Chạng vạng ngày hôm sau, tôi đi qua dãy hành lang dài, chuẩn bị vào bếp hỗ trợ Blaise và bà Weasley, cửa nhà Black được mở ra, có rất nhiều tóc đỏ tràn vào, à thì có lẽ không nhiều như vậy, nhưng mà con cái nhà Weasley có thể khiến người ta có loại ảo giác này.
"Được rồi mấy đứa!" một người đàn ông cao ráo cởi mũ xuống và treo lên, lộ ra mái tóc đỏ, nhịn không được mà ngắt lời cặp sinh đôi đang đấu võ mồm không biết mệt, "Ba cảm thấy được ít nhất lúc vào cửa mấy đứa nên giữ yên lặng chứ! Cãi nhau suốt trên đường đi rồi."
Ông ấy quay đầu, thấy tôi, "Ah…ta đoán cháu chắc là Sylvia Hopper! Rất vui khi được gặp cháu, Harry nói cho ta rất nhiều chuyện của cháu…"
Diện mạo này để lại bóng ma khá lớn cho tôi, tôi không nhịn được mà lùi về sau vài bước.
Cặp sinh đôi cười lớn.
"Con nghĩ cô bé hiện tại đang sợ ba đó!"
"Vẫn còn bị dọa sợ, cô bé đáng thương!"
Hai thiếu niên tóc đỏ tiến lại gần tôi, đánh giá tôi từ trên xuống dưới với vẻ hân hoan.
"Vậy mà em có thể tay không chạy thoát khỏi tay lũ Tử Thần Thực Tử mà bình yên vô sự!"
"Harry được gọi là đứa trẻ sống sót vì nó chạy thoát khỏi tay của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó!"
"Em không lợi hại được như thế nhưng mà ít nhất bọn anh nghĩ có thể gọi em là…"
"Cô bé sống sót từ trong tay Tử Thần Thực Tử!"
"Đúng! Như vậy là tốt lắm rồi!"
"Xin tiếp nhận lòng tôn kính của chúng tôi…" hai kẻ sinh đôi rất khoa trương mà cởi mũ và hành lễ, đồng thanh, "…cô bé sống sót!"
"Im miệng, George, Fred!" Bà Weasley từ trong bếp đi ra, tay cầm cái muôi quơ quơ, bà gào lên, "Đây không phải là việc có thể đùa giỡn!"
"Ài, má à! Những câu nói đùa luôn luôn quan trọng, chúng có thể giảm bớt u sầu, an ủi nhân sinh…"
Tôi gật đầu chào Ginny và Ron Weasley, có chút thất vọng khi không thấy Harry và Hermione.
"Chỉ có mọi người?" Tôi hỏi, "Harry và Hermione đâu?"
"Hai người họ cũng muốn đến nhưng thành viên của Hội Phượng Hoàng - người phụ trách hộ tống họ cho rằng việc này rất phiền toái!" Ron bày ra vẻ đau khổ, đi qua ngồi vào một cái ghế, "Họ nhờ tôi đưa cái này cho cậu! Phiếu điểm!" Cậu ta lấy từ trong túi áo nhăn nhúm của mình ra vài tờ giấy, đưa cho tôi, nhếch nhếch miệng, "Thành tích của cậu vẫn rất tốt. Còn đó là bài tập các giáo sư giao cho cậu!"
"Cảm ơn." Tôi nhận lấy chúng, có chút buồn bã lên tiếng.
Cậu ta nhìn nhìn tôi, dường như là đang cố an ủi tôi, "Tối đa là hai tuần lễ, Harry sẽ đến đây! Cậu cũng biết đó, Harry phải về nhà dì dượng cậu ta ở một thời gian, mà Hermione phải về nhà với cha mẹ của cô ấy. Uhm…nếu cậu có chuyện gì cần nhắn, tôi có thể giúp cậu, nhà tôi có gắn số điện báo.”
"Rất cám ơn! Nhưng mà," tôi có chút không chắc chắn, "Ý cậu là điện thoại?"
"Uhm…nghe qua thì có vẻ không khác lắm! Tên của Muggle mà…" Ron lẩm bẩm. Mặt cậu ta đỏ gần bằng mái tóc của mình rồi.
"Mẹ không thể tin nổi! Đây là phiếu điểm của hai đứa?" Cách chúng tôi không xa, bà Weasley đang nổi giận đùng đùng, "Khi Bill tốt nghiệp có mười một điểm O, Charles là mười cái, Percy toàn bộ! Còn hai đứa…"
"Được rồi, Molly!" Ông Weasley nói sang chuyện khác, "Bữa tối đã có chưa? Bọn nhỏ đều đã đói bụng..."
Bà Weasley trừng mắt nhìn cặp sinh đôi rồi mới xoay người đi vào bếp, "Được rồi! Tôi sẽ giới thiệu cho ông biết Blaise, mẹ của Sylvia! Ginny, vào bếp giúp mẹ một tay!"
Cặp sinh đôi nháy nháy mắt, vui vẻ chui vào một căn phòng gần đấy. Ginny theo cha mẹ vào bếp. Lầu một lập tức yên tĩnh trở lại, chỉ còn tôi và Ron Weasley.
Tôi ngồi đối diên cậu ta, khó khăn mà cười với cậu ta một cái. Sự yên tĩnh quỷ dị này khiến người ta bất an, không có Harry và Hermione, tôi và cậu ta dường như không thể tìm được chuyện gì để nói cả.
"À…" Ron lên tiếng, "Hai ngày nay chú Sirius thế nào rồi?"
"Hôm nay tôi chưa thấy chú ấy!" tôi chần chờ nói, "Nhưng mà hôm qua lúc đi thăm chú ấy thì vẫn tốt. Có lẽ lúc Harry đến thì chú ấy đã xuất viện rồi. Giáo sư Lupin có nói là pháp thuật của Bellatrix có đem lại chút rắc rối nhỏ!"
"À…Nhật Báo Tiên Tri có nói Bộ Pháp thuật chuẩn bị khởi tố chú ấy vì chú ấy dùng pháp thuật Hắc Ám." Nhắc đến việc nà, Ron có vẻ rất hưng phấn, vì hưng phấn mà mặt mày đỏ lên, vui vẻ hoa tay múa chân, "Nhưng mà sau đó thư khiển trách tràn đến muốn nhấn chìm cả Bộ và tòa soạn luôn. Mọi người đều nói người anh hùng đã chống lại Tử Thần Thực Tử và đang nằm trong bệnh viện thì không đáng chịu đối xử như vậy! Aha! Khi Tuần san Phù thủy đăng tấm ảnh chụp hiện trường có kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy lên, tất cả mọi người đều kinh hoàng, họ sẽ chẳng tin Nhật Báo Tiên Tri nữa đâu! Đám Tử Thần Thực Tử lần này trái lại gặp xui xẻo, sơ sơ ở Bộ pháp thuật cũng có hơn mười tên, cả Lucius Malfoy cũng ở trong đó..."
Cậu ta tạm dừng một lát, lén lút nhìn về phía tôi, chần chờ nói, "À…chuyện này…"
"Không cần lo lắng như vậy! Tôi hẹn hò với con trai của ông ta chứ không phải ông ta!" Tôi tức giận nói. Được lắm, cậu ta cứ vĩnh viễn duy trì phong cách hũ nút của mình đi thì hơn.
Hậm hực một phen, tôi quyết đoán nói sang chuyện khác, "Cha cậu với tên Tử Thần Thực Tử hôm đó giống nhau như đúc. Vừa rồi thấy ông ấy, tôi quả thực hoảng sợ."
"Đương nhiên rồi!" Ron hồ nghi nhìn tôi, "Tử Thần Thực Tử uống thuốc Đa dịch có chứa tóc của ông ấy. Cậu không phải cũng biết công hiệu của thứ này sao?"
Tôi hơi hơi ho khan một phen. "À…tôi chỉ tò mò…làm sao cậu và Hermione phát hiện ra hắn không phải là cha cậu?"
"Đúng là khi đó hắn ta có chút kỳ lạ…" Ron vò tóc, "…nhưng bọn này không có hoài nghi hắn ta!"
Tôi kinh ngạc.
"Các cậu không phát hiện?" Tôi thử chứng thực suy nghĩ của mình, "Như vậy, tin tức của tôi và Harry, không phải do hai cậu báo cho Hội Phượng hoàng?"
"Thật đáng tiếc, nhưng đúng là không phải bọn này." Ron chắc chắn nói.
"Như thế…sẽ là ai?" Tôi thì thào tự hỏi, "Giáo sư Snape không có mặt ở đó! Như vậy là ai đã thông báo cho hội Phượng hoàng? Để Blaise an toàn thoát đi, như vậy ngoại trừ giáo sư Snape, Hội Phượng hoàng còn có một Tử Thần Thực Tử khác làm gián điệp?"
"Chuyện này tôi chưa nghe nói đến." Ron bày tỏ, "Có thể là có ai đó lỡ miệng nói với giáo sư Snape. Hoặc là chính kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã nói cho ông ấy biết!"
"Không! Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy sẽ không làm thế! Hắn sẽ không đem chi tiết nhiệm vụ nói cho một Tử Thần Thực Tử không liên quan đến nhiệm vụ. Mà các Tử Thần Thực Tử thì có mâu thuẫn, đề phòng lẫn nhau…" Tôi quả quyết nói, "Nếu không phải cố ý, thời gian hôm đó cũng sẽ không trùng khớp đến thế. Nhất định có một người. Một người có địa vị trong đám Tử Thần Thực Tử…một người có mặt trong ngày hôm đó… Một người thông minh, ở trong một khoảng thời gian ngắn, không khiến ai nghi ngờ chính mình, âm thầm thông báo cho Hội Phượng hoàng…"
Trong lòng tôi chậm rãi hiện lên một người…
"Cậu nói xem…" tôi cẩn thận trưng cầu ý kiến của Ron, "Có thể là… Lucius Malfoy không?"
Ron hoảng sợ há hốc miệng.
"Cậu đang nói đùa, đúng không? Nhất định là đang đùa." Cậu ta kiên định nói, "Lucius Malfoy? Ông ta là tâm phúc thân cận nhất của kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy! Cậu có biết ông ta đã từng giết rất nhiều phù thủy và Muggle vô tội không? Cậu có biết gia tộc Malfoy là những kẻ theo chủ nghĩa thuần huyết cực đoan không? Ông ta là gián điệp của Hội Phượng Hoàng? Tôi thà tin Merlin có thể tái sinh còn khả thi hơn!"
Một người tàn ác như vậy, tôi cũng nguyện tin là Merlin tái sinh còn có khả năng hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT