Từ đó về sau quan hệ giữa tôi và nhóm Chúa cứu thế có thay đổi.

Potter chủ động chào hỏi tôi, một chút bực mình về các chuyện linh tinh hoặc một số chuyện gì đó cũng nói với tôi.

Đương nhiên, chúng tôi không phải là bạn bè, một Slytherin dù thế nào cũng không thể trở thành bạn của một Gryffindor.

Nhiều nhất cũng chỉ là “Người quen” mà thôi.

Buổi tối ngày thứ sáu, Malfoy không vui vẻ mà đi tìm thầy Filch, thầy đem ba đứa nhỏ nhà Gryffindor cùng cậu ta đi cấm túc.

Tôi không hiểu vì sao lại để bọn họ cùng một chỗ, Slytherin cùng Gryffindor, tôi cảm thấy đây là một hồi bi kịch.

Ngày hôm sau, như mọi khi tôi dậy sớm, tôi đi qua phòng sinh hoạt chung đến bên hồ đọc sách, thật không ngờ phát hiện Malfoy nằm cuộn tròn trong một góc trên ghế sofa, mái tóc luôn được chải chuốt lại hỗn độn bị tôi nghĩ thành có tổ chim trên đầu, mái tóc bạch kim mềm mại dính lên khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ. Cậu ta mê mang nhìn trần phòng, thậm chí còn không phát hiện ra rôi đã đến, mắt thâm quầng tràn ngập sợ hãi cùng lo lắng.

“Xảy ra chuyện gì? Ồ, không, không có gì.” Potter do dự, nói: “Chúng tớ bị giao cho bác Hagrid, đi vào rừng cấm… Chúng tớ chứng kiến một Bạch kỳ mã bị giết chết.”

Tôi không thể tin nhìn cậu ấy: “Rừng cấm? Các cậu bốn học sinh năm nhất, bị đưa vào Rừng cấm?” Rừng cấm có nhiều sinh vật cùng thực vật nguy hiểm, học sinh mới nhập học được cảnh cáo là không được đi vào đây. Mà giáo sư lại bỏ mặc bọn họ… không, là sắp xếp cho bọn họ đi cùng Hagrid thô lỗ cùng vô tâm đi vào đấy trong lúc nguy hiểm?

“Này, chúng tớ không phải đã không có việc gì sao. Thực ra Rừng cấm không có nguy hiểm như mọi người nghĩ, các anh trai của Ron là George cùng Fred thường xuyên vào rừng lúc nửa đêm.” Potter nghĩ một đằng nói một nẻo.

“Nhưng cậu nói các cậu chứng kiến một Bạch kỳ mã bị giết.” Bạch kỳ mã là sinh vật rất thuần khiết, giết chết nó sẽ bị nguyền rủa, chỉ có sinh vật tội ác tày trời mới có thể làm vậy.

“À… Nhân mã trong Rừng cấm cứu chúng tớ…” Potter cười nói sang chuyện khác: “Hì, cậu nên nhìn thấy bộ dáng bị dọa của Malfoy… tiến vào nơi này chỉ là người được phái đi làm, không phải là học sinh làm. Tao còn tưởng rằng mình phải viết bài luận nữa. Nếu cha tao biết tao đang làm gì, ông ấy sẽ…’ tớ nghĩ, cậu ta cũng chỉ có thể dựa vào cha.”

Tôi liếc mắt nhìn cậu ta: “Tớ nghĩ rằng lần này Malfoy nói rất đúng.” Tôi vẫn không nhịn được hỏi “Cậu nhìn thấy thứ gì giết chết Bạch kỳ mã không?”

Potter co rúm lại nhưng vẫn không nói cho tôi biết.

Kế tiếp, cuộc thi đã đến.

Tôi cũng không thoải mái mà vượt qua từng môn… tôi phát hiện phải làm bài thi rất khó khi cứ phải làm cầm chừng, còn khó hơn so với việc làm bài hết sức.

Nhưng điều này cũng qua, sau đó tôi có một tuần nghỉ để chờ đợi kết quả phát xuống.

Những ngày không hề có gánh nặng thật thoải mái, tôi thậm chí còn thoải mái đến tháp Thiên văn xem sao.

Tháp Thiên văn là nơi cao nhất tại Hogwarts, từ nơi này có thể nhìn toàn cảnh của Hogwarts.

Tôi nhìn trong bóng đêm, có vô số cánh cửa sổ chiếu ra ánh sáng ấm áp. Tôi càng ngày càng thích nơi này.

Tôi thở dài, nằm trên mặt đất. Đêm nay, bầu trời trong, không khí mát mẻ, màn đêm xanh thẳm lóe ra vô số ngôi sao. Thế giới Muggle vĩnh viễn không thể có không khí mát lạnh và bầu trời đầy sao như thế này.

… Tôi có chút hớn hở.

Đợi đến lúc tôi rời Tháp Thiên văn, tôi mới biết đã qua thời gian giới nghiêm…

Tôi lần đầu tiên ở hành lang yên tĩnh như vậy, cả hành lang đều là tiếng bước chân của tôi, điều này làm tôi căng thẳng. Tôi bước đi thật cẩn thận, sợ tiếng bước chân truyền đến thấy Filch có truyền thuyết là nửa đếm không ngủ đi tuần tra.

“Trò Hopper.” Một âm thanh lạnh lẽo sau lưng tôi.

Tôi nơm nớp lo sợ xoay người, thấy một người cao gầy, khoác áo choàng màu đen, không biết đứng ở phía sau tôi từ khi nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play