4 giờ Sáng ngày mùng 3 tháng 11. Trong phòng giám sát ở tầng 1 tòa nhà Long Vũ, cuộc họp hiện trường của “tổ chuyên án 4.18”
chính thức bắt đầu. Ngoài Liễu Tùng bởi vì bảo vệ Đỗ Minh Cường không thể đến được, những thành viên khác đều có mặt đúng giờ ở hiện trường. Trước tiên Doãn Kiếm giới thiệu tình hình vụ án, đồng thời bật đoạn video quay hiện trường mấy lần. Đối với sự kiện đột nhập vào phòng hành thích ly kỳ thế này, Tăng Nhật Hoa và Mộ Kiếm Vân cũng chỉ có thể trợn tròn mắt kinh ngạc khó có thể tin nổi, và cũng không biết nói gì hơn. Đợi Doãn Kiếm nói xong, La Phi bổ sung thêm một số tình hình anh nắm được: “Đã điều tra rõ nguyên nhân mất điện rồi. Trên đường dây cáp điện cung cấp cho nguồn điện chính của tòa nhà đã bị gài một thiết bị nổ được hẹn giờ. Sức nổ rất nhỏ, nhưng nhiệt độ nó sinh ra đủ để làm tan chảy lớp vỏ ngoài của dây cáp điện, dẫn đến sự tê liệt đoản mạch của hệ thống cung cấp điện. Chiếc máy phát điện dự phòng tương tự cũng bị xử lý, dây cáp dẫn điện vốn có bốn đường dây tổ hợp thành, nhưng ba trong số đó đều đã bị cắt từ trước, còn lại một sợi dây không thể nào gánh vác được trọng trách gấp bốn lần, cho nên sau khi khởi động mười mấy giây, thì đã bị đứt do quá nóng.”
Nghe đến đây, Tăng Nhật Hoa bèn lắc lư cái đầu vẻ hào hứng: “Điều này có chút thú vị đây. Đã muốn phá hoại, sao hắn không cắt cả bốn sợi dây luôn đi? Lại cố tình để lại một sợi, e rằng trong đây có ý đồ gì đó nhỉ?”
“Hắn cố tình muốn để chúng ta nhìn thấy cảnh tượng cuối cùng đó...”
Mộ Kiếm Vân cũng bắt đầu suy ngẫm vấn đề này, “Vì sao ư? Khoe khoang? Khiêu chiến? Hoặc là... đây vốn là một phần trong kế hoạch của hắn?”
“Trước khi hai người đến, tôi và Doãn Kiếm đã có vài hướng suy nghĩ nhưng hình như đều không thỏa đáng.”
La Phi ngừng lại, rồi nói tiếp, “Mọi người giờ đều có mặt ở đây, chúng ta cùng bàn bạc một chút... ừm, chúng tôi lúc đó cho rằng, đoạn video phía sau rất có thể là ngụy tạo. Lúc đó không hề có ai vào trong phòng, mục đích của hung thủ làm như vậy, là muốn lừa A Hoa và mọi người mở cửa phòng, sau đó hắn mới nhân lúc đêm tối hoảng loạn mà hoàn thành việc thích sát.”
“Ôi, rất có lý đấy!”
Tăng Nhật Hoa hình như rất tán đồng hướng tư duy này, cậu thậm chí còn đập tay xuống bàn đầy hưng phấn. 95 “Ồ?”
La Phi bèn thuận đà hỏi luôn, “Việc làm giả video, đứng trên phương diện kỹ thuật, có khó khăn không?”
Tăng Nhật Hoa toét miệng xua tay: “Chẳng khó chút nào. Anh nghĩ xem, hình ảnh mà chúng ta nhìn thấy trên màn hình, đều là tín hiệu điện tử đi xuyên qua điểm cuối cùng của thiết bị giám sát. Điểm cuối cùng này, nếu như là đầu máy camera, vậy thì chúng ta nhìn thấy chính là hình ảnh phía đầu máy camera quay được. Nếu muốn làm giả, chỉ cần nhân cơ hội lần mất điện đầu tiên, rút đường dây truyền tín hiệu ra, sau đó liên kết với phần điểm phát cuối cùng của đoạn video mình ghi hình sẵn. Đợi đến khi nguồn điện được khôi phục lại, trên màn hình giám sát sẽ hiển thị hình ảnh mà anh bật.”
“Ừm...”
La Phi hiểu được lời đối phương giải thích, tiếp tục dẫn dắt: “Đợi đến khi máy phát điện dự phòng bị cháy, nguồn điện lại bị mất lần nữa, tôi chỉ cần cắm dây tín hiệu kết nối trở lại với đầu máy camera, như vậy là thiết bị giám sát lại khôi phục trạng thái bình thường, hơn nữa, không để lại chút dấu vết gì.”
Tăng Nhật Hoa vỗ tay nói: “Chính xác!”
Nhưng La Phi lại chau mày, xem ra vấn đề vẫn chưa được giải quyết. Anh lại đưa ra một câu hỏi mới: “Vậy thì thời gian hiển thị trên màn hình giám sát thì sao? Cái này cũng có thể làm giả được à?”
“Việc này à...”
Tăng Nhật Hoa gãi đầu, “... Việc này thì không được rồi. Bởi vì hiển thị trên màn hình là thời gian được cài đặt sẵn trong hệ thống giám sát, không liên quan gì đến tín hiệu điểm cuối cả. Cũng có nghĩa là, bất luận trên màn hình xuất hiện hình ảnh thế nào, thì thời gian hiển thị cũng không thể nào thay đổi.”
“Nếu như vậy, thì đoạn video đó không thể nào là giả được.”
La Phi mím môi có vẻ như hơi thất vọng, sau đó tiến hành giảng giải về sự chênh lệch thời gian ở chiếc đồng hồ treo tường ở trong video. Tăng Nhật Hoa nghe xong cảm thấy hơi rầu rĩ, nhưng cậu vẫn không cam tâm, giây lát sau bèn biện giải, “Liệu có phải là người khởi động máy phát điện dự phòng đã thông đồng với Eumenides. Chỉ cần căn chuẩn thời gian, là có thể lừa một cách ngoạn mục.”
“Điều này chưa chắc đã cần thiết mà.”
Thoạt tiên, Mộ Kiếm Vân phủ định sự suy đoán này, “Trong hai máy quay camera, chỉ có một cái quay được chiếc đồng hồ treo tường, Eumenides muốn làm giả, chắc chắn sẽ chọn lựa màn hình không xuất hiện đồng hồ, cần gì phải mất nhiều công sức như các anh vừa nói chứ?”
96 La Phi gật đầu, nói tiếp: “Tôi cũng đã lấy lời khai của hai cậu thanh niên đi khởi động máy phát điện dự phòng. Lời kể của họ hoàn toàn không có chút sơ hở nào, cho nên nếu như thời gian hiển thị trên màn hình không thể nào làm giả được, vậy thì khả năng đoạn video là giả, về cơ bản cũng không thể tồn tại được.”
Tăng Nhật Hoa hậm hực nuốt nước bọt: “Vậy thì hắn thực sự là thần tiên sao? Đến và đi đều không để lộ dấu vết, bóng dáng nào cả.”
“Chúng ta chắc chắn là đã bỏ qua điều gì đó... một góc chết của tư duy nào đó.”
La Phi nheo mắt, ánh mắt hình như đang ngưng đọng lại ở giữa lớp sương mù vô hình. Cả phòng họp bỗng tạm thời rơi vào bầu không khí trầm mặc. Mọi người hình như đều đang chuyên tâm suy ngẫm, nhưng lại không tìm được ra manh mối nào. Chính trong lúc này, di động của Doãn Kiếm chợt vang lên, cậu vội vàng vừa ấn nút nghe vừa lui ra khỏi phòng họp, sợ ảnh hưởng đến sự suy nghĩ của mọi người. Nhưng chỉ một lúc sau, cậu lại quay trở vào phòng, và hét lớn không chút e dè: “Đội trưởng La, họ đã tìm thấy chiếc áo dính máu Eumenides thay ra!”
La Phi lập tức đứng dậy: “Mau, dẫn tôi đi xem nào!”
Là tòa nhà tổng bộ của tập đoàn Long Vũ, tòa nhà Long Vũ có một đại sảnh rất hào nhoáng sang trọng ở tầng trệt. Diện tích của đại sảnh lớn hơn rất nhiều so với diện tích của các tầng khác, tầng trệt của tòa nhà đứng một mình dôi ra một phần rất rộng ở phía nam tòa nhà. Phần sân thượng lộ thiên này mặc dù không cao, nhưng cũng thuộc về phần đỉnh bên ngoài tòa nhà, bình thường rất ít người đến nơi này. Tổ khám xét đã phát hiện ra một ba lô thể thao vô chủ. Kéo khóa ba lô, phát hiện ra trong đó có một chiếc áo bị cuộn tròn, và phía trên cùng là một chiếc găng tay trắng dính đầy máu. Họ không dám chậm trễ, vừa bảo vệ hiện trường, vừa hội báo tình hình với tổ chuyên án. Năm, sáu phút sau, La Phi và mọi người đến được sân thượng lộ thiên này. Tổ khám xét đã tránh ra, để tạo ra không gian cho khu vực trung tâm. La Phi đeo găng tay cao su mỏng, quỳ xổm giữa trung tâm vòng tròn và xem xét chiếc ba lô đó, rồi anh nhanh chóng đưa ra suy luận: “Đúng vậy, đây đúng là thứ do hung thủ để lại.”
Trong ba lô, ngoài găng tay, còn có một chiếc áo khoác dính máu, một chiếc mũ nhung đen và một đôi găng bọc giày. Những thứ này hoàn toàn giống hệt với những thứ người đàn ông thần bí trong video mặc. Đồng thời La Phi cũng 97 tìm thấy một lưỡi dao vô cùng sắc bén ở ngăn kéo ngoài của ba lô, trên lưỡi dao còn dính vết máu chưa khô chứng tỏ đây chính là hung khí dùng để giết người. Tăng Nhật Hoa cũng quỳ xổm bên cạnh La Phi, lúc này đây cậu hình như cũng vỗ tay vẻ huyễn hoặc: “Vậy thì đây chắc chắn là tuyến đường rút chạy của Eumenides!”
“Ừm.”
Doãn Kiếm gật đầu phụ họa, “Hắn chắc là chuẩn bị từ trước túi quần áo sạch để ở đây. Bây giờ sau khi gây án, hắn đến sân thượng này thay áo máu, giấu hung khí, sau đó mới nhởn nhơ bỏ trốn.”
Bởi vì là nữ giới, lại không hiểu nhiều về quá trình trinh sát phá án, Mộ Kiếm Vân chỉ đứng ở vòng ngoài quan sát. Sau khi nghe được các đồng nghiệp phân tích, cô bèn quay đầu nhìn xung quanh, xem xét địa hình. “Từ vị trí này chạy trốn đúng là rất dễ. Điều then chốt là, hắn làm thế nào mới có thể từ văn phòng tầng 18 xuống được sân thượng này?”
Cuối cùng, Mộ Kiếm Vân ngước đầu nhìn lên tầng cao của tòa nhà, nêu ra câu hỏi này. Đúng là như vậy. Nếu như có thể xuống được sân thượng này, vậy thì bất luận đứng từ phía nào nhảy xuống, cũng đều có thể thoát thân khỏi tòa nhà (độ cao năm, sáu mét, với người bình thường có thể là một trở ngại, nhưng đối với cao thủ như Eumenides thì không đáng nhắc đến). Nhưng từ tầng 18 của tòa nhà xuống đến sân thượng này lại có độ cao mấy chục mét, Eumenides không thể nào bay xuống như chim được chứ? Lúc này La Phi cũng đứng dậy, anh ngẩng đầu nhìn lên tầng trên cao, sau đó lại chuyển ánh mắt quay trở lại sân thượng. Anh nhìn thấy sân thượng này có thiết kế kiểu “vườn hoa treo”
, cả một vòng tròn lớn xung quanh đều được đổ đất lên, làm thành một vùng cây xanh tốt tươi. “Đi đến những khóm cây đó lục soát xem sao.”
La Phi ra mệnh lệnh mới cho tổ lục soát. Các chàng trai trẻ lập tức phân chia nhau ra, chui vào khu vực cây xanh um tùm đó. Chỉ mấy phút sau, đã có giọng nói đầy hưng phấn phát ra từ phía lùm cây: “Ở đây có một đống dây thừng!”
La Phi và mọi người đều vô cùng kích động, họ không hẹn mà cùng chạy về nơi phát ra giọng nói. Gần đến nơi, quả nhiên nhìn thấy bên cạnh cây tùng có một đống dây thừng, lộn xộn đan xen, độ dài khá khả quan. La Phi cúi người miết sợi dây thừng đó. Sợi dây chỉ to bằng ngón tay út, nhưng chất liệu rất chắc chắn, chắc là vật chuyên dụng cho những người leo núi chuyên nghiệp. Anh khẽ chép miệng, ngước mắt nhìn lên tầng cao. 98 Sự ám thị của động tác này đã quá rõ, khiến mọi người xung quanh đều bất giác “ồ”
lên một tiếng, cảm giác như ngộ ra điều gì đó. Tăng Nhật Hoa càng không thể nhẫn nại thêm được, kêu lên: “Thì ra hắn dùng sợi dây thừng này để trèo vào trèo ra đấy!”
La Phi không xác nhận đúng hay sai. Anh ngẩn người suy ngẫm, hình như có rất nhiều sự việc không tài nào giải thích nổi. “Trèo ra thì có thể, nhưng muốn trèo vào thì có vẻ quá khó thì phải?”
Mộ Kiếm Vân cũng từ tốn bày tỏ mối nghi hoặc của mình. Bởi vì phía nam của tòa nhà có cấu tạo hình vòng cung lõm vào trong. Cho nên sợi dây nếu như kéo từ ô cửa sổ ở tầng 18 xuống, tất nhiên sẽ có một khoảng rất dài bị lơ lửng giữa không trung mà không có điểm tì. Men theo sợi dây thế này để trượt xuống thì rất dễ, nhưng nếu muốn trèo lên trên, kỹ thuật và thể lực cần phải có để thực hiện được thì không hề đơn giản. Còn La Phi thì suy nghĩ nhiều hơn nữa. Anh thu ánh mắt lại, nhìn sang Tăng Nhật Hoa, hỏi vặn lại: “Muốn né tránh máy giám sát bên ngoài phòng, hắn chỉ có thể bắt đầu trèo từ sau khi mất điện. Thời gian bốn phút, từ đây lên đến tầng 18, chạy cầu thang bộ đã cạn sức rồi, chỉ dựa vào sợi dây này, điều này có thể được sao? Hơn nữa độ dốc lớn như vậy, ban đầu sợi dây thừng này làm thế nào để móc lên đó được? Sau cùng làm thế nào để thu lại được?”
Tăng Nhật Hoa bị hỏi như vậy, khuôn mặt rầu rĩ, cậu toét môi vẻ rất oan ức: “Tôi sao có thể biết được nhiều như vậy chứ? Nhưng tên Eumenides, hắn chắc chắn có cách đấy.”
“Đã phát hiện ra sợi dây ở đây, văn phòng đó lại chỉ có thể tiến vào được từ ô cửa sổ. Cho nên thủ pháp cơ bản của Eumenides chắc có thể xác định được nhỉ.”
Doãn Kiếm tỏ thái độ ủng hộ Tăng Nhật Hoa, “Còn về rốt cuộc hắn làm thế nào để có thể hoàn thành được công việc khó khăn nhường này, tôi nghĩ là có thể thỉnh giáo các đồng chí ở đội cảnh sát đặc nhiệm.”
Doãn Kiếm vừa mới nhắc đến các đồng chí đội cảnh sát đặc nhiệm, người của đội cảnh sát đặc nhiệm xuất hiện thật. Liễu Tùng đang đi từ cửa của tầng 2 tòa nhà chạy ra sân thượng. Thị lực của La Phi mẫn cảm nhất, anh là người đầu tiên nhìn thấy người đồng nghiệp không hẹn mà tới này, bất giác “ơ”
một tiếng. Những người khác cũng dõi theo ánh mắt anh. Và Liễu Tùng nhanh chóng chạy đến bên cạnh họ. “Sao cậu lại đến đây?”
La Phi luôn nhớ đến nhiệm vụ giao cho Liễu Tùng, “Chẳng phải là bảo cậu bảo vệ cho Đỗ Minh Cường sao?”
99 “Tôi dẫn anh ta đến đây cùng luôn.”
Liễu Tùng xem ra có vẻ rất mong ngóng được chiến đấu, cậu trả lời đơn giản một câu, rồi lại vội vàng hỏi: “Tình hình ở đây thế nào rồi?”
La Phi vẫn có phần không yên tâm: “Bây giờ anh ta đang ở đâu?”
“Trong tòa nhà, xung quanh đều là các đồng chí của chúng ta, chắc chắn không xảy ra chuyện gì đâu.”
Lúc này La Phi mới gật đầu. Hiện tại trong tòa nhà Long Vũ đầy những cảnh sát và người bảo vệ của tập đoàn, ai cũng đều toàn tâm toàn ý tìm kiếm tung tích của Eumenides. Bố trí Đỗ Minh Cường ở đó, cho dù không có Liễu Tùng bên cạnh, cũng không đến nỗi xảy ra chuyện gì. Tăng Nhật Hoa cười “hi hi”
, nói vẻ cảm khái: “Sáng sớm tinh mơ, tên đó cũng chịu giày vò cùng với anh đấy.”
“Lần trước bị tôi dạy dỗ cho một lần, bây giờ ngoan ngoãn hơn nhiều rồi.”
Liễu Tùng nhìn lại Tăng Nhật Hoa, đối với ý nghĩa của cụm từ “dạy dỗ”
, hai người rất có tiếng nói chung. Liễu Tùng đã đến rồi, Doãn Kiếm vừa vặn có thể tiếp tục thảo luận theo hướng ban đầu. Cậu ngẩng đầu chỉ vào phía trên cao tòa nhà, hỏi Liễu Tùng: “Anh có nhìn thấy ô cửa sổ ở trên tầng 18 đó không?”
Liễu Tùng nheo mắt tìm kiếm một hồi: “Có phải là ô cửa sổ đơn độc sáng đèn giữa một khoảng tối đen xung quanh không?”
“Đúng vậy.”
Doãn Kiếm lại cúi đầu chỉ xuống chân, “Anh nhìn đống dây thừng này, có thể dùng nó để trèo từ đây lên ô cửa sổ đó được không?”
Liễu Tùng chẹp chẹp miệng: “Cao như vậy sao? Hơn nữa lại trèo giữa khoảng không... Tôi chắc chắn là không được rồi.”
La Phi lại hỏi thêm: “Vậy cậu cảm thấy có người nào có thể làm được không?”
Liễu Tùng vốn định lắc đầu, nhưng nhìn thấy mọi người đều nhìn mình rất trịnh trọng, biết rằng việc này khá hệ trọng. Cậu do dự giây lát, nói bằng giọng dè chừng: “À... nói thế này nhé, đội cảnh sát đặc nhiệm chúng tôi cũng thường xuyên tiến hành cuộc huấn luyện leo trèo, với kiểu trèo dây thừng bằng tay giữa không trung thế này, nhiều nhất cũng chỉ là thiết kế ở độ cao hơn hai mươi mét. Nếu cao hơn nữa, không chỉ thể lực không gắng gượng được, hơn nữa, sợi dây thừng sẽ rung lắc rất mạnh, khó mà khống chế được.”
100 La Phi xoa xoa cằm, như thể đang suy nghĩ gì đó. Liễu Tùng được tính là khá xuất sắc trong đội cảnh sát đặc nhiệm, bản lĩnh chắc không thua kém Eumenides. Ngay cả cậu cũng cảm thấy đây là nhiệm vụ khó có thể hoàn thành, Eumenides thực sự có thể dễ dàng thực hiện chỉ trong khoảng thời gian hơn bốn phút được sao? Qua ánh mắt của La Phi và mọi người, Liễu Tùng có thể nhận ra được phần nào. Cậu dùng giọng điệu khó có thể tin được, hỏi: “Lẽ nào Eumenides chính là vào hiện trường gây án bằng cách này?”
Doãn Kiếm chớp mắt, tỏ ra vừa mơ hồ vừa bất lực: “Trong tình hình hiện nay, chỉ có thể giải thích như vậy được thôi...”
Liễu Tùng lại một lần nữa ngẩng đầu, há miệng nhìn ô cửa sổ đó. Vị trí đó thực sự quá cao, chẳng khác gì ngôi sao ở trên bầu trời đêm, quá xa vời. Bởi vì ngửa cổ độ dốc lớn, dốc máu, Liễu Tùng nhanh chóng cảm thấy hơi váng đầu, cậu lấy tay xoa xoa cổ, ủ dột cúi đầu. Mặc dù còn chưa chính thức đối diện với Eumenides, nhưng trong lòng cậu, như thể đã thua hắn một hiệp rồi. Giữa bầu không khí gượng gạo này, những người cảnh sát lục soát vòng ngoài chợt hét lên: “Đội trưởng La, các anh mau đến đây xem, có phát hiện mới!”
Thần kinh mọi người chợt căng ra, vội vàng chạy về phía phát ra tiếng nói. Ở mé phía tây viền sân thượng, một nhân viên của đội lục soát đang quỳ xổm ở giữa đám cây, tỉ mỉ nghiên cứu thứ gì đó ở dưới đất. Đi đến gần mới nhìn thấy rõ, thì ra đó là một miếng xốp màu trắng. Đây vốn là phế phẩm có thể nhìn thấy ở bất cứ đâu trong thành phố, nhưng nó gây được sự chú ý là bởi vì viền của miếng xốp này dính một ít máu. La Phi vẫn luôn đeo găng tay cao su mỏng, nên cầm luôn miếng xốp đó lên ngắm nghía tỉ mỉ. Miếng xốp đó mỏng và dẹt, có độ cong rõ ràng, hình dạng trông giống như miếng gạch ngói thon dài ở trên mái nhà cổ. “Đây là cái gì?”
Mộ Kiếm Vân tiến lên, hơi nghiêng đầu, lên tiếng hỏi. “Chắc là vỏ xốp đựng đồ.”
Doãn Kiếm suy đoán, nói: “... Nhìn hình dáng thì chắc là đựng thứ đồ kiểu như cốc thủy tinh.”
La Phi chau mày, hình như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, anh quay sang nói với người đội lục soát ở bên cạnh: “Cậu xuất phát từ cửa chính tòa nhà, đi về phía Đông khoảng hơn hai mươi mét, ở bên kia đường cái, chắc vẫn còn một miếng xốp giống như thế này nữa. Bây giờ cậu hãy đi nhặt nó về đây.”
101 Người ở đội lục soát lập tức nhận lệnh đi ngay. Thấy những người khác đều lộ ra thần sắc nghi hoặc, La Phi bèn bình thản giải thích: “Khi tôi đến, đã nhìn thấy ở cửa ra vào, lúc đó không để tâm. Nhưng hai miếng xốp này, hình dạng rất giống nhau, không biết có manh mối gì không. Hy vọng miếng xốp đó chưa bị ai nhặt mất.”
Lưu ý từng chi tiết xung quanh mình, hơn nữa có bản lĩnh thần kỳ nhìn là nhớ ngay, đây chính là điểm khác biệt của La Phi so với những người bình thường khác. Nhưng Tăng Nhật Hoa thì lại không hề ngạc nhiên đối với phát hiện này của La Phi: “Miếng xốp đựng đồ thế này thì ở đâu chẳng có, đầy người tiện tay vứt bừa bãi. Tôi cảm thấy không nên đi về phía Tây, mà nên tập trung lực lượng, đi men theo về phía Đông tòa nhà để lục soát thật kỹ.”
Mộ Kiếm Vân nhìn Tăng Nhật Hoa, như thể đang hỏi tại sao, Tăng Nhật Hoa bèn hoa chân múa tay giải thích: “Cô nhìn này, miếng xốp này có vết máu, hơn nữa còn rất mới, rõ ràng là hung thủ để lại. Điều này chứng tỏ hung thủ đã từng đến đây, nơi này lại là viền của sân thượng, vậy thì hắn chắc là sẽ nhảy khỏi sân thượng từ vị trí này, chúng ta phải lục soát theo hướng phía đông mới phải.”
Trong quá trình cậu nói, Doãn Kiếm đã bắt đầu lắc đầu, hơn nữa còn nói luôn ba chữ sau khi Tăng Nhật Hoa kết thúc câu nói: “Cũng chưa chắc.”
Tăng Nhật Hoa trợn trừng mắt, có vẻ như gặp phải sự đả kích. Nhưng La Phi thì mắt chợt lóe sáng, nhìn người trợ lý của mình bằng ánh mắt khen ngợi. Doãn Kiếm cảm nhận được sự khích lệ của La Phi, nên càng mạnh dạn nói ra suy nghĩ của mình: “Hung thủ đã thay chiếc áo máu trên sân thượng, vậy thì vết máu trên người hắn chắc chắn đã được xử lý sạch sẽ, sẽ không làm vấy máu lên những vật thể xung quanh trong khi nhảy xuống khỏi sân thượng. Hơn nữa, vết máu trên miếng xốp này rõ ràng có hình dạng thấm loang, nếu như hung thủ để lại lúc đi qua, vậy thì hình dạng vết máu phải là hình dạng giọt được nhỏ xuống.”
Lời nói của đối phương có lý luận chứng cứ chắc chắn, Tăng Nhật Hoa không thể không gật đầu tán đồng: “Ừm, như vậy à... Như vậy thì vết máu này là chuyện gì nhỉ?”
“Tôi cho rằng, hung thủ trước khi thay chiếc áo máu, đã dùng tay nắm lấy miếng xốp này, cho nên máu trên găng tay đã thấm vào.”
Doãn Kiếm vừa nói, vừa giơ tay ra gần mép tấm xốp để làm động tác tượng trưng. Quả nhiên, nếu như tách ngón cái và ngón trỏ ra để miết chặt tấm xốp, vừa vặn có thể tạo nên được vết máu vừa khít ở một đầu tấm xốp. “Hắn cầm tấm xốp này làm gì?”
Tăng Nhật Hoa tỏ bộ dạng đăm chiêu suy nghĩ. Chính lúc này, người nhân viên lục soát được La Phi cử đi đã quay lại. 102 “Đội trưởng La, tìm thấy rồi!”
Cậu vừa lớn tiếng hội báo vừa bước nhanh lại gần, trong tay cậu cầm một chiếc túi vật chứng cỡ lớn, bên trong đựng một miếng xốp lớn. La Phi đón lấy túi đựng vật chứng, cùng mọi người nhìn ngắm thật kỹ lưỡng. Nhìn thấy quả nhiên hình dạng của miếng xốp này gần giống với miếng xốp ở trên sân thượng, chỉ là kích cỡ có vẻ như to hơn một chút. Nhưng trên miếng xốp này không hề có máu, rất sạch sẽ, trông không có gì bất thường. “Chụp ảnh những thứ này lại, cho chúng vào túi, đưa về đội, La Phi dặn dò với Doãn Kiếm trước, sau đó ra lệnh cho tổ lục soát, “Các cậu có vất vả thế nào, cũng cần phải mở rộng phạm vi tìm kiếm trong phạm vi bán kính năm mươi mét, đều phải lục soát khắp lượt, đặc biệt là phía nam của tòa nhà!”
Mọi người tuân theo mệnh lệnh, còn La Phi lúc này lại ngẩng đầu, nhìn từ xa lên ô cửa có ánh đèn đơn độc ở trên cao đó, không biết đang nghĩ ngợi điều gì. Những người đồng nghiệp của anh trong tổ chuyên án cũng đều lần lượt ngước lên nhìn, trong mắt họ ít nhiều có sự mơ hồ, xem ra họ có thể làm theo động tác của La Phi, nhưng lại khó có thể theo được tư duy của anh. Hồi lâu sau, tư duy của La Phi dường như cũng đạt đến một điểm hợp nhánh, anh khẽ thở dài, quay sang nhìn mọi người, nói: “Chúng ta quay trở vào trong tòa nhà nào!”
Cả đoàn người xuống khỏi sân thượng tầng 1, tiến vào trong đại sảnh tầng 1 tòa nhà. Lúc này đây, đội bảo vệ áo đen của tập đoàn Long Vũ gần như đều tập trung ở đây, những người cảnh sát hình sự cũng đang bận rộn lấy lời khai của họ. Và bên cạnh bàn dành cho khách ở đại sảnh, có hai người đang ngồi đối diện nhau. “Sao hai người bọn họ lại tụm lại với nhau nhỉ?”
La Phi nhìn thấy cảnh tượng này, không tránh khỏi có cảm giác kỳ lạ. Sắc mặt Liễu Tùng có vẻ hơi khó coi, bởi vì hai người nam giới đang nói chuyện đó, một người là A Hoa, còn người kia chính là mục tiêu cậu đang bảo vệ - Đỗ Minh Cường. Tên Đỗ Minh Cường đang vắt tréo chân, bộ dạng rất khoan thai. “Tôi bảo anh chờ ở phòng giám sát, anh chạy ra đây làm gì?”
Liễu Tùng bước nhanh lên trước, bực bội trách móc Đỗ Minh Cường. Đỗ Minh Cường thả chân vắt tréo xuống, thần thái có vẻ thu lại phần nào. Nhưng anh ta vẫn phản bác lại rất rành rọt: “Chúng tôi đang tiến hành một cuộc phỏng vấn hiện trường vụ án mạng, xảy ra việc lớn như vậy, với vai trò là một người phóng viên, tôi sao có thể ngồi nhàn rỗi trong phòng được chứ?”
103 Liễu Tùng trợn trừng mắt, Mộ Kiếm Vân đến sau nghe thấy lời đối thoại của họ, không kìm được khẽ bật cười, ghé vào tai Tăng Nhật Hoa nói: “Tôi đã sớm biết tên này ngoan ngoãn nghe theo sự bố trí là có ý đồ khác. Với bộ dạng tinh tướng của anh ta, các anh tưởng rằng đánh hai lần là có thể sửa đổi được sao?”
Liễu Tùng giơ tay ra kéo Đỗ Minh Cường đang ngồi trên ghế. “Đi đi đi! Đây là nơi để cho anh làm loạn được sao?!”
Nhưng A Hoa lại kéo một cánh tay còn lại của Đỗ Minh Cường, đồng thời lạnh lùng nhìn Liễu Tùng, nói: “Anh cảnh sát, tôi lại không cho rằng hành vi của anh Đỗ là đang gây nhiễu loạn. Là đối tượng trên danh sách chết chóc của Eumenides anh ấy có quyền được tìm hiểu tiến triển của sự việc, còn với vai trò là một người phóng viên, anh ấy cũng có nghĩa vụ để nói ra chân tướng sự thực với tất cả công chúng.”
Đỗ Minh Cường có sự ủng hộ của A Hoa, như thể có người chống lưng, vững vàng hơn rất nhiều, thế nên bèn gồng mình đọ sức với Liễu Tùng: “Tôi là một công dân hợp pháp! Đây là tòa nhà Long Vũ! Chỉ cần chủ nhân đồng ý, các anh không thể hạn chế quyền tự do trò chuyện của chúng tôi.”
“Anh...”
Liễu Tùng mặc dù bực tức, nhưng về phương diện ăn nói lại khó có thể đấu lại được với tên Đỗ Minh Cường mồm miệng sắc bén, cậu chỉ có thể nhìn La Phi đang đứng phía sau, hình như muốn đợi sự phán quyết của đối phương. La Phi thì lại cảm thấy, trọng tâm vấn đề ở chỗ A Hoa, cho nên anh không để ý đến Đỗ Minh Cường, mà nói với A Hoa: “Anh không nên nhận lời phỏng vấn của anh ta. Anh ta chỉ là một phóng viên mạng, sự việc ngày hôm nay, nếu như lan truyền khắp trên mạng, sẽ đem lại sự lo lắng hoang mang cho công chúng.”
“Tôi biết anh ta là phóng viên mạng mới đồng ý nhận lời phỏng vấn.”
A Hoa vừa mở miệng đã đối chọi với câu nói của La Phi, “Truyền thông kiểu truyền thống đều bị cắt gọt rồi, tôi chẳng muốn lãng phí thời gian với bọn họ. Mấy hôm trước, trên ti vi còn nói Eumenides đã chết rồi, bóng đen của sát thủ đáng sợ đã tan biến ư? Hừ, chính các anh không cảm thấy như vậy thật nực cười sao?”
La Phi cười đau khổ, anh cũng biết phẩm hạnh của những kênh truyền thông đó, đúng là chẳng nói được mấy câu chân thật cả. “Chúng ta cần được nói ra tiếng nói của mình ở trên mạng, chứ không phải để một mình Eumenides độc xướng vai diễn một mình!”
A Hoa ngược lại còn định thuyết phục La Phi, “Bây giờ rất nhiều cư dân mạng đều coi Eumenides là người hùng của thành phố này, nhưng họ liệu có biết, mỗi một vụ ám sát thấm 104 đẫm máu đều là một tội ác mới? Những nạn nhân đó tương tự đều có gia đình, bạn bè, có người yêu thương họ tha thiết. Nỗi đau khổ của những người này, tìm ai chia sẻ được đây?”
Những lời này như thể xuất phát từ tâm can, khiến cho mọi người có mặt tại đó đều động lòng. Còn Đỗ Minh Cường thì lại ngẩng đầu, như thể đang gánh vác trách nhiệm, vỗ ngực nói: “Tôi chắc chắn sẽ viết ra những cảm nhận của họ, để cho mọi người thực sự hiểu được Eumenides, hắn chẳng phải là anh hùng gì cả, hắn chỉ là một kẻ sát nhân lạm dụng thứ gọi là chính nghĩa.”
La Phi nhìn Đỗ Minh Cường, bắt đầu suy nghĩ đến sự lợi hại mà anh chàng phóng viên mạng này có thể mang lại. Đặc biệt anh cũng cảm thấy, trên phương diện dư luận, sự đối kháng của cảnh sát với Eumenides có phần thua kém. Từ khi Eumenides phát ra “Bản trưng cầu tử hình”
trên mạng, sau đó lại giết chết được những đối tượng mà cư dân mạng căm phẫn như Hàn Thiếu Hồng, Quách Mỹ Nhiên và cả mấy thiếu niên làm nhục thầy giáo đúng như lời hứa, danh tiếng của hắn càng lúc càng cao, dường như trở thành nhân vật duy nhất để cư dân mạng gửi gắm tình cảm chính nghĩa. Và bản trưng cầu tử hình đó đã được mọi người share rầm rộ, khiến cho bộ phận giám sát mạng của cảnh sát không ứng phó kịp. Cổ nhân từ xưa đã có lời dạy về phương pháp trị thủy. Khi tâm trạng của dân chúng đã hừng hực trào dâng, chỉ dựa vào “chặn”
thì không thể nào giải quyết được vấn đề. Có lẽ lúc này thực sự cần xuất hiện tiếng nói tương ứng với Eumenides đứng từ góc độ khác để hướng dẫn mọi người nhìn thấy toàn bộ diện mạo của sự việc. Thời đại đã khác rồi, mỗi người đều có sự tự do suy nghĩ riêng mình, để cho họ nhận được thông tin đầy đủ, từ đó tự mình phán đoán, chọn lựa, như vậy có lẽ mới là cách thực sự khống chế được dư luận. Nghĩ đến đây, La Phi bèn hỏi Đỗ Minh Cường: “Anh sẽ viết bài báo thế nào?”
“Yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ không tuyên truyền chi tiết của việc giết hại.”
Đỗ Minh Cường nói: “Tôi là một người phóng viên có trách nhiệm đối với xã hội, chứ không phải là kẻ chuyên bám đuôi săn tin đời tư! Điều tôi quan tâm chính là ý nghĩa phía sau vụ án, ví dụ như nỗi đau mà vụ hung án đem lại cho gia đình nạn nhân.”
“Còn về tội danh mà Eumenides liệt kê ra cho nạn nhân thì sao? Anh sẽ xử lý như thế nào?”
Đây chính là điều La Phi quan tâm nhất, bởi vì vấn đề này nếu xử lý không khéo, cư dân mạng rất có thể lại nhất loạt reo hò cổ vũ cho Eumenides. Đỗ Minh Cường cười “hi hi”
vẻ kỳ quái: “Đây chính là điểm xuất sắc trong bài viết của tôi đấy.”
Thấy La Phi lộ ra nét mặt khó hiểu, anh ta lại cố tình giải 105 thích kiểu vòng vèo: “Tội danh lần này Eumenides đưa ra cho hai nạn nhân đều là liên quan đến xã hội đen”
. Nhưng hắn có thể không biết, mười mấy năm trước, Mông Phương Lượng đã từng bị ngồi tù với tội danh tương tự, cho đến bốn năm trước mới được mãn hạn thả ra. Cho nên tội danh của ông ta đã bị pháp luật trừng trị rồi, không cần sự trừng phạt của Eumenides nữa. Và Mông Phương Lượng sau khi ra khỏi tù thì luôn hướng thiện, thậm chí theo đạo Phật. Với một người như vậy, Eumenides có lý do gì mà giơ lưỡi dao mổ của hắn lên chứ?”
Là như vậy à? La Phi chợt suy ngẫm, vậy thì hành động giết hại lần này của Eumenides đúng là có phần lạm sát giết người vô tội. Nếu như công bố sự thực với dân chúng, có thể thực sự khiến cho nhiều người ủng hộ Eumenides sẽ quay mũi giáo chống lại hắn. Nhưng La Phi không thể hiện ra niềm vui trong lòng. Anh biết Đỗ Minh Cường thực sự là một kẻ nông nổi, khen ngợi anh ta mấy câu, anh ta thoắt cái đã bay vút lên mây xanh. Cho nên La Phi vẫn nghiêm mặt, anh như cân nhắc hồi lâu, rồi mới tỏ ra nhượng bộ, nói với Liễu Tùng: “Thế này đi, đợi anh ta viết bài xong, cậu hãy đưa đến cho tôi xem trước. Tôi cảm thấy không có vấn đề gì, thì để anh ta đăng lên mạng. Nếu như những gì anh ta viết không giống với lời nói ngày hôm nay, vậy hãy để Tăng Nhật Hoa chặn toàn bộ quyền đăng tải lên tất cả các trang mạng của anh ta.”
Liễu Tùng “vâng”
một tiếng, thả Đỗ Minh Cường ra. Đỗ Minh Cường lười nhác ngồi lại xuống ghế, bộ dạng đắc ý của người chiến thắng. La Phi lại một lần nữa nhìn A Hoa, thực ra anh ta mới là mục tiêu khiến La Phi đến đại sảnh. “A Hoa, anh hãy gọi anh Long đi, phiền hai người các anh đi theo tôi lên tầng trên một chuyến.”
“Có chuyện gì sao?”
A Hoa hỏi vẻ cảnh giác. “Chiếc bàn làm việc tại hiện trường, có một ngăn kéo không mở ra được...”
“Đó là ngăn kéo cá nhân của Đặng tổng, tôi cũng không có chìa khóa.”
“Tôi biết. Nhưng xuất phát từ nhu cầu phá án, tôi vẫn muốn mở ngăn kéo đó ra. Lát nữa tôi sẽ cạy khóa, hai người các anh tốt nhất nên cùng đi với tôi, như vậy sẽ tiện hơn.”
Lời nói của La Phi rất khách khí, nhưng thái độ thể hiện ra lại không dễ dàng thay đổi. Đã là cần thiết cho công việc phá án của cảnh sát, A Hoa đương nhiên không có lý do để từ chối. Huống hồ, đối phương có thể mời người của mình đi cùng, cũng coi như là có đủ lễ tiết rồi. A Hoa gật đầu nói: “Vậy được!”
106 Thế là mọi người gọi thêm anh Long, lại đi cầu thang máy lên tầng 18. Lần này Liễu Tùng đã nhận được bài học, dặn dò đồng nghiệp ở tầng dưới để mắt thật sát sao đến Đỗ Minh Cường, đề phòng anh ta chạy đến hiện trường vụ án lại làm loạn thêm. Trong văn phòng, công việc khám nghiệm thi thể và thu thập dấu vết vật chứng vẫn đang được tiến hành tuần tự. La Phi và mọi người né tránh trung tâm hiện trường nơi để nạn nhân, đến thẳng trước chiếc bàn làm việc rộng lớn đó. Sau khi trưng cầu sự đồng ý của A Hoa và anh Long thêm một lần nữa, La Phi chỉ huy Liễu Tùng mở khóa ngăn kéo đó. Đối với Liễu Tùng, công việc này vốn quá đơn giản. Ngăn kéo từ từ mở ra, ngay cả A Hoa và anh Long cũng rướn cổ vào nhìn. Bởi vì họ chưa bao giờ được nhìn thấy trong ngăn kéo này của Đặng tổng rốt cuộc là đựng bảo bối gì. Nhưng ngăn kéo này gần như trống không. Cho đến tận khi kéo hết cả ngăn kéo ra, mới nhìn thấy một lá thư ở vị trí trong cùng. Chỉ mỗi một lá thư, bên ngoài không có chữ nào cả. Mọi người không hẹn mà cùng căng thẳng. La Phi lại đeo găng tay cao su mỏng dùng để lấy vật chứng, rút lá thư đó ra khỏi ngăn kéo. Sau đó dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, anh mở lá thư ra, lôi từ trong đó ra một tờ giấy. Mọi người ở hiện trường đều đã quá quen thuộc với nội dung trên tờ giấy này, thứ họ quan tâm chỉ là cái tên xuất hiện trong tờ giấy này mà thôi. Lần này trên tờ giấy viết: “ Người thụ hình: A Hoa Tội danh: dính líu đến xã hội đen Ngày thực thi: Ngày 5 tháng 11 Người thực thi: Eumenides”
Trong phòng chợt xuất hiện một khoảng tĩnh lặng ngắn ngủi, mọi người đều nhìn A Hoa, trong ánh mắt lộ ra thứ tâm trạng phức tạp khó có thể miêu tả được thành lời. 107 A Hoa cắn chặt răng, trong ánh mắt anh ta chỉ có sự thù hận và phẫn nộ, không hề có chút thần sắc sợ hãi nào cả. Thế nhưng ở hiện trường lại có một người không kìm được kêu lên vẻ kinh hãi: “Tên đó... hắn, hắn muốn truy cùng giết tận hết chúng ta sao?”
La Phi và mọi người lần theo giọng nói, người lên tiếng đó chính là anh Long. Cơ thể anh ta đang run rẩy, hoàn toàn không tương xứng với bộ dạng con nhà võ có sức vóc của mình. A Hoa trừng mắt với anh ta một cái: “Có phải là viết cho anh đâu, anh sợ gì chứ!”
“Sớm muộn gì cũng sẽ đến lượt tôi!”
Ngay cả giọng nói của anh Long cũng trở nên run rẩy, “Đầu tiên là Đặng tổng, sau đó là A Thắng, lần này là Lâm tổng, Mông tổng, tiếp đến là cậu và tôi, hắn sẽ không tha cho một ai cả đâu!”
“A Thắng?”
La Phi chợt cảnh giác, “A Thắng là ai?”
“A Thắng cũng là tâm phúc của Đặng tổng, mấy hôm trước bị tai nạn giao thông chết rồi.”
Anh Long vội trả lời, hình như đã coi La Phi là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của anh ta, “Nhưng lúc đó A Hoa phân tích, đây rất có thể cũng là ngón đòn tàn độc do Eumenides dàn dựng nên!”
La Phi nhìn những người đồng nghiệp bên cạnh, thần sắc càng lúc càng nghiêm nghị. Thật không ngờ sau khi cạy được chiếc ngăn kéo này, lại dính líu đến những sự việc khác. Anh vốn cứ ngỡ có được một đêm yên lành, lúc này đây, anh lại bị cuốn vào vòng xoáy của một cuộc chiến ác liệt mới! 6 giờ sáng ngày mùng 3 tháng 11. Trong Học viện Âm nhạc tỉnh. Khi hầu hết các sinh viên đang còn chìm trong giấc mộng, thì lại có một cô gái đã bước đi trên sân trường. Cô mặc bộ trang phục màu trắng đen rất nhã nhặn, giống như một bông hoa sen thuần khiết đang bung nở giữa ánh nắng sớm mờ tỏ. Bước đi của cô khẽ khàng, nhưng lại bước rất chậm, bởi vì đôi mắt cô từ nhỏ đã bị mất đi thị lực. Cô chỉ có thể đi theo một chú chó dẫn đường dành cho người mù tên Ngưu Ngưu, chú chó đã trở thành một người bạn không thể thiếu trong cuộc đời cô. Một người một chó đi qua bãi cỏ, đến trước phòng đàn đứng độc lập. Ở đây cây cối bao quanh, khung cảnh thanh tĩnh, lúc này đây gần như không nhìn thấy ai qua lại. Cô gái rút chìa khóa ra, mở cửa phòng và bước vào. Mặc dù trời vẫn 108 hơi mờ tối, nhưng cô lại không bật đèn, bởi vì ánh đèn đó không thể nào xua tan đi được đêm đen dài dằng dặc luôn vây quanh cô. Cuộc sống mỗi ngày của cô gái chính là bắt đầu từ căn phòng đàn này. Cô bắt buộc phải dậy từ rất sớm, bởi vì cô không phải là sinh viên của học viện âm nhạc, cô chỉ là mượn căn phòng này mà thôi. Cứ đến 8 giờ, khi sinh viên chính thức của ngôi trường này bắt đầu vào học, thì cô phải rời khỏi đó. Cô gái không nỡ chậm trễ giây phút nào, cô lấy ra được dụng cụ âm nhạc mà cô yêu quý nhất từ trong hộp đàn, chuẩn bị sẵn tư thế, sau khi định thần, bèn hít một hơi, từ từ kéo dây đàn. Âm thanh du dương như nước trong khe suối chảy róc rách, ngấm vào buổi sáng sớm ngày cuối thu này. Còn cô gái thì nhắm chặt mắt lại, say đắm trong thế giới âm nhạc của riêng mình. Khi sự khuyết thiếu trên cơ thể cô hoàn toàn bị ánh sáng của âm nhạc che khuất, cũng chính là thời khắc cô xinh đẹp nhất, đáng tiếc là thời khắc như vậy lại có rất ít người có thể thưởng thức được. Khúc nhạc đầu tiên kết thúc, xung quanh phòng nhạc im ắng như tờ. Ngưu Ngưu vốn dĩ luôn nằm im dưới chân chủ nhân, lúc này chợt đứng bật dậy, hướng ra ngoài phòng sủa “gâu gâu”
. Cô gái đặt đàn violin xuống, khẽ nghiêng đầu vẻ kinh ngạc, chăm chú lắng nghe động tĩnh phía bên ngoài. Trong khoảng thời gian này, nơi đây thường rất ít người qua lại. Nhưng hôm nay cô rõ ràng nghe thấy tiếng bước chân, bước chân đó vững chãi và nhanh nhẹn, hơn nữa đang tiến lại phòng đàn càng lúc càng gần. Cô gái đứng dậy, hơi căng thẳng, nắm chặt lấy sợi dây thừng buộc vào cổ Ngưu Ngưu. Tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng đàn, giây lát sau, có tiếng gõ cửa “cộc cộc”
, hơn nữa còn có giọng nói của một người nam giới: “Có ai không?”
Cửa phòng chỉ khép hờ, nhưng người đó không trực tiếp đẩy cửa ra, qua hành động này, có thể nhận thấy người nam giới là một vị khách rất lịch sự. Cô gái thoáng thả lỏng tâm trạng, hỏi ngược lại: “Anh tìm ai?”
“Cô Trịnh Giai ở đây phải không?”
Người nam giới vẫn đứng ngoài hỏi vọng vào. Cô gái hơi do dự, không trả lời ngay, trên mặt lộ ra sự kinh ngạc và cả do dự. Người bên ngoài phòng hình như cảm nhận được sự nghi ngại của cô, bèn giải thích: “Tôi là người vận chuyển đồ, người thuê tôi bảo tôi đưa đồ đến đây vào thời điểm này, giao cho một cô gái tên là Trịnh Giai.”
Cô gái cuối cùng cũng lên tiếng: “Thế thì anh vào đi!”
109 Cửa phòng bị đẩy khẽ, cô gái nghe thấy tiếng người đàn ông đó bước vào trong phòng. Anh ta dừng lại ở vị trí cách cô gái khoảng hai, ba mét, giọng nói mang theo sự chúc phúc: “Hôm nay là sinh nhật cô, có người đã đặt chiếc bánh ga-tô này qua mạng, nhờ tôi đưa tới đây.”
Sinh nhật? Cô gái gần như ngẩn người một lúc mới phản ứng lại được. Đúng vậy, hôm nay đúng là ngày sinh của cô, chỉ là gần đây gặp phải biến cố về cái chết của bố cô, cô đã sớm quên mất việc này rồi. Thật không ngờ, lại còn có người nhớ giúp cô nữa. “Là ai đặt vậy?”
Cô hỏi một cách rất tự nhiên. “Tôi không biết. Đặt hàng trên mạng có thể dùng tên giả, chúng tôi chỉ cần đưa hàng đến tận nơi là được. Chúc cô sinh nhật vui vẻ!”
Người nam giới mỉm cười nói, hơn nữa nụ cười của anh ta hình như có thể thông qua ngôn ngữ để gửi đi, tỏa ra sự ấm áp vây quanh cô gái. “Cảm ơn anh!”
Cô gái cũng mỉm cười đáp lại anh ta. “Vậy tôi đã đặt bánh ga-tô ở trên ghế đàn rồi nhé.”
“Đợi đã...”
Cô gái nghe ra ý tứ cáo từ trong lời nói của đối phương, “... Anh phải đi rồi sao?”
Người nam giới cười “hi hi”
, trả lời một cách khéo léo: “Tôi vẫn còn phải giao những món hàng khác nữa.”
Cô gái cắn môi: “Anh có thể ở lại thêm một chút không? Tôi muốn... nhờ anh miêu tả một chút về chiếc bánh đó, nó trông như thế nào? Tôi không nhìn thấy...”
Yêu cầu này được nêu ra từ miệng một cô gái thế này, e là bất cứ ai cũng đều không nỡ từ chối. Người nam giới đó cũng vì vậy mà dừng bước, anh ta nhìn chiếc bánh đó, nói rất nghiêm túc: “Chiếc bánh này không lớn, nhưng rất đẹp. Chiếc bánh màu vàng kim, bên trên là một tầng kem dày, giữa chiếc bánh là một chiếc đàn violin được làm bằng sô-cô-la, đen bóng. Có rất nhiều nốt nhạc đang bay lượn xung quanh cây đàn, những nốt nhạc này màu đỏ tươi, trông như là... ừm, là dùng nước hoa quả viết lên bên trên lớp kem thì phải?”
Cô gái nghiêng tai lắng nghe, trên mặt cô lộ ra ý cười, rõ ràng là cảm nhận được những sắc màu rực rỡ đó. Sau đó cô lại hỏi: “Trên đó có viết chữ không?”
“Đương nhiên là có, trên bánh ghi là: Chúc Trịnh Giai sinh nhật 21 tuổi vui vẻ!”
“Ký tên thì sao?”
Cô gái ngẩng đầu vẻ chờ đợi. 110 Người nam giới lần này hơi ngập ngừng một chút, trả lời: “Không có ký tên.”
Cô gái khẽ “ồ”
một tiếng, cô quỳ xổm xuống, dùng tay khẽ vuốt ve cái đầu Ngưu Ngưu. Ngưu Ngưu ngoan ngoãn ngồi xuống bên chân cô, vừa dụi đầu vào cô chủ, vừa dùng ánh mắt lười biếng nhìn người đàn ông ở gần đó. “Đây là con chó dẫn đường của tôi, nó tên là Ngưu Ngưu.”
Cô gái dịu dàng giới thiệu người bạn của mình. Người nam giới cười, khen ngợi: “Nó trông có vẻ rất ngoan, cũng rất đáng yêu.”
“Khi Ngưu Ngưu nhìn thấy người lạ, luôn rất cảnh giác...”
Cô gái mỉm cười nghiêng đầu, trầm ngâm nói, “... Nhưng từ sau khi anh bước vào trong phòng, nó không sủa lấy một tiếng.”
Người nam giới đứng yên không nói, trên miệng nhếch lên nụ cười đau khổ. Cô gái chợt ngẩng đầu, đôi mắt nhìn thẳng về phía người nam giới. Anh ta cảm thấy rất mất tự nhiên, có ý né tránh, cứ như thể đối phương thực sự có thể nhìn thấy được mình vậy. Cô gái cứ thế “nhìn chăm chú”
đối phương, giây lát sau, cô cuối cùng cũng lấy hết dũng khí, hỏi thăm dò: “Là anh phải không?”
Người nam giới thở dài, nhưng lại có vẻ như là trút được gánh nặng. Sau đó anh bất lực lắc đầu than: “Mặc dù cô không nhìn thấy, nhưng tôi chưa giấu được cô lần nào.”
“Thực sự là anh sao?”
Mặc dù nhận được câu trả lời khẳng định, trong lòng cô gái vẫn có chút nghi ngờ, “Sao giọng nói của anh lại thay đổi?”
“Tôi đã cố tình che giấu... không muốn để cô nhận ra là tôi.”
Người nam giới vừa nói, vừa tháo chiếc dây cao su thắt ở yết hầu ra. Anh ta xoa xoa dây thanh đới bị chèn đau điếng, cảm giác hơi thở cũng thoải mái hơn nhiều. “Bây giờ cuối cùng có thể thoải mái hơn chút rồi.”
Anh ta toét miệng nói, giọng nói đã khôi phục lại nét tươi tắn rạng ngời mà người thanh niên vốn có. Đây mới là giọng nói mà cô gái thân thuộc. Cô mỉm cười đứng dậy, thần sắc vui mừng hân hoan. Nhưng cô nhanh chóng chau mày, hỏi: “Sao anh lại muốn lừa tôi?”
“Tôi không muốn để cô biết tôi đã đến đây.”
Đã bị đối phương lật tẩy ra thân phận thực sự của mình, người thanh niên trở nên thản nhiên hơn. 111 Cô gái truy hỏi vẻ mẫn cảm: “Anh sợ tôi sẽ bám riết lấy anh?”
“Không!”
Người thanh niên vội giải thích, “Chỉ là... hiện giờ tôi đang gây ra một số phiền toái nho nhỏ, không cần thiết làm cho cô phải lo lắng, càng không muốn kéo cô cuốn vào.”
Cô gái không kìm lòng được quan tâm đối phương: “Là phiền toái gì vậy?”
“Tôi có thể giải quyết được.”
Người thanh niên bình thản trả lời. Giọng nói tự tin của anh ta khiến người nghe cảm thấy vô cùng yên tâm, cô gái bèn mỉm cười, không hỏi thêm về việc này nữa. “Hãy ngồi thêm một lúc nữa nhé?”
Cô gái thân thiện mời đối phương, “Nếu như anh không vội đi ngay.”
“Được rồi.”
Người thanh niên lấy một chiếc ghế chuyển đến trước mặt cô gái, lúc ngồi xuống, anh ta lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng tôi không thể ở lại quá lâu được.”
Cô gái gật đầu vẻ thấu hiểu, cô cũng lần mò quay trở lại ghế ngồi: “Anh nói dạo này anh sẽ rất bận, tôi còn cứ tưởng rất lâu không gặp được anh nữa kia.”
“Hôm nay khá đặc biệt, cho nên tôi nghĩ cách để tranh thủ thời gian.”
Khóe miệng cô gái khẽ cong lên: “Chính là để tặng tôi chiếc bánh ga-tô sao?”
“Mỗi một người khi sinh nhật, chắc cũng đều hy vọng có người có thể tặng một chiếc bánh sinh nhật cho mình.”
Người thanh niên nói vẻ rất nghiêm túc. Cô gái khẽ nói: “Cảm ơn anh!”
Lời nói của cô mặc dù rất đơn giản, nhưng lại vô cùng chân thành. Người thanh niên lặng lẽ mỉm cười, trên mặt lộ ra sự hân hoan như được an ủi. Chỉ đáng tiếc là cô gái không thể nào nhìn thấy, thấy đối phương trầm mặc không nói, cô bèn chủ động nói: “Anh hãy giúp tôi cắt một miếng bánh nhé... Hôm nay vừa hay tôi vẫn chưa ăn sáng đấy.”
Người thanh niên đương nhiên không từ chối lời yêu cầu của đối phương. Trong lòng anh ta, chăm sóc cô gái này đã trở thành trách nhiệm không thể nào thoái thác được của mình. Anh ta đứng dậy mở hộp bánh, cắt một góc tam giác trên miếng bánh, để vào trong đĩa giấy, sau đó đưa đến trước mặt cô gái. Cô gái ngửi thấy mùi hương thơm của chiếc bánh ga-tô, cô hít một hơi thật sâu, giơ tay ra sờ lần vị trí của miếng bánh. Nhưng cô cố gắng mấy lần đều 112 không tìm chuẩn được đĩa giấy để bánh, cô mỉm cười vẻ áy náy, đồng thời cũng không tránh được sự ủ dột. Người thanh niên ngập ngừng giây lát, hình như muốn làm gì đó nhưng lại không có đủ dũng khí. Nhưng cuối cùng anh ta vẫn giơ tay phải của mình ra, khẽ nắm lấy cổ tay trái của cô gái. “Ở đây!”
Anh hướng dẫn bàn tay trắng trẻo nhỏ xinh của cô gái nắm được chiếc đĩa giấy. “Tôi rất phiền toái có phải không?”
Cô gái mím môi hỏi, nhưng thần sắc lại rất vui vẻ. “Sao có thể như vậy được chứ? Mỗi ngày đều được ở bên cạnh cô thế này, tôi cũng không cảm thấy phiền toái.”
Người thanh niên vừa nói vừa thu tay mình lại, trên đầu ngón tay anh ta vẫn còn lưu lại hương thơm dìu dịu và sự ấm áp của cô gái, tâm trạng cảm thấy hơi xốn xang, thứ cảm giác kỳ diệu này, trước đây anh ta chưa từng cảm nhận thấy. Còn trong lòng cô gái lúc này tương tự cũng không được bình lặng, sự quan tâm chân thành trong lời nói của đối phương khiến cho đôi má cô bất giác ửng đỏ. Cô cúi đầu, dựa vào hành động ăn bánh để che giấu sự thay đổi thần sắc của mình. “Có ngon không?”
“Ngon lắm!”
Lời đối thoại giản đơn đến độ có phần ngốc nghếch, nhưng từng chữ đều chạm đến nỗi lòng của hai người. Rồi họ không nói gì nữa, cô gái ăn từng miếng bánh, người thanh niên thì lại ngẩn người nhìn cô. Hồi lâu sau, cô gái hình như cảm thấy bầu không khí trầm mặc đến độ kỳ quái, bèn ngẩng đầu lên hỏi: “Anh đang nghĩ gì vậy?”
Người thanh niên lúc này mới định thần lại từ tâm trạng mông lung mơ màng, “Tôi nhớ đến... nhớ đến lần đầu tiên mình được ăn bánh ga-tô.”
Người thanh niên rầu rầu nói. “Hi hi.”
Cô gái cười giòn tan, lấy mu bàn tay che miệng mình lại, “Thật không ngờ nhớ đến việc này mà ngẩn cả người à? Tôi đoán, lúc đó chắc anh thèm lắm nhỉ?”
Nhưng người thanh niên lại không cười nổi. “Lần đó là sinh nhật tôi 6 tuổi...”
Lần đầu tiên anh ta kể với người khác về đoạn ký ức đó, “Mong ước lớn 113 nhất của tôi chính là có thể ăn được một miếng bánh ga-tô, bố tôi đã hứa với tôi từ trước, rằng sẽ đáp ứng mong ước này của tôi vào ngày sinh nhật tôi.”
Giọng nói của người thanh niên rất trầm, điều này khiến cô gái cảm nhận được bầu không khí không bình thường. Đồng thời, chữ “bố”
cũng khiến cô vô cớ cảm thấy đau lòng. Sau giây lát buồn thương, cô khẽ nói: “Bố anh chắc chắn là rất yêu thương anh nhỉ? Ông chắc là một người bố tốt, sẽ không thất hứa đâu nhỉ?”
Nhưng người thanh niên lại lắc đầu: “Không, cuối cùng thì người cho tôi ăn bánh không phải là bố tôi...”
“Ồ?”
Cô gái phần nào không thể nắm bắt được tình hình, cô khôn ngoan chọn cách im lặng. Bởi vì cô cảm nhận được đó là hồi ức yếu mềm nhất trong nơi sâu kín của đối phương, nếu như muốn nói, thì anh sẽ nói ra; nếu không muốn nói, mình không nên hỏi nhiều thì hơn. Đôi mắt người thanh niên như bị lớp sương mù bao phủ, anh ta hình như có thể nhìn thấy thứ gì đó xuyên qua không gian và thời gian, nhưng tất cả đều mơ hồ khó phân biệt. Mười tám năm đã trôi qua, mùi vị miếng bánh ga-tô đó vẫn phảng phất bên khóe miệng: ngọt thơm và lại toát ra vị chua chát không thể nào miêu tả nổi. Anh ta không thể nào kể cho đối phương nghe quá nhiều, cuối cùng, anh ta chỉ chậm rãi nói một câu: “Bố tôi chính là mất vào ngày hôm đó.”
Cô gái ngẩn người sửng sốt, “Xin lỗi... tôi không biết...”
Cô lẩm bẩm, “Thì ra anh đã mất bố từ khi còn nhỏ như vậy...”
Người thanh niên lấy hai tay ôm đầu, quá nhiều tư duy phức tạp đang va đập trong não anh ta, khiến anh ta bất giác run rẩy. Đột nhiên, bàn tay anh ta được một đôi bàn tay mềm mại nắm chặt, luồng hơi ấm lập tức lan tỏa khắp cơ thể. Anh ta ngẩng đầu, nhìn thấy cô gái không biết đã đứng trước mặt mình từ khi nào, đang dùng đôi bàn tay khẽ khàng vỗ về an ủi anh ta. Người thanh niên dần dần kiểm soát được tâm trạng của mình. Sau đó anh ta trở tay nắm lấy tay cô gái: “Không có ai hiểu được cảm giác mất bố hơn tôi... cho nên khi lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô, đã không kìm lòng được, muốn bảo vệ cô, chăm sóc cô...”
Cô gái không nói gì, nhưng nỗi đắng chát trong lòng cũng từ từ tiết ra thứ cảm giác ngọt ngào. Trước đây cô chỉ coi đối phương là một người bạn đáng để kết giao, nhưng từ khoảnh khắc này, cô bắt đầu cảm thấy giữa hai người có sự thân thiết kiểu đồng bệnh tương lân. 114 “Tôi phải đi rồi!”
Người thanh niên đột nhiên đứng dậy, “Tôi đã ở lại quá lâu...”
Cô gái gật đầu, rút tay ra khỏi lòng bàn tay đối phương. Mặc dù hơi lưu luyến, nhưng cô đúng là cũng cần thời gian để bình tĩnh lại. “Cô có thể hứa với tôi một việc được không?”
Trước khi rời khỏi đó, người thanh niên còn có vài lời muốn nói. “Gì vậy?”
“Có thể sẽ có người đến gặp cô dò hỏi về tình hình của tôi... đừng nói với những người đó chúng ta đã từng gặp mặt.”
Cô gái vui vẻ nhận lời luôn: “Được.”
Người thanh niên lại lấy làm lạ, “Cô không hỏi vì sao à?”
“Anh không muốn nói, thì tôi cần gì phải hỏi?”
Cô gái cười, “Dù sao, tôi tin anh không phải là người xấu, chắc là sẽ không hại tôi.”
Người thanh niên nhìn cô gái, nụ cười đầy tin tưởng của đối phương giống như con dao sắc cứa vào tâm hồn anh ta. Anh ta đột nhiên cảm thấy hơi nghẹt thở. “Tôi đi đây!”
Anh ta vội vàng cáo từ, sau đó lao ra khỏi phòng đàn một cách nhếch nhác giống như một kẻ đào ngũ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT