Blaise nhanh chóng thu thập đồ đạc, tôi thì ngồi yên trên sàn nhà.

Tôi cảm thấy buồn nôn.

Tôi như đầu gỗ. Đến bây giờ còn có cảm giác đấy không phải là sự thật, lạnh lẽo đến tận trong tim, đầu như muốn bùng nổ, mọi thứ như đã rời tôi mà đi.

Đến khi Blaise cầm hai vai tôi.

Cô nhìn thẳng mắt tôi, hỏi tôi : “ Con có hối hận không? “

Tôi ngớ ra, chớp mắt “ Cái gì ? “

Cô lặp lại : “ Con có hối hận không ? “

Tôi nhìn cô, chưa bao giờ cô có biểu tình nghiêm túc như vậy.

“ Không “ tôi nói. Tôi làm sao có thể hối hận khi cứu cô.

Cô nhìn tôi nở nụ cười, ánh mắt đen mềm mại híp lại.

«Như vậy, vui vẻ lên nhé, được không ? “

Cô biết mỗi lần cô cười như thế, tôi sẽ vui vẻ hơn.

Cùng với nụ cười của cô, tôi cảm thấy như mọi thứ đã trở lại. Tôi cảm thấy an tâm hơn.

“Vậy, Đó là --- cái gì?”

Cô hỏi : “ Sao ? “

Tôi cắn cắn môi nói : “ Cái đó. Cái là cho hắn ---” sắc mặt tôi trắng bệch, nhưng hiển nhiên là Blaise đã hiểu tôi muốn nói cái gì, cô nhẹ nhàng vuốt ve lưng tôi, đem lời kế tiếp của tôi nói xong : “ sức mạnh. Con biết mà, đúng không ? “

Cô trầm ngâm, giống như không biết nói như thế nào.

Tôi khép hờ mắt : “ Con sẽ gặp phiền phức sao ? “ Tôi sẽ tạo phiền phức cho cô sao ?

Cô xoa đầu tôi.

“ Đó là ngoài ý muốn. “

“ Nhưng có người nhìn thấy “ Tôi cúi đầu xuống cố chấp nói.

“ A “ cô nói «Bộ sẽ giải quyết, sẽ có người thay chúng ta xử lý “

Tôi ngẩng đầu nhìn cô, cô mỉm cười giải thích “ Ừ … Bọn họ sẽ sửa chữa trí nhớ của người chứng kiến. “

Tôi nói : “ Bọn họ ? “

“ Cộc cộc “

Ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh cắt ngang cuộc nói chuyện của chúng tôi. Tôi nhìn lại, một con cú màu xám đứng ở cửa sổ nhỏ, con mắt màu vàng chuyển tới chuyển lui.

Cô đi qua, bắt lấy nó, từ trên đùi của nó lấy xuống một lá thư.

“ A “ Cô xem thư nở nụ cười, nói với tôi “ Hôm nay là sinh nhật con. “

Cô đến bên tôi, đưa tôi lá thư, xoa xoa đầu tôi “ Sinh nhật vui vẻ. “

Tôi cầm lá thư lên xem. Mực nước màu xanh ngọc bích viết địa chỉ “ gửi Sylvia Hopper “, một con dấu huy chương, viết kép chữ “ H “ in hoa, xung quanh là một con sư tử, một con ưng, một con lửng cùng một con rắn, dùng sáp niêm phong lại.

Tôi mở nó ra.

Vận mệnh làm tôi xấu xí sống ba mươi năm, sống bình thường mười một năm, bây giờ nó lại mở ra một cánh cửa thần kỳ

-----

Đến khi tôi ngồi trên tàu tốc hành Hogwarts, tôi vẫn còn đắm chìm trong cảm giác đây không phải là sự thật, tất cả đều không thể tin nổi. Nữ giáo sư mặc áo choàng xanh biếc, quán Cái Vạc Lủng, hẻm Xéo…

Tôi cùng Blaise vẫn ở lại nơi này, ngày hôm sau tôi không nhịn được trở lại hiện trường, tất cả vết tích biến mất, dù là vết máu đến … thi thể, thậm chí kể cả ma lực bạo động làm mặt đất và bức tường nứt toạc, đêm hôm đó giống như là mộng. Blaise đã bỏ công việc nữ phục vụ, bây giờ làm ở cửa hàng chuyên kinh doanh trang phục giá rẻ ở gần nhà, chủ cửa hàng chừng ba mươi tuổi, bởi vì hói nên nhìn già, tính tình hòa thuận.

Dù trường Hogwart có học bổng cho học sinh nghèo nhưng Blaise vẫn đem tiền bạc trong nhà dù không nhiều đưa cho tôi.

“ Con dùng đi. “ Cô nói.

Học sinh kéo hàng lý đi tới đi lui, có mấy học sinh cho hành lý trôi nổi trên không trung, đâm vào người đi đường nghiêng ngả lảo đảo, mà họ lại cười nghịch ngợm, không chân thành xin lỗi.

Tôi dùng hết sức để giữ hành lý, có chút chán nản, bởi vì tôi nên đến sớm hơn, bây giờ toa xe thật sự là chật chội, hai tay đầy hành lý đối với đứa mười một tuổi là tôi mà nói cũng có chút nặng nề.

Phát hiện một toa xe ít người, tôi chen về hướng đấy, nhưng vừa đến nơi tôi liền hối hận. Trong toa xe này học sinh phần lớn đều quần áo ngăn nắp, nhưng nhìn không giống người tốt, có mấy người thậm chí nhíu mày, vẻ mặt ghê tởm giống như ăn phải con ruồi.

Hai học sinh đang đứng nói chuyện ở hành lang đã dừng lại, cả hai cùng nhìn tôi, ánh mắt giống cây kim đâm vào tôi có chút lúng túng.

Nam sinh có mái tóc hoe vẻ mặt lạnh nhạt đánh giá tôi, khóe miệng khẽ giật : “ Ồ, Muggle ? “

Tôi đã biết Muggle là người thường không có phép thuật, giáo sư McGonagall đã nói với tôi ở hẻm Xéo khi đón chúng tôi. Tôi có chút lo lắng kéo quần áo trên người, trên xe tàu không thể mặc quần áo Muggle sao ?

Một học sinh không có ý tốt nói : “ Chẳng lẽ ngươi muốn ngồi đây ? “

Vài người nở nụ cười ác ý.

“ Nếu anh là em, anh sẽ không ngồi ở đó. “ Có một chàng trai bên cạnh tôi nói : “ Toa này đều là Slytherin, bọn họ là người xấu, không ai muốn ngồi cùng bọn họ. “

Nam sinh tóc hoe lạnh lùng nâng mí mắt nhìn anh ta, giọng điệu chán ghét : “ Andy Marcus. “

Chàng trai bên cạnh không yếu thế hất cằm lên : “ Hugh Coffey “

Nam sinh tóc hoe lạnh lùng nói : “ Tôi đề nghị cậu gọi tôi là huynh trưởng “ nói xong không đợi Marcus đáp lễ, xoay người rời đi.

Marcus nhìn hình ảnh của hắn bực bội nghiến răng nghiến lợi, nhìn tôi xấu hổ đứng bên cạnh, làm cái mặt quỷ với tôi : “ Bên anh còn chỗ trống, có muốn sang đấy ngồi không ? “

Tôi cảm kích nói cảm ơn, theo anh vào toa xe.

Trong toa xe còn một cậu bé và một cô bé, cậu bé có khuôn mặt tròn tròn, cô bé có một mái tóc màu nâu dày và răng cửa lớn.

Chúng tôi tự giới thiệu với nhau, cậu mặt tròn tròn có chút nhút nhát hướng nội, tên là Neville Longbottom, cô bé có phần vênh váo nhưng có vẻ cực kỳ thông minh, tên là Hermione Granger, bọn họ giống tôi đều là học sinh mới, còn Andy Marcus là học sinh năm ba nhà Gryffindor.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play