Tôi cầm kính viễn vọng dõi theo bóng dáng của Draco. Sắc mặt cậu ấy gần như bị đông lạnh trở nên trắng xanh, bay chậm rãi vòng quanh sân, tìm kiếm bóng dáng của trái bang Snitch.
“Chết tiệt!” Parkinson khẩn trương nắm chặt áo của Blaise, làm nó có thêm nhiều nếp nhăn, “Thời tiết như vậy căn bản là không có khả năng tìm thấy trái Snitch! Sao bọn họ không đổi ngày thi đấu chứ?”
“Có lẽ bọn họ cảm thấy thi đấu trong bão như thế này sẽ có lợi cho sự trưởng thành của “chim non”.” Blaise bất đắc dĩ nói.
“Đừng nói nữa!” Tôi gắt gỏng, “Nhìn kìa! Hình như Draco phát hiện trái banh Snitch!”
Draco bay thẳng về một chỗ mà chúng tôi nhìn không biết thứ cậu ấy đuổi theo, nhóm rắn nhỏ Slytherin nhịn không được ngồi thẳng người, hồi hộp quan sát. Tôi tranh thủ chú ý tầm thủ Gryffindor là Potter một chút, cậu ấy hình như mới vừa bị trượt, cái chổi hạ xuống vài thước Anh. Nhưng ngay lập tức liền điều chỉnh tốt, đồng thời chú ý hành động của Draco. Cậu ấy xoay tròn trên không phóng về phía Draco. Sau đó-------
Kính viễn vọng bằng đồng bị kết băng. Một mảnh tầm nhìn mờ mịt.
“Chết tiệt cái thời tiết lạnh lẽo này!” Parkinson căm giận nói, sau đó lại hét ầm lên, “Wow”.
Tôi vội vàng lau cái ống nhòm bị đóng băng, quay lại quan sát Draco.
Potter đã bắt kịp Draco, cậu ấy bay phía trên Draco, ý đồ vượt qua cậu ấy. Draco nhấp nháy miệng, cái chổi tăng tốc, các ngón tay giương về phía trước, gần như bắt kịp trái Snitch. Mà phía dưới bọn họ…
Tôi cầm ống nhòm nhìn xuống phía dưới.
“Draco!!!” Tôi gào lên.
Xung quanh trái phải dưới chừng hai mươi thước Anh nơi Draco và Potter đang phi nhanh trên không… xuất hiện mấy tên Giám ngục, ở dưới còn nhiều hơn nữa. Bọn chúng tựa như làn sương khói cùng áo chùng đen nhẹ nhàng phiêu động trong gió, kết hợp với thời tiết âm u lạnh lẽo này thật sự là một kết hợp phi thường hoàn hảo.
Bọn chúng dồn sát về phía bọn họ.
Mà bọn họ vẫn chưa hề có tí cảm giác.
Mắt kính của Potter kết băng, cậu cầm chặt cán chổi đôi tay run dữ dội, rồi cậu bất ngờ rơi xuống, đụng phải cái chổi của Draco.
Lúc mọi người còn chưa kịp có phản ứng gì, bọn họ đồng thời rơi xuống mặt đất.
Toàn thể giáo sư trong trường đều đứng lên, chạy tới sân bóng. Cụ Dumbledore sắc mặt xem chừng cực kỳ nghiêm trọng, cụ vung đũa phép lên trời, một con phượng hoàng màu bạc từ đầu đũa phép bay ra, đánh về phía bọn Giám ngục đang có ý định tràn vô sân bóng. Chúng không tiếng động phát ra tiếng rít gào khiến người nghe phải sởn gai ốc, tản ra thối lui.
Giáo sư Snape mím môi thật chặt, làm Draco và Potter trôi nỗi đứng lên, vội vàng đi về Bệnh Thất.
“Potter không sao.” Bà Pomfrey sau khi kiểm tra kĩ lưỡng nói, “Nhưng mà trò Malfoy lại không may mắn như vậy, cánh tay bị gãy, ba cái xương sườn bị đứt, Potter vừa khéo rơi trên người của trò ấy.”
Giáo sư Snape từ trong mũi phun ra một cỗ khí nặng nề, thầy chán ghét liếc Potter và đám Gryffindor đang bao quanh cậu ấy một cái, bước ra cửa Bệnh Thất.
“Như vậy thì tôi sẽ điều chế thuốc mọc xương.” Thầy nói.
Potter đã muốn tỉnh, cậu vội vàng hỏi: “Trận đấu đó…. Chuyện gì xảy ra? Chúng ta còn có thể tiếp tục sao?”
Nhóm sư tử con Gryffindor hai mặt nhìn nhau, không ai mở lời.
“Chúng ta không ------ thất bại, đúng không?” Potter tuyệt vọng nhìn họ.
“Thật đáng tiếc các người thất bại!” Blaise lạnh lùng nói, “Thời khắc mày rơi xuống, Draco đã bắt được trái Snitch vàng ----- Slytherin thắng!”
Cậu ấy mỉm cười với Potter một cách tà ác.
Potter căm phẫn trừng cậu ta, nhưng ngay sau đó ánh mắt của cậu từ chán ghét dần dần biến mất. Cậu ấy lắp bắp nói: “Là tôi …. Đụng Malfoy ngã?”
“Đúng thế, … Thật cao hứng Chúa cứu thế Harry Potter còn quan tâm bạn học đáng thương bị liên lụy.” Blaise cười lạnh nhạt. “Nói thật, tôi đây rất cảm động.”
“Đừng để ý nó, Potter.” Weasley liếc Blaise một cách khinh ghét*. “Tên hỗn đản ấy (ý chỉ Draco) bị trừng phạt đúng tôi.”
*Khinh bỉ + chán ghét.
“Ron!” Granger nghiêm khắc lên tiếng.
Parkinson phẫn nộ hét một tiếng, rút nhanh cây đũa phép chĩa về phía Weasley.
Tôi vàng cầm tay cô ấy, “Đừng xúc động, Parkinson.”
“Cô ngăn cản tôi!?” Parkinson trừng tôi, “Các ngươi là cùng một giuộc, đúng không? Tôi đã sớm rõ quan hệ của mấy người rồi, sao cô không lăn đến bên giường Chúa cứu thế đi?”
“Nếu cô muốn bị bà Pomfrey đuổi ra, tôi cũng lười quản.” Tôi lạnh nhạt nói, “Nhưng mà tôi còn nhìn Draco tỉnh lại.”
Nhóm người Gryffindor rời đi, Bệnh thất cực kỳ yên tĩnh. Parkinson nức nở, lúc thì cầm tay Draco, lúc thì oán hận liếc cứu thế chủ đang ngẩn người.
Mãi đến khi chúng tôi bị bà Pomfrey đuổi đi, Draco vẫn chưa tỉnh lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT