Sau đêm Halloween,
Sirius thoạt nhìn thập phần cảnh giác, thường xuyên có thể thấy chú ấy
biến hình thành con chó đen to lớn đi khắp nơi trong vườn trường
Hogwarts, nhất là nơi tạm nghỉ của Durmstrang.
Chú ấy cũng không
thường đến ký túc xá Slytherin, chú ấy dù sao cũng ngốc ở đây cả một năm học rồi. Vả lại, nếu gặp phải Blaise cũng sẽ khiến chú ấy đau đầu.
Blaise dường như cực kỳ thích Knight, ý tôi là thích đùa bỡn Knight, mà
chú ấy lại không thể thật sự cắn cậu ta.
Harry thoạt nhìn lúc nào cũng chỉ có một mình. Hermione thật ra rất thích ở bên cạnh Harry,
nhưng cô ấy còn có chuyện phải làm, không thể lúc nào cũng ở cạnh cậu
ta.
Trừ bỏ Gryffindor, ba Nhà khác cơ hồ đều cho rằng cậu ta là
kẻ tồi tệ. Nhất là Hufflepuff, bọn họ cho rằng cậu ấy đã đánh cắp vinh
dự vốn thuộc về bọn họ. Những nhóm học sinh kia luôn dùng ánh mắt khinh
miệt mang đầy ý không tốt, châm chọc, khiêu khích mỗi lần trông thấy sự
xuất hiện của Harry.
Vào năm hai, Harry cũng từng gặp một tình
huống không khác lắm, khi đó tất cả mọi người đều cho rằng cậu ta đã tập kích bạn học của mình.
Nhưng Harry thoạt nhìn so với năm hai
càng thêm khó khăn cho dù lúc đó cậu ta không có chú Sirius và giáo sư
Lupin ở cạnh an ủi hắn.
Tôi biết là vì cái gì. Khi tất cả mọi
người đều hoài nghi cậu ta, chỉ có Ron Weasley, bằng hữu của cậu ta vẫn
đứng về phía cậu ta.
Hiện tại thoạt nhìn hai người giống như đã
chính thức tuyệt giao. Cho dù là vô tình gặp nhau trong trường, cả hai
cũng chỉ đi lướt qua nhau như những kẻ xa lạ.
Nhưng lúc nhắc đến
Weasley, Harry lúc nào cũng có vẻ rất tức giận. Nhưng tôi biết cậu ta
rất khổ sở. Quả nhiên tình bạn lúc nào cũng là trọng điểm trong cuộc
sống của một cậu nhóc mười bốn tuổi.
Có một lần, sau giờ học
Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám của Sirius, tôi an ủi cậu ta: “Cậu nên
biết…lúc nào Nhà Gryffindor cũng ủng hộ cho cậu!”
Harry phiền não nói với giọng điệu vô cùng bất đắc dĩ: “Tớ lại tình nguyện họ đừng làm
thế…Không chỉ có bọn họ, còn có cả cô phóng viên đáng ghét của tờ Nhật
báo Tiên tri nữa…mà cậu có xem báo không?”
Tôi nhếch miệng, cố nhịn cười: “Có xem! Có vẻ rất thú vị!”
“Cô ta khiến tớ cảm thấy bị sỉ nhục!” Harry ủ rũ nói, “Những thứ mà cô ta
viết trong bài phỏng vấn, tớ thề là tớ chẳng nói đến một chữ kia kìa!”
“Vậy…chuyện tình cảm của cậu và tiểu thư Granger cũng không có thật?”
“Đương nhiên!” Harry trừng mắt nhìn tôi một hồi, nổi giận đùng đùng.
Chú Sirius từ từ lại gần chúng tôi, chú ấy khoanh tay lại, dựa vào tường và nói với vẻ không chút để ý: “Không cần phải để ý tới bọn họ, Harry. Chỉ là vì họ quá nhàm chán quá thôi.”
Chú ấy lúc nào cũng có thái độ cười nhạt như vậy, không phải vì chú ấy không quan tâm tới Harry.
“Chú Sirius.” Tôi nói, “Chú không bao giờ quan tâm đến suy nghĩ và thái độ của người khác, nhưng Harry thì không giống chú.”
“Ừ…” Sirius nháy nháy mắt, “Nghe như chú đang bị lên án.”
“Đây không phải là lên án, “ tôi nói, “Đây là sự thật! Chú căn bản là không
biết được thái độ thù địch của người khác sẽ khiến cho Harry phiền não
như thế nào đâu.”
“Đây chẳng qua là…” Sirius cau mày nói, “Không
liên quan đến người khác. Harry, chú nghĩ cháu có rất nhiều chuyện cần
phải quan tâm và việc này không nằm trong số đó.”
Tôi nhìn chú Sirius chằm chằm.
“Cháu không nghĩ chú có thể hiểu được việc này.” Tôi quay đầu hướng Harry
nói, “Có lẽ mấy ngày nữa, cậu nên nói chuyện với giáo sư Lupin.”
“Tớ sẽ nhớ.” Harry phiền muộn nói.
“Không thể nói với chú sao?” Sirius nhiệt tình hỏi, “Harry, cháu có thể nói
với chú bất kỳ chuyện gì, chú lúc nào cũng sẵn lòng lắng nghe.”
“Sirius, có lẽ chú quan tâm đến Harry nhiều hơn bất kỳ ai.” Tôi chậm rãi nói,
”Nhưng chú không phải là người bạn tri tâm. Chú sống theo ý mình. Căn
bản là chú không thể hiểu được áp lực tâm lý phải chịu của một người khi được tất cả mọi người kỳ vọng quá nhiều và đối xử đặc biệt là như thế
nào.”
“Có vẻ cháu hiểu được?.” Sirius ngạc nhiên nói.
“Cháu hiểu.” Tôi nói, “Từng gặp qua.” Mặc kệ kiếp trước hay kiếp nầy.
“Chú lại nghĩ cháu sống rất dễ chịu.” Chú Sirius nhìn tôi một hồi nói, “Chú thấy như vậy đấy!”
“Trước kia không phải như vậy.” Tôi nói.
“Bởi vì sao?” chú Sirius tò mò hỏi.
Tôi dừng một chút.
“Bởi vì cháu là một Slytherin, nhưng lại có xuất thân là một Muggle. Không biết cha là ai!”
“Ôi…” chú Sirius đồng tình nhìn tôi, nhẹ nhàng nói “Sylvia, đây không phải là lỗi của cháu.”
“Cũng chẳng phải lỗi của ai!” Tôi bất đắc dĩ, “Bất quá lúc ấy tớ đã thê thảm thế nào. Cậu còn nhớ không, Harry?”
“Đúng vậy.” Harry chần chờ nói.
“Vậy….cháu đã vượt qua cửa ải khó khăn đó như thế nào?” Sirius lười biếng nói, “Có lẽ cách của cháu có thể giúp được Harry.”
Tôi nhấp nháy môi.
“Cháu nghĩ không được!”
“Nói thử xem.” Sirius nhìn tôi, cổ vũ.
“Chỉ cần cậu trở thành bạn của Draco Malfoy, Harry, “ tôi lạnh lùng nói, “Cậu ấy sẽ giúp cậu đá mông kẻ nào dám nói xấu cậu.”
“Không! Tuyệt đối không!” Harry kiên quyết nói.
“Được rồi, chúc cậu may mắn.” Tôi lạnh nhạt nói, “Đến lúc tớ phải về rồi! Tạm biệt, Harry, Sirius.”
Harry Potter vô cùng tức giận với tình cảnh hiện tại của mình. Đương nhiên,
Draco Malfoy cũng rất bực bội với tình cảnh đó. Cho dù cậu biết người
báo danh thay cho Harry chắc chắn có mục đích gì đó nhưng điều đó không
thể thay đổi sự chán ghét mà cậu dành cho Harry.
Thời điểm tôi
bước vào phòng sinh hoạt chung của Slytherin, cậu đang ngồi ở trên ghế
sa lon lật xem Nhật báo Tiên tri. Dạo này tờ báo thường đưa tin về
Potter với những từ ngữ rất buồn nôn và vì thế việc đưa ra những lời
bình luận đầy ác ý cũng trở thành thú tiêu khiển mới của cậu.
“Sylvia.” Draco bỏ tờ báo qua một bên, “Vừa kết thúc giờ học đã chẳng thấy cậu đâu!”
“À…” Tôi hàm hồ nói, “Sirius tìm tớ nói mấy câu.”
“Sirius?” Cậu lập lại một lần.
“Đúng vậy.” Tôi nói. Còn có Harry Potter.
Cậu nhìn chằm chằm tôi, chậm rãi nhướng mày: “Tớ nghĩ cậu phải biết là đừng nên có quan hệ gì với ông ta nữa mà…”
“Draco.” Tôi vô lực, mỉm cười, “Đó là cậu của cậu đấy!”
“A, tớ thật hi vọng cậu đừng nhắc tớ việc đó.” Cậu chán ghét nói.
“Đây là sự thật.” Tôi nói.
“Được rồi, sự thật.” Cậu tiếp tục cầm tờ báo lên xem, “Nhưng tớ vẫn phải nhắc nhở cậu một điều…cậu dường như quan tâm ông ta quá mức rồi đấy.”
Cậu ta làm tôi chẳng nói được gì, xoay người trở về phòng ngủ.
“Khoan đã” Draco ở phía sau gọi tôi lại, “Đêm nay…có hoạt động.”
Tôi nhíu nhíu mày. Một lúc sau mới kịp ra cậu nói đến Hội nghiên cứu pháp thuật Hắc Ám.
“Đêm nay?”
“Ừ, đúng vậy, “ Draco châm chọc nói, “Đồ đầu to não rỗng Ocil Gourde lại vi phạm một lần nữa.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó Hosea đề nghị, năm thứ sáu và bảy đồng tình, quyết định trong buổi
hoạt động đêm nay sẽ khai trừ cậu ta.” khẩu khi của Draco giống như vui
sướng khi người gặp họa nhưng vẻ mặt của cậu dường như có chút lo lắng,
”Từ lúc thành lập đến giờ, đây là lần đầu tiên có người bị khai trừ.”
Đêm hôm đó, buổi họp của Hội nghiên cứu pháp thuật Hắc Ám không kéo dài lâu.
Martina đã tuyên bố quyết định sau khi cùng những thành viên lâu năm thương thảo:
Một, Ocil Gourde bị khai trừ khỏi Hội. Tuy không thể thu hồi quyền lợi ra
vào phòng họp của Hội nhưng tất cả các thành viên khác có nghĩa vụ ngăn
cản cậu ta bước vào phòng họp.
Hai, Ocil Gourde phải đến gặp viện trưởng Snape để nhận trừng phạt vì đã vi phạm quy định.
Ba, trước kì nghỉ đông, Hội nghiên cứu pháp thuật Hắc Ám sẽ tạm thời đình
chỉ hoạt động, nguyên nhân do Ocil Gourde đã khiến các giáo sư chú ý.
Ocil ngồi trên ghế có tay vịn. Mái tóc mềm mại xõa tung trên bờ vai. Cậu ta
lười biếng mà ngẩn người, giống như người đang bị nói đến là ai chứ
không phải cậu ta.
Tôi có chút nghi hoặc nhìn cậu ta, nhưng cũng
nhẹ nhàng thở ra. Từ đầu năm đến giờ, Ocil quả thật giống như quả bom nổ chậm, chẳng ai biết lúc nào quả bom ấy sẽ phát nổ, gây bao nhiêu phiền
toái cho Hội.
Điều duy nhất khiến tôi cảm thấy tiếc nuối chính là Hội sẽ tạm ngưng hoạt động trong ba tháng.
Buổi họp nhanh chóng kết thúc.
Khi tôi sắp về đến phòng ngủ, chợt nhớ ra có để quên đồ tại phòng họp, tôi đành phải quay lại để lấy.
Lúc tôi quay lại phòng họp, tôi thấy Martina và Ocil đang nói chuyện. Nơi họ đang đứng không thể nhìn thấy tôi.
“Nếu cậu tham gia Hội không phải để nghiên cứu về pháp thuật Hắc Ám thì cậu
không cần thiết có mặt ở đây.” Martina nói, “Hội nghiên cứu pháp thuật
Hắc Ám là nơi duy nhất trong trường để mọi người trao đổi thành quả
nghiên cứu về pháp thuật Hắc ám, tôi không thể để cậu phá hủy nó.”
Dường như Martina đã đánh mất sự thong dong và ôn nhu thường ngày của mình, biểu tình của cô rất lạnh nhạt.
“Em biết nguyên nhân tôi ở đây.” Ocil thu liễm nụ cười lạnh thường thấy
trên môi cậu, nhìn cô chằm chằm hắn bên môi đích cười lạnh, nhìn chằm
chằm nàng nói, “Em biết rõ.”
“Tôi không biết.” Martina lạnh lùng nói.
Ocil nhìn cô một lúc, sau đó đứng thẳng lại, chẳng hề để ý cười nói:
“Em không ngăn tôi được.”
“Nếu tôi lại thấy cậu ở đây một lần nữa…” Martina mỉm cười nói, “Tôi sẽ đi
vào Rừng cấm, đem toàn bộ thuốc Cưỡng-gian mà cậu đang có tùy tiện cho
ai đó… dùng hết.”
Tôi nhất thời cảm thấy được lãnh ý từ đầu chạy đến bàn chân, giật mình, rời khỏi phòng họp lặng im không một tiếng động.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT