt, điều quan trọng nhất là mỗi người đều còn có tương lai.”
Eumenides: “Anh là tổ trưởng tổ chuyên án, tôi là hung phạm bị truy nã. Giữa chúng ta cần thiết phải thảo luận đến tương lai sao?”
La Phi giật mình, anh rõ ràng nhận ra được ý tứ thăm dò nào đó trong câu nói của đối phương. Điều này đối với anh đúng là một tín hiệu tốt, hơn nữa mình cần phải đưa ra phản ứng nhanh chóng đối với tín hiệu này. La Phi nhanh chóng trầm ngâm giây lát, sau đó anh đưa ra quyết định, gõ xuống bàn phím câu nói như sau: “Cậu chưa từng phạm phải vụ án dưới tay tôi, tôi cùng lắm là sẽ quay trở về Long Châu.”
231 Xét từ thân phận của mình, La Phi cũng không thể nói thẳng hơn được nữa. Nhưng ý tứ của anh cũng đã rất rõ ràng: Eumenides mặc dù gây nên rất nhiều vụ án mạng, nhưng những vụ án đó đều là xảy ra trước khi mình nhận chức đội trưởng đội cảnh sát hình sự tỉnh thành. Cho dù là vụ huyết án ở khách sạn Vạn Phong, cũng xảy ra vào buổi chiều hôm trước lúc La Phi chính thức tiếp nhận chức vụ. Cái chết của A Thắng sau này, đến bây giờ cũng không có chứng cứ chứng tỏ do Eumenides gây nên. Cho nên nói một cách nghiêm khắc, Eumenides đúng là vẫn chưa gây nên vụ án nào dưới tay La Phi, La Phi vẫn có lý do từ chức tổ trưởng tổ chuyên án, tiếp tục trở về Long Châu nhậm chức. Eumenides ít nhiều cũng cảm thấy bất ngờ: “Anh muốn phản bội lại chức trách của mình sao?”
La Phi ngừng lại giây lát, anh cũng hơi do dự. Nói ra những lời khoan dung đối với một tên sát thủ đã giết bao mạng người hình như đã ngược lại với phong cách vốn có của mình. Nhưng tên sát thủ đó nếu như thực sự bằng lòng tự cứu chuộc bản thân, vậy thì có lý do gì để bít chặt đường quay về của hắn chứ? Nghĩ đến đây, La Phi bèn thản nhiên trả lời: “Chức trách của tôi chính là ngăn cản tội ác, chứ không phải là phục thù. Không để tội ác xảy ra nữa, đây mới là mục đích cuối cùng mà tôi theo đuổi. Cho nên nếu cho tôi lựa chọn giữa một trong hai điều: cậu tiếp tục gây án sau đó bị tôi bắt lại, hoặc là từ bây giờ cậu biệt vô âm tín. Tôi sẽ không do dự mà chọn lựa điều thứ hai. Nếu như cậu còn tiến hành sự cứu chuộc và bù đắp đối với tội ác của mình, vậy thì sự lựa chọn của tôi càng thêm có ý nghĩa.”
“Chỉ cần tôi tiếp tục gây án, anh chắc chắn sẽ không tha cho tôi, có phải vậy không?”
Eumenides phân tích ẩn ý của La Phi. “Đúng vậy.”
La Phi không chút do dự trả lời câu hỏi này, “Bây giờ cậu vẫn có thể lựa chọn, nhưng chỉ cần có một vụ án ở trong tay tôi, thì cậu không có cơ hội lựa chọn lần thứ hai nữa. Cho nên tôi sẽ đợi cậu, đợi cậu đến hết tháng này.”
Cuối tháng này chính là thời hạn thực thi cuối cùng trên “Bản thông báo tử vong”
viết cho Đỗ Minh Cường. Nếu như Eumenides có thể từ bỏ đợt hành động này, vậy thì có nghĩa là hắn chấm dứt sự giết chóc trên “Bản thông báo tử vong”
. Và La Phi thì cũng mất đi manh mối để truy lùng điều tra, hình như cũng có lý do để tha thứ cho đối phương. Xem ra đây có lẽ là một kết quả rất tốt. Giống như sự nhường nhịn giữa các cao thủ, đạt được cuộc “trò chuyện ôn hòa”
mang tính cân bằng. Nhưng sự cân bằng ngắn ngủi này liệu có thể duy trì được không? La Phi vẫn chờ đợi đối phương trả lời, nhưng lần này Eumenides không trả lời nữa. 232 Ba ngày sau, 09 giờ 27 phút ngày mùng 10 tháng 11. Cũng giống như các thành phố khác, nhà tang lễ Tỉnh Thành nằm ở khu vực ngoại ô vắng vẻ. Con đường phía trước cửa mặc dù đã được tu sửa rộng rãi và bằng phẳng, nhưng vào thời gian này vẫn thấy rất ít xe cộ qua lại. Trong thành phố cũng có xe buýt đi qua nhà tang lễ, nhưng phải tận mười lăm phút, cuối cùng mới có một chiếc xe đến. Có bốn người nam và ba người nữ bước từ xe buýt xuống, độ tuổi và cách ăn mặc của họ khác nhau, nhưng có một điểm chung là trên gương mặt của họ đều toát ra sự trang nghiêm cung kính. Mấy người này sau khi xuống xe đều tản ra đi về phía cổng nhà tang lễ. Xem ra họ đều là đến tham gia lễ tang, nhưng lại không quen biết nhau. Con đường bên ngoài cửa nhà tang lễ tập trung mười mấy quán hàng lưu động, bán những đồ cúng tế như hoa tươi, tiền vàng, nến. Khi bốn người nam và ba người nữ đi qua, những chủ quán đều không bỏ lỡ thời cơ rao bán. “Anh ơi, mua một bó hoa đem vào nhé?”
“Tiền vàng đây, tiền vàng rất rẻ đây.”
... Có thể là đã có sự chuẩn bị sẵn, hoặc là không có tâm trạng dừng lại, những người khách này phần lớn đều chẳng buồn để tâm đến những lời rao bán bên cạnh. Họ bước đi vội vàng, chẳng buồn quay đầu lại một lần. Nhưng cũng có một người khác biệt. Trong nhóm có một ông già thân hình hơi gầy dừng bước, râu tóc ông đã điểm bạc, xem ra đã gần 70 tuổi, sau khi quét một lượt về phía những người bán hàng, ông bèn bước đến quán hàng của một người nam giới trong số đó. Người chủ sạp hàng khoảng ngoài 30 tuổi, thân hình thấp bé, quần áo xộc xệch, đầu tóc bẩn thỉu rối bù, như là nửa tháng rồi chưa tắm gội. Thấy có “khách hàng”
đến, anh ta vội vàng chào mời: “Ông muốn mua gì vậy?”
Ông già lại chẳng buồn nhìn những món hàng trên sạp, chỉ trầm giọng hỏi: “Đội trưởng của các anh đâu?”
Anh chủ quán ngẩn người, sau đó anh ta nhìn những người bạn hàng ở bên cạnh, hỏi vặn lại ông già: “Đội trưởng gì? Chúng tôi buôn bán nhỏ, làm gì có đội trưởng chứ?”
233 Ông già thoáng lắc đầu: “Đừng có giả vờ trước mặt tôi. Anh, và cả cậu thanh niên mặc áo khoác màu xanh lục phía trước cùng xuống xe với tôi, các anh đều là người của đội cảnh sát hình sự.”
Ánh mắt của anh chủ quán liền lóe sáng một cái, anh ta miễn cưỡng nở ra nụ cười: “Ông nói gì vậy chứ? Chắc là nhầm rồi thì phải?”
Ông già khẽ thở dài, hình như hơi bất lực. Đột nhiên ông giơ tay phải lên, túm về phía mái tóc vừa dài vừa rối của anh chủ quán. Người chủ quán vội vàng rụt cổ lại né tránh, nhưng động tác của ông già vô cùng nhanh nhẹn, anh ta chỉ cảm thấy mắt như hoa lên, đồng thời có một luồng gió nhẹ lướt qua má mình. Đợi đến khi định thần lại, chỉ nhìn thấy tay ông già đã rụt trở lại, và trong lòng bàn tay ông xuất hiện một chiếc micro không dây nhỏ xíu. Người chủ tỏ ra sượng sùng, há miệng nhưng lại không thể nói thêm được gì. “Gọi đội trưởng của các anh đến gặp tôi.”
Ông già vứt micro xuống sạp quầy, sau đó bèn vung tay bước đi. Chỉ để lại người chủ quán tròn mắt há miệng kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ, chịu đựng những ánh mắt khác lạ của các “đồng nghiệp”
xung quanh chiếu tới. Ông già đi đến cổng lớn của nhà tang lễ, đi thẳng vào linh đường phía tây. Đến cửa vào linh đường bèn nhìn thấy mấy người nhân viên đang bận rộn gì đó. Ông già thoáng dừng bước, ánh mắt nhanh chóng dừng lại trên người một cậu thanh niên. Người thanh niên đó tương tự cũng là cảnh sát mặc thường phục mà cảnh sát gài cắm, ánh mắt của cậu ta và ông già cùng nhìn nhau, lập tức nảy sinh ra cảm giác hoang mang hoảng loạn vô cớ, thế nên bèn vội vàng quay người né tránh. Ông già lại hướng ánh mắt quét một loạt vào trong linh đường rồi mới bước vào trong. Ở vị trí giữa linh đường đang đặt một cỗ quan tài bằng kính, một người phụ nữ già ngoài 60 tuổi đang đứng cạnh cỗ quan tài, lặng lẽ rơi nước mắt. Ông già bước tới, tay phải khẽ đặt lên cỗ quan tài, cúi xuống nhìn người chết đang nằm yên trong đó. Bà lão lúc này cảm thấy có người đến, khi bà ngẩng đầu lên nhìn thấy ông già đó, nét bi thương đau đớn trên khuôn mặt chuyển thành sự kinh ngạc và căm hận. “Ông cuối cùng cũng đã đến.”
Bà khàn giọng nói, “Tôi còn tưởng sẽ không bao giờ gặp lại ông nữa.”
Bàn tay ông già từ từ di chuyển trên cỗ quan tài, như thể muốn vuốt ve khuôn mặt của người chết cách nắp quan tài thủy tinh. Hồi lâu sau, ông khẽ thở dài: “Con trai tôi... đương nhiên tôi phải đến nhìn nó...”
234 “Ông đừng có giả từ bi ở đây nữa.”
Sự oán hận của bà lão vẫn chưa tan, “Ông đã bao giờ quan tâm đến nó? Nếu như ông xứng đáng là một người bố, thì con trai sao có thể chết sớm như vậy, sao để kẻ tóc bạc tiễn người tóc xanh chứ?”
Bà lão vừa nói vừa lấy khăn tay lau khóe mắt, hình như khóc có thể khống chế được nỗi đau đớn căm hận trong lòng. Ông già lặng lẽ cười đau khổ: “Bà tưởng rằng con trai vừa mới rời khỏi sao? Hơn hai mươi năm trước, khi nó vẫn còn là một cậu thiếu niên, trái tim nó đã nằm ở trong đây rồi.”
“Ông đang trách tôi sao? Ông vẫn muốn đẩy trách nhiệm lên người tôi?”
Bà lão càng lúc càng kích động. Ông lão khẽ thở dài, ông hơi ngước đầu, đồng thời nhắm mắt lại, hình như có rất nhiều điều nhưng lại khó có thể nói ra được. Bà lão cũng không thèm để mắt đến ông nữa, cúi đầu nhìn người chết ở trong cỗ quan tài, không biết đang nghĩ gì. Giây lát sau, nỗi đau xót của bà hình như đã đạt đến đỉnh điểm, bèn dùng hai cánh tay ôm chặt lấy cỗ quan tài, gào khóc thảm thiết. Khóe mắt của ông lão cũng hơi ướt, nhưng nước mắt không chảy xuống. Đột nhiên ông hình như cảm nhận thấy điều gì đó, chợt quay người lại nhìn về hướng cửa linh đường. Hai người một nam một nữ đang đứng ở cửa, muốn vào nhưng lại không vào, bộ dạng hơi do dự. Ông lão nheo mắt lại, ông nhìn chăm chú vào người đàn ông đứng ở cửa, mặc dù không nói gì, nhưng ánh mắt đã truyền đạt rất nhiều thứ. Người đàn ông đó không chần chừ thêm nữa, anh bước nhanh vào linh đường. Cô gái trẻ cũng bước theo phía sau anh. Ông lão lặng lẽ chờ đợi người nam giới đi đến gần, đến lúc này mới mở miệng hỏi: “Những người ở đầy đều là do anh sắp xếp phải không?”
“Đúng vậy. Tôi là La Phi - đội trưởng đội cảnh sát hình sự mới nhậm chức.”
Người đàn ông trung niên ngừng lại, bổ sung thêm, “Tôi bố trí những người này, hoàn toàn không có ác ý gì đối với ông(1), tôi chỉ là muốn bảo vệ sự an toàn của ông.”
“La Phi?”
Ánh mắt ông lão sắc lại, hình như nhớ ra điều gì. Sau đó ông lại cúi xuống nhìn người chết trong cỗ quan tài, chợt hỏi: “Vậy thì anh là người đã tìm thấy nó?”
235 La Phi trả lời: “Không chỉ có tôi, còn có một người nữa.”
Ông lão ngẩng đầu “Ồ?”
một tiếng. “Eumenides, tên sát thủ liên hoàn đó. Gần đây chắc ông cũng thấy tin tức có liên quan đến hắn phải không?”
Ông lão chau mày: “Viên Chí Bang? Trong bản tin nói anh ta đã chết rồi.”
“Viên Chí Bang đúng là đã chết rồi, nhưng Eumenides thì vẫn tồn tại. Từ hơn mười năm trước, Viên Chí Bang đã lựa chọn cho mình một người kế tục.”
La Phi vừa giải thích vừa quan sát nét mặt của ông già, cho đến lúc này, anh vẫn không biết rõ đối phương rốt cuộc biết được bao nhiêu về sự việc của hai thế hệ Eumenides. “Người kế tục...”
Ông già thoạt tiên ngẩn người, sau đó lại khẽ lắc đầu, “Với tính cách của cậu ấy thì cũng không lấy làm lạ. Dù sao cũng là việc mà cậu ấy muốn làm. Chỉ cần cậu ấy vẫn còn sống, vậy thì bất luận dùng phương thức nào cũng phải làm tiếp.”
“Vậy ông có biết người kế tục mà anh ta lựa chọn sẽ là người như thế nào?”
La Phi dò hỏi. Ông già nhìn vào mắt La Phi, hình như muốn nắm bắt ngược lại một số thông tin từ đối phuơng. Dần dần, thần sắc trên mặt ông càng lúc càng trở nên nặng nề. “Tôi biết rồi...”
Ông chậm rãi nói, “Nhưng cũng chỉ là vừa mới biết thôi.”
La Phi tin vào lời nói của đối phương: ông già vừa mới dựa vào thần thái của mình đồng thời kết hợp với những thông tin, suy đoán ra thân phận của người kế tục Eumenides, đây là một công việc không hề khó đối với ông. Và lúc này ông lão lại thở dài: “Vậy thì cậu ta đang theo đuổi điều tra về chân tướng sự việc bố cậu ta bị bắn chết phải không? Cho nên các anh mới tìm thấy con trai tôi. Ha, làm gì có người bố nào có thể không đến nhìn mặt con lần cuối khi con trai mình chết chứ?”
La Phi mặc nhận lời nói của ông lão. Trên thực tế, Đinh Chấn sau khi tự sát, chính là anh đã sắp xếp cho các kênh truyền thông rầm rộ đăng tin sự kiện “Cái chết ly kỳ của giáo sư đại học”
. Mục đích của anh đúng là giống như Eumenides: cần phải thông qua cách thức này dẫn dụ Đinh Khoa đã mất tích từ lâu xuất hiện. Bây giờ mục đích này đã thực hiện được. Lúc này đây, ông lão đang đứng trước mặt mình chính là Đinh Khoa - nhân vật thần thoại trong giới cảnh sát 236 được truyền tụng là toàn năng. La Phi tin tưởng ông chắc chắn nắm giữ được chân tướng vụ án 1.30 của mười tám năm trước, và chân tướng sự thực này có thể chính là vũ khí hữu hiệu nhất để hủy hoại tín ngưỡng máu tanh của Eumenides. Nhưng có một sự việc La Phi cảm thấy cần phải nói rõ: “Khi chúng tôi tìm thấy Đinh Chấn, trên thực tế thì đã muộn rồi. Eumenides đã tranh trước một bước thông qua mạng tiến hành uy hiếp đối với Đinh Chấn, đây mới chính là nguyên nhân thực sự khiến cho con trai ông tự sát.”
“Anh không cần phải giải thích những điều này. Tôi không đẩy trách nhiệm về cái chết của nó cho bất cứ ai. Bởi vì muốn truy cứu trách nhiệm căn bản nhất, vốn dĩ chính là tại tôi...”
Nói đến đây, Đinh Khoa lại một lần nữa nhắm mắt lại, đồng thời đặt cả hai tay ấn lên chiếc quan tài. La Phi nhìn Mộ Kiếm Vân đứng bên cạnh, cả hai người đều cảm thấy hơi ngượng ngùng. Sau khi do dự giây lát, anh nói với vẻ áy náy: “Vốn dĩ hôm nay tôi không muốn làm phiền ông... Chỉ là những người cảnh sát mặc thường phục đó thực sự không thể không bố trí được, bởi vì tên sát thủ đó còn mong muốn bức thiết để tìm thấy ông hơn cả chúng tôi, chúng tôi bắt buộc phải bảo vệ sự an toàn của ông.”
“Tôi tự mình để ý là được rồi. Có thêm mấy người cảnh sát mặc thường phục, thì có thể mang lại ý nghĩa bao nhiêu chứ?”
Đinh Khoa bình thản nói, trong ngữ khí lộ ra sự tự tin và ngang ngược, “Hôm nay là ngày hai bố con tôi vĩnh biệt nhau, tôi thực sự không muốn bị những chuyện khác quấy nhiễu.”
La Phi “ưm”
một tiếng, nhưng lại không đưa ra câu trả lời rõ ràng. Mộ Kiếm Vân đứng cạnh biết được tâm tư của La Phi: một mặt anh tin tưởng vào năng lực của Đinh Khoa, đồng thời cũng xuất phát từ sự tôn trọng, cũng hy vọng đem lại cho đối phương không gian riêng tư; Nhưng mặt khác khi phải đối diện với kẻ địch như Eumenides, bất luận thận trọng và cẩn thận thế nào cũng đều không thừa. Nếu như rút bỏ tất cả những người cảnh sát mặc thường phục, ngộ nhỡ Đinh Khoa rơi vào tay Eumenides, xảy ra sự cố nào đó, vậy thì tất cả mọi sự cố gắng lúc trước của cảnh sát đều tốn công vô ích. “Hay là thế này đi.”
Sau giây phút trầm mặc, Mộ Kiếm Vân đưa ra một phương án ở giữa, “Chúng tôi chỉ để lại một người để tiến hành bảo vệ ông, còn những người khác đều lui ra vòng ngoài. Và người ở lại thì chính là người mà ông rất quen thuộc, chắc không ảnh hưởng đến tâm trạng của ông đâu.”
“Hoàng Kiệt Viễn à?”
Đinh Khoa nhanh chóng nêu ra một cái tên. Mộ Kiếm Vân gật đầu, còn La Phi thì lại nhìn cô với ánh mắt khen ngợi. Hoàng Kiệt Viễn đã từng làm trợ lý nhiều năm cho Đinh Khoa, trong mối quan hệ ở đội cảnh sát hình sự thậm chí tình cảm thân thiết chẳng kém gì cha con 237 huynh đệ. Còn Hoàng Kiệt Viễn với vai trò là đội trưởng đội cảnh sát hình sự tiền nhiệm, năng lực trên các phương diện đều không thể coi thường. Để ông ở bên cạnh Đinh Khoa, có thể coi là sự bố trí an toàn nhất và lại rất có tình người. Quả nhiên, lần này Đinh Khoa không từ chối nữa. “Được rồi.”
Ông gật đầu nói, hình như muốn đáp lại sự bố trí chu đáo của đối phương, tiếp đến ông liền bổ sung một câu, “Đợi sau khi tôi tiễn con trai ra đi, tôi sẽ nói cho các vị những đáp án mà các vị muốn biết.”
Chú thích: (1) Từ dùng trong nguyên bản là “nín”
: cách xưng hô thể hiện sự tôn kính, chuyển sang tiếng Việt không tránh khỏi mất đi phần nào ý nghĩa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT