Editor: Quyền Khuyên

"Kreacher." Sirius  Black hắng giọng một cái, "Ngươi có thể đổ giúp ta một ly coffee không?"

Tiểu linh tinh đang ru rú trong góc nhà ngẩng đầu thanh nhanh, kinh ngạc nhìn chủ nhân của mình.

Nhiều ngày qua, nó vẫn không thể nào thích ứng được cách đổi xử ông hòa của Sirius với nó. Sirius biết điều này, đến bản thân anh ta cũng không thích ứng.

Anh bắt buộc chính mình quay đầu, nhìn chằm chằm tay vịn ghế dựa, giống như tự dưng có hứng thú với hoa văn ở trên đó.

Tiểu gia tinh già cả đa nghi đề phòng theo dõi chủ nhân của mình, sau đó cúi chào, nhăn nhó đi ra ngoài.

Đột nhiên Sirius cảm thấy khó chịu. Anh kéo dải ruy băng trên mái tóc, dứng dậy khỏi ghế, xuyên qua hành lang tối tăm thật dài, đi xuống cầu thang, bị vấp tại bậc thang cuối cùng.

"Chết tiệt!" Anh cúi đầu nguyền rủa. Nhưng cách đó không xa bức họa đã bị đánh thức, màn che mềm mại như nhung soàn soạt mở ra, lộ ra khung ảnh lồng kính cổ xưa bên trong.

"Tên đồi phong bại tục, tạp chủng dơ bẩn, " lão phu nhân Black trừng mắt với đứa con cả, "Kẻ làm bại hoại gia tộc, nghiệt tử xấu xa..."

"Được rồi." Sirius tâm phiền lòng, anh dùng sức kéo màn che, muốn khép nó lại.

"Súc sinh! Đồ đê tiện! Nghiệt tử khốn nạn dơ bẩn!" lão phu nhân Black lớn tiếng kêu lên, "Tên phá của, sỉ nhục gia tộc, ta sinh một nghiệt chủng!"

"Tôi nói - - ngậm miệng!" Thái dương Sirius bởi vì dùng sức mà hiện gân xanh, nhưng màn che vẫn không thể nào khép lại. Anh đơn giản là buông tha, gầm thét với bức họa, "Bà - - các người không phải đều cho rằng chủ trương của Voldemort là chính xác à? Cái con chó cái Bella kia - - ta đã nói cho các ngươi biết cách xa cô ta ra! Lúc Regulus bị cô ta khuyến khích gia nhập Tử Thần Thực Tử thì bà cảm thấy được hắn dũng cảm cực kỳ, phải không? Vậy ta nói cho bà - - sự kiêu ngạo của các người, người con trai ưu tú của các ngươi đã chết! Là bị  Voldemort giết chết! Ở chỗ những xác chết dính dính dơ bẩn ghê tở, đến thi thể của nó tôi cũng không thể tìm được! Cái thằng - - cái thằng ngu xuẩn ngu ngốc, nó vốn có thể làm được chuyện này… hoặc là có thể tìm người nó tin tưởng để bàn bạc cũng được..."

Khóe mắt Sirius lấp lánh.

Nhưng lão phu nhân Black không động đậy trừng mắt nhìn anh, lặp lại những câu thét chói tai:

"Súc sinh! Đồ đê tiện! Tên nghiệt tử khốn nạn dơ bẩn! Tên phá của! Sỉ nhục của gia tộc! Ta sinh ra nghiệt chủng!"

--- ------ ----

Trở lại phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin, tôi cân nhắc nói ra quyết định của tôi và Hermione cho Draco biết. Đương nhiên, tôi không đề cập đến nhóm ba người Gryffindor để tránh cậu ấy có tâm lý phản nghịch - - điều này rất có khả năng phát sinh, bởi vì Draco luôn luôn lấy sự đối đầu với Gryffindor làm một trong những lạc thú trong cuộc sống.

"Đúng, tớ cũng hiểu được muốn tốt thì phải làm như vậy, " Draco phiền lòng trả lời, "Hiện tại Hogwarts loạn làm mọi người chán ghét."

Sau một tuần lễ nữa liền là cuộc thi O. W.Ls cùng N.E.W.T, tất cả năm thứ năm cùng năm thứ bảy đều vì thế mà phiền lòng không thôi. Trong Hogwarts đã xuất hiện chợ đêm nho nhỏ thịnh vượng, không ít học sinh đã tuyên bố bọn hắn có thuốc tỉnh đầu óc hoặc là phúc lạc dược bán ra.

Cho dù Draco luôn luôn ra vẻ chắc chắn thắng lợi với cuộc thi nhưng đương nhiên là tôi biết cậu ấy không phải thờ ơ như thế. quyền-khuyên~d#d#l#q#d~ Hiện nay lâu đài rất lộn xộn, ảnh hưởng nghiêm trọng đến nhóm học sinh năm thứ năm cùng năm thứ bảy đang ôn tập.

Điều khiến cho tôi và Hermione thở phào nhẹ nhõm chính là vài ngày sau Nhật Báo Tiên Tri để chúng tôi hiểu: Cho dù chúng tôi bắt đầu lo lắng với sự hỗ loạn tại Hogwarts thì hiển nhiên là Bộ Phép thuật càng thiếu kiên nhẫn hơn chúng tôi.

"Bộ trưởng Fudge đồng ý cho chúng tôi phỏng vấn tại văn phỏng của ông. "Đúng vậy, tôi cảm thấy kinh ngạc với những sự việc đã xảy ra ở Hogwarts." Ông cho chúng ta biết, "Phó Bộ trưởng Umbridge là đồng sự với tôi trong nhiều năm. Cô là một thành viên của Wizengamot, bởi vậy tôi cảm thấy yên tâm khi cô ấy phụ trách nơi trọng yếu nhất của thế giới phép thuật là Hogwarts. Tôi không nghĩ rằng sẽ xảy ra những chuyện như vậy. Bộ phép thuật đã ra thông báo tạm thời cách chức bà Umbridge, kế tiếp sẽ cử chuyên viên đến Hogwarts thu thập bằng chứng." "

Một số học sinh đặt báo đã hoan hô. Ngồi bên cạnh họ, các học sinh khác sau khi hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra thì cũng tham gia vào hàng ngũ hoan hô. Bọn họ lớn tiếng kêu la, nhảy lên cái bàn, đem mũ hay thứ gì đó vứt lên trần nhà.

Trong số các giáo sư, vẻ mặt giáo sư Snape vẫn như cũ không thay đổi, nhưng giáo sư McGonagall luôn luôn nghiêm khắc cũng nở nụ cười, mà chủ nhiệm nhà Hufflepuff và nhà Ravenclaw tươi cười không che giấu chút nào rồi. Mà bà Umbridge vẫn ngồi trên vị trí hiệu trưởng thì sắc mặt phủ bụi, thần sắc đờ đẫn, đến cả bộ quần áo màu hồng kia cũng có vẻ biến màu rồi.

Trong những ngày tiếp theo, tám vị huynh trưởng tự hiểu trong lòng mà không nói ra bắt đầu giữ gìn trật tự. lúc trước các giáo sư có biểu hiện không có hành động trong sự kiện hỗn loạn lúc trước thì giờ bọn họ không nương tay chút nào mà trừng phạt bất kể học sinh nào dám can đảm quấy rối trong lớp của họtử. Sự kiện hỗn loạn nhanh chóng bị co lại. Cũng có một số ít học sinh vẫn hưng phấn quá độ như trước hoặc bởi vì lúc trước bị hại nên không cam lòng, nhưng bọn họ bị nghiêm khắc và lạnh lùng chèn ép, thậm chí Hermione còn công bằng trừ điểm nhà Gryffindor.

Mụ Umbridge không còn ngạo khí đi tới đi lui trong lâu đài hoặc là vội vàng lao tới địa điểm phát sinh ra những trò đùa như trước kia. Hiện tại bà ta rất ít khi xuất hiện tại Hogwarts, có người gặp bà ta vào buổi tối, nói bà ta nhìn như là già đi mười tuổi.

Sau đó trong mỗi phòng sinh hoạt chung của mỗi nhà đã dán thông báo: Đặc phái viên của Bộ phép thuật và nhóm giám khảo xuất phát đến Hogwarts từ đêm hôm trước ngày thi.

Tôi lại nhìn thấy mụ Umbridge vào đêm trước ngày thi, bà ta cùng một đoàn người là phù thủy cực kỳ già đi vào sảnh đường, đứng bên cạnh là mấy nam phù thủy, xem xét vô cùng cẩn thận, không thoải mái. Một nữ phù thủy có khuôn mặt đầy nếp nhăn đến mức giống mạng nhện đang ở nghiêm khắc quát bà ta cái gì đó.

Khi ánh mắt tò mò của học sinh càng ngày càng nhiều thì nữ phù thủy già ngừng nói chuyện với mụ Umbridge, nở nụ cười đầy thiện ý cùng đồng cảm, giống như nhìn thấy một đám trẻ nghèo hèn đáng thương.

"Là giám khảo!" Draco khẳng định nói, "Tớ nhận ra giáo sư Maggie và giáo sư Walden!"

"Người nào?" Tôi tò mò nói.

"Hai giáo sư có cái mặt đầy nếp nhăn là bọn họ." Draco nhìn chằm chằm mấy người đàn ông trung niên cùng đến - - bọn hắn nói vài câu với mụ Umbridge rồi cùng bà ta đi ra khỏi sảnh đường. "Cậu nói bọn họ sẽ làm gì mụ Umbridge?"

"Đó là chuyện của Bộ phép thuật - - ăn nhanh lên, đêm nay không cần tuần tra, tớ nghĩ chúng ta nên nghỉ ngơi sớm một chút thì tốt hơn." Tôi nói.

Về Umbridge sẽ gặp chuyện gì, tôi nghĩ sẽ không phải chỉ một mình Draco tò mò. Nhưng mà kế tiếp là cuộc thi khiến cho tất cả mọi người không có tâm tình chú ý đến chuyện này.

Nơi diễn ra cuộc thi là ở sảnh đường, sau bữa sáng, nó lại được sắp xếp lại - - bốn chiếc bàn dài của các nhà được di chuyển đi, thay vào đó là những chiếc bàn nhỏ được sắp thành hàng ngay ngắn chỉnh tề, tất cả nhìn về phía chỗ ngồi của giám khảo. Chỗ ngồi của các giáo sư đã được lấp đầy bởi các vị phù thủy già mà chúng tôi nhìn thấy ngày hôm qua, tất cả đều có vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

Giáo sư McGonagall  đứng bên cạnh các vị giám khảo, đảo một cái đồng hồ cát vô cùng to để ở phía đầu bàn và nói với chúng tôi: "Các trò có thể bắt đầu."

Đầu tiên là thi lý thuyết môn Bùa chú. Tôi vẫn cảm thấy trí nhớ  của mình  rất tốt, bởi vậy từ khi chuẩn bị thi tới nay, trừ những bài tập do các giáo sư yêu cầu thì gần như tôi không có tốn thời gian ôn tập lý thuyết. Khi tôi nhận được bài thi thì tôi mới cảm thấy hơi hơi hối hận. Cho dù đã viết toàn bộ vấn đề nhưng tôi vẫn lo lắng kiểm tra vài lần, nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy không chắc chắn.

May mắn là buổi chiều thi thực hành thì tôi thể hiện khá tốt, rời khỏi phòng thi thì giám khảo mỉm cười với tôi.

Ngày hôm sau là cuộc thi môn Biến hình, ngày thứ ba là Thảo dược học. Ngày thứ tư là môn Nghệ thuật Phòng ngữ Hắc ám rồi cuộc thi kết thúc, gần như mỗi người đều không ngừng phàn nàn - - năm năm đó, có lẽ chỉ có giáo sư Lupin cùng chú Sirius dạy trong mấy tháng ngắn ngủi là chính thức dạy chúng tôi chút gì đó. Nhưng tôi nghĩ thành tích của các thành viên nhóm phòng ngự phép thuật hắc ám đều không tệ, phần thực hành của cuộc thi là bùa chú phá giải cùng với bùa chú phòng ngự thì đa số là chúng tôi đều đã được tập luyện qua.

Duy nhất để cho tôi có cảm giác khẩn trương lo lắng chính là môn thi Độc dược. Ngày chủ nhật trước môn thi, tôi ôm sổ ghi chép của giáo sư Snape không buông, đến Draco gọi tôi thì tôi cũng không trả lời. Phần thi lý thuyết tôi nghĩ là không có trở ngại gì, nhưng buổi chiều thi thực hành thì tôi xuất điểm nho nhỏ sai lầm, phải là thuốc có màu đỏ nhạt mà cuối cùng tôi cảm thấy nó có màu quả cam.

Chỉ mong các giám khảo có thể khoan dung cho sự sai lầm nho nhỏ đó, nếu không tôi sẽ không thể tiếp tục học môn Dộc dược rồi.

Kế tiếp là thi các môn Thiên văn học, Chăm sóc sinh vật huyền bí, Lịch sử pháp thuật.

Khi tiếng chuông kết thúc cuộc thi vang lên, tôi mới đột nhiên phát hiện thời gian hai tuần trôi qua quá nhanh. Học sinh đứng dậy đi ra khỏi sảnh đường, nhìn mọi người đều mệt mỏi kiệt sức, buồn bã ỉu xìu.

"Cảm thấy như thế nào?" Draco đi đến bên cạnh tôi, cùng tôi rời khỏi sảnh đường.

"Tớ cảm thấy ổn." Tôi gật đầu, "Còn cậu?"

"Tớ? Đương nhiên không có vấn đề." Draco ngạo mạn nâng chiếc cằm nhọn lên nhưng ánh mắt của cậu ấy tiết lộ là cậu ấy không xác định, "Được rồi, chúng ta phải đến văn phòng chủ nhiệm nhà."

"Đi làm gì?" Tôi khó hiểu hỏi.

"Uhm - - nhận thông báo." Draco nói, "Ba ngày sau là lần đến làng Hogsmeade cuối cùng của năm học. Chúng ta phải đem thông báo dán trong phòng sinh hoạt chung."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play